Chương 78: Kiếp nạn khó tránh
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu
- Chương 78: Kiếp nạn khó tránh
Sáng sớm mùng một Tết, Lê Tiêu đưa An An đi ra ngoài quét tuyết. Biệt thự nằm ở địa hình cao, tuyết lại lớn, chất thành một lớp dày trước cửa cản trở đường đi. Để phòng ngừa trơn trượt, Lê Tiêu không chỉ tự cầm chổi đi quét tuyết, còn kéo theo con gái đi cùng.
Hai người dọn sạch sẽ tuyết giữa đường đi trong sân, còn có bậc thang dưới mái hiên và tuyết dưới đường bên ngoài. Bận rộn suốt cả buổi sáng, nên khi trở về, mặt An An đã đỏ bừng vì nóng.
Trong nhà không ai, năm nay dì út không trở về, dì giúp việc cũng đã về quê, chỉ có một nhà ba người bọn họ, quạnh quẽ hơn năm ngoái rất nhiều.
Giang Nhu xuống phòng bếp hâm lại đồ ăn tối hôm qua ăn còn dư, sau đó nấu một nồi mỳ gà và sủi cảo.
An An vừa vào cửa liền mách lẻo với Giang Nhu, bé cưng tức giận nói: “Mẹ ơi, bố xấu lắm, bố bắt con quét dọn, còn bố lại ở bên cạnh lười biếng.”
Lê Tiêu đi phía sau nghe vậy bật cười cởi mũ, sau đó phủi tuyết trên vai: “Bố lười biếng hồi nào? Tuyết ở con đường bên ngoài đều là do bố quét.”
An An bây giờ đã không còn dễ bị lừa: “Chỗ đó có bao lớn đâu? Tất cả tuyết trong sân đều là do con quét đó.”
Lê Tiêu không nói gì chỉ hắn giọng, không hề có chút cảm giác tội lỗi khi ức hiếp con gái, còn ra vẻ nghiêm túc nói: “Bố già rồi, đương nhiên không giỏi giang bằng con.”
An An tức giận đến tìm mẹ: “Mẹ ơi, mẹ xem bố đi.”
Giang Nhu bất đắc dĩ liếc nhìn Lê Tiêu: “Anh đã bao lớn rồi? Làm gì có người lớn nào lừa gạt con nít như anh chứ? Được rồi, đi rửa tay ăn cơm thôi.”
An An nhảy nhót chạy đến trước bàn nhìn nhìn đồ ăn, thấy có món mình thích, bạn nhỏ vui vẻ chạy vào phòng bếp rửa tay.
Lúc sáng Chu Kiến có qua đây chúc Tết, năm nay hắn không về quê, chủ yếu là do không thể về, ga xe lửa đã bị chặn, do hắn đến tương đối trễ, tuy đúng lúc bắt kịp chuyến cuối, nhưng quá đông không thể chen vào được, mà xe lửa cũng đã dừng hoạt động, hắn đành phải trở về nhà trong đêm cùng Chu Hồng.
Nhưng mấy người Uông Nhạn đã về quê trước, Uông Nhạn dẫn theo con trai nhỏ là Chu Thần, cô ấy cùng mẹ Chu chỉ có thể trông một đứa nhỏ, bởi vì Tết nhất mọi người đi xe lửa rất đông, Uông Nhạn không dám dẫn theo cả hai đứa nhỏ, mà con trai nhỏ Chu Thần không thể rời khỏi mẹ, cho nên đành để Chu Hồng đi cùng Chu Kiến về muộn hơn mấy ngày.
Ai ngờ về muộn hơn mấy ngày lại trở thành không về được, năm nay Chu Kiến và Chu Hồng ở lại bên này ăn Tết, tối hôm qua Lê Tiêu định gọi hai ba con Chu Kiến qua nhà ăn cơm, nhưng Chu Kiến không đến, mà là dẫn con trai đi ra ngoài xem phim, ăn cơm Tây, còn đi công viên giải trí.
Công viên giải trí đóng cửa vào dịp Tết, cũng không biết bên trong có cái gì để chơi.
