Chương 61
Đến tết Trung Thu, Thẩm Tiện lái xe đi mua quà biếu cho trưởng bối trong nhà, trước kia chỉ cần nguyên thân không đi vay tiền thì trong họ hàng đã cảm thấy cầu mà không được, làm gì còn dám nghĩ đến việc được tặng quà?
Vì thế nên khi dì ba Phương Tĩnh Bình nhìn thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến thì vui vẻ không khép được miệng, cũng không phải vì mấy món quà Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đưa đến mà vui vì Thẩm Tiện đã thay đổi.
“Thẩm Tiện, Thanh Hàn, nếu tới thì ở lại ăn cơm với nhà dì đi”. Phương Tĩnh Bình rót nước cho hai người.
Thẩm Tiện uống hai ngụm nước, cười nói: “Không được rồi dì ba, tụi con còn phải đi đến nhà dì út và cậu mợ bên kia, chờ đến Trung Thu chúng ta lại cùng nhau quây quần ăn một bữa”.
“Ừm, cũng đúng, vậy hai đưa đi đường chậm một chút”. Phương Tĩnh Bình cười dặn dò.
“Dì ba yên tâm đi, tụi con đi đây”. Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tiếp tục đi đến nhà dì út Phương Tĩnh Xuân biếu quà Trung Thu.
Thân thích bên nhà ngoại Thẩm Tiện không thích nhất chính là Phương Thừa Tiên và vợ Nhan Cần Cần, nhưng dù sao cũng là người một nhà, bọn họ còn đang ở chung nhà với ông ngoại của Thẩm Tiện, vì chừa mặt mũi cho nhau nên Thẩm Tiện chỉ có thể chuẩn bị luôn quà cho Phương Thừa Tiên.
Thẩm Tiện trên mặt không có dấu vết gì, vẫn vui vẻ tươi cười gõ cửa nhà ông ngoại, “Cậu hai, mợ, con mua một ít quà qua biếu”.
Nhan Cần Cần từ người trong nhà nghe được chuyện Thẩm Tiện mở công ty, thái độ đối với Thẩm Tiện hoàn toàn khác trước kia, “Thẩm Tiện tới sao, mau vào, còn có Thanh Hàn, tới được rồi còn đưa quà làm gì, đều là người một nhà”.
“Tụi con là con cháu, biếu quà cho người lớn trong nhà cũng là nên là, tụi con đi thăm ông ngoại”. Thẩm Tiện buông phần quà mua Phương Thừa Tiên xuống, nắm tay Lâm Thanh Hàn đi đến chỗ ông ngoại.
“Ông ngoại, đây là sữa, quà bánh, còn có trái cây tụi con mua cho ông”. Thẩm Tiện cười, đặt đồ vật xuống trước mặt ông ngoại.
“A, Thẩm Tiện tới sao, trong công ty có bận không?”. Ông ngoại cười hỏi.
“Còn ổn, vào quỹ đạo rồi thì không quá bận”.
Thẩm Tiện và ông ngoại trò chuyện một hồi, sau đó chuẩn bị đi đến nhà Phương Tĩnh Lan đón Điềm Điềm, Nhan Cần Cần thấy hai người Thẩm Tiện muốn đi liền ngăn lại: “Đừng đi, ở nhà mợ ăn cơm đi, mợ kêu cậu mua cho hai đứa mấy món ngon”.
Thẩm Tiện trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng đã sớm hiểu rõ Nhan Cần Cần có ý đồ gì, cười nói: “Không được, Điềm Điềm còn đang chờ tụi con, đến chậm lại khóc nhè, cậu mợ, tụi con đi trước”.
Trên mặt Nhan Cần Cần lộ ra biểu tình tiếc nuối, “Haiz, vậy hai đứa chậm một chút, khi nào có thời gian? Hay là mai đi? Ngày mai lại đi để cậu hai làm mấy món ngon cho mấy đứa ăn”.
“Không được đâu mợ, gần đây rất bận, sau này có thời gian đi”. Thẩm Tiện nói chuyện với Nhan Cần Cần một lát, sau đó mới cùng Lâm Thanh Hàn thoát thân thành công.
“Thẩm Tiện, mợ của chị sao vậy?”. Lâm Thanh Hàn bị nhiệt tình của Nhan Cần Cần làm cho choáng váng.
