Chương 78
Bởi vì một chiếc video ngắn chỉ có mười mấy giây, nhân lúc mọi người có thời gian rảnh có thể lướt một chút, cũng không cần sử dụng quá nhiều thời gian để giải trí, hơn nữa có một ít người PR, app video ngắn của công ty Thẩm Tiện rất nhanh đã nổi tiếng, độ tuổi sử dụng từ những người trẻ tuổi nhanh chóng mở rộng ra đến cả người già và trung niên, có thể nói là sử dụng app video ngắn hiện đang trở thành một xu hướng.
Trong thời gian ngắn ngủn vài tuần mà hạng mục đã mang đến cho Thẩm Tiện không ít lợi nhuận, phần tài chính cô dùng ở giai đoạn trước đã sớm kiếm lại được, Thẩm Tiện còn chuyên môn tìm những người biết tận dụng app video ngắn để buôn bán, giới thiệu sản phẩm, cô trở thành người đầu tiên hợp tác với một loạt xí nghiệp, còn tiện tay ký hợp đồng với không ít streamer, KOLs.
Không đến một tháng, Thẩm Tiện đã có thể kiếm được mười triệu để chữa bệnh cho Thẩm Văn Khang, tiền vừa được chuyển vào tài khoản, Thẩm Tiện cầm số tiền có thể giải quyết vấn đề chữa bệnh mà cô lo lắng bây lâu, ở trong đầu gọi hệ thống.
“Hệ thống, tôi đã tích góp đủ mười triệu rồi, tôi muốn lập tức đổi thành thuốc”.
Hệ thống vừa nghe xong liền hiểu thuốc mà Thẩm Tiện nói chính là thuốc chữa bệnh cho Thẩm Văn Khang, “Vâng ký chủ, mời ký chủ chuyển số tiền vào tài khoản của hệ thống, sau khi tiền được chuyển đến, tôi sẽ giao thuốc cho ký chủ”.
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, cái hệ thống này cũng rất cẩn thận, cô lấy điện thoại ra chuyển tiền đến tài khoản của hệ thống, chỉ một lát sau hệ thống liền nhận được thông báo nhận tiền, sau đó một viên thuốc dạng nang màu xanh lục xuất hiện trên chiếc bàn đặt trước mặt Thẩm Tiện, Thẩm Tiện cẩn thận cầm viên thuốc bỏ vào một chiếc hộp nhỏ, chuẩn bị tối nay cho Thẩm Văn Khang uống, dù sao bị tắc nghẽn máu não lâu như vậy, chỉ cần uống một viên thuốc là có thể khỏi, vậy có hơi ly kì, uống thuốc xong ngủ một giấc dậy thì hết bệnh sẽ khiến người ta dễ chấp nhận hơn một chút.
Mấy hôm nay nhóc con ở nhà trẻ lúc nào cũng thích tìm Lục Ninh Hoàn chơi, mặc dù phần lớn thời gian Lục Ninh Hoàn đều đang đọc sách, nhóc con còn cầm một quyển sách ngồi bên cạnh Lục Ninh Hoàn, vờ như bản thân cũng đang xem sách, nhưng sự thật là bé con thường xuyên nhìn trộm Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn sao có thể không biết đứa nhóc này đang nhìn mình, chỉ là thấy đứa nhóc này đáng yêu nên không vạch trần thôi.
Buổi chiều, vào tiết hoạt động tự do, các bạn nhỏ có bạn thì làm thủ công, có bạn thì đang vẽ tranh, nhóc con mang theo bộ ghép hình hình vịt vàng mà Thẩm Tiện mua cho bé đến nhà trẻ, bộ ghép hình chỉ có kích thước cỡ một tờ giấy A4, chỉ cần một tiết hoạt động tự do là các bạn nhỏ có thể ghép xong, nhóc con ôm bộ trò chơi ghép hình đi tìm Lục Ninh Hoàn.
“Chị Tiểu Lục, em mang theo bộ ghép hình, chị muốn chơi cùng em không? Mommy nói chơi nhiều trò chơi ghép hình sẽ trở nên thông minh”. Thẩm Điềm dựa vào cạnh bàn kế bên Lục Ninh Hoàn giới thiệu công dụng của trò chơi ghép hình của mình.
