Chương 6 - Kiếm tiền
Tác giả: La Bặc Tinh
Đêm khuya, Hồ Ngọc hoá thành một giai nhân trẻ, mượn ánh trăng mà đắm đuối ngắm nhìn nam nhân trước mắt.
Hồ Ngọc có hơi thấp thỏm, đôi tai bông xù đang run lên.
Hồ Ngọc cúi người lại gần rồi nhanh chóng hun nhẹ lên miệng của Liễu Thừa An.
Có chút mềm mại, có chút hồi hộp, cùng với mùi hương cỏ xanh dễ chịu trên người của hắn.
Hồ Ngọc nghe xong những câu chuyện tình cảm yêu đương ấy, cảm thấy mấy gã
nam nhân đó chẳng phải là loại tốt lành gì, cũng e sợ bản thân sẽ gặp
được những gã tồi như trong thoại bản viết nhưng nếu người nam nhân này
là Liễu Thừa An thì…
Gương mặt của Hồ Ngọc hơi đỏ lên, trái tim cứ luôn đập thình thịch.
Liễu Thừa An ngủ rất say, vừa nãy Hồ Ngọc vừa hun hắn vừa run, cho nên vẫn
chưa có cảm nhận được gì hết, Liễu Thừa An có sức hấp dẫn rất lớn đối
với cậu, vì vậy cậu kìm lòng không đậu mà cúi sát người vào gương mặt
ấy, cái lưỡi đỏ au nhẹ nhàng khẽ liếm lên bờ môi của hắn.
Liễu
Thừa An đang ngủ ngon thì bị làm phiền nên khẽ cựa quậy, ầm nhẹ một
tiếng, giai nhân trong ngực vì quá sợ hãi nên biến về lại thành bé hồ ly đỏ, móng vuốt cũng bị doạ cho tê rần.
Cũng may là Liễu Thừa An
không có tỉnh dậy, bé hồ ly làm chuyện xấu dựng lỗ tai nghe ngóng cả
buổi mới yên tâm nhắm mắt lại, nhưng đầu cứ nhích gần nhích gần vào lòng ngực của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Thừa An tỉnh dậy đi làm
chút việc, thêm thức ăn vào bát ăn của cún con, lại đút cho bé hồ ly ăn
chút gì đó. Lần này hắn không có đi lên núi. Thay vào đó là ở nhà lục
đồ, cuối cùng cũng tìm thấy rương sách của nguyên thân đặt ở trong tủ
lớn, trong đó cũng có một vài quyển thoại bản để giải trí, còn có một ít giấy và nghiêng mực linh tinh, tất cả đều là loại giấy kém chất lượng.
Được cắt gọn gàng thành sách, xếp chồng lên nhau rất đẹp.
Liễu Thừa An xem thoại bản một lát, trong đó đơn giản chỉ là câu chuyện về
tài tử giai nhân, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, đọc rất chi là
mệt. Sau khi xem xong, Liễu Thừa An cảm thấy hết sức cạn lời, chỉ như
vậy…
Cũng vì thời cổ đại thông tin kém phát triển, tùy tiện bịa
một câu chuyện tình yêu không có ý nghĩa gì cũng có thể xuất bản rồi bán chạy.
Nam chính trong truyện không hiểu sao lại bị công chúa coi trọng, trên triều đình thì viết một câu đối mà ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng đối được, vậy mà lại khiến cho một đám đại thần cùng với Hoàng
thượng giật mình, khâm điểm thành Trạng Nguyên. Toàn bộ câu chuyện toàn
là sự ảo tưởng tầm thường của người xưa.
Đối với người hiện đại
đã xem qua rất nhiều chuyện máu chó trên mạng, sau khi suy nghĩ thì dự
định sẽ viết một câu chuyện về thật giả thiếu gia.
Con trai nhà
giàu bị nhà nghèo ôm về nuôi, suốt ngày bị bắt nạt, rốt cuộc cũng được
nhận tổ quy tông, chỉ là trong nhà đã có một thiếu gia giả rất ưu tú,
cha mẹ ruột thì lại không hài lòng với cử chỉ và xuất thân của hắn.
Trùng sinh trở về, thật thiếu gia không lấy lòng gia tộc nữa mà tự lập môn
hộ, cuối cùng nhờ thi đỗ khoa cử trở mà trở thành một thế hệ thủ phụ.
Câu chuyện này có tình yêu, có đấu tranh, có máu chó, còn có vả mặt, đúng
là kết hợp nhiều thể loại, tình tiết chặt chẽ đan xen nên không bị nhàm
chán, toàn là những thứ mà mọi người thích xem nhất.
Liễu Thừa An nghĩ đến việc phải hạ bút viết truyện như thế nào, cũng may là hắn kế
thừa phong cách viết của nguyên thân, vì vậy viết tiểu thuyết rất dễ
dàng.
Chỉ là giấy rất đắt, một tập giấy bình thường nhất đã có giá 800 văn tiền.
Tập giấy Tuyên Thành tốn 2 lượng. Loại giấy cống phẩm tốt nhất cũng phải tốn hết mười mấy lượng bạc.
Hiện tại Liễu Thừa An đã kế thừa tài sản của nguyên thân, nhưng đó cũng chị
là cuộn giấy cói bình thường, cho nên không thể lãng phí chút mực nào,
cần phải viết hết một lượt cho xong mới được.
Trong lúc do dự thì cảm giác lông xù trong ngực đang chui ra, Liễu Thừa An cúi đầu: “Em đi ra ngoài chơi trước đi.”
