Chương 20 - Chương 19
Khi Giang Nhu tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng hẳn, ăn ngủ no say một giấc, cảm giác có tinh thần hơn nhiều.
Đôi mắt theo bản năng quét một vòng xung quanh, sau đó liền nhìn thấy Lê Tiêu đứng ở đuôi giường.
Lê Tiêu đang cúi người đứng bên cạnh giường em bé, tay chân vụng về thay tã cho đứa nhỏ.
Buổi sáng bé con đã uống sữa, vừa rồi nghe lời y tá, cho uống chút nước, sau đó đi tiểu.
Hắn không biết thay tã, lúc nãy nhìn thấy người phụ nữ giường giữa thay tã cho em bé còn đến đó quan sát một chút.
Người phụ nữ giường giữa sinh con cách đây hai ngày, hôm nay sẽ xuất viện,
trước khi đi, anh quân nhân xuất ngũ kia đi làm thủ tục xuất viện, người phụ nữ ôm em bé ngồi tại chỗ chờ, nhân lúc rảnh rỗi thì cho em bé uống
sữa, thuận tiện thay tã, nghe nói về nhà còn phải ngồi xe ba giờ đồng
hồ.
Chị này là một người hiền lành, thấy Lê Tiêu nghiêm túc học tập, thì vừa làm mẫu cho hắn, vừa giải thích mấy điểm cần chú ý.
Lê Tiêu quan sát thì tự nhận là biết, nhưng đến phiên chính mình ra tay
thì cảm thấy rối loạn, đừng nói là giở hai cẳng chân của đứa nhỏ lên,
đến chạm vào hắn còn không dám, sợ động tác mạnh làm đau bé con.
Cuối cùng tã thay xong thì bị xoắn lại, khi mặc quần vào thì chỗ chân trái bị phồng lên, cũng không biết là chuyện như thế nào.
Cũng may Giang Nhu tỉnh, cô trợn mắt nhìn trong chốc lát, cuối cùng thật sự
nhìn không nổi nữa, lên tiếng kêu hắn ôm đứa nhỏ lại đây.
Nghe được thanh âm, Lê Tiêu giống như nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ qua đó.
Bây giờ hắn không còn thấy sợ khi ẵm con nữa, chỉ là động tác vẫn cứng đờ như đang ôm cống phẩm.
Giang Nhu trực tiếp nở nụ cười, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, sau đó đón lấy đứa bé từ tay Lê Tiêu.
Động tác của cô thuần thục hơn của Lê Tiêu nhiều, lúc chị dâu cô sinh con, y tá ôm đứa bé đi ra từ phòng sinh, cả hai gia đình đều để cô là người
đầu tiên ẵm, nói cô là cảnh sát dự bị, trên người có chính khí, có thể
xua đuổi những thứ ô uế và âm khí.
Cũng không xem như mê tín, mà là một sự cầu chúc tốt đẹp cho một sinh mệnh mới trong gia đình.
Có điều có thể là do cô là người đầu tiên ẵm bồng, cháu trai từ nhỏ đã thân cận với cô.
Cho nên đối với việc chăm sóc con nít, cô cũng xem như có kinh nghiệm.
Tỷ như thay tã và thay quần áo.
Cô nhẹ nhàng đặt bé con lên đùi mình, sau đó cởi bỏ quần nhỏ của bé.
Bé con đang mặc bộ áo liền quần mà lúc trước Giang Nhu cố ý đặt làm, thời
tiết lúc này đã có chút lạnh, trước khi sinh cô lo lắng mình sẽ ngủ rất
lâu, một mình Lê Tiêu không hiểu được, cho nên đã sắp xếp sẵn quần áo,
bên trong là quần áo thu đông ôm sát, bên ngoài là áo khoác mỏng, chờ
khi mùa đông thật sự đến sẽ mặc thêm một chiếc áo khoác dày bên ngoài.
Áo khoác mỏng có dây cột, quần áo thu đông thì dùng nút thắt.
Cởi hai cái quần nhỏ thì nhìn thấy tã bên trong đã dồn thành một cục về bên trái, căn bản không che được gì.
Lê Tiêu đứng ở một bên nhìn, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
Giang Nhu không nhịn cười ra tiếng, tiếc nuối lúc này không có di động, bằng không nhất định phải chụp ảnh để lưu giữ.
