Chương 58 - Cứu người
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái
- Chương 58 - Cứu người
Sắp đến Tết Nguyên đán, dạo này Lê Tiêu vô cùng bận rộn để chuẩn bị cho đợt hàng bán năm mới.
Sản lượng và lợi nhuận năm nay đã tăng lên, hơn nữa nhờ tác động của quảng
cáo trên chương trình chào xuân năm ngoái, Lê Tiêu đã đạt được hợp tác
bán hàng với mấy siêu thị lớn ngoài tỉnh, Mười Hai Con Giáp đã được bán ở thành phố B và thành phố S. Hắn cũng dự định cho công nhân nghỉ Tết nửa tháng, cho nên hiện tại mới đang phải gia tăng sản xuất.
Khoảng thời gian trước, hắn thậm chí còn thu mua lại một nhà xưởng cũ. Nhà
xưởng này vốn là nhà xưởng sản xuất nước ngọt có ga, nhưng kể từ khi hai nhãn hiệu nước ngọt có ga nọ tiến quân vào thị trường trong nước và đưa ra “Thỏa thuận hợp tác hoạt động”, gã khổng lồ nước ngọt có ga trong
nước dần dần bị ăn mòn, hiện giờ đứng đầu thị trường nước giải khát là
hai nhãn hiệu nước ngoài, những nhãn hiệu từng nổi tiếng trong nước một
thời hầu như đã chìm vào quên lãng.
Chỉ có thể nói thương trường như chiến trường, một quyết định nho nhỏ cũng có thể quyết định hết thảy mọi chuyện.
Vị trí của nhà xưởng này khá tốt, Lê Tiêu đã phải bỏ một số tiền lớn mới
mua được, trong đó cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của chị Tống.
Lê Tiêu cũng nhờ Phó Phi đến thiết kế cho nhà xưởng chi nhánh, chuyện khác không nói, nhưng năng lực nghiệp vụ của Phó Phi vẫn rất mạnh, không bao lâu sau đã đưa cho Lê Tiêu bản thiết kế hoàn chỉnh.
Phó Phi
hiện tại đã đổi qua làm ở một công ty bất động sản lớn, công việc nhẹ
nhàng hơn rất nhiều, không cần phải xử lí những chuyện lung tung lộn
xộn, chỉ cần tập trung làm tốt việc thiết kế là được.
Sau khi
Thường Dũng biết chuyện này còn gọi điện thoại đến hỏi Lê Tiêu, hỏi hắn
có biết hay không: “Không phải y nói muốn về quê chăm sóc ông nội sao?
Tại sao lại quay lại rồi?”
Nếu sớm biết Phó Phi sẽ quay trở về, sao gã có thể đồng ý để người nọ từ chức chứ?
Lê Tiêu chỉ nói: “Hình như gần đây y được người ta giới thiệu cho một
người bạn gái, chi tiêu rất lớn. Bởi vì lúc trước đã từ chức nên cũng
ngại quay về, y có chạy đến chỗ em tìm công việc, nhưng chỗ của em là
xưởng đồ ăn vặt nên em đã từ chối, sau đó y đã tự mình tìm được công
việc khác.”
Thường Dũng cũng khó nói thêm được gì: “Vậy sao?”
Lê Tiêu lại nói: “Bạn gái y là cảnh sát nên trông chừng y rất nghiêm, có
lẽ cô ta biết anh nuôi bồ nhí bên ngoài nên mới không cho y quay về nhỉ? Vợ em cũng không cho phép em quá thân thiết với anh.”
Kỳ thật công việc mới của Phó Phi là do hắn giới thiệu, bởi vì Phó Phi đã lôi kéo được hai người cho hắn.
“…”
Thường Dũng nghe xong nghẹn một cục tức, lúc trước Lê Tiêu nào dám nói chuyện kiểu này với gã chứ?
Nhưng không thể không nói, kể từ sau khi Lê Tiêu rời đi, ngày tháng của gã
trôi qua ngày càng khó khăn, hiện tại ngay cả Phó Phi cũng chạy rồi, gã
quả thật là bận rộn đến sức đầu mẻ trán.
Sau khi anh rể bãi chức của y thì vốn không hề nghĩ đến chuyện khôi phục, bây giờ anh rể đã tìm người khác thay thế gã, chị gã cũng không dám nói giúp.
Nói
chuyện được mấy câu, Lê Tiêu cúp máy, sau đó gọi điện cho Phó Phi, Phó
Phi cũng thật gian xảo, vậy mà lại thay đổi luôn số điện thoại, cũng khó trách Thường Dũng mới đi gọi điện thoại cho hắn.
Phó Phi cười nói mấy câu qua điện thoại, sau đó đồng ý thiết kế bao bì Tết cho Mười Hai Con Giáp giúp hắn.
Tết năm nay Lê Tiêu lại đấu giá quảng cáo trên chương trình chào xuân, giá
cả tăng gấp đôi so với năm trước, nhưng thật ra cũng không cần quay lại, sử dụng quảng cáo của năm ngoái là được rồi.
Hắn chỉ là cảm
thấy giá cả quá đắt đỏ, nhưng Giang Nhu thì có thể lí giải được, trong
mấy năm tới, giá của quảng cáo trên chương trình chào xuân sẽ cao ngất
trời, cuối cùng phải nhờ đến nhà nước ra tay mới áp xuống được.
