Chương 48 - Mua tivi
Lê Tiêu đem về một chiếc tivi màu rất lớn, hắn ôm thẳng vào trong phòng, bởi vì nhà quá nhỏ, trong phòng khách chỉ có một cái bàn ăn cơm. Hắn
nhìn tới nhìn lui trong phòng một hồi, cuối cùng đặt tivi bên trên tủ
quần áo.
Tủ quần áo kia không lớn, nóc tủ chỉ cao đến ngực hắn, vừa vặn có thể đề phòng An An leo trèo đụng trúng.
Bố trí cho tivi xong xuôi, hắn lại đi ra ngoài đem ăng-ten các thứ vào.
Lúc nãy Lê Tiêu cảm thấy có quá nhiều người mua tivi, chờ nhân viên có thời gian đến lắp đặt cũng không biết đến khi nào, cho nên hắn bèn hỏi cách
tự mình lắp đặt. Bây giờ hắn đang lật xem sách hướng dẫn, cắm mấy sợi
dây xong xuôi, sau đó lại luồn dây ra ngoài cửa sổ.
Lúc Lê Tiêu ở bên ngoài lắp đặt ăng-ten, An An cực kì phấn khích, cục cưng thấy trong nhà có thêm nhiều đồ vật mới thì rất vui vẻ, lúc thì nhìn lên tivi trên nóc tủ, lúc thì vịn tường đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn bố.
Chạy qua chạy lại, cũng không chê mệt.
Trong phòng bếp, Giang Nhu và Lê Hân cũng không thèm làm cơm nữa, mà chạy vào trong phòng xem tivi. Giang Nhu còn sờ lên tivi, tìm được nút mở thì mở lên, trong tivi ngay lập tức xuất hiện hình ảnh, ban đầu âm lượng rất
lớn, Lê Tiêu trên nóc nhà cũng nghe thấy được, hắn hỏi: “Thế nào? Có thể nhìn rõ chưa?”
Giang Nhu thay đổi mấy đài rồi trả lời hắn: “Có hơi mờ, chỉ thu được có ba đài.”
Lê Tiêu bên ngoài tiếp tục điều chỉnh.
Bé con nhìn thấy có người trong tivi thì vô cùng ngạc nhiên, chỉ ngón tay béo vào màn hình, bi ba bi bô nói: “Có người kìa.”
Dường như lấy làm lạ tại sao những người đó lại ở trong hộp.
Lê Hân ngồi xổm xuống ôm lấy để bé con không chạy lung tung: “Đúng vậy,
đây là người trên tivi, sau này chúng ta có tivi để xem rồi.”
Cục cưng không hiểu, còn muốn đưa tay sờ, nhưng bởi vì quá lùn nên sờ không tới, chỉ đành xoay người qua đòi dì út bế mình lên.
Lê Hân bèn bế An An lên cho cục cưng sờ, tay béo nhỏ vừa chạm vào màn hình tivi đã rụt lại ngay, sau đó quay đầu cười khanh khách với Lê Hân.
Cũng không biết Lê Tiêu điều chỉnh như thế nào, tivi lúc này đã có thể thu
được rất nhiều đài, Giang Nhu vội hướng lên nóc nhà nói to: “Được rồi,
cứ như vậy.”
Nhưng vừa mới nói xong thì tivi lại mờ, cô lại nhanh chóng la lên: “Không được, lại mờ rồi, lúc nãy còn đang rất rõ.”
Lê Tiêu trên nóc nhà nghe được lời này, một lần nữa ngồi xổm xuống điều chỉnh.
Lần này, hắn vừa nghe thấy Giang Nhu nói rõ thì lập tức không động đậy nữa, đợi trong chốc lát, thấy Giang Nhu không lên tiếng nữa, hắn mới đi
xuống.
Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, có rất nhiều đài đang phát lại chương trình chào xuân năm ngoái, còn có mấy đài đang phát sóng
trực tiếp công tác chuẩn bị cho chương trình năm nay, giới thiệu năm nay biểu diễn tiết mục gì, mời ngôi sao nổi tiếng nào.
Chỉ duy nhất một đài H bất di bất dịch chiếu 《 Tây Du Ký 》, còn có Star TV đang
chiếu bộ phim hoạt hình《 Tiểu đầu bếp cung đình 》.
An An nhìn thấy cậu bé đầu bếp cắt rau đến mức bay lên thì ngây ngẩn cả người.
Lê Hân nhìn cũng cảm thấy kỳ quái: “Đây là cái gì? Những người này trông thật kì lạ.”
“Phim hoạt hình.”
Giang Nhu có chút xúc động, khi cô còn nhỏ đã từng xem 《 Tiểu đầu bếp cung
đình 》, không nghĩ tới bộ phim hoạt hình này lại xuất hiện sớm như vậy.