Đây chính là lần đầu tiên Lê Tiêu thay tã cho con gái nha.
Giang Nhu cởi tã ra, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy hai mắt cá chân của bé con nhấc lên, nhân cơ hội đặt tã dưới mông nhỏ của bé, lại nới lỏng hai bàn
chân, bắt đầu cột chặt dây tã.
Bé con nhắm mắt ngủ say, hai nắm
tay nhỏ nắm chặt bên đầu, không hề rầm rì dù chỉ một tiếng. Không giống
như lúc Lê Tiêu thay tã, lông mày nhíu chặt lại như thể đang chịu đựng
thứ gì.
Giang Nhu sửa soạn lại cho đứa nhỏ xong không để Lê Tiêu đưa trở về giường em bé, mà là cẩn thận ôm vào trong lồng ngực, cũng
không biết có phải cảm giác được đây là mẹ mình hay không, bé con còn
theo bản năng hướng vào người cô cọ cọ.
Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, lại tựa như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hỏi Lê Tiêu thời gian em bé ra đời, cân nặng cụ thể, v.v…
Sinh con quá đau, khi ấy cũng không biết sinh xong lúc nào, buổi sáng tỉnh
dậy thân thể giống như bị khoét rỗng, cơm nước xong lại lăn ra ngủ.
Lúc này trong đầu mới nghĩ đến mấy việc này.
Mặc dù Lê Tiêu không giỏi thay tã, nhưng những lời y tá nói hắn đều ghi tạc trong lòng, em bé ra đời lúc hai giờ mười bảy phút sáng, nặng sáu cân
một lạng, tuy rằng đầu không lớn, nhưng bên trong rất khỏe mạnh, cũng
làm cho người mẹ đỡ khổ hơn nhiều, là một đứa trẻ hiếu thuận.
Đứa bé nhỏ như vậy có thể nhìn ra được hiếu thuận hay không Lê Tiêu cũng
không biết, hắn chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy vật bé xíu này, trong
lòng đã không nhịn được mà cảm thấy thích, tuy rằng lớn lên không phải
rất đẹp, làn da vừa đỏ vừa nhăn nheo, đầu nhỏ còn có hơi nhọn.
Giang Nhu dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ vào nắm tay nhỏ của bé con, còn chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ.
Lê Tiêu thấy thế cũng thả lỏng.
Lấy ghế đẩu bên cạnh ngồi xuống, sau đó móc ra một cuốn từ điển hỏng không
biết nhét vào túi khi nào, lười biếng dựa lưng vào tường, vừa lật từ
điển vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ.
Bắt đầu nước đến chân mới nhảy.
Giang Nhu nhìn thoáng qua, nhịn không được bĩu môi, trong lòng mắng hắn xứng đáng.
Lúc trước sau khi từ nơi khác trở về Lê Tiêu thường xuyên lật từ điển,
Giang Nhu có thử liếc nhìn, đều là tên con trai, cái gì mà Vĩ Hải, tâm
tâm niệm niệm đều là con trai, lúc ấy cô có nhắc nhở qua mấy câu, là hắn không tin, cãi cùn nói nhà bọn họ đều là sinh con trai.
Giống như không sinh con trai thì cũng đồng nghĩa với hắn không được vậy.
Có điều lúc này, cô vẫn nhắc nhở một câu: “Đừng có lấy cái gì mà Mai, cái gì mà Hoa, quá quê mùa, nói ra mất cả mặt.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, một nhà ba người giữa đã dọn đi, người phụ nữ
giường cạnh cửa đang đưa lưng về phía họ ngủ, cho nên nói chuyện cũng
không dám lớn tiếng.
Lê Tiêu im lặng một lúc, liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Có điều cây bút trên tay lại gạch bỏ mấy cái tên hoa ở chỗ trống.
Giang Nhu: “…”
Lấy thẩm mỹ của hắn, cũng không nên ôm hy vọng làm gì.
Lê Tiêu ngồi một lúc thì về nhà nấu cơm, trước khi đi còn pha sữa bột cho
em bé, lại di chuyển giường em bé đến bên cạnh để tiện cho cô đặt đứa
nhỏ xuống nếu mệt mỏi.