Lục Ninh Hoàn nhìn nhìn mấy bạn nhỏ khác đang vây quanh Thẩm Điềm, cười khẽ lắc lắc đầu, nếu chỉ chơi cùng Thẩm Điềm nói không chừng cô bé sẽ có hứng thú, nhưng nhìn mấy cái đầu nhỏ bên cạnh Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn chỉ cảm thấy nhức đầu, cô bé không muốn chăm nhiều đứa nhỏ như vậy, lễ phép từ chối nói: “Cảm ơn Điềm Điềm, chị không chơi, chị còn muốn đọc sách thêm một lát”.
Nhóc con quẹt quẹt miệng nhỏ, mở to đôi mắt, có hơi mất mát nói: “Vậy cũng được, vậy Điềm Điềm tự mình đi chơi ~”. Nhóc con nói, sau đó cùng ba bốn bạn nhỏ khác chầm chậm đi về chỗ ngồi của mình.
Lục Ninh Hoàn nhìn bộ dạng đáng thương của đứa nhóc kia lại có hơi hối hận việc không đồng ý chơi cùng Thẩm Điềm.
Lý Manh Manh ôm cánh tay Thẩm Điềm, vui vẻ nói: “Điềm Điềm, chị ấy không chơi cùng cậu thì chúng tớ chơi cùng cậu, chúng tớ giúp cậu xếp”.
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chơi”.
Mấy bạn nhỏ cùng nhau phụ họa, nhóc con nghe mấy bạn nhỏ nói xong cũng vui vẻ hơn, cầm hộp trò chơi ghép hình đổ lên mặt bàn, để khung ghép hình lên bàn, Thẩm Điềm và ba bạn nhỏ khác bắt đầu tập trung chơi bộ ghép hình.
Vì trước đó nhóc con đã cùng Thẩm Tiện chơi mấy lần ở nhà nên rất có kinh nghiệm, đầu tiên là lựa chọn những mảnh ghép ngoài rìa đặt lên khung ghép hình, vừa đặt vừa giảng giải cho các bạn nhỏ khác, “Mommy của tớ nói, chơi trò ghép hình không được gấp gáp, phải bắt đầu từ phía ngoài, như vậy mới có thể xếp xong”.
Mấy bạn nhỏ kế bên nghe Thẩm Điềm nói xong còn phụ họa gật gật đầu.
Lục Ninh Hoàn từ phía xa nhìn bộ dạng nghiêm trang của Thẩm Điềm, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Các bạn nhỏ khó tránh khỏi việc đôi lúc sẽ không cẩn thận, một bạn nhỏ tên là Hoàng Soái không cẩn thận làm rớt một mảnh ghép, tìm thế nào cũng tìm không ra, dù sao cũng là trẻ con, Hoàng Soái lo lắng đến phát khóc, nhóc con bị làm mất một mảnh ghép nên tâm tình cũng không tốt, nhưng bé con biết Hoàng Soái không phải cố ý nên cũng không nói cái gì, tiếp tục chơi ghép hình cùng mọi người, mãi đến khi tất cả mảnh ghép đều đặt xong, mảnh ghép bị rơi mất vừa lúc là cái miệng của vịt con, nguyên bộ ghép hình bị thiếu mất một cái miệng vịt, nhóc con đáng thương quẹt quẹt miệng, vậy nhưng lại không quên an ủi bạn nhỏ tên Hoàng Soái.
“Không có gì, cậu cũng không có cố ý, như vậy là tốt rồi”.
Cậu bé tên Hoàng Soái vẫn rất ngại ngùng, chạy về chỗ ngồi của bản thân, lấy một túi bánh quy hình gấu trúc từ trong cặp ra, lon ton chạy đến đưa cho Thẩm Điềm, “Điềm Điềm, xin lỗi cậu, làm mất một mảnh ghép của cậu, bịch bánh quy này cho cậu”.
Thẩm Điềm vẫy vẫy tay nói: “Không cần, mẹ nói phải ngoan ngoãnchơi chung với các bạn ~”.
Hoàng Soái giơ bịch bánh quy gấu trúc không hạ xuống, “Mẹ của tớ cũng nói biết sai chịu sửa mới là bé ngoan, mảnh ghép hình là tớ làm mất, xin lỗi cậu nhiều, Điềm Điềm”.
