Chương 13 - Chương 13
Edit: Sơn Tra
Giang Nhu lấy ra áo sơ mi cùng quần
lần trước đặt may cho hắn, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, khi mua đồ
lót cho chính mình cũng thuận tiện mua cho hắn hai chiếc quần lót.
Quần lót và áo sơ mi đều đã được giặt sạch sẽ, quần dài chưa được giặt, nhưng không quan trọng, dù sao cũng không phải cô mặc.
Giang Nhu xếp quần áo gọn gàng để trên ghế, sau đó đặt ghế trước cửa phòng, còn nhắc nhở một tiếng: “Tôi để quần áo ở đây.”
Cúi đầu không nhìn hắn, xoay người vào phòng.
Lê Tiêu tắm rửa rất nhanh, khi Giang Nhu vừa nằm lên giường hắn đã từ
trong bồn tắm bước ra, bởi vì tóc ngắn, thậm chí còn gội đầu sạch sẽ.
Lau khô người xong thì đi lấy quần áo, vốn dĩ còn cho rằng Giang Nhu sẽ tìm quần áo của cha hoặc ông nội hắn, bản thân hắn cũng không chú ý những
cái đó, đã chết thì chính là đã chết, người chết cũng là cha và ông nội
hắn, chẳng lẽ còn tới tìm hắn? Chỉ là không nghĩ tới, sau khi cầm lấy
quần áo mới phát hiện là quần áo mới chưa thấy qua bao giờ.
Áo
sơ mi màu xanh da trời, quần dài màu xám xanh, ngay cả quần lót cũng có, đoán là do Giang Nhu mua cho hắn sau khi hắn rời đi.
Lúc hắn ở
khu mua sắm thành phố mua quần áo cho Giang Nhu cũng không nghĩ đến
chuyện khác, chỉ là muốn mua liền mua, hiện tại thấy cô ở nhà cũng mua
quần áo mới cho mình, không hiểu sao trong lòng ngực lại như bị thiêu
đốt một chút.
Loại cảm giác này rất xa lạ, làm cho hắn hồi lâu cũng khó có thể bình tĩnh, nhưng lại không hề chán ghét.
Tay hắn vuốt ve quần áo, đột nhiên có chút hiểu được câu nói luyến tiếc mặc của Giang Nhu vừa nãy, hắn cũng có chút luyến tiếc.
Mím môi, thật lâu sau mới tròng quần áo lên trên người.
Bởi vì mặc quần áo mới, động tác nhấc bồn tắm và đổ nước của hắn đều cứng
đờ mấy phần, sợ vệt nước trên thành bồn tắm sẽ làm dơ quần áo.
Khi Lê Tiêu trở lại phòng, Giang Nhu gần như đã ngủ.
Đang hết sức mơ mơ màng màng, một đồ vật màu đỏ bị ném tới bên cạnh đầu cô, trực tiếp đánh bay cơn buồn ngủ của cô.
Giang Nhu hoảng sợ, tức giận mở mắt ra trừng hắn: “Anh làm gì vậy?”
Giọng điệu có chút không vui.
Người nọ không phát hiện ra chỗ không đúng, còn khẽ cười một tiếng nói: “Mở ra nhìn xem.”
Giang Nhu không có tâm trạng, nhắm mắt lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Lê Tiêu đứng ở mép giường nhìn thấy phản ứng này của cô thì ngẩn người,
hậu tri hậu giác phát hiện chính mình chọc người, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhưng lại không nói được lời xin lỗi. Sau khi đứng trong chốc lát, hắn quay lưng lại ngồi ở mép giường, vừa xắn ống quần vừa ra vẻ bình
tĩnh bổ sung một câu: “Không phải cô hỏi tiền từ chỗ nào tới sao?”
Giang Nhu bị hắn đánh thức, cũng không có lập tức ngủ.
Nghe xong lời này, không rảnh lo tức giận, nhíu mày xoay đầu nhìn thoáng qua.
Người nọ giống như có thêm một con mắt sau lưng, cũng quay đầu lại, đối diện
với đôi mắt của Giang Nhu, dùng dáng vẻ không thèm để ý nói: “Không muốn biết thì thôi.”
Còn duỗi tay lấy đi gói màu đỏ bên cạnh đầu cô.
Giang Nhu không cần suy nghĩ liền lật người lại: “Có ý gì đây?”
Động tác của hắn quá nhanh, tay đã cầm được gói màu đỏ, sau đó Giang Nhu liền nhìn thấy trên gói màu đỏ còn có chữ viết.
Nếu cô không nhận sai, đây hình như là một lá cờ hiệu.