Tết năm nay, cả nhà Chu Kiến dự định về huyện thành bên kia ăn Tết, bọn họ
vẫn còn thân thích dưới quê, cha mẹ và anh trai Uông Nhạn đã sớm gọi
điện thoại cho bọn họ, nói đã quét dọn nhà cửa dưới quê sạch sẽ, còn
chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ khô, như là rất muốn bọn họ quay trở
về.
Lê Tiêu và Giang Nhu nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định ở lại
bên này ăn Tết, bọn họ quả thật cũng có thân thích ở quê, nhưng quan hệ
đều không tốt, nếu có trở về e rằng ngày nào cũng cãi nhau, không thể
trải qua một năm mới yên ổn.
Lê Tiêu bắt đầu nghỉ hôm hai mươi
lăm, sau khi nghỉ Tết hắn cũng đóng cửa nhà xưởng lại, có một số công
nhân của xưởng không trở về, có điều bọn họ ở lại kí túc xá cho công
nhân ở phía sau, kí túc xá thì không đóng cửa.
An An là người
nghỉ sớm nhất nhà, cục cưng vui vẻ tận hưởng kì nghỉ mỗi ngày, Giang Nhu bận học bài, mặc dù được nghỉ nhưng cô cũng không dám lơ là việc học,
Lê Hân thì càng nỗ lực hơn, sáu giờ sáng đã bắt đầu làm bài tập và giải
đề, trừ lúc ăn cơm mới bước ra, còn không cả người hầu như dính chặt ở
trong phòng.
Cho nên mới không có ai quản thúc An An, cục cưng
tự mình nằm trong phòng khách xem tivi, cô nhóc còn rất biết hưởng thụ,
bày đầy đồ ăn vặt và đồ uống trên sofa, sau đó nằm bên cạnh vừa ăn vặt
vừa xem phim hoạt hình, thi thoảng cái miệng nhỏ lại hớp một ngụm sữa
bò.
Lê Tiêu nghỉ ở nhà không quen nhìn con gái như vậy, hắn chỉ
cho bé cưng xem phim hoạt hình hai giờ mỗi ngày, buổi sáng một giờ, buổi chiều một giờ, thời gian còn lại thì làm bài tập. Cũng không biết tìm
đâu ra một đống hạt châu đủ màu sắc rực rỡ, hắn trộn chỗ hạt châu đó lại với nhau, sau đó giao cho An An nhặt màu nào theo màu nấy.
Chỉ có nhặt tốt thì buổi tối mới được xem nhiều hơn một giờ phim hoạt hình.
Cứ nhặt hạt châu như vậy suốt ba ngày, An An cuối cùng không chịu nỗi nữa, hỏi khi nào bố mới đi làm?
Không muốn hắn ở lì trong nhà nữa.
Lê Tiêu nhướng mày: “Chờ con đi học thì bố đi làm.”
An An phồng má, ngoan ngoãn ngồi trên thảm nhặt hạt châu, sau đó thở dài như ông cụ non: “Muốn đổi bố cơ.”
Lê Tiêu tức giận xoa đầu nhỏ của con gái.
Đêm giao thừa, Lê Tiêu đặt một bàn cơm tất niên thịnh soạn từ nhà hàng, bọn họ không đi ra ngoài ăn, mà là đặt giao đến tận nhà.
Nguyên
nhân là do Giang Nhu không muốn nấu cơm, sáng hôm đó hai người chơi trò
đoán số của trẻ con, ai thua thì làm cơm tất niên, cuối cùng Giang Nhu
thua, nhưng cô chơi xấu, nói mình đau tay.
Lê Tiêu mỉm cười đi
gọi điện thoại cho nhà hàng đặt một bàn thức ăn, hắn từng thấy qua nhiều người giàu cũng làm như vậy, nhà hàng có dịch vụ giao đồ ăn tận nơi,
chỉ là tốn nhiều tiền hơn.
Nhưng hắn kiếm tiền còn không phải là vì muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn hay sao? Vậy thì dứt khoát cũng đặt một bàn.
Đặt xong hắn còn cảm thấy thật tiện lợi.
“Chờ sau này có tiền, chúng ta lại thuê thêm giúp việc.”
Giang Nhu ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được, như vậy cô sẽ không cần phải nấu
cơm: “Nhưng có thêm giúp việc thì không đủ chỗ ở, đến lúc đó chúng ta
cũng cần đổi một căn nhà lớn hơn.”
Lê Tiêu cũng gật đầu phụ họa:
“Kiểu biệt thự giống như nhà họ Du khá tốt, phía sau còn có một khoảng
sân lớn, về sau An An có thể tự do chạy nhảy.”
Giang Nhu trông
ra phía xa nghĩ về viễn cảnh đó, cảm thấy cuộc sống như vậy mới tốt đẹp
làm sao, giống những người giàu có trên tivi.
“Được đó, vậy gia đình mình trông chờ vào anh.”
Lê Tiêu cười cười, lần trước nghe Giang Nhu nói nói như vậy hắn vẫn có
chút kích động cùng mong đợi, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy, ngày tháng như vậy hẳn là không còn xa.