Giang Nhu thấy đứa nhỏ còn đang ngủ, lo
lắng sau khi bé con tỉnh dậy sữa pha xong sẽ bị nguội lạnh nên dứt khoát nhét bình sữa vào trong ổ chăn che kín lại.
Lê Tiêu đi không bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một đám người lũ lượt kéo vào.
Tiếng động có chút lớn làm cho bé con đang ngủ trong lồng ngực Giang Nhu nhỏ giọng rầm rì hai câu.
Giang Nhu xoay người về hướng cửa sổ, tránh đi nguồn phát ra âm thanh ồn ào,
sau đó vỗ nhẹ lên mông nhỏ của em bé trong lồng ngực.
Bé con mếu máo rồi lại lăn ra ngủ say.
Nhưng ngược lại, một lớn một nhỏ ở giường thứ nhất đều bị đánh thức, đứa nhỏ há mồm khóc lớn.
Người mẹ không thể không bò dậy dỗ dành.
Hai y tá đẩy sản phụ đi vào tức giận nói với người nhà theo cùng: “Mấy
người không thể nhỏ tiếng lại à? Vẫn còn có người khác đấy.”
Một trong số người nhà đi theo đó nhận ra Giang Nhu, chính là gã đàn ông
trung niên gặp lúc mới đến bệnh viện, lúc ấy cô và vợ gã ta cùng nằm ở
một phòng chờ sinh.
Như vậy xem ra, người đang được đẩy nằm trên giường chính là vợ hắn.
Lần này không chỉ có một mình gã đàn ông trung niên, bên cạnh gã còn có bốn cô con gái, đứa lớn nhất cũng cao gần bằng hắn ta, nhìn khoảng mười bảy đến mười tám tuổi, đứa nhỏ nhất được chị cả cõng trên lưng, ước chừng
bốn đến năm tuổi.
Quần áo trên người bọn trẻ đều có chỗ chắp vá, sắc mặt trông cũng không được tốt, làn da vàng vọt, tóc thì khô xơ.
Không được nuôi dưỡng tốt.
Đứa nhỏ mới sinh được một bà già tinh thần phấn chấn ôm, cười đến nếp nhăn
trên mặt như thể tăng lên gấp đôi, trong miệng dỗ dành: “Cháu đích tôn
của bà nội, quả thật là chờ được cháu rồi.”
Gã đàn ông trung niên trông mong đứng ở bên cạnh, dáng vẻ như muốn ôm, cười tủm tỉm nói: “Để con ôm đứa nhỏ này đi.”
Mấy cô con gái trầm mặc đứng ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra một chút vui mừng.
Hai y tá đẩy giường đến bên cạnh giường giữa, liếc mắt nhìn cả gia đình
kia, cũng không xa lạ gì với loại tình huống như vậy, chỉ là nhíu mày
nói: “Lại đây nâng sản phụ lên.”
Gã đàn ông làm như không nghe thấy.
Hai y tá còn trẻ, thấy thế sắc mặt có chút khó coi, mấy cô con gái đau lòng cho mẹ nên chạy tới hỗ trợ.
Một người xốc chăn lên, hai người còn lại giúp hai y tá nâng người, một
người nâng nửa người trên, một người nâng nửa người dưới, mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Giang Nhu không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn
thấy trên mặt sản phụ kia trắng bệch không còn một giọt máu, thậm chí
còn có chút tái xanh.
Y tá chào hỏi gia đình trước khi rời khỏi: “Vừa rồi cô ấy sinh con mất máu khá nhiều, dùng không ít túi máu, phải
thanh toán thêm chút tiền. Mặt khác, chú trọng vệ sinh cho sản phụ,
thường xuyên tắm rửa thay quần áo, nếu không sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng.”
Vừa nghe đến phải đóng thêm tiền, sắc mặt bà già và gã đàn ông
trung niên lập tức trở nên không tốt, gã đàn ông trung niên do dự đau
lòng, nhưng bà già lại trực tiếp đanh đá chỉ trích: “Rõ ràng là do kĩ
thuật của bác sĩ mấy người không tốt, sao lại muốn đòi tiền của chúng
tôi? Phải là mấy người bồi thường tiền mới đúng, nếu cháu đích tôn của
tôi xảy ra chuyện gì, mấy người có gánh nổi không?”