Cô mở to hai mắt, hoài nghi có phải là nhìn nhầm rồi hay hay không, từ
trên giường bò dậy, còn dùng tay dụi mắt, thấy hắn muốn đi, vội nói một
câu: “Tôi xem thử một chút.”
Người đàn ông giống như không nghe thấy, đứng lên làm bộ phải rời khỏi.
Giang Nhu tức giận duỗi tay giữ chặt góc áo hắn, dùng sức túm một chút hắn
mới không nhúc nhích, còn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày nghi
hoặc hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“…”
Hoài nghi hắn có phải đang cố ý hay không.
Giang Nhu lười để ý đến hắn, đứng dậy, đoạt lấy đồ vật trong tay người nọ.
Hắn cũng không có phản kháng, thấy cô cầm, liền thuận thế ngồi xuống lần nữa.
Trước tiên Giang Nhu không có mở gói đồ ra xem, mà là lật mặt dưới của gói đồ lên, liền nhìn thấy cờ hiệu màu đỏ phía trên viết « Trí dũng song toàn, nhân dân mẫu mực » tám chữ lớn màu vàng kim, kí tên là đồn cảnh sát
thành phố W, thời gian 20/08/1998.
Chính là mấy ngày trước.
Nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là của anh sao?”
Trong lòng gần như có một suy đoán.
Người nọ dường như không để ý lắm đến thứ này, mà là lại lần nữa nhắc nhở nói: “Nhìn xem bên trong.”
Giang Nhu nhìn hắn một cái, sau đó thật cẩn thận mở cờ hiệu ra, bởi vì bất
ngờ này, cho nên khi nhìn thấy bên trong cờ hiệu là một gói tiền lớn,
tâm tình cũng không có kích động như vậy, chỉ là cảm khái một câu:
“Nhiều tiền thật đó!”
Sau đó vứt hết đống tiền xuống giường, cẩn
thận trải cờ hiệu bị hắn là cho nhăn nhúm ra, tỉ mỉ xếp lại, còn không
xác định ngẩng đầu hỏi một câu: “Cờ hiệu này là của anh sao?”
Có lẽ Lê Tiêu không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng, hồi lâu cũng chưa lên
tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn cô, nghe cô hỏi thế mới lấy lại tinh thần đột
nhiên hỏi một câu: “Cái này rất quan trọng sao?”
Vẻ mặt có chút cổ quái.
Giang Nhu cảm thấy hắn hỏi lời vô nghĩa, cờ hiệu không quan trọng thì cái gì mới quan trọng?
Anh Trần trong đồn có công cứu người, được gia đình người bị hại tặng cờ
hiệu nên cả tháng trời đều cười tươi như hoa, thậm chí còn được đồn cảnh sát chụp ảnh tuyên truyền trên mạng, còn được xuất hiện trong tin tức
buổi sáng.
Cuối cùng anh Trần đóng khung cờ hiệu và treo nó
trong phòng khách nhà mình, đứa con trai nhỏ của anh ấy gặp ai cũng khoe chuyện này.
Làm cho mọi người trong đồn hâm mộ không thôi.
Về chỗ tiền này, thật ngại quá, Giang Nhu đúng là không có cảm giác gì
mấy, tuy rằng gia cảnh nhà cô khiêm tốn, nhưng cũng không tới nỗi thiếu
tiền, hơn nữa anh trai và chị dâu cô có sự nghiệp thành công, kiếm được
nhiều tiền, cũng thường xuyên cho cô tiền tiêu vặt.
Giang Nhu dùng ánh mắt si ngốc nhìn hắn: “Anh nghĩ sao?”
Thấy hắn không thèm để ý, khẩn trương hỏi một câu: “Tiền này không phải do anh trộm đấy chứ?”
Bổ não suy nghĩ liệu có phải lúc ở trên xe lửa hắn đã trộm mất tiền và cờ hiệu của người khác hay không.
Lê Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cảm thấy cô mang thai nên ngốc
rồi, nếu hắn có đi trộm thật, cũng sẽ không đến mức trộm luôn thứ này.
Có điều hắn cũng xem như là hiểu rõ, ở trong mắt cô, nhiều tiền như vậy cộng lại cũng không bằng một mảnh vải.
Giang Nhu thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút sợ hãi, bắt lấy cổ
tay hắn: “Anh thật sự làm mấy chuyện như vậy sao? Không được, mau chóng
tự thú đi!”
“…”
Lê Tiêu không nói chuyện, kéo chăn gối
lên, thu gom hết số tiền rơi vãi ở trên giường rồi cột lại, cũng không
biết có phải do thái độ của Giang Nhu ảnh hưởng đến hắn hay không, nhìn
số tiền này cũng không cảm thấy hiếm lạ, tùy tiện ném lên cái bàn cách
đó không xa, tắt đèn nằm xuống.