Hai người loay hoay đến tận trưa
mới xong, buổi chiều thì dọn dẹp nhà cửa, đến khoảng hơn năm giờ bốn
mươi thì thức ăn được giao đến nhà. Hai nhân viên mặc đồng phục đẩy một
chiếc xe đồ ăn cao hơn nửa người vào trong, đầu tiên là trải một tấm
khăn trải bàn màu trắng lên bàn, sau đó mới bày biện từng món ăn lên,
tổng cộng có mười món.
Bày biện xong xuôi, hai nhân viên còn hỏi có cần họ ở lại phục vụ không, Giang Nhu và Lê Tiêu không quen có người đứng bên cạnh nhìn nên kêu bọn họ về làm việc trước, đợi chút ăn xong
sẽ gọi điện thoại cho họ.
Hai nhân viên nhà hàng rời đi trước.
Sau đó, một nhà bốn người bắt đầu ăn cơm tất niên.
Lê Hân vốn cho rằng lúc trước đến nhà hàng ăn là đã xa xỉ lắm rồi, không
nghĩ tới nhà hàng còn có thể giao thức ăn đến tận nơi, không thể không
nói: “Có tiền thật tốt.”
Giang Nhu cho gắp đồ ăn cho cô nàng: “Hôm nay là Tết mới ngoại lệ, không phải ngày nào cũng như vậy.”
Lê Hân gật đầu, cô nàng biết như vậy chắc chắn rất tốn tiền. Ở trong lòng
Lê Hân, tuy rằng bây giờ bản thân đang sống những ngày tháng tươi đẹp,
nhưng cô nàng luôn cảm thấy mình vẫn là con nhóc sống ở nông thôn trước
đây, cuộc sống hiện giờ dường như chỉ là một giấc mộng.
Luôn là có loại cảm giác không chân thật.
Sau khi mất gần hai giờ ăn cơm, một nhà bốn người quây quần cùng xem tivi,
lúc nhân viên nhà hàng đến đây thu dọn thì cũng là lúc đếm ngược đến
chương trình chào xuân.
Điện thoại di động của Lê Tiêu và Giang
Nhu vang lên không ngừng, đều là cuộc gọi đến để chúc mừng năm mới, gọi
cho Giang Nhu chủ yếu là bạn học, Đổng Minh Minh, Lâm Thư Quân, còn có
mẹ của bạn học An An.
Vừa mới nhận xong cuộc gọi của Lâm Thư Quân thì một số lạ gọi đến, Giang Nhu theo bản năng bấm trả lời, sau đó bên
kia truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Chị Giang, em là
Thường Lôi, cho em tìm Hân Hân.”
Giang Nhu tức khắc nhớ ra: “À, thì ra là Lôi Lôi, con bé ở bên cạnh, để chị gọi con bé.”
Lê Hân quay đầu nhìn cô, Giang Nhu đưa điện thoại cho cô nàng.
Lê Hân nhận lấy, sau khi nhận ra là ai, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười: “Lôi Lôi, năm mới vui vẻ.”
Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, cũng không biết nói cái gì, nụ
cười trên khuôn mặt Lê Hân dần tắt, thậm chí đến cuối cùng còn nhíu mày, có điều ngoài miệng vẫn nói: “Được, ừ… Được… Cậu cũng vậy…”
Cuối cùng cũng tắt máy, Giang Nhu không thể không hỏi cô nàng làm sao vậy?
Lê Hân khó hiểu nói: “Lôi Lôi dặn em nhớ chăm chỉ học hành, nếu sau này có cơ hội sẽ gặp lại, cậu ấy rất biết ơn vì sự chiếu cố của em trong suốt
thời gian qua, hi vọng em sẽ không quên cậu ấy.”
Cô nàng lại nhíu mày: “Sao cậu ấy lại nói như vậy chứ? Nghe cứ như sau này sẽ không còn gặp nhau nữa vậy.”
Giang Nhu trầm tư một lúc.
Lê Tiêu ngồi bên cạnh cũng quay đầu nhìn qua.
Giang Nhu ngay sau đó lại cười nói: “Cứ xem như đây là một lời chúc cho năm
mới đi, có lẽ là hi vọng tình bạn giữa hai đứa sẽ mãi trường tồn.”
Lê Hân gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích này.
Quảng cáo Mười Hai Con Giáp trên tivi chợt lóe rồi tắt, sau khi kết thúc không bao lâu, chương trình chào xuân bắt đầu.
Cũng ngay lúc này, bên ngoài có người đốt pháo hoa, pháo hoa rực rỡ thắp
sáng cả bầu trời đêm. An An không thèm xem tivi nữa, chạy ra ban công
ngẩng đầu reo lên: “Oa a ——”
Pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ trong đêm đen, An An liên tưởng đến đủ kiểu, há to miệng nói: “Giống pizza mẹ làm!”
“Còn giống kẹo mút bố mua cho con!”
Lê Hân nhìn pháo hoa ngập trời, tâm tình có hơi phức tạp, thốt lên một câu cảm khái: “Thật tốt.”