Bà cụ non An An đem đồ ăn thức uống lên cho Chu Kiến, làm cho Chu Kiến nhìn mà hâm mộ không thôi, hắn nói với Lê Tiêu: “Vẫn là sinh con gái tốt hơn, hai thằng con trai nhà em cũng không ân cần như An An.”
Chu Kiến vừa nói xong, Chu Hồng đã cùng mấy bạn nhỏ khác chạy đến: “Ba, bác Lê Tiêu ——”
Trong khu này có không ít hộ gia đình, có mấy đứa nhỏ trạc tuổi Chu Hồng, bọn nhỏ chơi cùng rồi trở nên thân thiết, còn có hai đứa trẻ con lai, hình như vừa từ nước ngoài trở về ăn Tết.
Mấy đứa nhỏ từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm chim sẻ, nháo nhào đòi ăn chim sẻ nướng.
Chu Hồng hỏi xin Chu Kiến bật lửa.
Chu Kiến cũng không nghĩ nhiều, móc bật lửa trong túi ra ném cho con trai.
Chu Hồng bắt được bật lửa liền xoay người chạy ra ngoài.
An An không đành lòng nhìn nên đuổi theo: “Mọi người muốn ăn chúng nó sao? Có thể không ăn hay không? Trong nhà có gà vịt, chúng ta không ăn chim sẻ có được không?”
Chu Hồng rất thương yêu An An, xem cô bé như em gái ruột, thấy em gái đã nói như vậy, cậu nhóc gãi đầu, nói một cách do dự: “Vậy cũng được.”
Nói xong liền thả chim sẻ trong tay.
Nhưng có bạn nhỏ lại không chịu: “Nhóc là ai vậy? Dựa vào đâu tụi này phải nghe nhóc?”
An An quay đầu vào nhà nhìn bố.
Lê Tiêu không xen vào, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục quay đầu nói chuyện với Chu Kiến.
Chu Hồng an ủi em gái: “Để anh khuyên nhủ bọn họ.”
Cậu nhóc xoay người sang chỗ khác khuyên các bạn, có hai bạn nhỏ đã thả chim sẻ trong tay, nhưng các bạn khác lại không chịu, có cậu nhóc còn ngang ngược nói: “Tụi này cứ muốn ăn đấy.”
Nói xong còn chạy ra ngoài.
An An thấy bọn họ chạy đi, vội nói: “Chờ em một lát, em đi lấy đồ đổi với các anh.”
Nói xong, cô bé chạy về phòng mình ôm một hộp đồ ăn vặt to tướng ra: “Nếu các anh thả chim sẻ nhỏ, em sẽ cho các anh hết số đồ ăn vặt này.”
Có mấy đứa nhóc cầm lấy đồ ăn vặt rồi buông lỏng chim sẻ trong tay, nhưng cũng có mấy đứa hết nhìn chim sẻ, lại nhìn đồ ăn vặt, quyết định không đổi.
Như thể còn sợ An An quấn lấy không buông, bọn nó xoay người chạy ra sân, còn la lên: “Con gái đúng là phiền phức.”
An An sầu não trở vào trong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Chu Kiến ngồi một lát rồi đi, trước khi đi còn cho An An một bao lì xì đỏ dày cộp.
An An ôm đồ ăn vặt tủi thân ngồi bên cạnh bố, không thể không hỏi: “Bố ơi, vì sao lúc nãy bố lại không giúp con?”
Lê Tiêu nhìn con gái, bình tĩnh nói: “Bố và mẹ con đều là người thân của con, cho nên bình thường bố mẹ sẵn sàng tôn trọng suy nghĩ của con, nếu con cảm thấy có lý thì bố mẹ sẽ nghe theo. Nhưng người khác thì không giống, bọn họ không thân cũng chẳng quen với con, dựa vào cái gì phải nghe theo con?”
“Con cảm thấy chim sẻ đáng thương, nhưng bọn họ lại không thấy vậy, ở trong mắt bọn họ, chim sẻ không khác gì gà vịt cả.”