Hai y tá
không có vẻ gì là ngạc nhiên trước thái độ của gia đình này, lười dây
dưa với bọn họ, liếc nhau một cái rồi trực tiếp rời đi.
Giang Nhu suy đoán, hẳn là đi tìm lãnh đạo.
Mà bà già và gã đàn ông trung niên có lẽ cho rằng hai người các cô sợ,
trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, bà già còn đuổi theo hai bước la lớn: “Bồi
thường không thể thiếu, nếu không tôi sẽ đến đồn công an báo án.”
Thanh âm bén nhọn, cả hành lang bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Đứa nhỏ giường thứ nhất thật vất vả mới ngừng khóc, đột nhiên nghe la to như thế, sợ tới mức lại khóc thét lên.
Sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi, nín thở dỗ dành đứa nhỏ.
Nhưng bà già kia vẫn còn càn quấy, vừa quay đầu lại không thèm nói lý: “Làm
cho con khóc nhỏ lại chút đi, cháu trai của tôi còn đang ngủ đấy.”
Người phụ nữ tức giận đến mức thân thể run lên, có lẽ là do chưa từng thấy qua loại người như vậy.
Gã đàn ông trung niên khẩn trương ôm con trai kêu: “Mẹ, miệng thằng bé động đậy, có phải đói bụng rồi hay không?”
Bà già không rảnh lo giáo huấn người khác, vội vã đi xem cháu trai.
Ôm đứa nhỏ lên nói: “Mau, đánh thức vợ con dậy để nó cho bú.”
Gã đàn ông trung niên giống như lúc này mới nhớ đến mình còn có một người
vợ, vội vàng gọi người phụ nữ nằm trên giường, cuối cùng vẫn là mấy cô
con gái nhịn không được, yếu ớt nói: “Mẹ đang ngủ.”
Gã đàn ông
trung niên làm như không nghe thấy, tiếp tục kêu, cô xô đẩy hai cái, bà
già mắng mỏ một tiếng, ôm đứa nhỏ trực tiếp đi đến xốc quần áo của người phụ nữ lên, nhìn đến bộ ngực khô quắt, đừng nói sữa, dường như đến nước cũng không có.
Nhưng cũng đưa đứa nhỏ qua đó, đứa nhỏ theo bản năng mút hai cái, sau đó khịt mũi muốn khóc.
Bà già u ám mắng: “Đồ vô dụng.”
Còn quay đầu mắng mấy cô cháu gái: “Còn không nhanh chóng về nhà nấu cháo
cho em trai chúng mày đi, để nó chịu đói xem tao làm sao đánh chết chúng mày!”
Bốn cô cháu gái đỏ mắt, vội xoay người chạy ra ngoài,
ngay cả cô gái nhỏ trên lưng chị cả cũng dường như ý thức được cái gì,
buồn bã gục đầu xuống.
Bà già và gã đàn ông trung niên ôm đứa
nhỏ trong lòng đi quanh phòng bệnh dỗ dành, nhìn thấy hai túi da rắn
phồng lớn trên đầu giường Giang Nhu, một đôi mắt tam giác lóe sáng ngắm
tới ngắm lui.
Cũng may mắn là giường của Giang Nhu nằm bên cạnh
cửa sổ, giữa giường cô và tường cửa sổ có khoảng cách hơn nửa mét, đồ
vật được đặt ở đây, tiếp theo là giường em bé và ghế đẩu.
Giang
Nhu chú ý tới ánh mắt của bà ta, cúi đầu, sợ bị loại người này quấn lấy, có điều trong lòng nghĩ chờ Lê Tiêu lại đây muốn nói với hắn việc này.
May mắn là nhóc tì trong lồng ngực ngủ rất ngon, nghe thấy ầm ĩ cũng chỉ vùi mặt vào ngực cô, không bị ảnh hưởng chút nào.
Giang Nhu nhìn đến dở khóc dở cười, cảm thấy đứa nhỏ này quả thật rất ngoan.
Nhưng gã đàn ông trung niên giống như đã phát hiện ra cái gì, kéo áo mẹ mình, ý bảo bà ta nhìn sản phụ bên kia.
Hóa ra sản phụ giường thứ nhất vì không muốn em bé khóc, nên đang nghiêng người cho đứa nhỏ bú sữa.