Mấy năm trước, cô nàng chưa bao giờ dám mơ mình sẽ được sống những ngày
tháng như vậy, cũng không biết là vì cái gì, cô nàng luôn cảm thấy cuộc
đời của mình không nên hạnh phúc như vậy.
Có lẽ là do những tổn thương đã gánh chịu trong quá khứ vẫn chưa biến mất.
Lê Tiêu đứng trên ban công gọi điện thoại, An An vươn tay muốn ôm: “Bố ơi, bế con lên cao đi.”
Lê Tiêu ngồi xổm xuống bế con gái lên bằng một tay, An An quay đầu nhìn
Giang Nhu cười, ngón tay béo chỉ lên trời: “Mẹ nhìn kìa ——”
Pháo
hoa lộng lẫy chiếu sáng khuôn mặt của Lê Tiêu và bé con, Giang Nhu nhìn
khuôn mặt giống nhau của hai bố con, cô không khỏi khẽ mỉm cười: “Mẹ
nhìn thấy rồi, đẹp lắm.”
An An càng cười vui vẻ hơn.
Cũng như thường lệ, một nhà bốn người xem xong chương trình chào xuân rồi mới đi ngủ.
Bởi vì ngủ trễ hơn bình thường, một nhà ba người vừa đặt lưng xuống giường
một lúc đã ngủ thiếp đi. Nửa đêm, khi điện thoại di động của Lê Tiêu
vang lên, Giang Nhu còn tưởng là trời đã sáng, mơ mơ màng màng mở mắt
ra.
Lê Tiêu đã ngồi dậy cầm điện thoại đến bên cửa sổ nghe máy, cũng không biết nghe được cái gì, hắn vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Sau khi cúp máy, Lê Tiêu trở lại mép giường mặc quần áo, thấy hắn giống như đang muốn đi ra ngoài, Giang Nhu ngồi dậy hỏi: “Sao vậy anh?”
Lê Tiêu không nghĩ tới Giang Nhu đã dậy, vội hỏi: “Làm ồn đến em sao?”
Giang Nhu lắc đầu, cô hỏi lại: “Ai gọi anh vậy?”
Lê Tiêu cũng không giấu giếm cô, nói thẳng: “Bảo vệ cổng gọi, con trai lớn của Tào Vượng chạy tới, nói mẹ nó bị bà nội nó đẩy ngã xuống đất chảy
máu, thằng bé không biết tìm ai nên mới chạy đến đây tìm anh.”
Giang Nhu nghe xong sửng sốt: “Bọn họ không về quê ăn Tết sao?”
Sau đó lại nhớ tới: “Nơi này cũng không gần nhà xưởng, một mình thằng bé
chạy tới sao? Đã hơn nửa đêm rồi, như vậy cũng quá là nguy hiểm.”
Mặc dù bình thường Lê Tiêu lái xe đến nhà xưởng chỉ mất khoảng mười phút,
rất gần, nhưng nếu là đi bộ e rằng phải mất từ ba mươi đến bốn mươi
phút.
Lê Tiêu: “Tào Vượng về quê rồi, vợ anh ta không về, nhưng không nghĩ tới mẹ anh ta cũng không về.”
Giang Nhu nghe xong không biết nên nói gì, cũng thật là, Tết nhất mà gây nên chuyện như vậy.
Nghĩ đến Lê Tiêu vừa nói chảy máu, trong lòng có chút bất an, cô xốc chăn đứng dậy: “Em đi với anh.”
Nói rồi cũng mặc quần áo vào.
Lê Tiêu nhìn dáng vẻ không chút do dự của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại: “Em ngủ tiếp đi, anh đi một mình cũng được.”
Giang Nhu không nghe, vừa nói vừa bấm gọi 120: “Cùng nhau đi thì hơn, em sợ một mình anh ứng phó không được.”
Lê Tiêu thấy cô thật sự muốn đi bèn giúp cô đi tìm áo khoác, tuy rằng mùa
đông ở phía Nam không quá lạnh, nhưng buổi tối vẫn cần phải chú ý giữ
ấm.
Giang Nhu cúi người cẩn thận bế An An đang ngủ say lên, chuẩn bị đưa con gái đến phòng Lê Hân.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng Lê Hân ra, phát hiện cô nàng vậy mà vẫn còn chưa
ngủ, đang mở đèn bàn đọc sách. Lê Hân thấy cửa phòng bị mở ra thì nhanh
tay muốn tắt đèn, Giang Nhu tức giận nói: “Đã trễ như vậy rồi sao còn
chưa ngủ? Đi ngủ nhanh lên.”
Lê Hân vội vàng thay đồ chuẩn bị đi ngủ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
Giang Nhu cũng nhẹ giọng nói: “Chị và bố An An có chuyện phải ra ngoài, em
ngủ với con bé một đêm đi, anh chị sẽ mau chóng trở về.”
Lê Hân gật đầu rồi lên giường đắp chăn.
Giang Nhu đi cùng Lê Tiêu ra ngoài, hai người lái xe đến chỗ bảo vệ cổng đón
con trai lớn của Tào Vượng là Tào Tiểu Bắc. Tào Tiểu Bắc còn chưa kịp
mang cả giày, cậu bé đi chân trần, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe, trên gò má còn vương nước mắt, vừa nhìn đã biết mới khóc.