“Con phải học được cách tôn trọng suy nghĩ của người khác, con có thể yêu cầu bản thân như vậy, nhưng không thể ép buộc người khác. Ngoài kia còn có người ăn cả thịt chó và thịt thỏ, chẳng lẽ con muốn ngăn cản tất cả bọn họ luôn hay sao?”
“Khi còn nhỏ bố nghèo đến mức không có đồ ăn cũng đã từng ăn chim sẻ và thỏ. Con nói phải làm sao đây?”
An An nghe xong phồng má không nói lời nào.
Giang Nhu vừa ra khỏi phòng bếp đã nghe thấy những lời này.
Trước kia cô đã thương lượng với Lê Tiêu, cố gắng thống nhất phương diện giáo dục con cái, cho dù có gì bất đồng, cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt con.
Giang Nhu bưng dâu và táo đã cắt sẵn đến, hỏi: “Chu Kiến đi rồi sao?”
Lê Tiêu “Ừ” một tiếng: “Chú ấy còn có việc.”
Giang Nhu gật đầu, đi đến ngồi xuống sô pha, đặt dĩa trái cây lên bàn trà, cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên xem.
An An quay đầu nhìn Lê Tiêu: “Vậy không có cách nào khác sao bố?”
Lê Tiêu nhướng mày: “Có chứ, để bố dạy con một chút, thật ra biện pháp vừa rồi của con rất tốt, nhưng con làm chưa đúng. Đồ ăn vặt con đem ra là thứ con thích, nhưng không phải tất cả mọi người đều thích đồ ăn vặt giống như con, rất có thể nhà bọn họ đã có những thứ đồ ăn vặt đó rồi, bởi vậy không phải ai cũng nghe theo con, nếu con muốn đạt được mục đích, vậy phải lấy thứ bọn họ thích ra đổi.”
“Vậy bọn họ thích cái gì?”
Lê Tiêu nhún vai: “Bố làm sao mà biết? Bố cũng đâu có chơi cùng bọn chúng.”
An An nhíu mày, tựa hồ rơi vào trầm tư, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Anh Chu Hồng chơi cùng bọn họ, anh ấy nhất định biết, con hẳn là nên hỏi anh Chu Hồng.”
Lê Tiêu cười nói: “Cũng không tính là quá ngốc.”
An An nhanh chóng chạy đi.
Người vừa đi, Lê Tiêu đã ngay lập tức nằm xuống trên đùi Giang Nhu, còn há miệng đòi cô đút cho mình.
Giang Nhu mỉm cười đút hắn một quả dâu tây.
Lê Tiêu nhìn ti vi nói: “Con gái cưng của anh cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi mềm lòng.”
Giang Nhu lại đút hắn một miếng táo: “Có gì mà không tốt? Mỗi người mỗi tính, dù sao anh cũng còn trẻ, cho dù sao này con bé lớn lên không thích làm buôn bán thì anh cũng có thể dạy cháu ngoại mà.”
Lê Tiêu ngẫm nghĩ, cười nói: “Cũng đúng, anh thấy thằng bé Nhạc Nhạc kia cũng không tồi.”
“…”
Giang Nhu cũng chỉ là tùy tiện nói giỡn, không nghĩ tới hắn lại cho là thật, cô đẩy hắn một cái: “Đầu óc anh suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Bọn chúng mới bao lớn đâu? Sau khi lớn lên sẽ có nhiều biến hóa, không được nghĩ lung tung mấy chuyện này.”
“Hơn nữa Nhạc Nhạc đang ở nước ngoài, cũng không nhất định sẽ trở về đâu.”
Sức khỏe của ông chủ Du không được tốt, tạm thời dọn ra nước ngoài dưỡng bệnh, Nhạc Nhạc cũng đi theo.
Có lẽ ông chủ Du đời trước chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tìm con, cho nên xem nhẹ những chuyện khác, đời này không xảy ra những chuyện đó, ngược lại bệnh cũ tích lũy lúc trẻ lại bộc phát.
Hôm chia tay năm ngoái, An An còn khóc thầm.
“Sao lại không trở lại? Sản nghiệp nhà bọn họ đều ở bên này, muốn đi cũng không được, mấy năm nữa lại về thôi.”