Đôi mắt bà già sắc lạnh, trực tiếp ôm đứa bé đi qua, không hề biết điều
nói: “Cháu trai tôi vừa sinh ra cũng chưa có ăn gì, cũng cho cháu trai
tôi bú chút sữa đi.”
Gã đàn ông trung niên cũng đi theo qua.
Sản phụ nghe thanh âm nên xoay đầu đi xem, nhìn thấy gã đàn ông trung niên
cũng lại đây, tức giận đến mặt đỏ bừng: “Các người đừng tới đây, tôi còn đang cho con bú đấy.”
Bà già ngang ngược nói: “Kêu la cái gì, dọa đến cháu trai của tôi.”
Gã đàn ông trung niên sau lưng bà ta còn nhìn về phía này.
“Ông…”
Sản phụ tức giận đến nói không nên lời, đứa nhỏ trong lồng ngực cô bị giật mình, lại bắt đầu khóc, còn phun ra một ngụm sữa.
Bà già nhìn thấy thì sốt ruột: “Cũng đã nôn ra hết rồi, đừng cho nó bú nữa, cho cháu trai của tôi bú đi.”
Giang Nhu thật sự là nhìn không được, dùng tay che lỗ tai bé con trong lồng
ngực lại, hướng ra phía ngoài lớn tiếng kêu: “Y tá ——”
Sản phụ kia nghe tiếng kêu, giống như nghĩ tới cái gì, lập tức cũng gân cổ lên lớn tiếng kêu: “Y tá, y tá ——”
Một tiếng lại lớn hơn một tiếng.
Bà già còn chưa kịp phản ứng lại, bất mãn nhíu mày: “Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?”
Rất nhanh đã có y tá lại đây, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Sản phụ đỏ mắt chỉ vào bà già và gã đàn ông trung niên: “Có thể để bọn họ
ra ngoài được không? Lúc tôi cho con bú người đàn ông này còn đứng nhìn, bọn họ còn ép tôi phải cho con trai họ bú, làm cho con tôi sợ tới mức
phun sữa.”
Bà già vừa nghe lời này liền không vui: “Ai nhìn cô,
còn không phải là dài thêm hai bầu sữa thôi sao? Ai mà không có chứ? Bảo cô cho bú là coi trọng cô, đừng có mà cho mặt mũi lại không cần…”
Càng mắng càng khó nghe.
Sản phụ vừa lau nước mắt vừa dỗ con.
Y tá nhíu mày nhìn về phía bà già và gã đàn ông trung niên gây chuyện:
“Chỗ này là bệnh viện, không phải nhà mấy người, mấy người muốn ồn ào
thì về nhà mà ồn ào. Mấy người có thể đi cùng với tư cách là người nhà,
nhưng xin đừng làm phiền đến bà mẹ và em bé khác nghỉ ngơi. Trong lúc
sản phụ cho con bú, đàn ông cũng nên tự giác đi ra ngoài, nếu mấy người
còn như vậy, tôi sẽ kêu y tá trưởng đến.”
Cũng nhìn ra gia đình này không phải loại tốt lành gì.
Gã đàn ông trung niên bị nói đến đỏ mặt.
Bà già không phục: “Cô có ý gì đây, ai làm loạn chứ, là cô ta tự mình làm
ra vẻ, cho con bú thôi cũng không thể xem, phụ nữ trong thôn chúng tôi
đều là trực tiếp cho con bú trước mặt mọi người…”
Lời nói còn
chưa nói xong, y tá trưởng đã mang theo người lại đây, bên cạnh còn có
một y tá, y tá chỉ vào gã đàn ông trung niên và bà già: “Chính là bọn họ không chịu đóng tiền, còn nói muốn bệnh viện chúng ta bồi thường.”
Y tá trưởng là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt nghiêm túc, trực tiếp
bước tới chỗ hai người họ, dăm ba câu đã lôi được hai mẹ con này đi ra
ngoài.
Trong phòng cuối cùng an tĩnh.
Người đi rồi, sản
phụ giường thứ nhất cảm kích nhìn Giang Nhu, cảm thấy nếu không phải cô
nhắc nhở, chính mình cũng không nhớ nổi phải kêu y tá đến đây.