Giang Nhu thấy cậu bé như vậy, cô cởi áo khoác đắp lên người cậu rồi nhẹ
nhàng vỗ về: “Không sao hết, không sao hết, dì đã gọi 120 rồi, đừng sợ,
nói cho chú và dì biết tại sao lại như thế này?”
Tào Tiểu Bắc
giơ cánh tay lên lau nước mắt, sau đó nghẹn ngào kể lại ngọn nguồn. Hóa
ra tối hôm nay em trai cậu bé bị sốt, mẹ cậu muốn đưa em trai đến bệnh
viện khám bệnh, bà nội biết chuyện lại nói không phải bệnh gì nặng, bảo
nghe người ta nói con nít bị sốt dùng kim đâm mấy cái lên đầu lưỡi là
được rồi. Sau đó, bà nội đi lấy kim đâm lên đầu lưỡi em trai, mẹ cậu bé
không cho, hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng mẹ cậu định bế em trai đi
thì không nghĩ tới lại bị bà nội đứng phía sau xô ngã.
“Mẹ vì
muốn bảo vệ em trai mà dùng lưng mình chống vào tường, sau đó ngồi bệt
xuống đất không cử động nổi rồi bắt đầu chảy máu. Con sợ lắm, con không
biết nên đi tìm ai, ba con lại không có ở nhà, con nhớ trước đây từng
nghe người ta nói ông chủ nhà xưởng sống ở đây, lần trước từng đi qua
đây nên nhớ đường đi bèn tới đây tìm ông chủ, hu hu hu… Con sợ lắm…
Mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giang Nhu nghe xong hãi
hùng khiếp vía, thật là hận không thể đánh chết mụ già đó, sao trên đời
lại có người vừa ngu dốt vừa độc ác như vậy chứ?
Lê Tiêu không
nói chuyện, có điều lại lái nhanh hơn, cũng may buổi tối trên đường
không ai, chỉ mất mấy phút đã đến kí túc xá của công nhân nhà xưởng.
Trước đó, bởi vì vợ Tào Vượng đến đây, Tào Vượng được phân vào kí túc xá dành cho hai vợ chồng. Chẳng qua lúc đi theo Tào Tiểu Bắc đến phòng kí túc
xá của bọn họ, Giang Nhu và Lê Tiêu không khỏi sững sờ, bởi vì giữa kí
túc xá sạch sẽ, gọn gàng, chỉ có cửa phòng bọn họ là chất đầy rác rưởi,
ngay đến cả chỗ để đặt chân cũng không có.
Tào Tiểu Bắc sợ bọn họ ghét bỏ, vội vàng giải thích: “Đều là do bà nội nhặt, nói muốn bán lấy tiền.”
“Trước khi bà tới mọi chuyện trong nhà vẫn rất ổn, bà vừa đến thì mẹ đã bị
chọc tức. Bà không làm việc nhà, chỉ khi ba ở nhà thì bà mới nấu cơm,
còn khi không có ba thì bắt mẹ chăm sóc, mẹ có nói với ba thì ba cũng
không tin.”
“…”
Giang Nhu nghe xong cũng cảm thấy hít thở không thông, đột nhiên cảm thấy Lâm Mỹ Như lại trở nên dễ thương.
Đi tới cửa, Tào Tiểu Bắc đẩy cửa đi vào, Giang Nhu và Lê Tiêu đi phía sau
vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tần Tú Tú đang ngồi bệt trên mặt đất dựa vào
tường, trong lòng vẫn còn ôm một đứa bé. Giang Nhu mở công tắt đèn, hai
mẹ con nhà này, một người sắc mặt tái nhợt, còn một người thì mặt mày đỏ bừng.
Cũng đúng lúc này, điện thoại trong túi Giang Nhu vang
lên, là người trong xe cứu thương gọi đến hỏi bọn họ đang ở đâu, xe cứu
thương sắp đến rồi.
Giang Nhu nói vị trí cửa sau, sau đó kêu Tào Tiểu Bắc đi ra cửa sau đón người.
Bên kia, Lê Tiêu đã đi đỡ người, hắn một tay bế đứa nhỏ, một tay kéo Tần Tú Tú dậy.
Thấy bọn họ đến, Tần Tú Tú dường như yên tâm hơn, cô ấy cắn chặt môi, muốn mượn sức của Lê Tiêu để đứng lên.
Giang Nhu vội chạy tới: “Trước tiên đừng động vào cô ấy, chờ bác sĩ lại đây đã.”
Lê Tiêu cũng không dám động đậy.
Cũng chính là lúc này, mẹ Tào Vượng mở cửa phòng ngủ ra, không kiên nhẫn
nói: “Nửa đêm nửa hôm còn ồn ào muốn chết, có để cho người ta ngủ hay
không hả?”
Thấy người đến là Lê Tiêu và Giang Nhu, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi vì nhận ra đây là ông chủ của Tào Vượng. Đúng lúc này, Tào Tiểu Bắc thở hổn hển chạy vào, quay đầu nói với người theo phía
sau: “Ở đây, ở ngay đây ——”
Mẹ Tào Vượng thấy cậu bé đến thì ngay lập tức mắng to: “Cái thằng nhỏ chết tiệt này, nửa đêm nửa hôm mà chạy
đi đâu hả? Tao biết mày không phải thứ tốt đẹp gì mà, chỉ biết một lòng
với mẹ mày…”
Cách đó không xa, Lê Tiêu nhìn không nổi nữa, lớn tiếng quát: “Câm miệng!”