Giữa trưa, Nhạc Nhạc gọi điện thoại đến.
An An không tìm được bọn Chu Hồng nên khi trở về rất thương tâm, Nhạc Nhạc gọi điện thoại cho cô bé, An An bèn kể lại chuyện này cho cậu nhóc.
Nhạc Nhạc vội an ủi qua điện thoại, bảo An An không cần buồn, còn nói muốn gửi quà về cho cô bé.
Cúp điện thoại, An An cũng muốn gửi quà cho Nhạc Nhạc.
Sau đó liền nhìn thấy cô nhóc tràn đầy sức sống chạy lên phòng tìm kiếm gì đó, qua thật lâu, lại thấy công chúa nhỏ ôm một đống đồ xuống lầu, có sách vở và truyện tranh, còn có thỏ bông An An yêu thích nhất.
Cuối cùng còn lấy hết đống tiền lẻ bản thân dành dụm đã lâu ra đưa cho bố, nhờ Lê Tiêu giúp mình mua một món đồ chơi cho bé trai tặng cho Nhạc Nhạc.
Vừa rồi bố đã dạy cho cô bé một bài học: Khi tặng quà phải tặng thứ người ta thích, không phải tặng thứ bản thân thích.
Lê Tiêu lắc lắc ống tiền xu kêu leng keng, có hơi ghen tị nói: “Sao không thấy con đối xử với bố ruột hào phóng như vậy?”
An An mỉm cười lấy lòng hắn: “Con cũng hào phóng với bố mà, con sẽ tiếp tục để dành, đợi đến lúc sinh nhật bố, con sẽ lại mua quà cho bố.”
“Đương nhiên là con nên làm vậy rồi.”
Có điều sau đó An An lại phát hiện, bố quả thật đã mua cho Nhạc Nhạc món đồ chơi cho bé trai, nhưng lại mua xe hơi đồ chơi và khối gỗ dành cho con nít hai ba tuổi, Nhạc Nhạc còn lớn hơn cô bé một tuổi đó.
Nhạc Nhạc gửi ảnh cho An An, còn nói mình rất thích.
Mà mấy món đó vừa nhìn đã biết không đáng bao nhiêu tiền, An An đi hỏi bố đòi lại tiền thừa, Lê Tiêu ra vẻ vô tội: “Bố mua toàn đồ tốt đấy, còn phải bỏ thêm tiền túi, con cho rằng gửi đồ đi không cần tốn tiền sao?”
An An nhìn hắn một cách không tin tưởng nổi, em nghi ngờ hắn đang nói dối nhưng lại không có bằng chứng, cuối cùng quyết định sau này vẫn nên đi nhờ mẹ.
Bố lừa người quá đi.
Trường học của An An thông báo một tuần nữa mới học lại, bởi vì có một số thầy cô ở ngoài tỉnh, không thể trở về ngay được.
Năm nay An An lên mười, mà ở đời trước, sinh mệnh của em đột ngột kết thúc ở độ tuổi này.
Giang Nhu cảm thấy lần này hẳn sẽ không giống, cô và Lê Tiêu đều sống tốt, còn thường xuyên dạy con gái khi bị bắt nạt phải biết phản kháng.
Em có một gia đình hạnh phúc, sẽ không có người cười nhạo xuất thân của em, cũng càng sẽ không có ai khinh thường em.
Nhưng điều làm Giang Nhu không thể ngờ chính là định mệnh đã an bày sẵn, An An dường như luôn phải trải qua số kiếp trắc trở.
An An đi học chưa được bao lâu đã trở nên không vui.
Bình thường Giang Nhu và Lê Tiêu đều bận rộn nên lúc đầu không chú ý lắm, mãi cho đến một buổi tối nọ, lúc Giang Nhu đang kể chuyện cổ tích cho An An nghe, cô bé đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ và bố làm thế nào mà ở bên nhau thế ạ?”
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng con gái chỉ là tò mò quá khứ của bố mẹ, mặt dày nói: “Bố theo đuổi mẹ.”
“Theo đuổi bao lâu ạ?”