Thấy Giang Nhu cũng chỉ có một mình lại dám lên tiếng giúp mình, trong lòng có chút cảm động.
Cũng không biết y tá trưởng kia đã nói gì, qua một hồi lâu bà già mới ôm đứa nhỏ trở về, vẻ mặt vặn vẹo.
Vừa vặn lúc này bé con trong lồng ngực Giang Nhu tỉnh, ngáp một cái, hai
nắm tay nhỏ còn vươn lên trên, giống như là vươn vai mỗi khi thức dậy.
Đôi mắt nhắm nghiền cũng chuyển động, sau đó mở lên một khe, chẳng qua mở được vài giây đã nhắm lại.
Gian Nhu nhìn đến trái tim muốn tan chảy.
Cô lấy bình sữa giữ ấm trong chăn ra, trước tiên trích lên mu bàn tay hai
giọt thử độ ấm, lúc nãy còn hơi nóng bây giờ đã vừa vặn tốt.
Giang Nhu đưa núm vú cao su tới bên miệng bé con, cô bé vặn vẹo đầu, khéo léo há miệng mút.
Bà già vừa dỗ đứa nhỏ trên giường em bé ngủ xong, thấy một màn như vậy thì vô cùng tức giận, lúc cháu trai của bà ta không có sữa để uống, con đàn bà này không nói một tiếng, nhìn thấy bọn họ muốn xin sữa sản phụ bên
cạnh lại đứng ở giữa giở trò chơi xấu.
Trực tiếp hùng hổ tiến đến chỗ Giang Nhu, giơ tay muốn đánh người, trong miệng còn mắng: “Con đàn
bà tâm địa độc ác này, có sữa nhưng lúc nãy lại không chịu lấy ra.”
Đây là lần đầu tiên Giang Nhu nhìn thấy người ngang ngược như vậy, nhíu mày ngẩng đầu trừng bà ta, giọng điệu lạnh lùng: “Bà muốn làm gì? Tôi gọi y tá đến đấy.”
Nào biết bà già này một chút cũng không sợ hãi, vẻ mặt dữ tợn.
Có lẽ là thấy Giang Nhu chỉ có một mình, cho dù có bị bắt nạt cũng sẽ không có ai chống lưng cho.
Thân thể Giang Nhu lúc này còn chưa được nhanh nhẹn lắm, biết dùng cứng đối
cứng sẽ có hại, nhanh chóng buông bình sữa trong tay, trực tiếp lấy cây
kéo trên tủ đầu giường thấp bên cạnh.
Đây là thứ Lê Tiêu dùng để tách lựu.
Giơ kéo lên cao, vẻ mặt lạnh như băng nhìn bà ta, uy hiếp: “Bà thử tiến lên trước thêm một bước xem?”
Bà già nhìn thấy kéo trong tay cô, lúc này mới có chút kiêng kị dừng bước.
Nếu đổi lại là sản phụ giường thứ nhất, có lẽ bà ta cũng sẽ không sợ như
vậy, người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết là cái loại mềm yếu, không giống
người phụ nữ trước mặt, ánh mắt vừa hung hãn lại quật cường.
Giống như chỉ cần bà ta bước thêm một bước, đối phương sẽ lập tức dùng kéo đâm người.
Nhưng trong lòng vẫn tức giận, không nhịn được chửi ầm lên: “Vừa thấy chính
là sinh một đứa con gái, nếu không cũng sẽ không chỉ có một mình, con
nhỏ chết tiệt kia còn uống sữa, cũng không chê lãng phí, uống nước tiểu
được rồi, nhìn cứ như một con điếm…”
Càng mắng càng thô tục, Giang Nhu thì không sao, cãi nhau với loại người như vậy thì có ích gì?
Nhưng sản phụ giường thứ nhất lại đỏ mắt.
Giang Nhu vô cảm nhìn bà già, đáp trả lại một câu: “Bà cũng là phụ nữ, nói
vậy bà chính là uống nước tiểu mà lớn lên chứ gì? Mùi vị ổn chứ?”
Bà già bị nghẹn lại.
Sản phụ giường thứ nhất vốn dĩ còn có chút khổ sở, nghe xong lời này, không nhịn được phụt cười một tiếng.