“Còn có thể làm sao, đơn giản là cảm thấy tôi xài được nên muốn nịnh bợ thôi, người một nhà nhưng gặp nhau lại làm như hẹn đối tác không bằng, mất hứng, thôi, không nghĩ mấy người này, chúng ta đi đón Điềm Điềm về, ngày mai là Trung Thu, đi qua nhà mẹ ăn cơm”.
“Không phải hôm nay chị cũng ở nhà mẹ ăn sao?”. Lâm Thanh Hàn đánh nhẹ vào vai Thẩm Tiện một cái, cười nói.
“Cũng đúng, chỉ cần người một nhà ở bên nhau, mỗi ngày đều là Tết Trung Thu”. Thẩm Tiện cười trả lời.
Trên đường về nhà, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thuận tiện đi siêu thị một chuyến, mua không ít trái cây và tôm cá, nhóc con thấy hai người mua nhiều đồ ăn như vậy liền chạy qua ôm, “Mẹ với mommy mua gì vậy”.
Thẩm Tiện buồn cười, cong người xuống, mở túi ra nói với nhóc con: “Tiểu Thẩm tổng nhìn thử đi, có cá có tôm còn có trái cây con thích”.
“Ưm ưm, Điềm Điềm thích”. Để thể hiện sự yêu thích của bản thân, Thẩm Điềm còn lần lượt ôm hai người một cái.
Phương Tĩnh Lan muốn đi nấu cơm nhưng lại bị Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngăn cản, hai người bảo bà cùng Thẩm Văn Khang ngồi ở phòng khách chơi với Điềm Điềm, sau đó Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi vào bếp.
“Thẩm Tiện, không cần làm nhiều món quá, ngày mai mới là mười lăm”.
“Không có gì đâu mẹ, nhà mình mỗi ngày đều là mười lăm”. Thẩm Tiện vừa xử lý con cá trong tay vừa cười trả lời.
Phương Tĩnh Lan ngồi trong phòng khách bị lời nói của Thẩm Tiện làm cho vui vẻ, đúng vậy, người một nhà bình an vui vẻ, vậy không phải mỗi ngày đều là mười lăm sao.
Thẩm Tiện rửa sạch sẽ cá, sau đó róc xương, bỏ da, chuẩn bị làm một nồi canh cá viên, vừa lúc nhóc con còn nhỏ, ăn cá sẽ dễ bị hóc xương, vậy làm cá cho sạch sẽ, sau đó vo viên là biện pháp an toàn nhất.
Lâm Thanh Hàn thì chuẩn bị vài món ăn đơn giản hằng ngày, món canh cá viên của Thẩm Tiện chỉ cho thêm một ít gia vị nhưng nhờ thịt cá còn tươi mới nên vẫn rất thơm ngon.
Thẩm Tiện múc cho mỗi người một chén canh, bản thân cũng tự múc một chén cho mình, sau đó hỏi nhóc con: “Ăn ngon không?”.
“Ăn ngon! Điềm Điềm thích cá viên”.
Thẩm Tiện cười cười nói: “Ngoan, vậy sau này thường xuyên làm cho Điềm Điềm ăn”.
Sau khi ăn cơm chiều, ba người Thẩm Tiện ở nhà Phương Tĩnh Lan nghỉ ngơi một lát, sau đó liền quay về nhà, nhóc con vội vàng xem phim hoạt hình, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngồi trong phòng khách, vừa trông chừng nhóc con vừa mỗi người một câu trò chuyện tán gẫu, Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn có vẻ không có tinh thần, nghĩ đến ngày mai là Tết Trung Thu, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ.
Lâm Thanh Hàn dỗ nhóc con ngủ xong thì ra phòng khách, thất thần cầm điện thoại.
Thẩm Tiện thoáng nhích lại lần, nhẹ giọng hỏi: “Đang nhớ người nhà? Có muốn gọi điện hay trở về thăm ba mẹ không?”.
Lâm Thanh Hàn vốn đang không có gì nhưng khi bị Thẩm Tiện chọc trúng tâm sự liền có chút nhịn không được, hốc mắt có hơi ửng đỏ, thở dài dựa vào vai Thẩm Tiện nói: “Bọn họ chắc cũng không muốn nhìn thấy tôi, có lẽ không nhìn thấy tôi hoặc là thấy tôi chuyển tiền cho bọn họ, bọn họ mới càng vui vẻ”.