Hai bác sĩ trẻ một nam một nữ đẩy giường tiến vào. Vừa vào cửa, bác sĩ nam
lập tức chạy đến bên cạnh Tần Tú Tú, nói với Lê Tiêu: “Để tôi.”
Sau đó cẩn thận khom lưng bế người lên giường.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đi phía sau, mẹ Tào Vượng đứng cạnh cửa phòng thấy bọn
họ phải đi thì vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mấy người làm gì vậy? Không
phải chỉ là đẩy một cái thôi sao? Là do thân thể cô kém, vậy mà còn dám
gọi người của bệnh viện đến, không sợ tốn tiền hay sao? Cô ta không đi
đâu, nhà chúng tôi không có tiền…”
Lê Tiêu nhét đứa nhỏ đang
bị sốt vào lòng Giang Nhu, hắn một tay đẩy bà già kia ra, sau đó giúp
hai bác sĩ nâng Tần Tú Tú đang nằm trên giường đi ra ngoài.
Mẹ
Tào Vượng bị đẩy lùi mấy bước, thấy không ngăn cản được, bà ta dứt khoát ngồi xuống đất khóc rống lên: “Đồ sao chổi, đồ đàn bà phá của, nhà họ
Tào chúng tôi đã phạm phải cái nghiệp gì vậy chứ…”
Tào Tiểu
Bắc nổi giận khóa bên ngoài, bà già dường như nhận ra có cái gì đó không đúng, lập tức đứng dậy chạy tới mở cửa, phát hiện đúng là mở không
được, bà ta điên tiết chửi ầm lên: “Mở cửa ra cho bà, cái thằng khốn
kiếp nhà mày, tao mà ra ngoài được xem tao làm sao đánh chết mày ——”
Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không thèm quan tâm, vội vàng theo vào xe cứu thương.
Trong xe cứu thương không có thuốc hạ sốt, Giang Nhu đành dùng đôi tay đang
lạnh cóng của mình giúp đứa nhỏ hạ nhiệt. Tào Tiểu Bắc nhìn mẹ đang hôn
mê nằm trên giường, cậu nhóc nhỏ giọng nức nở.
Bọn họ đợi ở bệnh viện suốt hai giờ.
Cũng may, cuối cùng hai mẹ con đều không có việc gì, nhưng thai nhi trong
bụng Tần Tú Tú thì không giữ được. Lê Tiêu gọi điện thoại báo cho Tào
Vượng, sau đó trực tiếp đưa Giang Nhu về nhà.
Về đến nhà lúc năm giờ sáng, An An vẫn còn đang ngủ, Giang Nhu cũng không làm phiền đến
con gái, mà là cùng Lê Tiêu về phòng ngủ.
Buổi sáng, An An thức
dậy không thấy Giang Nhu và Lê Tiêu nên bật khóc, ầm ĩ đòi bố mẹ. Lê Hân sợ làm ồn đến anh chị nên dỗ cháu gái một lát rồi đi tìm bố mẹ, An An
không chịu, còn tự mình xuống giường chạy qua phòng ngủ chính.
Giang Nhu thấy con gái, trực tiếp ôm lên rồi nhét vào trong chăn, vỗ bé cưng ngủ tiếp.
An An phồng má, vẫn còn hơi giận dỗi.
Giang Nhu giả vờ vô tội: “Tối qua là con khăng khăng muốn qua ngủ với dì út,
mẹ không cho, là con tự mình chạy xuống giường đó. Con không nhớ sao?”
An An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, còn tưởng thật sự là như vậy, không xác định hỏi: “Là thật sao?”
Giang Nhu vẫn mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên rồi, nếu không mẹ làm sao bằng lòng để con đi chứ?”
“Được rồi, ngủ thêm một lát đi.”
An An ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ, em bé không còn tức giận nữa.
Bên cạnh, Lê Tiêu đang nhắm mắt, nhưng lại cười thành tiếng.
Vừa nhìn đã biết hắn không còn ngủ.
Tào Vượng đi từ quê lên đây phải mất mấy ngày. Trong mấy ngày này, Giang
Nhu và Lê Tiêu cũng không tiện mặc kệ, chỉ đành ngày nào cũng ghé qua
xem, mãi đến mùng bốn thì Tào Vượng mới tới.
Giang Nhu và Lê Tiêu vẫn như lệ thường, tám giờ rưỡi đến đây đưa cơm, nhưng còn chưa đẩy cửa vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ, to tiếng
nhất là mẹ của Tào Vượng, cách một cách cửa vẫn nghe thấy rất rõ ràng:
“Thằng ranh này chỉ biết hướng về mẹ nó nên cố ý nói dối, rõ ràng là mẹ
muốn đưa đứa nhỏ tới bệnh viện khám, là vợ mày nhất quyết ngăn cản, còn
nói mẹ không có ý tốt. Mày đừng nói oan cho mẹ như vậy, Tiểu Nam cũng là cháu nội của mẹ, chẳng lẽ mẹ còn muốn hại cháu của mình hay sao?”