Giang Nhu bên cạnh vẫn đang quấn lấy kêu hắn đi tự thú, có lẽ là do cảm thấy phiền, tức giận trả lời một câu: “Trộm cái gì mà trộm? Ông đây không có làm mấy chuyện như vậy.”
Kéo chăn qua đầu đi ngủ.
Giang Nhu bán tín bán nghi, cũng đi nằm xuống, trước khi nằm xuống còn cẩn
thận nhét cờ hiệu vào bên trong, chuẩn bị ngày mai đem cất.
Nhưng vẫn là không yên tâm, nhịn không được nhích về phía hắn nhỏ giọng hỏi: “Thế anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Cô biết đời trước hắn báo án bắt hang ổ bán hàng đa cấp có công được một số tiền, nhưng cũng không biết có nhiều như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Nhưng mặc kệ Giang Nhu có hỏi thế nào, Lê Tiêu đều giả bộ ngủ không trả lời.
Giang Nhu tức giận đẩy hắn một cái, xoay người đi ngủ.
Người nọ dưới lớp chăn bông nhếch mép cười một tiếng.
Có điều, sáng hôm sau, Giang Nhu vẫn là từ hắn trong miệng biết được chân
tướng, cờ hiệu là thật, nhưng lai lịch của chỗ tiền thưởng kia lại có
chút bất minh.
Lê Tiêu cũng không gạt cô, kể lại mọi chuyện của
lần đi ra ngoài này, hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã bị lừa, người bà con
kia của Chu Cường hai năm trước đến vùng duyên hải làm công, không biết
thế nào lại bị lừa vào hang ổ bán hàng đa cấp, những người đó càng làm
càng lớn, dã tâm cũng lớn hơn, còn phái người đến mấy thành phố trong
đất liền bán hàng đa cấp, người bà con kia của Chu Cường chính là một
trong số đó, đi theo sếp nhỏ đến thành phố bên cạnh, địa vị của hắn ở
trong đội cũng không cao lắm.
Quy tắc bán hàng đa cấp chính là
một người lừa một người, nếu không lừa được tiền sẽ bị trừng phạt, nhẹ
là không được ăn uống, nặng sẽ bị đánh, đương nhiên cũng có những người
kiếm được tiền, nhưng bọn họ đều là sếp lớn.
Cho nên đám lâu la
bán hàng đa cấp vì để không chịu đói hay bị đánh, rất nhiều người đều đi lừa thân thích trong gia đình, nói lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ những
thân thích đó mang rất nhiều tiền tới, chờ bọn họ tới nơi sẽ bị một đám
người vây đánh, thuận tiện cướp đoạt hết số tiền trên người bọn họ, sau
đó nhốt người vào trong phòng tối mà bỏ đói và bắt đầu tẩy não để cùng
tham gia đường dây bán hàng đa cấp.
Chu Cường cả tin, nghe bà
con nói ở đó kiếm được nhiều tiền, thức ăn lại ngon, nghĩ là thân thích
nên không chút do dự mà tin ngay.
Sau đó lúc hai người tìm được
nơi nó thì bị một đám người vây đánh, chủ yếu là đánh một mình Lê Tiêu,
dù sao thì bà con của Chu Cường cũng không có khả năng để em trai nhà
mình bị người ta đánh, nhưng cũng chỉ giới hạn như thế, các bước bỏ đói
hay lục soát tiền cũng như nhau.
Mà Lê Tiêu, tự nhiên sẽ không
ngoan ngoãn để người ta đánh, tính tình hắn tàn nhẫn, nắm đấm lại cứng
rắn, đánh nhau với người ta là đi vào chỗ chết.
Tuy rằng bị rất
nhiều người vây đánh, nhưng từ nhỏ hắn đã đi theo người ta đánh nhau nên có kinh nghiệm, cả một đám người bị một mình hắn hạ gục, cuối cùng hắn
chọn một người lên đánh tay đôi, đánh người ta đến khắp người đều là
máu, còn hôn mê bất tỉnh, làm cho những người khác sợ đến mức không dám
lên tiếng, sợ ra mạng người.
Thế cho nên hắn trở thành đối tượng chủ yếu để giành giật, cũng sợ hắn sẽ hủy đi chỗ này.
Lê Tiêu nín thở, sau khi thăm dò xong những người này đã làm gì, liền biết bọn họ sẽ không để cho hắn đi, cho nên dứt khoát giả vờ đồng ý.
