Chương 3 - Chương 3
Tác giả: La Bặc Tinh
Liễu Thừa An thấy bé hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, trái tim suýt chút nữa là tan chảy, đưa tay chọc chọc cái mũi của bé hồ ly, hai mắt nhãi con chớp chớp liên tục, tính tình của bé hồ ly rất tốt, chẳng hề tức giận chút nào.
Liễu Thừa An nói: “Hôm nay ngoan lắm.”
Bé hồ ly được khen nên rất vui.
Liễu Thừa An quyết định dùng số tiền vừa kiếm được đi mua hai con gà mập mạp để khích lệ bé một chút
Đặt vào sọt, vui vẻ thoải mái đi thẳng lên trấn trên
Đang đi giữa chừng thì bé hồ ly muốn chui ra, chỉ là bộ lông màu đỏ quá chói mắt. Tuy hai bên ít người nhưng vẫn thường xuyên có người đi ngang qua. Cho nên bé bị Liễu Thừa An giơ một ngón tay đè xuống.
Bé hồ ly không vui, nằm trong lòng ngực cắn hắn. Nhẹ nhàng như là đang nghiến răng, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
Trong lúc một người một hồ đang vui vẻ về nhà thì bỗng nhiên có người gọi Liễu Thừa An lại, nói: “Liễu huynh, đã lâu không gặp.”
Liễu Thừa An lập tức chỉ tay lên đầu bé hồ ly, giống như là đang dùng thuật định thân, không cho bé hồ ly lộn xộn, đây là kiểu ăn ý của bọn họ.
Liễu Thừa An tức khắc ngẩng đầu, lúc thấy người đến thì thay đổi vẻ mặt.
Đối phương cũng là một thư sinh, tên là Trịnh Vân Hải, hai người bọn họ ở chung một thôn, cả hai đều thi đậu tú tài trong cùng một năm, gã muốn tiếp tục việc học để thi đỗ cao hơn, còn Liễu Thừa An thì bị đuổi về nơi ở cũ để tự sinh tự diệt
Nhưng đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ Trịnh Vân Hải chính là cái kẻ trong truyện đã lột da của bé hồ ly.
Trong lòng của Liễu Thừa An vang lên một hồi chuông cảnh báo, nói: “Ngươi đang đi đâu vậy?”
Trịnh Vân Hải thấy Liễu Thừa An không thân thiện với mình, liền nói: “Liễu huynh xa lạ với ta.” Vẻ mặt của gã buồn bã.
Trịnh Vân Hải khuôn mặt chữ điền, đội khăn trùm đầu thư sinh, trên người mang theo vài phần khí chất nho nhã, trông rất xuất chúng.
Chỉ tiếc là Liễu Thừa An không trúng chiêu này.
Chẳng qua là đồng hương với gã, trước kia là hàng xóm cùng nhau đi học, bây giờ đã mỗi người một hướng, không cần thiết phải dính lấy nhau, huống chi trong lòng của Liễu Thừa An còn chút ít lo lắng, nghĩ đến việc Trịnh Vân Hải là kẻ đã giết bé hồ ly thì liền mang địch ý rất sâu với gã.
Trịnh Vân Hải tự cho là đúng nói: “Lúc trước nhà của Liễu huynh gặp biến cố, không nghĩ đến huynh tẩu của ngươi còn nhẫn tâm đến thế. Ta khi ấy ốc còn không mang nổi mình ốc. Ngươi còn muốn tiếp tục việc học thì có thể đến xin thầy của tôi, bản lĩnh của Liễu huynh chớ nên lãng phí mới phải.
Liễu Thừa An lại nói: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, chỉ là ta không có hứng thú với chuyện này.”
Liễu Thừa An ngay tức khắc lạnh lùng, sau đó nói với Trịnh Vân Hải một câu: “Trong nhà còn có chút việc, cáo từ.”
Trịnh Vân đành phải chắp tay. Thấy trong lòng ngực của Liễu Thừa An phồng lên, bỗng có chút bi thương của một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Nghe người gia trong thôn nói, người ăn đất Quan m sẽ không tiêu hóa được mà tích tụ ở trong dạ dày, lúc chết bụng sẽ phình to, thân thể gầy gò. Tên thư sinh ốm yếu Liễu Thừa An này bị đuổi đến chân núi để sinh sống thì sao có khả năng sống sót chứ, phỏng chừng lần sau sẽ không gặp nhau được nữa.
Trịnh Vân Hải nhìn Liễu Thừa An đi xa rồi mới cất bước về nhà. Lần này thầy nói gã có thể thử sức xem sao, còn nói gã có hy vọng trúng cử rất lớn.
Đều là người nhưng lại khác mệnh mà.
Trịnh Vân Hải cảm khái rời đi.
Kể từ sau khi Liễu Thừa An gặp phải gã, tâm trạng cứ khó chịu, thậm chí chuyện hôm nay kiếm được 800 văn tiền cũng chẳng thấy vui nữa.
Bé hồ ly trong lòng ngực rất cơ linh, cảm nhận được tâm tình của Liễu Thừa An không tốt, dọc đường đi vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực. Cũng không có quậy phá.
Liễu Thừa An về đến nhà mới thả bé hồ ly xuống, lấy 700 văn tiền thừa từ việc mua gà rồi bỏ vào trong tráp.
Thả hai con gà béo múp trong sân, giết trước một con để đêm nay làm.
Liễu Thừa An xuyên thư đến thời cổ đại cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng nấu ăn có thể nói là rất tuyệt vời.
