Chương 87: Thế giới song song 5
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu
- Chương 87: Thế giới song song 5
Ngày hôm sau, Giang Nhu xin nghỉ cho bé con rồi cùng Lê Tiêu đưa con gái đi đổi tên.
Bận rộn cả một buổi sáng mới ra khỏi đồn cảnh sát, một nhà ba người ăn cơm trưa bên ngoài. Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu thấy vẫn còn sớm, cho nên quyết định đưa cô nhóc đi xem phim.
Lúc trẻ, không biết là do sơ ý hay do có nguyên nhân khác, Lê Tiêu chưa từng lắp đặt ti vi trong nhà, nhóc con đã lớn đến từng này, mà chỉ được xem ké ti vi nhà thím bên cạnh.
Đi ngang qua rạp chiếu phim, Giang Nhu liền dẫn theo con gái đi vào.
Lê Tiêu theo ở phía sau.
Bé con vui vẻ nắm tay mẹ lắc lư, còn quay đầu nhìn khắp rạp chiếu phim.
Giang Nhu mua cho cô nhóc một ly Coca và bắp rang, bé con tuy rất vui, nhưng sau khi nhận được bắp rang và Coca, phản ứng đầu tiên là đưa cho bố mẹ ăn.
Giang Nhu cúi đầu ăn, Lê Tiêu không ăn, kêu con gái ăn đi.
Bé con mới thỏa mãn nghiêm túc ăn, cô nhóc ăn rất chậm, dường như không nỡ ăn hết.
Giang Nhu xoa đầu con gái, nói với Lê Tiêu: “Sau này chúng ta lại dẫn con bé đi ăn KFC đi, con nít thích ăn cái đó nhất.”
Đáng tiếc lúc này ở huyện còn chưa có KFC, nếu không Giang Nhu sẽ đưa bé con đi ngay.
Lê Tiêu liếc nhìn cô một cái, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tiểu Phượng cũng nghe thấy, tò mò ngẩng đầu lên hỏi mẹ: “KFC là cái gì ạ?”
Giang Nhu cười nói: “Là đồ ăn ngon, chờ về sau bố kiếm được tiền rồi sẽ có thể đưa chúng ta đi ăn.”
Cô nhóc rất mong chờ, nhưng vẫn hiểu chuyện nói: “Bố không cần quá vất vả đâu ạ.”
Lê Tiêu còn chưa nói cái gì, Giang Nhu đã cảm động ngồi xổm xuống ôm lấy con gái, còn hôn chụt lên khuôn mặt bé con: “Sao Tiểu Phượng lại ngoan như vậy chứ? Mẹ thích con quá đi.”
Cô nhóc thẹn thùng cười: “Tiểu Phượng cũng thích mẹ ạ.”
Nhìn hai mẹ con nói cười vui vẻ, Lê Tiêu từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, ánh mắt lại trở nên dịu dàng mấy phần.
Xem phim xong, Giang Nhu vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô lập tức đi tìm hai bố con đang chờ trong sảnh lớn, nhìn xung quanh một lượt, thấy hai người họ đang ở chỗ ghế cho khách nghỉ chân.
Tiểu Phượng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Lê Tiêu đứng bên cạnh nghe điện thoại.
Cô vừa đến gần, liền nhìn thấy một thằng nhóc cầm bi ve ném vào người Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng nhát gan, bị người ta bắt nạt cũng không dám lên tiếng, chỉ rưng rưng nước mắt nhìn thằng nhóc kia.
Thằng ranh thấy cô nhóc đã đau đến khóc thì hả hê cười rồi tiếp tục ném bi ve vào người bé con.
Lê Tiêu bên cạnh nghe được động tĩnh nên xoay qua nhìn, thấy hành động của thằng ranh nọ, ánh mắt hắn ngay lập tức tối sầm.
Hắn mới vừa nâng chân lên, liền nhìn thấy Giang Nhu vọt nhanh đến, cô nhặt mấy viên bi ve trên mặt đất nhét vào trong tay Tiểu Phượng: “Ném lại cho mẹ.”
Tiểu Phượng cầm bi ve không dám ném, ngẩng đầu tủi thân gọi Giang Nhu: “Mẹ ơi.”