Hắn nhất định là phải đi, không chỉ có phải đi, còn phải trút giận một trận.
Cho nên lôi kéo hai người kết nghĩa anh em, sau đó âm thầm liên hệ với cảnh sát địa phương, liên thủ hốt trọn hang ổ bán hàng đa cấp.
Đương nhiên, hắn cũng không để hai người anh em đi với hắn vô ích, trước lúc
cảnh sát tới nơi, ba người tìm được số tiền mà băng nhóm lừa gạt rồi cạy ra, bí mật lấy một phần chia cho nhau.
Ngay cả đến cuối cùng con số không khớp, cũng có thể tính lên đầu mấy tên thủ lĩnh.
Không chỉ có thể trốn khỏi đây, mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, hai
người đó tự nhiên sẽ một lòng với hắn, bọn họ ai cũng không nói tới việc này.
Sau khi tới đồn cảnh sát, ba người cùng những người khác
bị tạm giam mấy ngày, đây là do trước đó đã giao ước với cảnh sát, sợ
phiền phức sau này bị trả thù.
Bởi vì ba người Lê Tiêu đã không
lừa gạt người, cho nên ghi khẩu cung giống như những người trong sạch
khác xong thì được thả ra ngoài, chẳng qua trước khi đi bọn họ được cảnh sát phát tiền thưởng cùng cờ hiệu trong phòng hội nghị, còn được bắt
tay với lãnh đạo.
Ra ngoài xong, ba người lén chạy về căn cứ, lấy số tiền trước đó đã chôn ở nhà xí, sau đó mạnh ai nấy đi.
Chu Cường thì thảm hơn một chút, bởi vì hắn có quan hệ thân thích với tên
bà con kia, cho nên ghi lời khai lâu hơn, Lê Tiêu còn cố ý đợi hắn mấy
ngày, đối với chuyện mình làm, cũng không có nói cho Chu Cường, sợ hắn
giấu không được sẽ lộ tẩy.
Về phần tiền, tự nhiên cũng sẽ không chia cho hắn.
Sự thật chứng minh, Lê Tiêu không hổ là người làm việc lớn, hắn không chỉ
liên thủ với cảnh sát thành phố W bắt đám người bán hàng đa cấp ở đây,
mà còn đâm một nhát vào hang ổ bán hàng đa cấp ở vùng duyên hải tỉnh G,
bởi vì đầu óc hắn linh hoạt, vẻ ngoài lại đẹp mắt, đội bán hàng đa cấp ở đây chuẩn bị xem hắn như nòng cốt mà bồi dưỡng, còn cho hắn lộ phí và
thức ăn đến đại bản doanh ở tỉnh G học tập thêm.
Đương nhiên,
đây cũng là một phần của tẩy não, vẽ cho đám lâu la cấp thấp một cái
bánh nướng lớn, chỉ cần bọn họ làm tốt chuyện, sẽ có một ngày được đến
tổng bộ.
Chỉ là cái bánh này còn chưa được vẽ xong, ngược lại đã bị Lê Tiêu hỏi thăm rõ ràng thân phận của mấy con cá lớn phía trên, còn thăm dò tung tích cùng với nơi ra vào ngày thường của bọn họ.
Giang Nhu nghe xong những gì hắn đã làm, cũng không biết nên dùng thái độ gì để trả lời hắn.
Tuy rằng cô đã xem qua tư liệu của hắn ta, nhưng mấy câu nói ngắn ngủn trên giấy vẫn có sự khác biệt rất lớn so với thực tế, cô làm sao cũng không
nghĩ đến quá trình lại phức tạp như vậy, chỉ nghe hắn nói mấy câu thôi
cũng đã cảm thấy rất mạo hiểm.
Một phòng mười mấy người đánh một mình hắn, cũng không biết hắn dùng cách nào đánh lại, còn chạy đến phía Nam gặp thủ lĩnh bán hàng đa cấp nói lời khách sáo, có thể làm được thủ lĩnh bán hàng đa cấp tự nhiên sẽ không đơn giản, không tưởng tượng nổi
hắn làm thế nào để tùy cơ ứng biến.
Có điều làm Giang Nhu khó xử chính là hắn lại lấy số tiền này về, nếu không nhiều lắm còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tối qua vội vàng liếc mắt nhìn một cái, bây
giờ nghĩ lại có lẽ cũng không phải là con số ít.
Giang Nhu từ
trên giường bò xuống, mở ra đếm số tiền tối hôm qua hắn tiện tay gói
lại, đếm đi đếm lại ba lần, bỏ đi những số lẻ, tổng cộng chín ngàn bảy
trăm bốn mươi sáu đồng.