“Hơn nữa theo mẹ thấy, quan hệ giữa vợ mày và ông chủ kia của con có chút không bình thường, có thể có cái gì đó mờ ám đó.”
Giang Nhu và Lê Tiêu đang nghe lén ngoài cửa: “…”
Bên trong, Tào Vượng không cần suy nghĩ đã phủ định: “Không có khả năng,
ông chủ rất yêu bà chủ, người trong nhà xưởng đều biết.”
Bà già
khinh thường cắt ngang: “Vậy cũng không chắc đâu, hơn nữa, lỡ như vợ mày dụ dỗ người ta thì sao, mày cũng đâu có thấy được. Tối hôm đó ông chủ
kia của mày cứ nắm tay vợ mày không buông đó, ái chà chà, làm trò trước
mặt vợ mình luôn cơ đấy, vợ cậu ta thì một cái rắm cũng không dám thả.
Mày cũng đâu phải không biết vợ mày, lúc còn ở quê đã có rất nhiều đàn
ông chịu giúp nó làm việc.”
Tào Vượng rơi vào trầm tư.
Ngoài cửa, sắc mặt Lê Tiêu đã hoàn toàn tối sầm, hắn đang vén tay áo chuẩn bị đá cửa nhưng bị Giang Nhu ôm chặt lấy.
Giang Nhu vội vuốt ngực giúp hắn thuận khí, nhỏ giọng nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, em biết mà, sẽ không trách anh đâu.”
Lê Tiêu nghiến răng nghiến lợi chửi thề: “Mẹ kiếp, mụ già này muốn chết!”
Trong phòng, Tần Tú Tú nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không có cãi cọ, chỉ là trầm mặc, nghe xong những lời, ngay cả ánh mắt cũng không đổi.
Tào Vượng thấy cô ấy như vậy thì tức giận nhíu mày nói: “Cô làm sao vậy? Cả nhà bị cô làm thành một mớ hỗn độn hết rồi.”
Phòng bệnh bị bao phủ bởi sự im lặng ngột ngạt.
Giang Nhu và Lê Tiêu đang do dự có nên đi vào hay không thì nghe thấy Tần Tú Tú trong phòng nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Hai vợ chồng Giang Nhu cùng kinh ngạc, sau đó liếc nhìn nhau, Giang Nhu cũng thuận thế thu hồi bàn tay đang đáp trên cửa.
Tào Vượng trong phòng cũng sửng sốt.
Bà già lập tức nổi điên: “Ly hôn? Cô có biết xấu hổ hay không đây, bao
nhiêu tuổi rồi còn muốn ly hôn? Sao nào, cô cho rằng con trai tôi sẽ sợ
chắc? Ly hôn thì ly hôn, cô mau cút khỏi nhà chúng tôi đi.”
Tần
Tú Tú không quan tâm đến mẹ chồng, cô ấy chỉ nhìn Tào Vượng, biểu tình
chết lặng: “Tôi không cần gì hết, chỉ cần hai đứa nhỏ.”
Hai đứa nhỏ đứng nép bên giường mẹ, từ lúc bắt đầu đã không nói chuyện, giống như chúng đã sớm biết chuyện.
Tào Vượng mím môi muốn nói thêm gì đó, nhưng bà già lại lớn tiếng nói:
“Tưởng bở! Tiểu Bắc và Tiểu Nam là người nhà họ Tào chúng tôi, cô dựa
vào cái gì mà muốn đưa đi? Muốn ly hôn cũng được, một mình cô cút đi.”
Tào Tiểu Bắc vừa rồi vẫn luôn chịu đựng không nói lời nào nghe được lời
này, cậu bé lập tức tiến lên đẩy người: “Cút! Bà cút ngay cho tôi, tôi
căm thù bà!”
Bà già lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu ôm ngực
khóc lóc: “Ai da, Đại Vượng, mày nhìn đi kìa, nhìn hai đứa nhỏ bị cô ta
dạy dỗ thành cái thứ gì kìa?”
“Mày thấy chưa, vợ mày ngày thường đối xử với mẹ như vậy đấy.”
Tào Vượng đi tới kéo đứa nhỏ thì bị Tào Tiểu Bắc tàn nhẫn gạt tay, Tào
Vượng nhíu mày nhìn Tần Tú Tú đang nằm trên giường: “Đang yên đang lành, ly hôn cái gì chứ?”
Tần Tú Tú lười mở miệng giải thích, chỉ bình tĩnh nói: “Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chuyện ly hôn tôi đã quyết.”
Bà già lại lần nữa kêu gào: “Ly hôn cũng được, con cái để lại đây.”
Bên kia, Tiểu Nam sợ hãi nhìn về phía mẹ, tuy cậu vẫn còn nhỏ, nhưng cũng
hiểu nếu ba mẹ tách ra, cậu muốn đi theo mẹ, nước mắt không tự chủ được
mà tuôn ra: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ Tiểu Nam lại mà.”
Đôi mắt Tần Tú Tú lập tức đỏ hoe.