Bà già tức giận đến mức ngực phập phồng, u ám muốn mắng: “Cô là thứ hồ ly tinh, sinh cũng là đồ hồ ly con, lớn lên câu dẫn…”
Giang Nhu vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nói cô thì có thể, nhưng nói bé con thì không được.
Đang muốn đáp trả thì nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng bệnh,
cũng không biết hắn đến từ lúc nào, sắc mặt cực kỳ âm trầm, sải bước
tiến vào.
Bà già nghe được tiếng bước chân còn quay đầu lại nhìn
thoáng qua, nhìn thấy vẻ mặt không dễ chọc của Lê Tiêu, trong lòng có
chút kinh hãi: “Cậu là…”
Còn chưa hỏi xong đã bị Lê Tiêu một
chân đá lên trên bụng, giọng nói của người đàn ông lạnh như băng: “Bà
thử nói lại lần nữa xem?”
Bà già “ai da” một tiếng, vừa mới không đề phòng, cả người đã bị quăng ngã ra phía sau.
Biến cố phát sinh quá đột ngột, không chỉ có bà già không phản ứng kịp, Giang Nhu cùng một sản phụ khác cũng không kịp phản ứng.
Hai tay Lê Tiêu xách theo đồ vật, hắn đi từng bước về phía bà ta, bà già
vốn dĩ đau đến ôm bụng kêu “ai da”, nhưng nhìn thấy hắn đến gần, lập tức không dám rên la, chỉ nhỏ giọng rầm rì.
Giang Nhu nhìn một màn
này, hung hăng thở ra, thấy Lê Tiêu còn muốn động chân, vội lên tiếng
ngăn cản: “Đợi chút tính sổ sao, con tiểu rồi.”
Không phải là
đau lòng cho bà già này, mà là sợ hắn xuống tay không nhẹ không nặng làm người ta bị thương, đến lúc đó ăn vạ bọn họ.
Lê Tiêu nghe xong
lời này, bước chân mới ngừng lại, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người bà già một cái: “Chờ đó cho ông.”
Bà già sợ tới mức da mặt run lên, không dám lại giở trò quỷ nữa.
Vội từ trên mặt đất bò lên, không cần Lê Tiêu nói, tự mình phủi phủi mông chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh rốt cuộc an tĩnh lại.
Giang Nhu một lần nữa cầm lấy bình sữa, tiếp tục cho đứa nhỏ trong lồng ngực uống sữa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Cảnh Phỉ
3. Mật Đắng
4. Tế Quỷ (Tế Ma)
=====================================
Bé con cũng không biết giống ai, còn ngó đầu nhìn ra bên ngoài, không biết là đang xem náo nhiệt hay là đang xem bố bé.
Giang Nhu xấu hổ vỗ vỗ lên mông nhỏ để bé con không bị phân tâm, chuyên tâm uống sữa.
Lê Tiêu để bàn nhỏ lên giường Giang Nhu, sau đó bày đồ ăn đem từ nhà đến
lên bàn, có măng xanh xào, giá đỗ xào, mộc nhĩ xào thịt và một lọ tráng
men lớn đựng canh bồ câu.
Để đề phòng canh trào ra ngoài, hắn
dùng khăn quàng cổ quấn mấy vòng xung quanh lọ tráng men, phải mất nhiều thời gian mới mở ra được.
Hắn vừa giải thích vừa nhỏ giọng nói: “Tôi có nhờ bạn tìm mấy cây hồng dâm dại, ngày mai nấu cho cô ăn.”
Giang Nhu đưa đứa nhỏ đã ợ sữa xong cho hắn, cầm lấy muỗng uống canh trước,
nghe xong nhịn không được nói: “Thứ đó quý lắm phải không?”
Đứa nhỏ đã bú no rồi, còn dư lại một chút sữa, Lê Tiêu vặn nắp, đổ phần còn lại vào miệng.
Một chút cũng không lãng phí.
Nghe Giang Nhu hỏi, không cần suy nghĩ đã nói: “Không quý, trước kia vận
chuyển hàng hóa có quen một người bạn, tôi từng giúp đỡ cậu ta nên cậu
ta muốn trả ơn.”
Giang Nhu cũng không hỏi nữa.
Canh bồ câu có mùi rất thơm, nhưng không có vị gì cả.
Cô uống một ít cho ấm bụng rồi mới dùng bữa.