Giang Nhu vỗ về mu bàn tay con gái: “Đừng sợ, con cứ ném lại cho mẹ, nó ném con như thế nào, con cứ ném lại như thế nấy.”
Tiểu Phượng nhìn mẹ đang tức giận, lại nhìn bố đứng cách đó không xa, can đảm ném trả nắm bi ve trong tay về phía thằng ranh.
Thằng ranh nọ lập tức tức giận, dùng số bi ve còn sót lại trong tay ném về phía Tiểu Phượng, ai ngờ số bi ve nó ném qua đều bị Giang Nhu nhắm chuẩn bắt được.
Giang Nhu liền đưa hết cho Tiểu Phượng: “Tiếp tục ném.”
Tiểu Phượng nghe lời ném trả.
Sau khi bị ném mấy lần, thằng ranh tức giận bật khóc, gọi to: “Mẹ ơi, có người bắt nạt con –“
Ngay sau đó, một người phụ nữ trẻ cầm vé xem phim giận dữ chạy đến: “Mấy người đang làm cái gì đó?”
Cô ta ôm chặt con trai, đau lòng không ngừng xoa, sau đó nhìn về phía Giang Nhu chửi ầm lên: “Cô dạy con kiểu gì vậy hả? Thế mà dám hùa nhau bắt nạt con trai tôi, cô có biết chồng tôi là ai không hả?”
Giang Nhu tiến lên một bước bảo vệ con gái: “Ai hả? Nói nghe chút đi, tôi đúng là không sợ đó, ngược lại còn muốn nhìn xem là ông lớn nào trong huyện chúng ta đây?”
“Cô còn có mặt mũi mắng tôi dạy con kiểu gì? Sao không đi mà xem lại bản thân, chỗ bi ve này là của chúng tôi chắc?”
Người phụ nữ nọ bị nói cho nghẹn cứng họng, có lẽ là do không ngờ Giang Nhu sẽ phản ứng như vậy, sắc mặt cô ta hết sức khó coi, chỉ tay vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, cô có giỏi thì chờ ở đây đi, tôi đi gọi điện thoại, để xem cô còn có thể mạnh miệng được như vậy nữa hay không?”
Nói xong liền móc điện thoại di động ra định gọi.
Thằng ranh vốn được người nhà chiều hư, có mẹ chống lưng, nó kiêu ngạo nói: “Mẹ, bọn họ hùa nhau đánh con, mẹ giúp con đánh lại bọn họ đi.”
Giang Nhu vốn không sợ: “Gọi điện thoại đúng không? Ai mà không có điện thoại chứ? Lê Tiêu, đưa điện thoại cho tôi, tôi cũng gọi điện thoại. Cô gọi một cuộc, vậy tôi sẽ gọi mười cuộc, xem ai sợ ai?”
“Nếu chồng cô là lãnh đạo của huyện, vậy tôi sẽ báo cáo lên trên, nếu cấp thành phố mặc kệ, vậy tôi sẽ báo cáo lên cấp tỉnh, nếu cấp tỉnh mặc kệ, vậy tôi sẽ báo cáo lên trung ương. Đường dây nóng của thị trưởng hay của giám sát tỉnh tôi đều biết, tôi cũng không tin, quốc gia của chúng ta đã kiến quốc bao nhiêu năm nay mà vẫn còn nhiều đầu trâu mặt ngựa. Cô có giỏi thì gọi người tới đi, tới một người tôi báo cáo một người, cũng xem như là cống hiến cho công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa của quốc gia.”
Lê Tiêu nghe xong liền nói với người ở đầu bên kia một câu rồi cúp máy đưa điện thoại cho Giang Nhu.
Người phụ nữ kia không ngờ Giang Nhu cũng có di động, cô ta đương nhiên không ngu, có thể bỏ tiền mua di động ở thời buổi này đều không phải gia đình bình thường, huống chi cô ta nhận ra di động trong tay Giang Nhu, là nhãn hiệu nổi tiếng, giá cả lên tới mấy ngàn, không giống với chiếc di động mấy trăm tệ trong tay cô ta.
Cô ta nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Giang Nhu, còn tưởng rằng cô cũng là người có bối cảnh, do dự một lát, cô ta đen mặt kéo con trai đi: “Coi như mấy người lợi hại.”