Thẩm Tiện ôm bả vai Lâm Thanh Hàn, an ủi nói: “Em muốn thì chuyển một ít tiền qua đi, coi như để lòng mình dễ chịu một chút, hơn nữa em còn có tôi với Điềm Điềm nha, còn có ba mẹ, chúng ta là người một nhà”.
Lâm Thanh Hàn thoáng từ trong ngực Thẩm Tiện ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện, thở dài, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Thẩm Tiện, chúng ta đã ly hôn, theo lý mà nói chúng ta đã sớm không phải người một nhà”.
“Nhưng mà hiện tại chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, nhà này có tôi, có em, còn có Điềm Điềm, đây còn không phải người một nhà sao?”.
Lâm Thanh Hàn thở dài, Thẩm Tiện có vẻ còn không hiểu được ý cô, Lâm Thanh Hàn thoáng tiến lại gần Thẩm Tiện, trong lúc Thẩm Tiện còn đang thắc mắc nhìn Lâm Thanh Hàn thì cô đã hôn lên môi Thẩm Tiện, chỉ là khẽ chạm vào vài giây liền lùi người lại.
Nhưng cũng chỉ cần vài giây này cũng đủ để Thẩm Tiện chấn động, vậy nên, vừa rồi là Thanh Hàn hôn cô?
Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng khiếp sợ của Thẩm Tiện thì cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nói tiếp: “Có lẽ bây giờ chúng ta có thể ở chung với nhau như bạn bè, nhưng sau này thì sao? Nếu chị có bạn gái mới thì sao? Hoặc là tôi có bạn trai, bạn gái khác thì sao, tôi có thể hôn chị như vừa nãy sao? Chúng ta còn có thể ở chung một chỗ sao?”.
“Thanh Hàn, em không cần tôi và Điềm Điềm?”. Thẩm Tiện nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu này.
Lâm Thanh Hàn đánh lên vai Thẩm Tiện vài cái, sau đó mới mở miệng nói: “Chị bớt trả đũa”.
Thấy Thẩm Tiện còn chưa hiểu được ý mình, Lâm Thanh Hàn dứt khoát vòng hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tiện, thoáng ngửa đầu, lại hôn lên môi Thẩm Tiện lần nữa, chỉ là lần này không còn chuồn chuôn lướt nước như vừa rồi, Lâm Thanh Hàn hôn có vẻ gấp gáp, thật ra cô cũng có chút ngại ngùng, bây giờ giống như là cô cưỡng hôn Thẩm Tiện?
Thẩm Tiện đã trải qua nụ hôn bất ngờ vừa nãy nên lần này bị Lâm Thanh Hàn hôn cũng không còn cứng đờ như trước đó, thử đáp lại nụ hôn của Lâm Thanh Hàn, trái tim cô cũng đi theo nụ hôn mà bắt đầu nóng lên.
Vài phút sau, Lâm Thanh Hàn thoáng đẩy Thẩm Tiện ra để kết thúc nụ hôn này, Lâm Thanh Hàn vòng hai tay ôm lấy eo Thẩm Tiện, dựa vào vai Thấm Tiện, khóe môi hơi hơi giương lên, hỏi: “Lần này thì sao? Đã hiểu chưa?”.
Thật ra ngay tại lúc Lâm Thanh Hàn hôn cô lần thứ hai, trong lòng Thẩm Tiện đã thoáng có đáp án, thật ra cô vốn đã có hảo cảm với Lâm Thanh Hàn nhưng vì trải qua đời trước nên Thẩm Tiện vẫn luôn cho rằng bản thân là gái thẳng, hơn nữa đời trước cô cũng không có bạn bè thân thiết, Thẩm Tiện còn tưởng rằng cô thích Lâm Thanh Hàn cũng giống như thích bạn bè bình thường, vì thế nên đến bây giờ cũng không có suy nghĩ kỹ càng.