Cả người trực tiếp trầm mặc, cô từ nhỏ
đến lớn đều là một đứa trẻ ngoan, đừng nói là lấy số lượng lớn tiền
không rõ ràng, cho dù tự mình nhặt được năm mao tiền cũng sẽ nộp cho
thầy giáo.
Khi còn nhỏ có lần tan học cô nhặt được mười đồng
tiền, nửa đường bị anh trai lừa đi mua đồ ăn, cô chính là một đường khóc lóc trở về nhà cáo trạng, ba mẹ cô đều nói không có việc gì nhưng cũng
không có tác dụng, cuối cùng hết cách, ba cô phải lấy ra mười đồng tiền, mang theo cô đến đồn cảnh sát địa phương giao nộp mới xong.
Cũng chính vì chuyện này, ba cô về nhà đã đánh cho anh trai một trận, cảm thấy anh ấy tìm rắc rối cho chính mình.
Bấy nhiêu đó ít nhiều gì cũng là tiền mồ hôi nước mắt của gia đình người ta.
Lê Tiêu thấy sắc mặt cô không đúng, còn tưởng rằng cô tiếc rẻ chính mình
lấy ít, thuận miệng giải thích một câu: “Không ít, hai người kia không
lấy nhiều bằng tôi, tiền trong hộp vốn dĩ cũng không nhiều, dù sao cũng
phải để lại một ít.”
Đương nhiên, số lượng không khớp mới tốt, những người đó cũng có thể bị giam lâu một chút.
Hắn cũng không phải là người có tính tình tốt, người khác chọc hắn, làm gì có đạo lý không trả đũa trở về?
Giang Nhu biết hắn đã nghĩ sai, hoàn cảnh trưởng thành của hắn và cô không
giống nhau, lá gan hắn lớn, tay đen, có đôi khi làm việc không có điểm
mấu chốt gì quá lớn, đối với số tiền này, đổi lại là người bình thường
sẽ cảm thấy run sợ trong lòng, cầm trong tay không an ổn, nhưng ở trên
người hắn, hắn chỉ biết cảm thấy đây là kiếm được bằng bản lĩnh của
chính mình, dùng cũng yên tâm, thoải mái.
Trước kia Giang Nhu
xem qua tư liệu của hắn đã cảm thấy người này rất phức tạp, hắn sẽ không chủ động làm điều ác, ức hiếp kẻ yếu, cũng sẽ không chủ động đi làm
những việc thật sự trái pháp luật, nhưng hắn lại rất bao dung với mấy
thứ kia, dù có nhìn thấy cũng sẽ không quan tâm.
Thật ra hắn vì
báo thù cho con gái mà giết mấy chục mạng người cũng không có gì là lạ,
nếu đổi lại một người ba bình thường gặp phải chuyện này, đa phần sẽ lựa chọn tìm kiếm sự trợ giúp của pháp luật, nếu đồn cảnh sát địa phương
mặc kệ, liền tố cáo lên các cấp cao hơn. Nhưng hắn không phải, hắn lựa
chọn dùng phương pháp của chính mình báo thù cho con gái.
Có thể là hắn không quá tin tưởng vào luật pháp, cũng có thể trong xương cốt
của hắn càng thiên về hướng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Nói cách khác, hắn có hiểu biết rất thấp về đạo đức và pháp luật, bị thuyết phục bởi quy tắc xử lý của lưu manh.
Như vậy kỳ thật rất nguy hiểm, không phải nói hắn nguy hiểm, mà là những
suy nghĩ thiếu đạo đức này của hắn thật sự rất nguy hiểm.
Lúc
Giang Nhu còn đi học đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp, một số trường
hợp chính là tội phạm có chỉ số thông minh cao, những người đó đều là
thiên tài trong mắt người khác, lại bởi vì khuyết thiếu chỉ số đạo đức,
vì để thỏa mãn những ham muốn ích kỉ của mình, mà dùng chỉ số thông minh siêu cao của mình đụng đến điểm mấu chốt của pháp luật, dẫn đến hậu quả hết sức đáng sợ.
Hôm nay là gần một vạn đồng tiền, chờ sau khi
hắn nếm được ngon ngọt, lần sau có khả năng chính là mấy chục vạn thậm
chí hàng trăm triệu.
Nghĩ đến đây, Giang Nhu không chút do dự nói với hắn: “Anh trả số tiền này trở về đi, chúng ta không thể lấy.”
Lê Tiêu nghe được lời này, phản ứng đầu tiên chính là mình nghe lầm, kinh
ngạc ngẩng đầu nhìn cô, hoài nghi hỏi một câu: “Cô nói cái gì?”