Tào Tiểu Bắc cầm lấy con dao gọt hoa quả trên tủ giường bệnh nhằm về phía
bà già: “Bà cút ngay cho tôi, đồ yêu quái, nếu bà dám để tôi ở lại, nửa
đêm tôi sẽ cầm dao đến đâm chết bà!”
Bà già đối diện với ánh mắt hận thù của cháu trai, sợ tới mức trốn sang bên cạnh, còn vừa trốn vừa
mắng mỏ: “Hỏng rồi, hỏng rồi, nhà họ Tào có giống xấu.”
Tào Vượng nhìn dáng vẻ điên cuồng của con trai lớn, lại nhìn sang ánh mắt sợ hãi của con trai nhỏ, anh ta không khỏi sững sờ.
Ngoài cửa, Giang Nhu lôi kéo Lê Tiêu đi, kéo được một chút thì đứng lại dựng lỗ tai nghe: “…”
Cô cuối cùng cũng biết lòng hiếu kì to lớn của An An là từ đâu tới.
Giáo viên mầm non nói, An An cái gì cũng giỏi, ngoan ngoãn lại vâng lời, chỉ là lòng hiếu kì rất lớn, thích xem náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài có
người cãi nhau thì cực kì phấn khích, đứng lên xem thôi chưa đủ, còn
muốn chạy ngoài xem, kéo theo một đám con nít cùng chạy ra ngoài.
Chỗ nào náo nhiệt nhất, chỗ đó có mặt bé cưng.
Luôn luôn là người tích cực ăn cơm nhất, cô giáo cho cả lớp ngồi ngoan rồi
đi lấy cơm, nhưng lần nào cũng chưa kịp nói hết thì cục cưng đã chạy vọt ra tự mình lấy.
Giang Nhu cũng không thèm nghe mấy lời sau đó nữa mà kéo Lê Tiêu rời đi.
So với cục diện rối rắm của hai vợ chồng Tào Vượng, Lâm Thư Quân và Phó
Phi hiển nhiên là hạnh phúc hơn nhiều, mùng sáu tháng giêng âm lịch này
hai người sẽ kết hôn.
Phó Phi là người rất biết làm việc, hôm
Tết đã về quê của Lâm Thư Quân ra mắt, còn mua một đống lễ vật. Cả nhà
Lâm Thư Quân rất hài lòng với y, cũng không biết y nói thế nào, hai bên
rất nhanh đã định ra ngày cưới, hơn nữa cả hai cũng không có nhiều thân
thích, hôn lễ cũng không tổ chức hoành tráng, chỉ đặt hai bàn trong nhà
hàng rồi ăn một bữa cơm.
Thật ra, theo lời của Lâm Thư Quân, hai nhà chỉ cần ăn với nhau bữa cơm là được, nhưng Phó Phi nhất quyết muốn
làm một hôn lễ nhỏ bên này, tuy rằng không phải rất long trọng, cũng
không có bao nhiêu người tham gia, chỉ có thân thích của hai nhà cùng
với đồng nghiệp của Phó Phi và Lâm Thư Quân, miễn cưỡng xếp được hai
bàn.
Nhưng lại có vẻ rất ấm áp, An An còn làm phù dâu nhí đi lên
đưa nhẫn, cục cưng theo lời Giang Nhu dạy, bi ba bi bô: “Chúc chú dì
trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, hòa thuận vui vẻ, sớm sinh… sớm sinh… em bé.”
Cục cưng nói đến cùng thì quên mất nên tự mình nghĩ ra một từ, chọc cho tất cả mọi người bật cười.
Phó Phi xoa nhẹ lên đầu nhỏ của bé cưng, cười nói: “Cảm ơn An An.”
An An thẹn thùng cười, sau đó phất tay đi xuống như một lãnh đạo mini, lại chọc cho mọi người cười tiếp.
Mùng mười tháng giêng, một nhà ba người của ông chủ Du đi nước ngoài du lịch trở về, còn mang về cho bọn họ rất nhiều quà, Nhạc Nhạc tặng cho An An
một chiếc vòng tay rực rỡ nhiều màu sắc.
An An chơi một lát thì ném qua một bên, bé cưng nhìn chằm chằm đồ ăn ngon bên cạnh, chỉ tay vào ý muốn anh trai mở giúp mình.
Nhạc Nhạc thở dài như một ông cụ non, sau đó không chút phàn nàn mở ra giúp
bé cưng. An An nếm hai miếng lại cầm lấy một món khác nói muốn ăn nhưng
bị Giang Nhu vỗ lên tay, bé cưng phụng phịu phồng má.
Nhạc Nhạc
thấy vậy bèn cầm lấy đồ ăn vặt trong tay em gái, cười nói: “Anh trai
cũng muốn ăn cái này, anh trai mở ra chia cho em mấy miếng nếm thử có
được không?”
An An lập tức vui vẻ trở lại.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ quan tâm của Nhạc Nhạc thì có chút bất đắc dĩ, sau khi rời khỏi nhà họ Du, cô nói với Lê Tiêu: “Nhạc Nhạc quá nuông chiều An An, chiều
con bé đến hư luôn rồi.”
Lê Tiêu ôm An An tỏ vẻ không sao cả, còn nói như đó là lẽ đương nhiên: “An An đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy con bé mà không thích chứ?”
Giang Nhu: “…”