Giang Nhu không có trả lời, mà là hỏi: “Sao thế con?”
An An không nói gì, chỉ cúi dầu, bộ dạng phiền muộn: “Mẹ ơi, có người thích con.”
Giang Nhu im lặng nhìn con gái, chờ bé cưng nói tiếp.
An An bĩu môi không vui: “Trước kia cũng có người thích con, còn lén gửi thư tình cho con, nhưng con chỉ cần nói rõ với người ta là không sao nữa.”
“Nhưng lần này trong trường có một nam sinh lớp năm mới chuyển đến, hôm khai giảng, anh ta vừa nhìn thấy con liền nói thích con, còn muốn con làm bạn gái anh ta, con không đồng ý, anh ta bèn đến tìm con sau mỗi buổi học, thậm chí còn đứng chặn trước cửa lớp làm cho con không dám đi vệ sinh.”
“Cô giáo còn mắng cho con một trận, nói không có lửa làm sao có khói, nói vì cớ gì anh ta thích con mà không thích người khác, còn nói chắc chắn là do con đã làm gì đó.”
Lúc nói tới đây, hai mắt em đã ngấn lệ, em cảm thấy rất buồn tủi.
Giang Nhu nhíu mày: “Là cô u Dương sao?”
An An lắc đầu: “Không phải, là cô giáo mới đến, cô u Dương vẫn còn xin nghỉ chưa trở lại.”
Em ôm chặt lấy Giang Nhu: “Mẹ ơi, con sợ quá, bọn họ nói nhà nam sinh đó rất giàu, còn quyên tặng tiền xây trường, con không biết phải làm sao bây giờ.”
Giang Nhu ôm lại con gái: “Sợ gì chứ? Nhà chúng ta cũng có tiền mà, trên thế giới này cũng không phải chỉ có một ngôi trường. Ngày mai mẹ sẽ xin nghỉ, mẹ sẽ cùng bố đến trường con xem thử tên nhóc không biết xấu hổ nào dám ức hiếp con gái cưng của bố mẹ đây.”
An An lo lắng nhìn Giang Nhu: “Thật sự không có việc gì sao? Con sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty của bố.”
“Có ảnh hưởng cũng không sợ, dù sao nhà mình cũng kiếm đủ tiền rồi, cho dù sau này bố con không còn mở công ty cũng vẫn đủ cho nhà chúng ta ăn ba đời, đến lúc đó bố mẹ sẽ dắt con đi ra ngoài chơi mỗi ngày.”
An An nghe xong nín khóc và mỉm cười.
Giang Nhu sửa chăn ngay ngắn lại cho con gái, cô sờ khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu của bé cưng, cảm thấy khó chịu bởi vì đã nửa tháng trôi qua mới biết được chuyện này.
Ngoại hình của An An giống Lê Tiêu, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng cao gầy, làn da lại giống Giang Nhu, vừa trắng vừa mịn, mới mười tuổi đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn bao ánh mắt.
Chỉ là trước kia cô còn nghĩ học phí trường quốc tế đắt đỏ, giáo viên có trách nhiệm, sẽ không cần phải lo lắng, không ngờ lại xảy ra mấy chuyện như vậy.
Dỗ con gái ngủ xong, Giang Nhu về phòng nói chuyện này với Lê Tiêu. Lê Tiêu đang định đưa tay ôm lấy Giang Nhu, nghe xong mấy lời này, sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên khó coi.
Dứt khoát chửi tục: “Mẹ kiếp, cô giáo đó thật sự nói như vậy sao? Ngày mai ông đây phải đến đó hỏi cô ta một chút, con gái cưng của ông có cái gì mà không có lửa làm sao có khói?”
Giang Nhu vội trấn an hắn: “Anh bình tĩnh chút đi, ngày mai chúng ta đi xem thử sao lại xảy ra chuyện như vậy. Con gái nói nhà thằng bé kia rất giàu có, cũng không biết có phải ỷ thế hiếp người hay không? Đừng để đến lúc đó chúng ta chưa kịp chống lưng cho An An đã bị người ta chơi cho một vố.”