Bọn họ vừa đi, Giang Nhu tức giận nhét điện thoại di động trở lại trong tay Lê Tiêu: “Người gì thế không biết?”
Nhưng Tiểu Phượng lại rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Giang Nhu một cách sùng bái: “Mẹ thật là lợi hại.”
Giang Nhu nghe vậy, tâm tình cũng tốt lên một chút, song vẫn nói: “Sau này ai bắt nạt con thì con cứ việc đánh trả, đánh không lại thì chạy, về nhà nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con.”
Nói xong, thấy Lê Tiêu cũng ở đây, cô bổ sung: “Nói với bố cũng được.”
Tiểu Phượng gật đầu mạnh: “Mẹ ơi, mẹ giỏi quá đi.”
“Được rồi, đừng có nịnh bợ nữa, mẹ mua kem cho con ăn, không sợ nữa.”
Nói xong liền nắm tay bé con đi ra ngoài.
“Dạ mẹ.”
Lê Tiêu đi theo phía sau, lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn thật sâu bằng ánh mắt lạnh như băng.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng hoan hô của con gái mới thôi không nhìn nữa, trong mắt khôi phục độ ấm.
Giang Nhu ở phía trước kêu hắn: “Anh ngẩn ngơ cái gì đó? Hỏi anh có ăn kem không?”
Lê Tiêu đối diện với ánh mắt lấy làm khó hiểu của cô, hắn dừng một chút rồi trả lời: “Tôi không ăn.”
Giang Nhu gật đầu, không mua cho hắn nữa, cô và con gái mỗi người một cây.
Tiểu Phượng nếm một miếng kem, vui vẻ nói với Lê Tiêu: “Bố ơi, kem ngon lắm ạ.”
Lê Tiêu nhìn gương mặt tươi cười của con gái, trong lòng cảm thấy có một chút mềm mại.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói với Giang Nhu bên cạnh: “Cảm ơn cô.”
Dáng vẻ vừa rồi của cô rất dũng cảm, cho nên mới có thể khiến cho Tiểu Phượng nhát gan lại nhanh chóng nở nụ cười.
Giang Nhu nghe xong không khỏi sửng sốt, cô quay đầu lại nhìn hắn, bắt gặp con ngươi đen láy của hắn, cô không nói mấy lời như không cần khách sáo, mà là đưa que kem trong tay cho hắn: “Nếu anh thật sự cảm ơn tôi, vậy ăn cái này đi.”
Giang Nhu không xác định ngày đèn đỏ của thân thể này sẽ đến vào lúc nào, nhưng ngày đèn đỏ của chính bản thân cô sắp đến, vừa rồi ăn được hai miếng mới nhớ tới chuyện này, rất sợ sẽ đau bụng.
Lê Tiêu nhìn que kem đã cắn hơn một nửa của cô, hắn có hơi do dự.
Giang Nhu cho rằng hắn ghét bỏ, cô tức giận nói: “Ngay cả cơm thừa của tôi mà anh còn ăn, thế mà lại chê cái này?”
Lê Tiêu liền duỗi tay nhận lấy, cắn một miếng kem trên tay, rất lạnh, nhưng cũng rất ngọt.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua người bên cạnh, thấy cô đang giơ tay che ánh nắng chói mắt trên đỉnh đầu, bắt gặp ánh mắt hắn, cô cong môi cười với hắn một cái.
Nụ cười đó trông còn ngọt ngào hơn cây kem trong tay hắn.
Lê Tiêu rũ mi che khuất sự khác thường nơi đáy lòng.
Ngày hôm sau, Lê Tiêu đưa Giang Nhu đi đón em gái.
Buổi sáng, sau khi đưa con gái đến nhà trẻ, Lê Tiêu thuê một chiếc ô tô, sau đó lái xe đưa Giang Nhu đi thành phố.
Đến trường giáo dưỡng, Lê Tiêu chào hỏi với nhân viên ở đó trước. Một lát sau, nhân viên dẫn một cô gái gầy yếu ra: “Phó Tiểu Nguyệt, người nhà em tới đón em.”