Lê Tiêu từ bên ngoài tiến vào, liếc mắt nhìn tivi, muốn lấy điều khiển từ
xa đổi sang đài khác nhưng bé con không cho, cứ nhất định phải xem cái
này.
Quả nhiên, trẻ con đều thích xem thứ này.
Giang Nhu
đem ghế nhỏ trong nhà ra đặt ngoài cửa lớn: “An An lại đây, con ngồi ở
đây xem, bố mẹ và dì út có việc bận, con không chạy lung tung có được
không?”
Cô lo lắng bé con ngồi gần xem sẽ tổn thương đến mắt, hơn nữa từ phòng bếp liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chỗ này, biết bé
con có chạy lung tung hay không.
Cục cưng ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống gần cửa lớn, còn lặp lại: “Không chạy lung tung.”
“Đúng vậy, không chạy lung tung, ngoan quá.”
Lê Hân đi theo Giang Nhu trở vào phòng bếp mà còn lưu luyến không thôi,
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, nghĩ đến cô bé cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Trở lại phòng bếp, Giang Nhu để chén đựng nhân thịt băm lên một cái mâm,
còn rót thêm một chén nước tương đưa cho cô bé cầm vào nhà vo viên.
Lê Hân liếc mắt nhìn Giang Nhu một cái, tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị.”
Vui vẻ bưng mâm đi vào nhà.
Chỉ chốc lát sau, từ trong nhà truyền đến tiếng nói chuyện, An An bi ba bi bô nói: “Đánh nhau, đánh nhau… Không tốt.”
“Đúng vậy, đánh nhau không tốt.”
“Thịt thịt, ăn ngon.”
“Đó là giả, buổi tối chúng ta có thể ăn thịt thật.”
Lê Tiêu xuống phòng bếp phụ giúp Giang Nhu, Giang Nhu đang cắt rau, hỏi hắn sao tự nhiên lại nhớ đến chuyện mua tivi?
Lê Tiêu bèn nói: “Anh mua giấy tiền vàng mã xong, nghĩ đến đã hứa sẽ mua
dâu tây cho An An ăn nên đi vòng qua trung tâm mua sắm, trước cửa trung
tâm mua sắm đang diễn ra hoạt động, hôm nay mua tivi giảm 30%, do đó anh cũng giành lấy một chiếc.”
Dù đã giảm giá nhưng vẫn rất đắt, hơn hai ngàn.
Bởi vì vội vã giành tivi, hắn đã quên mua dâu tây.
Cũng may con gái cưng lúc này cũng không nhớ rõ việc đó.
Lê Tiêu nhìn tóc mai rơi trên trán Giang Nhu, bèn giúp cô vén ra sau tai.
Giang Nhu cảm thấy bên tai bị ngứa, quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười.
Lê Tiêu cũng cong môi, hắn xốc nắp nồi lên, dùng sạn đảo thức ăn trong nồi.
Cơm tối có rất nhiều món ăn, có cua hấp, bắp bò ngâm tương, hàu sốt tỏi, cá mú hấp, rong biển cuộn tôm, cải thìa sốt nấm hương, giá đỗ xào, trứng
xào cà chua và một chén canh nấm với thịt viên và rau xanh.
Giang Nhu không thích ăn đồ ăn thừa, cho nên mỗi món cô làm không nhiều, chỉ đủ để bón người bọn họ ăn.
Một nhà bốn người đầu tiên là từng người tắm rửa sạch sẽ, Giang Nhu còn
thay quần áo mới cho An An, áo bông màu đỏ mới tinh, trên đầu còn có hai chiếc kẹp tóc màu đỏ, vừa đẹp vừa có không khí Tết.
Trước khi ăn cơm, Lê Tiêu đốt một chậu giấy tiền vàng mã trước cửa nhà, chờ đốt xong xuôi lại đi ra ngoài đốt pháo.
An An ngồi trong lồng ngực Giang Nhu, bé con vô cùng ngoan ngoãn, rõ ràng
đã thèm đến không chịu được, bàn tay mũm mĩm sờ tới sờ lui cái dĩa trước mặt, chỉ là kiềm chế không bóc.
Bởi vì vừa rồi Giang Nhu đã nói với con gái, chờ bố trở về thì mới bắt đầu ăn.
Lê Tiêu trở về ngồi vào bên cạnh, Giang Nhu gắp vào chén nhỏ của bé cưng
một miếng rong biển cuộn tôm, lúc này An An mới hớn hở cầm lấy gặm.
Còn vừa ăn vừa thẳng lưng nhìn ngó phía trước, như thể đang nghĩ xem tiếp theo nên ăn cái gì.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, lại gắp một miếng trứng xào cà chua bỏ vào chén của bé con.