Nhóc con thấy Hoàng Soái kiên trì, đành phải cầm lấy bịch quy hình gấu trúc của Hoàng Soái, mở ra nói: “Không có gì, vậy xem như Hoàng Soái mời chúng ta ăn đi, các bạn cùng nhau ăn”.
“Được nha, được nha”.
Các bạn nhỏ vừa nghe có đồ ăn vặt liền sôi nổi vây quanh, nhóc con cố ý để lại mấy cái cho Lục Ninh Hoàn, chỉ một lát sau thì túi bánh quy đã sạch sẽ, Hoàng Soái thấy các bạn ăn rất vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ hơn.
Nhóc con ăn hai cái bánh quy, sau đó lon ton chạy đến trước mặt Lục Ninh Hoàn, đưa ra túi bánh quy còn lại năm sáu cái mà bản thân để lại, vẻ mặt mong chờ nhìn Lục Ninh Hoàn, nói: “Chị Tiểu Lục, em giữ bánh quy lại cho chị, ăn rất ngon, các bạn khác đều ăn rồi”.
Lục Ninh Hoàn vừa nãy từ chối Thẩm Điềm xong liền có chút hối hận, bây giờ Thẩm Điềm lại qua đây, Lục Ninh Hoàn cười nói: “Ừ, vậy chúng ta cùng nhau ăn”.
Lục Ninh Hoàn nói, sau đó mở túi bánh ra, cầm một cái bánh quy nhỏ đưa cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm tươi cười nhận lấy bánh quy từ tay Lục Ninh Hoàn, vui vẻ ăn bánh.
Chờ cả hai ăn bánh quy xong, Lục Ninh Hoàn đóng quyển sách lại, hỏi Thẩm Điềm: “Vừa nãy có chuyện gì hả? Thấy em có vẻ không vui lắm”.
Nhóc con mím môi nói: “Hoàng Soái làm mất một mảnh ghép trong trò chơi ghép hình của em, nhưng mà cậu ấy không phải cố ý, hơn nữa cậu ấy đã xin lỗi, còn mời mọi người ăn bánh quy nhỏ, em không tức giận nữa”.
Lục Ninh Hoàn tựa như một người trưởng thành, nói với Thẩm Điềm: “Nếu trò chơi ghép hình bị mất một mảnh thì chị có thể giúp em vẽ lại mảnh ghép đó”.
“Thật hả? Chị Tiểu Lục”. Trong lúc nói chuyện cả hai mắt nhóc con đều sáng lên.
“Ừm”. Lục Ninh Hoàn nói, sau đó móc một tờ bìa cứng từ trong cặp ra, cầm bút màu của bản thân lên, nói với Thẩm Điềm: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó nhìn xem thiếu cái gì, chị giúp em vẽ lại”.
Nhóc con có chút vui vẻ lôi kéo cánh tay Lục Ninh Hoàn, “Cảm ơn chị Tiểu Lục ~”.
“Không cần cảm ơn, đi thôi”.
Lục Ninh Hoàn và Thẩm Điềm nhanh chóng đi đến chiếc bàn đang đặt bộ ghép hình, Lục Ninh Hoàn nhìn nhìn bé vịt nhỏ đang thiếu cái miệng ở trên bàn, đặt tờ bìa cứng lên phần mảnh ghép còn thiếu, so so mấy lần, sau đó dùng kéo thủ công cắt bìa cứng thành hình dạng đã gấp sẵn, cầm một cây bút màu vàng tương tự với màu vàng trong bức tranh.
Trước đó cô bé đã học vẽ tranh với cô giáo, vịt con cũng thường hay vẽ, vì thế nên lúc vẽ miệng vịt Lục Ninh Hoàn cũng không luống cuống chút nào, sau khi vẽ xong đặt vào bức tranh trông cũng ra hình ra dáng.
Nhóc con đứng ở một bên kinh ngạc một tiếng, “Woa, chị Tiểu Lục thật lợi hại!”.
Các bạn nhỏ đều thích hùa theo nhau, các bạn khác thấy Thẩm Điềm khen Lục Ninh Hoàn lợi hại cũng bắt đầu trầm trồ khen ngợi, nhóc con thì vì được vẽ cho một mảnh ghép, người vẽ còn là Lục Ninh Hoàn nên bé con càng vui vẻ.