“Có tiền thì làm sao? Có tiền thì có thể ức hiếp con gái cưng của ông đây sao?”
Sắc mặt Lê Tiêu rất khó coi, hắn đang nghĩ ngày mai nhất định phải đến trường học giúp con gái dạy dỗ thằng ranh đó.
Sáng sớm hôm sau, không đợi Giang Nhu kêu, Lê Tiêu tự mình bò dậy, còn đứng trước tủ quần áo chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một bộ âu phục đen trầm tĩnh.
Buổi sáng, Giang Nhu gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ nửa ngày. Sau khi ăn sáng xong xuôi, cô cũng đi chuẩn bị một chút.
Trước khi đi ra ngoài, An An nhìn bố mẹ đi cùng mình đến trường, trong lòng ngay tức khắc tràn ngập cảm giác an toàn.
Hôm nay Giang Nhu lái xe, Lê Tiêu hỏi An An nam sinh kia tên gì, hắn tìm người hỏi thăm một chút.
Hắn làm kinh doanh nhiều năm như vậy không phải vô ích, chỉ cần là người có chút tiếng tăm trong vòng, hắn ít nhiều gì cũng sẽ từng nghe nói đến.
An An nhíu mày ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh ta họ Văn, hình như con nghe người ta gọi anh ta là cái gì mà Hải Ba. Anh ta vừa mới chuyển trường đến trong năm nay, gia đình là người ở thành phố S, nghe người ta nói nhà anh ta rất giàu có, điều hành cả một chuỗi khách sạn, còn có cậu mở sòng bạc ở thành phố A, giao du với cả hai giới hắc bạch.”
Cho nên em mới không dám nói với bố mẹ, em biết bố mẹ rất yêu em nên lo lắng bọn họ tức giận rồi đắc tội với người ta.
Lê Tiêu không nói chuyện, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện.
Đầu tiên là gọi điện thoại cho chị Tống, chị Tống là cổ đông của trường, nhờ chị ấy hỏi thăm hoàn cảnh nhà thằng ranh đó là tiện nhất. Chị Tống vừa nghe Lê Tiêu nói xong đã ngay lập tức kêu trợ lý liên hệ với lãnh đạo trường học của An An, sau đó giúp Lê Tiêu nghe ngóng được thằng ranh kia là cháu trai của Văn Lam Sơn ở thành phố S.
“Khách sạn nhà họ khá có tiếng, trước kia là tiệm cơm, nhưng kinh doanh không được tốt nên đổi thành khách sạn. Văn Lam Sơn năm nay đã chín mươi bảy tuổi, có ba đứa con trai, con trai cả ở nước ngoài, cưới một người phụ nữ ngoại quốc, con trai út là thông minh nhất, nhưng đáng tiếc lúc trước đã qua đời vì tai nạn giao thông, hiện tại là con trai thứ hai quản lý sản nghiệp của gia tộc.”
“Chị chưa tiếp xúc với bọn họ bao giờ nên cũng không biết nhiều lắm, chú có thể nhờ người ta hỏi thăm thêm. Còn về phần cô giáo kia của An An, chị ta buộc cô ta thôi việc, cô giáo này vào trường bằng cửa sau, cô ta là con dâu của lãnh đạo trường học.”
Nói xong lại quan tâm hỏi thăm: “An An không sao chứ?”
An An ngồi ở bên cạnh nghe thấy, ngoan ngoãn nói: “Bác gái, con không sao ạ.”
Chị Tống bên kia khẽ mỉm cười: “Vậy là tốt rồi. An An đừng sợ nhé, có chuyện gì cứ nói với bác gái, bác gái chống lưng cho con.”
“Dạ, con cảm ơn bác gái.”
Sau khi biết danh tính đối phương, Lê Tiêu liền đi liên hệ bạn bè hỏi thăm về đứa cháu kia của Văn Lam Sơn. Hắn quen biết rộng, rất nhanh đã nghe ngóng được, thì ra Văn Hải Ba quả thật là cháu trai nhà họ Văn, chẳng qua lại do người phụ nữ bên ngoài sinh, ba của Văn Hải Ba là con trai thứ hai của Văn Lam Sơn, nhưng lại không phải con ruột, mà là đứa con trai do Văn Lam Sơn nhận nuôi từ một người bạn đã qua đời.