Bé con cũng không kén chọn, ăn bánh xong liền dùng muỗng nhỏ múc trứng ăn, bé cưng dường như rất thích, ăn xong còn chỉ tay vào đòi ăn nữa.
Ăn xong cơm tất niên, Lê Tiêu móc trong túi ra hai bao lì xì, một cái cho An An, một cái cho Lê Hân.
Lê Hân nói không cần, cô bé cảm thấy bản thân ngày thường đã ăn chùa uống chùa của chị, tiền này thật sự không thể nhận.
Nhưng Giang Nhu bảo cô bé cứ nhận đi: “Bây giờ em vẫn còn nhỏ, tiền này có
thể lấy. Chờ sau khi em thành niên thì không còn nữa đâu, giữ cho kĩ,
sau này có thể mua dụng cụ học tập.”
Lê Hân cũng không trì hoãn nữa, nhưng thầm nghĩ tương lai làm việc kiếm được tiền, nhất định phải dùng cách khác để trả lại.
An An cái gì cũng không hiểu, bố lì xì cho cục cưng, còn Giang Nhu thì lại dỗ ngọt: “Cho mẹ đi, mẹ giữ giúp con, sau này con lớn lên sẽ mua kẹo
cho con ăn.”
Lê Tiêu và Lê Hân đứng bên cạnh nhìn mà buồn cười, muốn biết An An có phản ứng gì.
Bé con không chút do dự đưa bao lì xì cho mẹ, còn vui vẻ nói: “Ngày mai mua.”
Giang Nhu cười tủm tỉm cất bao lì xì: “Bây giờ ở nhà đang có kẹo, khi nào hết sẽ mua.”
Bé cưng nghĩ ngợi, sau đó dùng sức gật đầu, lại nói: “Xem tivi.”
Giang Nhu tức giận xoa đầu con gái: “Con là cái đồ mê tivi.”
Đúng tám giờ tối, chương trình chào xuân bắt đầu, cả gia đình quây quần
trong phòng xem tivi, Giang Nhu còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt.
An An ngồi trong lòng Giang Nhu, tám giờ tối mỗi ngày là thời gian ngủ của bé con, hôm nay buồn ngủ muốn chết nhưng lại không nỡ đi ngủ, đôi mắt hết
nhắm lại mở, hết mở lại nhắm.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, ôm bé con vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, chỉ chốc lát sau cục cưng đã ngủ
thiếp đi, sau đó cô bèn đứng dậy đặt con gái nhỏ lên giường.
Rồi trở lại điều chỉnh âm lượng tivi.
Khoảng mười giờ đêm, Lê Tiêu lấy mấy quả trứng luộc nước trà trong nồi dưới phòng bếp lên ăn.
Mười hai giờ đêm, chương trình chào xuân kết thúc, bài hát 《 Khó quên đêm nay 》 hạ màn, đón chào năm 2000.
Lê Hân cũng đã rất buồn ngủ, nói chúc ngủ ngon xong thì dụi mắt trở về phòng.
Giang Nhu cùng Lê Tiêu lên giường ngủ.
Nằm trên giường, sau khi tắt đèn, Lê Tiêu đưa tay kéo cái gì đó bên ngoài,
sau đó đột nhiên xoay người ôm lấy Giang Nhu, đồng thời nhét một bao lì
xì vào tay cô: “Cái này cho em.”
Giang Nhu có chút bất ngờ xen lẫn vui vẻ, cô lấy ra xem thử, phát hiện bao lì xì còn rất dày.
Cô ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, Lê Tiêu cúi đầu hôn lên trán cô.
Giang Nhu cười tủm tỉm nói: “Thật ra anh cũng có đó, em để bên dưới gối của anh.”
Lê Tiêu sửng sốt, sau khi phản ứng kịp mới duỗi tay sờ phía dưới gối đầu, thật đúng sờ được một bao lì xì bên dưới.
Đáy lòng có chút xúc động, thanh âm trở nên khàn khàn: “Em cho anh sao? Em để đây từ lúc nào?”
“Buổi trưa lúc anh không có ở nhà, nếu không phải anh cũng lấy bao lì xì ra, suýt chút nữa em đã quên mất.”
Lê Tiêu hồi lâu cũng không nói chuyện, nhìn bao lì xì rồi để trở lại dưới
gối, định sáng mai sẽ đem cất, nhưng sau khi buông tay lại cảm thấy
không an toàn, lo lắng ngày mai mình quên, bị An An phát hiện xé mất.
Hắn đột nhiên đứng dậy xuống giường, cất bao lì xì vào trong tủ.
Giang Nhu dở khóc dở cười: “Đến mức này sao?”
Lê Tiêu trở lại giường ôm lấy cô: “Đương nhiên.”