Giang Nhu đứng lên, thấy cô gái đến gần, cô cố gắng nói chuyện một cách nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, chị là chị ba của em.”
Phó Tiểu Nguyệt cúi đầu không lên tiếng, cũng không nhìn cô.
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu bên cạnh.
Lê Tiêu: “Đi ăn cơm trước đi.”
Cũng may Phó Tiểu Nguyệt đồng ý đi với bọn họ, Giang Nhu sợ Phó Tiểu Nguyệt bài xích bọn họ cho nên để cô nàng ngồi ghế sau xe, cô ngồi ghế phụ lái.
Giang Nhu quay đầu lại nhỏ giọng nói với cô nàng: “Anh chị là chị ba và anh rể của em, anh rể em sẽ giúp em dời hộ khẩu về dưới danh nghĩa của anh chị, sau này em hãy sống cùng anh chị. Nhà anh chị hơi nhỏ, không thể ở nhiều người, cho nên anh rể sắp xếp cho em ở nhà của bạn anh ấy, bạn anh ấy đang học đại học ở xa, trong nhà chỉ có một người bà lớn tuổi.”
“Em cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đi, nửa cuối năm nay đi học cấp ba.”
Cho dù Giang Nhu nói cái gì, Phó Tiểu Nguyệt đều không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu.
Cuối cùng, Lê Tiêu dừng xe ở một phố đi bộ, chọn một tiệm cơm ăn trưa. Trong lúc chờ, Giang Nhu đưa Phó Tiểu Nguyệt đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo và giày mới.
Khi bọn họ trở lại, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, hai người ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Phó Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, nói một cách vụng về: “Tại sao các người lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi sẽ không cảm kích các người đâu.”
Có thể là do lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện, giọng nói của cô nàng có phần khó nghe.
Giang Nhu đau lòng nhìn cô nàng, lắc đầu: “Anh chị không cần em cảm kích, chỉ cần em chăm chỉ học hành là được, cố gắng sau này thi đậu vào một trường đại học tốt.”
Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu lại đưa Phó Tiểu Nguyệt đi cắt một kiểu tóc học sinh.
Có lẽ bởi vì quá gầy gò, trông cô nàng càng nhỏ con hơn.
Xong xuôi hết thảy, ba người trở về. Lê Tiêu lái xe đưa bọn họ đến nhà bạn hắn – Kim Đại Hữu. Hẳn là hắn đã nói chuyện trước, bà nội của Đại Hữu đã dọn dẹp sẵn phòng của Đại Hữu.
Lúc phải đi, Giang Nhu lấy ra một trăm tệ đưa cho Phó Tiểu Nguyệt.
Phó Tiểu Nguyệt do dự một lát rồi đưa tay nhận lấy: “Sau này tôi sẽ trả lại cho chị.”
Giang Nhu không có từ chối: “Được.”
Sau khi đi ra ngoài, lúc đi đến chỗ đậu xe, Giang Nhu vẫn không kiềm được mà quay đầu nhìn lại, Phó Tiểu Nguyệt im lặng đứng ngay cửa nhìn bọn họ, Giang Nhu vẫy tay: “Trở vào đi.”
Lê Tiêu lái xe đến tiệm sửa xe để trả, Giang Nhu thấy vẫn còn sớm nên nói muốn đi chợ mua đồ ăn, kêu Lê Tiêu đi về trước.
Lê Tiêu không nói chuyện, nhưng vẫn đi theo phía sau cô.
Giang Nhu đành mặc kệ.
Trong lúc mua đồ ăn, Giang Nhu phụ trách chọn, Lê Tiêu phụ trách xách.
Lúc đầu Giang Nhu còn hỏi hắn có ăn cái này không, có ăn cái kia không.
Lê Tiêu cái gì cũng nói ăn.
Cuối cùng, Giang Nhu dứt khoát hỏi: “Vậy anh có không ăn món gì không?”
Lê Tiêu: “Hình như là không có.”
Giang Nhu gật đầu, nói giỡn nói một câu: “Vậy cũng khá dễ nuôi.”
Lê Tiêu không khỏi quay đầu nhìn cô một cái.