Con trai cả của Văn Lam Sơn không nên thân, con trai út lại chết sớm, cho nên nhà họ Văn mới rơi vào tay đứa con nuôi này. Đứa con thứ hai của Văn Lam Sơn rất biết cư xử, luôn biểu hiện bản thân là đứa con hiếu thảo, khuyết điểm duy nhất chính là quan hệ vợ chồng không tốt, gã ở bên ngoài nuôi vợ bé, còn sinh một đứa con trai.
Gã và vợ có một trai một gái, nhưng đứa con mà gã yêu thương nhất lại là đứa con trai do người phụ nữ bên ngoài sinh.
Đứa con trai ngoài giá thú này luôn được gã bảo vệ rất tốt, mấy năm nay vẫn luôn không có động tĩnh gì, mãi cho đến năm ngoái, khi đứa con ngoài giá thú này gây ra một chuyện lớn thì thành phố S mới nghe được chút tiếng gió.
Đứa con ngoài giá thú thích một nữ sinh xinh đẹp học cùng trường lớn hơn nó hai tuổi, nhưng cô bé đó không thích nó, sau khi theo đuổi không có kết quả, nó vậy mà lại tạt axit vào mặt nữ sinh nọ, làm cho khuôn đối phương bị biến dạng.
Nhưng việc này rất nhanh đã bị nhà họ Văn che đậy, còn chuyển trường cho con trai.
Dù sao Văn Lam Sơn cũng đã lớn tuổi, mấy năm nay không quan tâm mấy chuyện này nên có lẽ ông ấy cũng không biết, nếu không đứa con ngoài giá thú kia làm gì có cửa còn được ở bên này hưởng phúc.
Lê Tiêu mở loa ngoài, cho nên Giang Nhu và An An trong xe cũng nghe thấy. Giang Nhu học Y, An An mưa dầm thấm lâu nên cũng biết không ít, em biết axit là thứ rất nguy hiểm, nghe thấy Văn Hải Ba tạt axit hủy hoại khuôn mặt người ta, cô bé ngay tức khắc sợ đến tái mặt.
Em còn nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã được sống trong một môi trường an toàn, cho nên chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy.
Giang Nhu cũng sửng sốt, cô không ngờ thằng nhóc họ Văn kia lại độc ác như vậy, cô còn cho rằng nhiều nhất nó chỉ mặt dày mày dạn quấn lấy con gái mình, nghĩ đến trường học sẽ nói chuyện cho ra lẽ.
Nhưng người đáng sợ như vậy, chỉ e có nói cũng vô dụng.
Mức độ nguy hiểm này không thể kém hơn mấy thằng ranh An An gặp ở đời trước.
Cô nhìn về phía Lê Tiêu, do dự hỏi: “Còn đi nữa không anh?”
Lo lắng thằng ranh kia nghe lời nào không hài lòng sau đó ghi hận rồi âm thầm trả thù.
Lê Tiêu không cần suy nghĩ đã nói: “Đi, chúng ta xin cho An An nghỉ hai tháng, đưa con bé qua chỗ Nhạc Nhạc chơi một khoảng thời gian, việc còn lại cứ để anh lo.”
Giang Nhu lựa chọn nghe theo Lê Tiêu.
Xe chạy đến trường học, Lê Tiêu dặn An An ngồi trên xe đừng xuống, hắn và Giang Nhu đi là được.
An An ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Tiêu đưa Giang Nhu đi thẳng đến chỗ lãnh đạo trường học, Lê Tiêu rất ít khi tới trường, cho dù có tới cũng chỉ là đưa An An tới cổng trường, rất ít khi đi vào.
Hẳn là chị Tống đã gọi điện trước cho lãnh đạo, cho nên lúc Lê Tiêu đến, mấy lãnh đạo trường học đều ở đây. Lê Tiêu lấy danh thiếp ra, sau đó nói mục đích lần này đến.