Đây là bao lì xì đầu tiên hắn được nhận, lúc nhỏ trong nhà rất nghèo, cho
dù là lúc ông nội còn sống thì đến Tết nhiều nhất cũng chỉ là ăn một
chén thịt, toàn bộ tiền đều bị cha hắn lấy đi đánh bạc.
Hắn muốn đặt bao lì xì này chung một chỗ với số ảnh chụp trước kia, bỏ vào trong rương khóa lại.
Mùng một và mùng hai Tết, Lê Tiêu và Giang Nhu đều ở nhà, người vui vẻ nhất chính là An An.
Cục cưng dính bên người Giang Nhu cùng Lê Tiêu, Lê Tiêu còn nhân lúc rảnh
rỗi làm cho con gái một chú ngựa gỗ, dùng công cụ cũ lúc trước, còn có
một nửa số gỗ hắn mua lần trước.
An An rất thích ngựa gỗ, hiện tại chỉ ngồi cái này.
Mùng hai Tết, bọn họ cũng không cần đi ra ngoài chúc Tết, Giang Nhu cảm thấy ở nhà nhàm chán nên dứt khoát đề nghị đi ra ngoài leo núi, không phải
Lê Tiêu nói ông chủ Du kia tìm được ở một ngôi miếu rất linh thiêng hay
sao? Bọn họ cũng đi xem.
Vốn dĩ trước lúc xuất phát Giang Nhu còn dự định đi lên thắp nén nhang, nhưng không nghĩ tới hôm nay cũng có quá nhiều người lên núi, đông đến nỗi không nhìn thấy đường, chen lấn xô
đẩy, có lẽ rất nhiều người ở lại tỉnh G ăn Tết đều đến đây.
Cuối cùng hết cách, một nhà bốn người đành phải đi chơi ở chân núi.
Dưới chân núi có con sông, Lê Tiêu còn nhặt đá ném lên mặt sông, viên đá
nhảy trên mặt sông, hơn nữa còn bay rất xa. An An rất phấn khích, cũng
cầm một viên đá nhỏ lên ném, nhưng chỉ nghe “tõm” một tiếng rồi không
thấy bóng dáng.
Giang Nhu và Lê Hân cười như được mùa.
Cục cưng dường như có chút xấu hổ, chạy tới ôm lấy mẹ, vùi mặt vào lồng ngực cô uốn éo.
Mùng ba Tết, Lê Tiêu mua một ít rượu ngon và hoa quả đến nhà Thường Dũng,
Giang Nhu không muốn đi nên hắn cũng không miễn cưỡng, bản thân đi một
mình, lúc đến nhà Thường Dũng thì nói em vợ phải đi, Giang Nhu đi tiễn
người.
Dù sao lấy cớ như thế nào là tùy hắn, Thường Dũng cũng sẽ không chạy đến nhà hắn kiểm chứng.
Có điều Lê Hân quả thật phải trở về quê, ga tàu hỏa vào dịp Tết rất đông
người, nhất định phải đến sớm, nếu không qua mấy ngày nữa cũng không
biết có cướp được vé xe hay không.
Lê Hân đi hôm mùng năm, Giang Nhu đóng gói cả một túi đồ lớn, ngoại trừ cặp sách to trên vai, còn có túi lớn xách trên tay.
Lê Hân vừa đi thì Chu Kiến cũng trở lại, việc đầu tiên là tới tìm Lê Tiêu.
Mấy ngày không gặp, có cảm giác Chu Kiến béo hơn một tí, có vẻ như hắn đã ăn không ít đồ ngon ở quê.
Giang Nhu cười hỏi hắn: “Trong nhà thế nào?”
Cô nghe Lê Hân nói, Uông Nhạn sinh một bé trai, tên thật là Chu Thần, tên
thân mật là Trứng Thối. Lúc trước Lê Hân có cùng thím Vương đến nhà họ
Chu thăm hỏi, đứa nhỏ khá giống Uông Nhạn, nhưng cả nhà bọn họ không
chịu, nói giống Chu Kiến lúc nhỏ.
Còn nói đứa nhỏ kia khóc rất
lớn, không có ngoan như An An, Lê Tiêu nghe xong rất đắc ý, ở trong mắt
hắn, con nít khắp thiên hạ đều kém hơn An An.
Chu Kiến uống một
ngụm nước lấy hơi, chuyến này hắn khá vất vả, mang theo năm túi da rắn
lớn qua đây, tất cả đều là do cha và anh vợ hắn đưa, là thổ sản vùng núi trong nhà thu được.
Sau khi cha mẹ vợ biết hắn mua nhà ở bên này, quả thật còn vui mừng hơn cả hắn, ngày nào cũng gọi hắn qua ăn cơm.
Mẹ vợ lại càng hào phóng, nấu gà mái hầm nhân sâm cho hắn ăn mỗi ngày, nói phải bồi bổ cho hắn, sau đó hắn mới trở nên béo hơn.