Bây giờ xem ra không cần suy nghĩ nữa, cô rất thích cảm giác gần gũi với Thanh Hàn, vừa rồi lúc hôn môi với Thanh Hàn trái tim cũng không rõ lý do mà đập nhanh hơn.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện vẫn còn không nói lời nào, nghĩ rằng Thẩm Tiện còn chưa nghĩ kỹ, lần thứ ba hôn lên, Thẩm Tiện chỉ nhẹ nhàng cười nhìn Lâm Thanh Hàn, cũng không ngăn cản động tác của Lâm Thanh Hàn, nhìn cánh môi đang chậm rãi di chuyển lại gần, cuối cùng dừng trên môi mình.
Chỉ là lần này người nắm giữ quyền chủ động lại là Thẩm Tiện, đây vẫn là lần đầu tiên trong cả hai đời Thẩm Tiện chủ động hôn người khác, cô sợ làm Lâm Thanh Hàn đau nên hôn thật sự từ tốn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, vài phút sau Thẩm Tiện mới thoáng lùi người về sau.
“Thanh Hàn, thật ra lúc em hôn tôi lần thứ hai tôi đã nghĩ kỹ”. Thẩm Tiện giương môi, cười nói.
Lâm Thanh Hàn giơ tay, nhẹ nhàng nhéo vào eo Thẩm Tiện, trừng mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Vậy sao chị không nói lời nào?”.
“Muốn nhìn thử xem Thanh Hàn có thể hôn thêm lần nữa không”. Thẩm Tiện vừa cười vừa nói.
“Chị phiền muốn chết”. Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện nói đến ngại ngùng.
Thẩm Tiện thò lại gần ôm eo Lâm Thanh Hàn, “Thanh Hàn, vậy khi nào chúng ta tái hôn?”.
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, dùng tay chọt chọt vào vai cô, “Chị nghĩ hay lắm, ngay cả theo đuổi cũng không làm liền muốn tái hôn? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”.
Thẩm Tiện thoáng buộc chặt hai cánh tay ôm lấy Lâm Thanh Hàn, dỗ dành nói: “Được, được, Thanh Hàn nói cái gì thì là cái đó, tôi nhất định nỗ lực, tranh thủ sớm một chút bắt được Thanh Hàn”. Nhưng mà cô còn phải nghiên cứu một chút cách để theo đuổi người khác, dù sao đây là lần đầu tiên cô theo đuổi một người.
Buổi tối, lúc quay lại phòng ngủ, Thẩm Tiện cố ý vòng người qua chỗ Lâm Thanh Hàn nằm.
Lâm Thanh Hàn sợ ồn đến con gái, nhỏ giọng nói: “Chị làm gì vậy?”.
Thẩm Tiện chống tay trái lên mép giường, thoáng cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán Lâm Thanh Hàn, “Thanh Hàn ngủ ngon”.
Lâm Thanh Hàn nghĩ con gái còn đang ở đây, nhanh tay đẩy Thẩm Tiện ra xa chút, nhỏ giọng nói: “Điềm Điềm còn đang ở đây, đừng phá”.
Thẩm Tiện cười, hạ giọng nói: “Ừm, không phá”.
Chờ Thẩm Tiện vòng lại phía bên kia Lâm Thanh Hàn mới đưa lưng về phía Thẩm Tiện, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon”.
– —————————
Hi mọi người, chuyện là bây giờ hai bạn cũng đã xác nhận mối quan hệ rồi nên mình muốn hỏi một chút mấy bạn thích xưng hô như thế nào. Thẩm Tiện thì chắc mình vẫn giữ “tôi – em” nhưng Thanh Hàn thì mình hơi băn khoăn là nên giữ “tôi – chị” hay đổi lại thành “em – chị”. Vì khi yêu thì mình thích “em – chị” hơn nhưng Thanh Hàn và Thẩm Tiện bằng tuổi nhau (Thẩm Tiện lớn hơn có mấy tháng) nên mình muốn hỏi ý kiến mọi người. Mọi người thích xưng hô như nào thì cứ cmt nha, mình sẽ lấy theo số đông trong phần cmt. Chắc khoảng ngày 20 mình sẽ đăng tiếp nên mọi người cmt trước ngày 20 nha, cảm ơn mọi người:3
P/s: Bình thường mình thích đăng nhiều chương 1 lần hơn nhưng do vấn đề xưng hô nên lần này chỉ đăng 1 chương thôi, chúc mọi người đọc truyện vui.