Sau khi thấy danh thiếp của hắn, lãnh đạo trường học càng thêm khách sáo mấy phần, sau đó tỏ vẻ xin lỗi với chuyện lần này của An An: “Đây là hành vi cá nhân của chủ nhiệm Võ, chúng tôi không hề biết chuyện này. Sau khi vừa biết chuyện, chúng tôi đã ngay lập tức khai trừ chủ nhiệm Võ và con dâu ông ta. Lần này cũng là do trường chúng tôi sơ suất, mong anh thông cảm cho.”
Lê Tiêu không lấy chuyện này gây khó dễ cho trường học, loại chuyện này có cấm cũng không được, nơi nào có người sẽ có tình nghĩa, cho dù là trong công ty của hắn thì cũng tồn tại hiện tượng như vậy.
An An vẫn còn phải học ở đây, hắn càng làm ầm ĩ thì ngược lại càng có hại.
Hắn chỉ khách sáo nói mấy câu, sau đó xin cho con gái nghỉ hai tháng.
Lãnh đạo trường học ngay lập tức đồng ý.
Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Lê Tiêu đưa Giang Nhu đến lớp An An dọn đồ.
Rất nhiều đồ của An An đều để ở lớp học, bình thường cô bé cũng lười mang về.
Vừa tới lớp học, hai người liền nhìn thấy một nam sinh đang ngồi ở chỗ của An An, nam sinh này trông lớn tuổi hơn những học sinh xung quanh, nó không mặc đồng phục, điệu bộ hống hách vô cùng.
Giang Nhu biết chỗ ngồi của An An, hôm khai giảng là cô đưa con gái đi học, tận mắt nhìn con gái chọn chỗ ngồi.
Hơn nữa cái cốc trên bàn chính là của con gái cô, bên trên có hình dán, cô sẽ không nhận nhầm.
Lúc này vẫn chưa vào học, thằng ranh ngồi ở chỗ của An An tùy ý lật sách.
Mấy đứa nhỏ bên cạnh dường như có chút sợ hãi nên đều cố ý tránh sang một bên.
Giang Nhu kéo áo Lê Tiêu, nhỏ giọng nói: “Hẳn là thằng bé đó.”
Lê Tiêu nhìn qua, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn bốc đồng như trước kia, nếu đổi lại là trước kia, nhất định hắn đã dứt khoát đi lên túm cổ áo tẩn cho nó một trận, nhưng hiện tại hắn lại giả vờ chưa biết gì hết, chỉ bình tĩnh đi qua dọn đồ.
Thằng ranh thấy bọn họ lại đây, nhíu mày hỏi: “Các người là ai?”
Giang Nhu biết Lê Tiêu không phải người hay nuốt cơn giận vào trong, thấy hắn như vậy liền biết hắn có tính toán riêng, cho nên cô không trực tiếp thể hiện thái độ, chỉ cười nói: “Con là bạn học của An An đúng không? Chú và dì là bố mẹ của con bé. Mấy ngày nay tâm trạng của An An không được tốt lắm, chú và dì định đưa con bé ra nước ngoài vui chơi giải sầu.”
“Con tiếp tục học đi, chú dì tự dọn dẹp.”
Nam sinh nghe xong không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lại đảo quanh người Lê Tiêu và Giang Nhu.
Giang Nhu cố kìm nén sự khó chịu, nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc, Lê Tiêu cầm cốc và đồ chơi của An An.
Sau khi hai người ra ngoài, thằng ranh còn đuổi theo hỏi: “Lê Thanh Xu đi nước nào?”
Lê Tiêu quay đầu nhẹ nhàng liếc nó một cái, hắn không nói chuyện.
Giang Nhu bình thản nói: “Nước J.”
Tùy tiện bịa một cái tên.
Nói xong, cô lại đuổi theo Lê Tiêu đi đằng trước. Khi đã đi xa, sắc mặt Lê Tiêu dần tối sầm, hắn chán ghét ném cái cốc trên tay vào thùng rác, nhỏ giọng mắng: “Dám ức hiếp con gái ông, xem ông đây làm sao xử nó.”