Nhưng canh gà quả thật là đồ tốt, hắn có cảm giác mới ăn mấy ngày mà khí lực
đã tăng lên, cho nên còn đem theo một ít cho mấy người nhà anh.
“Trong nhà vẫn ổn, vợ em sinh con trai, hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, anh vợ
em vừa khai khẩn hai ngọn núi để trồng cây ăn quả, hai ngọn núi đó thông với hai cái ao, anh vợ còn dự định nuôi cá trong đó.”
Giang Nhu nghe xong gật đầu, đưa ra đề nghị: “Có thể nuôi thêm gà ở trên núi,
phân bón vừa vặn bổ sung cho cây ăn quả, nhưng trước khi cây ra quả thì
tốt nhất nên nhốt gà lại, nếu không chúng sẽ lên cây ăn quả.”
Chu Kiến cảm thấy đề nghị này rất hay: “Lát nữa trở về em sẽ gọi điện thoại nói cho anh vợ.”
Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn Lê Tiêu, Lê Tiêu đang ôm An An cắt móng tay
béo ú giúp cục cưng, bé con mở to hai mắt nhìn chằm chằm, hình như rất
sợ bố làm đau mình.
Bé con mặc quần áo mới xinh đẹp, kiểu quần
áo này ở huyện thành căn bản là không có bán, da dẻ trắng trẻo hồng hào, được chăm sóc cực kì tốt, càng ngày càng giống người thành phố.
Trong lòng không thể không cảm thán, vẫn là thành phố lớn tốt, lần này trở về hắn mới phát hiện quê nhà huyện thành thật sự quá lạc hậu, nhà ở xập
xệ, mặt đường dơ bẩn, người trên đường phần lớn là đi xe đạp, không
giống như bên này, nào là nhà cao tầng, đường phố đầy chỗ ăn uống, khi
trở về quê nhà trong lúc nhất thời hắn còn có chút không quen.
Đặc biệt là con trai lớn Chu Hồng của hắn, qua năm nay cũng đã sáu tuổi mà
còn mặc quần hở đũng nghịch bùn với người ta, đâu giống con nít ở bên
này, bốn năm tuổi đã biết nói tiếng Anh, biết chơi đàn cũng biết vẽ
tranh, quả thật là không thể nào so được.
Hắn đã vô cùng may mắn
khi đi theo anh qua bên này, dự định chờ sau khi nhà ở trang hoàng xong
xuôi, sang năm sẽ đón mẹ, vợ và con trai qua đây ở.
Không biết
nghĩ tới cái gì, Chu Kiến đột nhiên cười nói: “Anh, anh không biết đâu,
mấy hôm trước Chu Cường còn tới tìm em. Cũng là tại em miệng rộng nhiều
chuyện, không nhịn được mà kể với cha vợ chuyện mình mua nhà ở bên đây,
sau đó cha vợ em lại đi khoe với bên ngoài, không biết thế nào lại
truyền đến tai Chu Cường, hắn còn chạy tới hỏi em, biết chúng ta thật sự có nhà ở tỉnh G, sắc mặt hắn lúc ấy khó coi biết bao nhiêu.”
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Kiến không khỏi thấy hả hê, chuyện hôm Chu Cường
kết hôn, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, mỗi lần nhớ đến là lại cảm
thấy tức giận.
Lê Tiêu cười cười không nói lời nào, cúi đầu nghiêm túc cắt móng tay cho An An.
Cắt xong còn dùng bấm móng tay mài lại, bé con khi không chú ý lại chộp lấy người, sáng nay còn cào xước cổ Giang Nhu, Giang Nhu không có cảm giác, là vừa nãy hắn phát hiện ra.
Ngược lại, Giang Nhu động viên hỏi một câu: “Vậy nhà ở của Chu Cường thế nào?”
Chu Kiến nói: “Nghe nói cha hắn mượn tiền của một số đồng nghiệp, dọn vào
căn nhà lớn, có điều phải bán rất nhiều đồ nội thất. Lúc em trở về, vợ
em còn nói với em khoảng thời gian trước Chu Cường và vợ hắn nửa đêm ở
nhà đánh nhau, vợ hắn còn suýt chút nữa là sinh non, sự việc ầm ĩ rất
lớn, gần đây đã tốt hơn một chút, có lẽ là bởi vì có con.”
Nói
xong lại như thể nghĩ tới cái gì, hắn nói với Lê Tiêu: “Em nghe nói
tháng mười năm ngoái thím còn muốn đến nhà anh chị ở, muốn chiếm nhà cũ
của hai người, cũng may có chú thím Vương ở nhà, mắng cho bà ta phải
quay về.”