Về đến nhà, Giang Nhu nấu nước gội đầu, sau đó ngồi ngay cửa lau khô tóc, trong nhà không có máy sấy tóc, cô chỉ có thể hong khô bằng ánh nắng.
Lê Tiêu ngồi trong sân làm gỗ, hình như hắn đang làm đồ gia dụng gì đó.
Giang Nhu cảm thấy hai người đều không nói lời nào thì rất xấu hổ, liền chủ động mở miệng hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Động tác của Lê Tiêu vẫn không ngừng: “Làm thêm một chiếc bàn làm việc cho cô.”
Giang Nhu không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại là làm cho cô, nhìn về phía góc nghiêng của người đàn ông, cô đột nhiên thấy trong lòng ấm áp.
Không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi: “Này, đời trước anh có từng thích người phụ nữ nào không?”
Lê Tiêu dừng động tác trên tay mà quay đầu lại nhìn cô.
Giang Nhu cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị đứt, thế mà lại đi hỏi mấy chuyện này, chỉ đành xấu hổ cười gượng: “Không có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy anh đẹp trai như vậy, năng lực cũng hơn người, hẳn là có rất nhiều người thích anh.”
“Chưa từng.”
Hắn thản nhiên trả lời, nói xong lại dừng một lát rồi bổ sung: “Tôi chưa từng thích người khác.”
Sau đó quay đầu đi, tiếp tục làm gỗ.
Chẳng qua, chỉ bản thân hắn mới biết, trong lòng hắn có hơi không giữ được bình tĩnh.
“Ồ.”
Giang Nhu gật đầu một cách máy móc.
Hai người lại rơi vào im lặng, Giang Nhu còn cảm thấy xấu hổ hơn lúc nãy, càng nghĩ càng thấy vấn đề vừa rồi thật ngu ngốc.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Giang Nhu lập tức phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đúng rồi, lát nữa cho tôi mượn di động của anh dùng một chút.”
Lê Tiêu lại nhìn về phía cô.
Giang Nhu giải thích: “Lúc tôi vừa bắt đầu thực tập có nghe qua một vụ án bắt cóc lừa bán, tính thời gian, hẳn chính là lúc này. Người đàn ông kia bị lừa bán lúc còn rất nhỏ, cha mẹ nuôi đối xử không tốt với anh ta, nhưng sau khi anh ta lớn lên lại đi theo hút máu anh ta, anh ta vì kiếm tiền cho cha nuôi chữa bệnh mà lầm đường lạc lối học theo người ta đi trộm tiền, cuối cùng lỡ tay giết người, mà ba mẹ ruột vì đi tìm anh ta, mấy năm trước giữa đường gặp tai nạn giao thông qua đời…”
Cũng là vì Phó Tiểu Nguyệt, Giang Nhu mới nhớ tới người đàn ông đáng thương cũng bị cha mẹ nuôi ngược đãi này.
Nói xong lại nhíu mày: “Tôi nhớ cha mẹ nuôi của anh ta cũng ở một trong các huyện của tỉnh này, nghĩ lại, hình như cách nơi này không xa.”
Lê Tiêu nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: “Cô vẫn luôn tốt bụng như vậy sao?”
Giang Nhu đang cố nhớ lại thông tin của người đàn ông kia nên không nghe rõ hắn nói gì, theo bản năng hỏi: “Gì hả?”
Lê Tiêu quay đi: “Không có gì, di động ở trong túi áo khoác của tôi.”
“Ừ.”
Giang Nhu là người nghĩ gì làm đó, cô ngay lập tức đứng dậy đi vào phòng lấy di động của Lê Tiêu, nhưng sau khi lấy được lại do dự, nói với Lê Tiêu gần đó: “Tôi chỉ biết anh ta bị lừa bán khi còn nhỏ, nhưng không xác định có phải lúc này hay không, lỡ như hiện tại anh ta còn chưa bị bán đến nơi đó thì sao đây?”
Lê Tiêu liếc nhìn Giang Nhu một cái, không biết nghĩ tới cái gì, hắn dừng làm gỗ, phủi quần áo đi về phía giếng rửa tay, sau đó đi đến chỗ Giang Nhu.
Lời ít mà ý nhiều hỏi: “Ở huyện nào?”