Lê Tiêu đậy nắp lọ tráng men, tiếp tục dùng khăn quàng cổ bao xung quanh, sợ canh nguội lạnh.
Giang Nhu vừa ăn vừa cáo trạng, nói cho hắn nghe chuyện phát sinh lúc nãy, Lê Tiêu nghe xong nhíu mày, đặc biệt là khi nghe đến đoạn gã đàn ông trung niên nhìn chằm chằm sản phụ giường thứ nhất cho con bú, người khác thế
nào hắn mặc kệ, nhưng Giang Nhu cũng ở chỗ này.
Hắn không phải mỗi phút mỗi giây đều ở đây cũng cô.
Có điều, hắn rất giỏi đối phó với loại vô lại này, bình tĩnh nói: “Không sao cả, việc này giao cho tôi.”
Có những lời này của hắn, Giang Nhu cũng an tâm, mím môi cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Lê Tiêu liếc nhìn cô, mặt mày cũng nhiễm vài phần ý cười.
Sau đó cúi đầu nhìn bé con trong lồng ngực, uống sữa no nê xong lại ngủ,
bàn tay nhỏ bé đặt bên cạnh đầu còn giơ một ngón cái lên, làm cho Lê
Tiêu nhìn đến càng vui vẻ, sau đó đột nhiên nói với Giang Nhu: “Cứ gọi
là Bình An đi, Lê Bình An.”
Hy vọng con một đời bình an và khỏe mạnh.
Giang Nhu dừng động tác ăn cơm, rối rắm ngẩng đầu nhìn hắn, Bình An ngụ ý
đương nhiên không tồi, nhưng hình như nghe không hay lắm.
Đương
nhiên, chắc chắn dễ nghe hơn so với tên của đứa nhỏ đời trước, đời trước bé con gọi là Lê Phượng, đọc ngược lại chính là trái khóm.
“Bình An quá bình thường, anh nhìn con gái chúng ta đi, lớn lên nhất định sẽ
rất xinh đẹp, cảm giác cái tên này có chút không xứng với con bé. Như
vậy đi, tên thật là tôi lấy, Lê Thanh Xu, tên thân mật kêu An An đi, anh cảm thấy thế nào?”
Nói xong còn tự vừa lòng gật đầu, nói: “Lê Thanh Xu, vừa nghe đã biết là một người đẹp, còn thật nên thơ.”
Lê Tiêu hỏi: “Cái gì Thanh cái gì Thư?”
Giang Nhu dùng ngón tay viết lên bàn cho hắn: “Thanh triệt thanh, nữ tự bên xu, không phải rất hay sao?”
Lê Tiêu liếc mắt một cái, sau đó nhướng mày, trực tiếp chọc cô: “Hai chữ đẹp lại với nhau thôi chứ gì?”
“…”
Giang Nhu tức giận trừng hắn một cái, người này có thể nói chuyện được hay không đây.
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng: “Được rồi, nghe cô đi, tên thật kêu Lê Thanh Xu, tên thân mật kêu An An.”
Trong miệng nhỏ giọng lặp lại một lần: “An An, cũng không tệ lắm.”
Giang Nhu âm thầm trợn trắng mắt.
Lúc quay đầu lại, lơ đãng đối diện với ánh mắt của sản phụ kia, cho rằng
quấy rầy tới người ta, có chút ngượng ngùng cười cười: “Có phải lớn
tiếng quá hay không?”
Sản phụ mỉm cười lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, cảm khái một câu: “Tình cảm của vợ chồng hai người tốt thật đó.”
Giang Nhu nghe xong cảm thấy xấu hổ.
Không biết cô ấy nhìn ở đâu ra.
Quay đầu liếc trộm liếc Lê Tiêu, hắn nghe xong cũng không có cảm giác gì, nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống giường.
Sau đó ăn chỗ đồ ăn thừa của Giang Nhu, cái muỗng cũng chưa đổi.
Giang Nhu nhìn thấy cũng không biết nên nói cái gì, cảm thấy có đôi khi hắn
đặt biệt cần mẫn, làm việc nào ra việc nấy, nhưng có đôi khi lại đặc
biệt lười nhác, lười tới trình độ nào đây? Có đôi khi rửa thêm một đôi
đũa hay một đôi vớ cũng không muốn.