Bé hồ ly rên rỉ hai tiếng không chịu đi, Liễu Thừa An hôn hôn lên trán bé
hồ ly rồi nói: “Hay là, em ở đây viết tiểu thuyết với ta?”
Bé hồ ly ngoan ngoãn kêu lên một tiếng, tiếp theo thì ngồi im ở trong lòng ngực của hắn.
Liễu Thừa An ôm bé hồ ly vào lòng, bỗng nhiên cảm thấy linh cảm tuôn ra. Hắn ôm bé hồ ly, nhẹ nhàng chấm bút vào nghiêng mực, sau đó thẳng thừng đặt bút xuống viết lên.
Bé hồ ly mới từ trong núi xuống lang bạt
nhân giang, cậu không hề biết chữ, chỉ là lúc xem Liễu Thừa An viết chữ, cậu cố gắng phân biệt từng chữ một, dáng vẻ nghiêm túc giống như có thể xem hiểu được hết.
Liễu Thừa An ngồi khoảng chừng một buổi trưa. Viết chi chít hết cả hai cuộn giấy.
Mở đầu là câu chuyện nhân vật chính bị bắt nạt đủ đường rồi về với cha mẹ
ruột, không được ai công nhận, bị người làm ức hiếp, cha mẹ lại đau lòng cho tên giả mạo nên trách ngược lại hắn. Sau khi sống lại, hắn chọn ra
tay trước đối đầu với tên thiếu gia giả kia. Dựa vào ký ức kiếp trước mà nhiều lần vạch trần gương mặt bạch liên hoa của tên thiếu gia giả.
Cuốn thứ 2 viết về người nhà ngu ngốc bảo vệ thiếu gia giả, hắn nản lòng
thoái chí nên đoạn tuyệt với người trong nhà, bắt đầu thi khoa cử. Giả
thiếu gia được ăn ngon mặc đẹp, có danh sư dạy dỗ. Còn thật thiếu gia
thì sống ngôi ngôi nhà cũ, tự học dựa vào việc chép sách, cuối cùng,
thật thiếu gia thi đậu cử nhân, còn danh tiếng của giả thiếu gia bị chìm xuống đáy cốc, khiến cha mẹ và người làm đều kinh ngạc.
Viết
xong hai phần truyện, hắn nhẹ nhàng xoay cổ cùng với bàn tay đã cứng đờ, tiếp theo là viết đến đoạn thi khảo tiến sĩ, làm quan, cùng với đấu đá
với giả thiếu gia, xong đến việc được thiên kim tể tướng nhìn trúng, một đường thăng cấp vả mặt lại viết trong quyển sách mỏng như vậy thì ít
nhất còn phải viết thêm sáu quyển nữa.
Liễu Thừa An cân nhắc một chút, hắn là một người mới viết truyện, chưa chắc thư cục ở trấn trên đã chịu đồng ý in sách cho hắn.
Hắn muốn dồn truyện lại thành ba phần, như vậy quyển truyện sẽ dày dặn hơn. Nhìn vào cũng thêm phần đẹp mắt.
Liễu Thừa An đang suy tính, bỗng nhiên bé hồ ly trong lòng ngực kêu lên một tiếng.
Hắn cúi đầu xuống mới phát hiện bản thân đã xoa đỏ cả tai của bé hồ ly, hắn nhanh chóng xin lỗi, sau đó ôm bé hồ ly để ở trên bàn, bé hồ ly rất tò
mò với bản thảo của hắn, chốc lát thì nhìn xem, chốc chốc thì lại lắng
nghe
Liễu Thừa An chọn một cái tên truyện rất quê mùa “Nhật ký báo thù của đích thiếu gia.” Ở cột tiêu đề đặt bút danh: Liễu Sinh.
Bé hồ ly nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, Liễu Thừa An nói: “Hôm nay có thể
trôi chảy như vậy một phần cũng là nhờ em, em có muốn viết tên của mình
lên đây hay không?”
Bé hồ ly vẻ mặt thích thú, chỉ là bé không biết chữ.
Liễu Thừa An dường như có thể nhìn ra phiền não của bé hồ ly, dứt khoát nắm
lấy móng vuốt của bé hồ ly chấm nhẹ vào nghiêng ngực, in một bông mai
nhỏ ở bên cạnh của Liễu Sinh, còn in lên cả cuốn thứ hai.
Bé hồ ly mừng rỡ kêu lên hai tiếng.
Liễu Thừa An cười nói: “Lúc này xem như là tác phẩm của chúng ta, nếu kiếm ra tiền thì ta sẽ mua thịt cho em.”
Bản thảo vừa mới viết xong còn chưa đọc lại mà Liễu Thừa An đã tính đến
việc phải tiêu tiền như thế nào rồi, bé hồ bên cạnh cũng rất mong chờ.
Liễu Thừa An gật đầu lên tiếng: “Mua cho em một con gà thật to luôn.”
“Chít chít.” Bé hồ ly kéo kéo hắn.
“Với cả thịt heo hầm.” Liễu Thừa An nói, nói xong thì gãi gãi bé hồ ly: “Em
đúng là phúc tinh của ta mà.” Nếu không phải vì nghĩ đến việc phải mua
thịt cho bé ăn thì hắn cũng không nghĩ ra một cách kiếm tiền tốt như thế này.
Bé hồ ly thấy Liễu Thừa An rất vui vẻ nên cũng vui lay, cái đuôi xinh đẹp thoải mái đong đưa.
P/s: truyện này vẫn chưa có beta nên không được mượt lắm, nếu mọi người
không vừa ý chỗ nào thì có thể góp ý nha, hứa sẽ tiếp thu