Thẩm Tiện đón Lâm Thanh Hàn xong thì đi đón nhóc con, cô dự định đi đến nhà Phương Tĩnh Lan ở một đêm, vậy mới dễ dàng trộn lẫn viên thuốc giá trên trời kia vào mấy viên thuốc bổ sung canxi hay gì đó, sau đó đưa cho Thẩm Văn Khang uống.
Lâm Thanh Hàn bế nhóc con lên xe xong thì thấy nhóc con cứ mãi ôm bộ ghép hình bé vịt vàng Thẩm Tiện mua cho bé vào ngực, bật cười nói: “Điềm Điềm thích bộ trò chơi ghép hình này vậy sao? Ngồi lên xe còn ôm theo, mẹ bỏ vào cặp cho con được không?”.
Nhóc con lắc lắc đầu nhỏ, giải thích nói: “Không cần, không cần, trong này có hình miệng vịt chị Tiểu Lục vẽ cho con, chị Tiểu Lục rất lợi hại, cái gì cũng biết ~”.
Lâm Thanh Hàn có chút tò mỏ hỏi: “Có thể cho mẹ xem thử không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Thiên Thần Trong Ác Quỷ
=====================================
Nhóc con suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới chậm chạp đưa trò chơi ghép hình trong ngực cho Lâm Thanh Hàn, dặn dò nói: “Mẹ cẩn thận một chút, đừng làm mất”.
Lâm Thanh Hàn buồn cười nói: “Biết rồi, mẹ cẩn thận được chưa? Nhất định không làm hư đồ của chị Tiểu Lục vẽ cho con”. Lâm Thanh Hàn rút bức tranh đã được các bạn nhỏ sắp xếp ra, quả nhiên thấy được vịt con thiếu một mảnh ghép ở ngay miệng, nhưng chỗ đó đã được một tấm giấy cứng có hình miệng vịt lấp vào, cô bé kia xác thật vẽ rất giỏi, hình vẽ trên mảnh ghép này không giống như là hình mà một bạn nhỏ có thể vẽ được.
Lâm Thanh Hàn nhìn xong, vừa giúp nhóc con cất trò chơi ghép hình vào vừa trêu ghẹo nói: “Được rồi, cô bé kia vẽ không tệ, mẹ cất lại cho con”.
Nhóc con vội vàng ôm trò chơi ghép hình vào ngực một lần nữa.
Thẩm Tiện thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng này của nhóc con, ghen tị nói: “Xem ra là vì có bức ảnh do chị Tiểu Lục vẽ cho nên mới thích đến vậy ha?”.
Nhóc con không nhận ra giọng điệu ghen tị của mẹ và mommy nhà mình, vui vẻ gật gật đầu nói: “Đây là lần đầu tiên chị Tiểu Lục đưa đồ cho Điềm Điềm, Điềm Điềm rất vui vẻ”.
Thẩm Tiện bĩu môi, nhóc con mới 4 tuổi đã như vậy, cô thật sự sợ sau này chỉ cần người ta ngoắc ngoắc ngón tay đứa nhóc này liền chạy theo.
Lúc ba người đến nhà thì Phương Tĩnh Lan đang bận rửa rau, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đầy lý lẽ mà mời Phương Tĩnh Lan ra khỏi nhà bếp, bảo bà chơi với nhóc con là được, hai người bọn họ nấu cơm.
Đồ ăn đều đã rửa sạch, hai người phối hợp với nhau, một người xắt rau một người xào rau nên làm rất nhanh, không lâu sau đồ ăn đã được bưng lên bàn, Thẩm Tiện ngước mắt nhìn giá trị hảo cảm trên đỉnh đầu của ba mẹ, giá trị hảo cảm của Thẩm Văn Khang và Phương Tĩnh Lan đều đã bay lên đến 90, phải biết rằng nguyên thân đã không ít lần làm chuyện khiến ba mẹ thất vọng, đúng là đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ, bọn họ vẫn luôn hy vọng nguyên thân có thể hối cải, nhưng không sao, bây giờ có cô ở đây, cô sẽ chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, bảo vệ phần tình thân khó có được này.