Giang Nhu và Lê Tiêu đều sửng sốt, Lê Hân cũng không
có nói chuyện này với bọn họ, cũng không biết cô bé có chịu thiệt thòi
gì hay không.
Giang Nhu vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Chu
Kiến lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, hình như là thím và Hà Văn Anh xảy
ra mâu thuẫn, Hà Văn Anh dẫn theo chồng ở lại nhà họ Hà, một mực ăn vạ
không chịu đi.”
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu
cười lạnh: “Có lẽ là lễ Quốc Khánh nên Hà Văn Hoa trở về, anh mặc kệ
chuyện của bà ta, căn nhà đó là của ông nội để lại cho anh, bà ta không
có tư cách ở. Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại nói một tiếng với thím
Vương.”
Chu Kiến cũng nghĩ như vậy, loại người đó thật là làm người ta thấy ghê tởm.
Thấy tâm tình anh chị dâu đều có vẻ không vui, Chu Kiến bèn cười nói sang
chuyện khác: “Trước kia em cũng không biết bản thân lại được hoan nghênh như vậy, lần này trở về tùy tiện chạm mặt một người cũng sẽ được chào
hỏi, còn có rất nhiều người muốn mời em ăn cơm.”
Nói xong còn lắc đầu, cảm khái một câu: “Thì ra có tiền và không có tiền lại khác biệt lớn đến như vậy.”
Lê Tiêu nhắc nhở: “Khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”
Chu Kiến vội nói: “Chuyện này thì em hiểu, em cũng đã nói với cha vợ rồi,
im lặng là vàng, có một số việc không thể nhiều lời, sau này nếu có ai
hỏi thì nói chúng ta bán hàng rong ở bên này, nhà cũng là do vay tiền để mua.”
Nếu không ai cũng tới tìm bọn họ, vậy chẳng phải phiền chết hay sao?
Anh vợ hắn cũng nghĩ như vậy, còn nói sau này sẽ giúp hắn xem chừng cha vợ.
Giống như lần này hắn muốn xuống phía Nam, Vương Đào cũng muốn đi cùng hắn,
hắn cũng không cự tuyệt, bèn nói hai anh em bọn hắn hiện tại đang thiếu
ngân hàng mấy trăm vạn, nếu Vương Đào bằng lòng thì cứ việc đi theo.
Sau đó, Vương Đào không nói cái gì nữa.
Chu Kiến còn không biết hắn sao? Vương Đào hiện tại giống hệt như vợ hắn,
chỉ muốn ngồi há miệng chờ sung rụng, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?
Có điều, lúc trước Chu Kiến vẫn luôn cho rằng lần này bản thân trở về nhìn thấy Chu Cường và Vương Đào thì sẽ rất đắc ý, hắn thở dài một hơi,
không nghĩ đến thật ra cũng không có cảm giác gì nhiều, thứ khiến hắn
nhớ thương không quên vẫn là việc kinh doanh ở phương Nam, không rảnh để hai người đó vào mắt.
Hắn nghĩ, đây có lẽ chính là tầm mắt bất đồng mà anh đã từng nói.
Sau khi Chu Kiến rời đi, Lê Tiêu cẩn thận dùng khăn giấy bọc những chiếc
móng tay vừa cắt của An An, dáng vẻ như đang muốn cất giữ báu vật, Giang Nhu nhìn mà còn thấy ghét bỏ: “Anh làm gì vậy?”
Lê Tiêu sờ sờ cái mũi: “Anh cảm thấy rất đáng yêu, muốn để lại chờ khi con bé lớn, sau này anh tự mình xem.”
“…”
Ý tưởng tồi gì đây?
– –
Sau khi Chu Kiến trở lại, công việc của Lê Tiêu cũng dồn dập hơn, hai người chuẩn bị cho việc thành lập nhà xưởng, lựa chọn địa điểm, máy móc, công nhân, sản phẩm… mọi thứ đều phải được lựa chọn một cách cẩn thận.
Lê Tiêu không quên chuyện có hẹn ăn cơm với người ta. Buổi chiều trước hôm gặp mặt, Giang Nhu đưa hắn đến trung tâm mua sắm mua quần áo, bản thân
hắn ngày thường cũng không chú ý, một chiếc áo khoác màu đen mặc xuyên
suốt cả mùa đông, Giang Nhu cũng chỉ thường mua cho hắn quần áo mặc bình thường làm từ cotton nguyên chất, giá cả tương đối rẻ, mặc vào thì
thoải mái nhưng lại quá đơn giản và tầm thường.
Bây giờ hắn phải
đi ăn cơm với nhà đầu tư, nhất định phải ăn mặc lịch sự một chút, cho
nên Giang Nhu mới đưa hắn đến trung tâm mua sắm để sắm sửa quần áo.
Trang phục bên trong rất dễ phối, chọn một chiếc áo len cổ lọ mỏng sọc đen trắng, áo khoác thì chọn có hơi mất thời gian.