Giang Nhu gãi đầu, buồn rầu nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì là huyện Tuyên Vân, nhưng tôi không nhớ chính xác là trấn nào.”
Lê Tiêu nhanh chóng kể ra tên mấy trấn, lúc hắn nói đến “trấn Trúc Điền”, Giang Nhu nhíu mày cắt ngang lời hắn: “Hình như là nơi này, có chút ấn tượng.”
Lê Tiêu lại hỏi cô người kia họ gì.
Cái này thì Giang Nhu biết: “Cha nuôi anh ta họ Lưu, tôi nhớ người kia tên Lưu Nhạc Nhạc, bởi vì cha mẹ nuôi của anh ta nói lúc mới vừa mua về chỉ có kêu Nhạc Nhạc thì anh ta mới có phản ứng. Tên thật của anh ta là Tống Bá Khanh, lúc đó tôi nghe mấy chị trong sở cảnh sát nói chuyện trong lúc ăn cơm nên mới biết, mọi người đều cảm thấy cái tên này rất hay, giống tên của người xưa.”
“Nghe nói ba mẹ ruột của anh ta là những doanh nhân rất lợi hại ở phương Nam, chỉ tiếc là còn chưa tìm thấy anh ta thì đã qua đời, mà anh ta cũng bởi vì lỡ tay giết người mà bị tuyên án tử hình, anh trai do ba mẹ ruột anh ta nhận nuôi cũng chỉ đến xem anh ta có một lần…”
“Tôi cảm thấy anh ta quá khổ, mấy ngày sau khi nghe chuyện của anh ta, tâm tình của tôi không thể nào tốt nổi, cho nên đặc biệt có ấn tượng.”
Lê Tiêu không hiểu sao lại có người vì chuyện của người khác mà khiến cho tâm trạng của bản thân trở nên tồi tệ tận mấy ngày.
Nhưng chuyện này lại xảy ra ở chỗ Giang Nhu, vậy cũng không có gì lạ lắm.
Hắn chỉ lấy làm ngạc nhiên nhướng mày: “Họ Tống?”
“Ừ, là họ Tống.”
Lê Tiêu đột nhiên nói: “Có lẽ tôi biết là ai.”
Giang Nhu mở to hai mắt nhìn hắn: “Thật sao?”
“Đưa điện thoại cho tôi đi.”
Giang Nhu nghe vậy không cần suy nghĩ liền đưa điện thoại cho hắn, cô cũng không chú ý, bởi vì động tác quá mức vội vàng, tay không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay hắn, cho nên lúc Lê Tiêu theo bản năng cần lấy di động, hắn đã nắm luôn tay cô.
Da thịt chạm vào nhau, hai người theo bản năng nhìn về phía đối phương.
Giang Nhu kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức rút ra tay.
Ngón tay Lê Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn cầm di động đi qua bên cạnh gọi điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong xuôi, hắn nói với Giang Nhu: “Tôi sẽ tìm người hỏi thăm một chút tình hình nhà họ Lưu, khi nào xác nhận được bọn họ mua một đứa nhỏ rồi tính sau.”
Giang Nhu gật đầu, còn có chút ngượng ngùng hỏi: “Có phải tôi lại làm phiền anh rồi hay không?”
Lê Tiêu bỏ điện thoại di động vào túi, bình tĩnh nói: “Không có.”
Buổi tối, lúc Giang Nhu nấu cơm, Lê Tiêu không kiềm được mà trở vào phòng, đứng trước gương quan sát, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bản thân.
Nghĩ đến đánh giá lúc chiều của Giang Nhu về bản thân, trên khuôn mặt hắn xuất hiện một ý cười nhẹ.
Chỉ là nụ cười này không được sâu, biến mất ngay lúc bé con ở bên ngoài gọi hắn.
Tiểu Phượng cầm trên tay một cục thịt kho tàu cố gắng đưa lên cao, trong miệng vẫn còn ngậm một cục, bé con khó khăn nói: “Bố ăn đi.”
Lê Tiêu nhìn qua: “Con ăn đi.”
Cô nhóc ngoan ngoãn nói: “Mẹ nói cho bố ạ.”
Lê Tiêu dừng một chút, sau đó ngồi xổm xuống ăn.