Trong mấy năm nay đã gom được đầy đủ gia vị. Làm ngay nồi gà hầm. Trong sân không có nhiều thứ lắm chỉ hái một ít rau, nấm rửa sạch và xé thành sợi. Đầu tiên xào gà sau đó hầm chậm trên lửa nhỏ, ăn với nước sốt vừng.
Một mình hắn có thể ăn hết một bát.
Gà hầm thơm nức mũi khiến bé hồ ly có chút không thể chờ được, vậy nên đã ngồi bên cạnh bếp lửa.
Liễu Thừa An vẫn im lặng đứng đó, thỉnh thoảng sẽ sờ sờ bộ lông xinh đẹp của bé hồ ly.
Bé hồ ly nhìn hắn khó hiểu. Nhưng chẳng mấy chốc mùi hương của gà hầm phả ra theo thành nồi đã thu hút sự chú ý của bé hồ ly.
Đợi khoảng chừng 30 phút mới hầm nhừ, lúc Liễu Thừa An mở nắp nồi ra cũng phải nuốt nước bọt một chút.
Đúng là rất thơm. Lâu rồi hắn không được ăn mặn, sau khi bé hồ ly đến nhà thì hắn đã ăn được hai lần liền.
Liễu Thừa An dọn bàn xong rồi bê thịt gà ra, sau đó múc ra hai cái tô lớn. Thời đại này không có lạnh, trời nóng mà không ăn hết sẽ bị thiêu, thà vui vẻ ăn hết cho đỡ thèm.
Liễu Thừa an làm theo thường lệ, vẫy tay ra hiệu cho bé hồ ly nhanh nhảy vào trong lòng ngực của hắn, sau đó đút cho bé ăn.
Nhóc con này vốn đã thèm nửa ngày trời, lúc ăn thịt gà còn có chút ngấu nghiến, Liễu Thừa An vừa đút vừa lấy khăn lau thịt vụn dính trên miệng của bé.
Nhóc con này thoạt nhìn không lớn lắm nhưng lại có thể ăn gần hết một bát lớn. Dạ dày giống như một cái động không đáy, cũng không biết đồ ăn nhiều như vậy đã đi đâu mất tiêu.
Bé hồ ly ăn no thì lấy móng vuốt lau miệng của mình rồi bỏ đi. Liễu Thừa An ăn bát thịt gà khác, hắn là tên đàn ông có sức ăn lớn với lại làm việc cũng tốn nhiều sức lực, cho nên cũng đã ăn xong.
Chờ sau khi ăn hết thì đốt lửa, bên ngoài trời tối sớm, Liễu Thừa An về phòng thắp một ngọn đèn dầu.
Hắn ở trên giường vẫy vẫy tay với bé hồ ly, bé hồ ly nằm trong ngực hắn. Liễu Thừa An lên tiếng: “Hôm nay ngủ ở chỗ này.”
Bé hồ ly mừng rỡ kêu lên hai tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn.
Liễu Thừa An sờ sờ bộ lông vừa dày vừa mềm mại của bé. Tâm trí đã sớm trôi dạt ở tận đâu đâu, từ lúc gặp được Trịnh Vân Hải thì trong lòng cứ thấy khó chịu, hắn sợ bé hồ ly ngây thơ sẽ giẫm lên vết xe cũ.
Liễu Thừa An rút kinh nghiệm xương máu nói: “Để tôi kể cho em một câu chuyện xưa.” Người đời chỉ biết đến những tài tử giai nhân noj nhưng việc khốn nạn của đám tài tử khi đã có được giai nhân thì lại không có ai nói ra.
Liễu Thừa An biết được rất nhiều chuyện xưa, trước tiên là phải cảnh báo bé hồ ly một chút, để tránh việc bị lừa dối.
Liễu Thừa An cất tiếng: “Kể câu chuyện về bạch nương tử.” Điển cố về Truyền thuyết Bạch xà chưa từng xuất hiện ở thời đại này, muốn nói về trả ơn khổ nhất thì phải gọi tên nàng đầu tiên.
Vì tu tiên kết quả lại yêu trúng người phàm, giúp người phàm sinh con đẻ cái thế mà còn bị người phàm lừa uống phải rượu hùng hoàng, tên người phàm đó còn gọi hòa thượng đến bắt yêu, cuối cùng Bạch nương tử bị trấn áp dưới tháp Lôi Phong. Một đời tu hành lại trở thành vô ích.
Thành thật lập nghiệp không phải là tốt hơn sao, một hai cứ muốn chạm vào tình yêu, chạm vào cũng thôi đi, vậy mà cũng không biết mở mắt to ra một chút, tìm phải một tên tồi hại bản thân cả đời.
Liễu Thừa An chỉ hy vọng bé hồ ly nhà mình có thể thông minh hơn một tí chứ đừng giống với Bạch nương tử, hở cái là đòi lấy thân báo đáp.
Liễu Thừa An kể cho bé hồ ly về chuyện này.
Điển tích dù trong thời đại nào đều có thể đứng vững, bé hồ ky nghe đến mê say, chỉ cần Liễu Thừa An muốn dừng lại thì sẽ bị bé dùng móng vuốt kéo lại, như thể muốn bảo rằng có gì thì cứ để sau rồi nói.
Liễu Thừa An kể tiếp: Sau khi thành thân thì Bạch nương tử đã mở một tiệm thuốc…
Ngọn đèn dầu thỉnh thoảng chợt tắt, trong phòng tối tăm, giọng của Liễu Thừa An trầm thấp dịu dàng, bé hồ ly nằm trong ngực vẫn luôn ngửa đầu nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, đôi mặt sáng lấp lánh, cũng không biết nghe được bao nhiêu.