Lê Tiêu ôm con gái nhỏ đi phía sau, An An lúc đầu còn quay đầu tò mò nhìn
xung quanh, nhìn một hồi thì không còn hứng thú nữa, thơ thẩn nằm trong
lồng ngực bố.
Lê Tiêu thấy Giang Nhu lại ghé vào một cửa hàng
khác, vội ôm con ngồi xuống băng ghế bên cạnh để nghỉ ngơi, nhìn Giang
Nhu hứng thú giúp mình chọn quần áo, nhịn không được mà nói: “Chọn bừa
một bộ là được rồi.”
Giang Nhu cũng không quay đầu lại: “Như vậy sao được? Nhất định phải chọn một bộ đàng hoàng, nếu không quá có lỗi với giá tiền.”
Sau đó cầm một bộ âu phục màu đen cho hắn đi thử.
Lê Tiêu đặt con gái xuống, từ tốn đứng lên, cầm quần áo đi thay.
Thay xong thì Giang Nhu lại không hài lòng, cảm thấy phần cổ áo của bộ này
xấu, sau đó lại đưa hắn đến cửa hàng tiếp theo. Đi dạo mãi cho đến khi
trời tối, Giang Nhu đưa hắn quay trở lại cửa hàng trước đó mua một chiếc áo vest dày màu đen.
Tiếp theo lại dẫn hắn đi mua giày da.
Lê Tiêu: “…”
Dù sao hắn cũng không thấy bộ quần áo này có cái gì khác những bộ trước.
Lúc trả tiền, Lê Tiêu có chút xót ruột, cảm thấy quá đắt.
Giang Nhu lại bình tĩnh nói: “Số tiền này nhất thiết phải bỏ ra, vốn dĩ còn
tính mua đồng hồ cho anh, nhưng thôi bỏ đi, vừa rồi chi tiêu có hơi vượt quá ngân sách, dù sao tay áo vest khá dài, có đeo thì người ta cũng
chưa chắc sẽ nhìn thấy.”
Rồi lại thúc giục hắn đi cắt tóc.
Về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, trông Lê Tiêu và An An đều có vẻ uể oải.
Tâm tình Giang Nhu đang không tồi, ngâm nga giúp hắn đi treo quần áo, còn
dùng xi đánh giày chà bóng giày da, sau đó phối sẵn quần áo ngày mai cho hắn.
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Vừa lòng vỗ tay.
Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Mau lên đây ngủ đi, con gái em cũng uống sữa xong luôn rồi.”
Lúc Giang Nhu đi lên, An An vội vàng lăn về phía cô, khi được Giang Nhu ôm lấy, cục cưng còn bi ba bi bô nói: “An An mệt.”
Giang Nhu cười hỏi: “Bé yêu mệt cái gì vậy?”
Bé con ném bình sữa cho bố, ôm chặt lấy Giang Nhu: “Mẹ ngủ.”
Ngày hôm sau, Lê Tiêu đi ra ngoài ăn cơm, Giang Nhu cũng không nhàn rỗi ở
nhà, nghĩ đến mấy ngày nữa mình phải đi học, trong lòng có chút buồn
bực, vì thế quyết định đưa bé con ra ngoài chơi.
Cô đã mua ghế
trẻ em lắp ở yên sau xe đạp này từ năm ngoái, nghĩ sau này có thể đạp xe chở An An, chỉ là chưa bao giờ có cơ hội lắp vào, bởi vì Lê Tiêu có xe, ngày thường đi ra ngoài đều là ngồi minibus.
Giang Nhu lấy chiếc ghế mây ra lau sạch sẽ, sau đó dùng dây thừng có móc cột chặt vào yên
sau, bên trong lại lót thêm quần áo cũ của Lê Tiêu làm đệm mông.
Trong lúc Giang Nhu đạp xe chở bé con, cục cưng cười rất to, Giang Nhu nhìn
thấy dọc đường có người bán chong chóng, bèn mua một chiếc cột vào cạnh
tay vịn của ghế.
An An nhìn chiếc chong chóng đang xoay tròn không ngừng thì càng cười vui vẻ hơn.
Giang Nhu nghe tiếng cười của con gái cũng cười theo, cảm thấy trẻ con thật sự rất dễ thỏa mãn.
“Mẹ bay.”
Bé con cũng không hiểu, cảm thấy như vậy chính là đang bay.
“Được.”
Giang Nhu đứng lên đạp xe.
Chở An An đến một công viên gần đó chơi, công viên có bập bênh và cầu trượt, bé con chỉ mất một lúc đã biết chơi.
Buổi tối, Lê Tiêu về nhà còn nói: “Hôm nay lúc ăn cơm, anh nhìn thấy trên
đường có người rất giống em, người nọ còn đạp xe chở theo con nhỏ.”
Lúc ấy hắn đang ngồi trên lầu ba ăn cơm Tây với ông chủ Du, tình cờ liếc
mắt nhìn xuống dưới, còn tưởng rằng nhìn thấy Giang Nhu.
Giang Nhu còn rất thản nhiên nói: “Có khi nào đó là em hay không?”
“…”
Lê Tiêu nhìn cô, lại nhìn con gái cưng đang ngồi trên ngựa gỗ, trong tay
con gái còn đang cầm một chiếc chong chóng màu đỏ, trong miệng la “a a a a”.
Thấy bố nhìn mình, bé con vui vẻ ngẩng đầu lên cười: “Mẹ bay.”
Lê Tiêu biết “bay” mà bé con nói là có ý gì, lúc hắn chạy xe máy chở An An dạo quanh tỉnh G hồi năm ngoái, hắn đã lừa cục cưng nói mình đang bay.
Trong đầu nghĩ đến bóng dáng tiêu sái mà hôm nay nhìn thấy, còn nhớ lúc ấy
hắn đã nghĩ, lần sau hắn và Giang Nhu có thể đưa An An ra ngoài đạp xe.
Hóa ra trong lúc hắn không có ở đây, hai mẹ con cô cũng có thể chơi vô cùng vui vẻ. Cảm xúc trong lòng có chút khó tả, nhưng phần nhiều là hạnh
phúc.
Hắn thích dáng vẻ hai mẹ con cô vui vẻ mỗi ngày.
Nhưng niềm vui này không kéo dài bao lâu, ngày mười bốn tháng hai, Giang Nhu
quay trở lại trường học, An An lại trải qua ngày tháng cùng bố “nương
tựa lẫn nhau”.
Còn chưa đến hai ngày, bé con lại học được kĩ năng mới. Một buổi tối nọ, sau khi cơm nước xong xuôi, Giang Nhu phát hiện
bé cưng chắp hai tay nhỏ phía sau, còng lưng đi đường.
Giang Nhu nhếch khóe môi, hỏi Lê Tiêu: “Con bé học dáng vẻ này ở chỗ nào?”
Lê Tiêu sờ sờ cái mũi: “Gần đây anh có mời một đầu bếp mới, địa điểm của
nhà xưởng còn chưa xác định được nên anh đành thuê tạm một căn nhà
trước, để ông ấy ở đó nghiên cứu đồ ăn, sẵn tiện chuẩn bị cơm trưa và
cơm chiều cho bọn anh.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đầu bếp có hơi lớn tuổi, bình thường đều đi đứng như vậy.”
Ngày nào hắn cũng đưa An An đến đó ăn cơm, bé con hẳn là học lúc đó.
“Tổ tiên của vị đầu bếp đó rất nổi tiếng, nhưng con cháu lại không biết cố
gắng, làm lụn bại gia nghiệp, đến thời của ông ấy, ngoại trừ tay nghề
thì không có cái gì hết. Vốn dĩ ở cái tuổi này của ông ấy nên ở nhà mà
an hưởng tuổi già, nhưng tính tình của người này không tốt, lúc trẻ từng chịu rất nhiều khổ cực, vợ con đều chết sạch, mấy đứa cháu trai lại
không có ý tốt, cũng là do ông ấy kiên cường, không thèm dựa dẫm vào ai
hết, tự mình bày bán hàng rong. Bởi vì tính tình kém nên rất nhiều lần
xảy ra xung đột với khách hàng, buôn bán cũng ế ẩm, anh cảm thấy đồ ăn
do ông ấy làm rất ngon nên mới bỏ tiền ra mời người về.”
Thứ hắn nhìn trúng là tay nghề, tính tình không tốt thì không tốt, cùng lắm thì bị mắng mấy câu, không đau cũng không ngứa.
Chẳng qua vị đầu bếp nọ có một thói xấu, chính là thích mắng người ta “khốn
kiếp”. Hai ngày trước không biết An An làm thế nào mà học được, giữa
trưa Lê Tiêu dẫn cục cưng ra ngoài mua dâu tây, gặp phải Thường Dũng ở
trung tâm mua sắm, Thường Dũng còn chọc bé con có nhớ gã là ai hay
không, bé cưng nói thẳng hai chữ “khốn kiếp”.
Cũng may An An nói chuyện không rõ ràng, Thường Dũng nghe không hiểu.
Lê Tiêu phản ứng nhanh, vội vàng dùng từ “không biết” nghe tương tự để qua mặt gã, Thường Dũng còn cười ha ha, khen cục cưng đáng yêu.
Sau khi tách ra, Lê Tiêu hôn một cái lên mặt con gái cưng, cảm thấy đúng là con gái rượu của bố, mắng hay lắm.