Chương 26
Cậu chịu đựng đau đớn ngước mắt nhìn Ngô Nhất Nam, trên mặt của đối phương lúc này là sự kinh hoàng lo lắng, dường như nụ cười quái dị vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác.
Nhiếp ảnh gia gần đó cũng bị dọa chết, anh ta lập tức gọi tổ đạo diễn đến.
Đạo diễn gần như muốn xỉu, sao lại xảy ra chuyện nữa rồi? Có phải mạng của ông ta không hợp với tổ hợp này đúng không?!
Hai tổ khác cũng biết được chuyện này, toàn bộ đều xúm lại đây, thấy Cố Tinh Thần bị thương thì nháo nhào chạy tới hỏi han.
Cố Tinh Thần ngồi bệt xuống đất, một chân gập lại cho bác sĩ kiểm tra.
“May quá may quá, chỉ bị trẹo chân, nhưng tốt nhất vẫn nên đi chụp X-quang.”
Tiểu Đào theo cậu lên đảo ngay tức khắc gọi điện cho Viên Cần, Viên Cần biết xảy ra chuyện thì cảm thấy show thực tế này như bị ma ám vậy.
“Được rồi.” Tổng đạo diễn thở dài: “Đưa Tinh Thần đi bệnh viện trước đã, sau đó bay về nước.”
Cố Tinh Thần: “Xin lỗi đạo diễn.”
Cậu bị thương như thế này, chắc chắn không thể thu xong trong vòng một tháng, cậu không thể từ bỏ «Kỳ Ngộ» nên không cần nói thì mọi người cũng hiểu.
Đạo diễn trấn an gật gật đầu với cậu.
Ngô Nhất Nam đứng một bên tự trách: “Xin lỗi, là do tôi không giữ chặt Tiểu Cố, là lỗi của tôi.”
Lê Chính Phi và Tưởng Thư Dục ở bên cạnh an ủi hắn.
Đạo diễn: “Đem cáng qua đây, Tinh Thần lên nào.”
Cố Tinh Thần nặng nề nhìn Ngô Nhất Nam, sau một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Không sao, nhờ anh Ngô giúp tôi lên thuyền với, trợ lý của tôi không đỡ qua nổi.”
Ngô Nhất Nam đờ người trong giây lát, cười nói: “Nên làm nên làm mà, Tiểu Cố cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, vết thương trên đùi không phải chuyện thường đâu.”
Hắn đỡ một bên Cố Tinh Thần từ từ đi đến thuyền đậu trên bờ biển, hắn làm chuyện xấu nên trong lòng vẫn khá căng thẳng, không dám đối mặt với Cố Tinh Thần, sợ bị lòi.
“Anh cố ý chứ gì.” Bên tai vang lên giọng nói lơ đãng của thanh niên.
Cậu ta đã biết!
Ngô Nhất Nam cứng đờ quay đầu qua: “Tiểu Cố cậu nói cái gì?”
Cố Tinh Thần bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cậu cười rộ lên: “Anh Ngô cảm thấy tôi là người dễ bị bắt nạt à?”
“Tiểu Cố, cậu nói cái gì, chẳng qua do tôi giữ không chặt…”
Hắn còn chưa nói xong thì Cố Tinh Thần đã đẩy hắn ra, cậu dựa cả người vào Tiểu Đào, lớn tiếng nói: “Đạo diễn, tôi muốn cáng.”
Cố Tinh Thần không tới bệnh viện mà lập tức về nước rồi vào bệnh viện thành phố, Viên Cần và hai vợ chồng Cố Duy Hoa trước sau chạy tới.
Thang Mỹ Quân nhìn chân của Cố Tinh Thần bị băng bó, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Cục cưng của mẹ, mẹ đã nói đừng tham gia sinh tồn hoang dã gì đó rồi, con nhìn con đi, chưa chi đã bị thương. Cái show thực tế đó bị sao vậy, cứ hai ba bữa là xảy ra chuyện, mẹ mặc kệ, con đừng đi nữa!”
Thang Mỹ Quân lau nước mắt, Cố Tinh Thần đau đầu, đáp ứng nói: “Không đi nữa không đi nữa.”
Dù sao cũng không còn thời gian để đi.
Cậu nhìn cha Cố mặt mày đanh lại, Cố Tinh Thần nghĩ chắc cũng không giấu được nên bảo: “Ba, ba có trợ lý giỏi nào không cho con một người đi, con thiếu một người ở bên cạnh hỗ trợ.”
Cố Duy Hoa nhíu mày: “Một lát nữa ba sẽ cho người đến chỗ con.”
Viên Cần nghĩ thầm, vậy tôi không phải là người sao?
Nhưng y thức thời không hỏi ra.
Thang Mỹ Quân ở đây, Cố Tinh Thần không muốn bà lo lắng nên dỗ bà: “Mẹ, mẹ có muốn về nhà hầm canh gì đó cho con uống không, con còn phải ở trong bệnh viện mấy ngày lận đó.”
Thang Mỹ Quân lập tức lau nước mắt đứng lên: “Đúng đúng đúng, mẹ phải đi mua vài thứ về nhà để hầm canh cho con, mẹ nhớ trong nhà ông ngoại có củ nhân sâm, để mẹ qua đó lấy.”
Hai vợ chồng đi rồi, Cố Tinh Thần mới nhẹ nhàng thở phào.
Tiếp theo, cậu nói với Viên Cần: “Anh phát thông báo lên Weibo của em trước đi.”
Viên Cần nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Tinh Thần, chuyện lần này không phải do sơ ý đúng không?”
Cố Tinh Thần cười rộ lên: “Sao anh biết không phải do sơ ý?”
“Cậu còn có tâm trạng cười nữa!” Viên Cần nói: “Tiểu Đào đã kể lại cho tôi nghe tình hình lúc đó rồi, Ngô Nhất Nam nói không giữ chặt cậu cẩn thận. Thật ra vốn dĩ chỗ đó không cần người kéo thì cậu vẫn có thể tự mình đi lên, làm sao có người khác kéo mà lại kéo không xong được chứ.”
“Không ngờ anh cũng thông minh ha.”
Viên Cần trợn mắt: “Móa nó, vậy đúng là hắn cố tình chơi cậu? Sao vậy, cậu có xích mích với hắn à?”
“Tôi cũng rất muốn biết tại sao đấy.”
*
Tô Hàm nhìn điện thoại thấy Weibo của Cố Tinh Thần và «Hoang Dã» đồng thời đăng tin thì cảm thấy rất vui vẻ.
Ngô Nhất Nam làm việc hiệu suất ghê nhỉ.
Trước đó, hắn chỉ kêu Ngô Nhất Nam lỡ tay làm Cố Tinh Thần bị thương là được rồi, mà khi hắn biết Cố Tinh Thần lấy được vai nam chính trong «Kỳ Ngộ» thì bây giờ lại cảm thấy chút vết thương này là quá nhẹ đối với Cố Tinh Thần, nếu bị đứt tay đứt chân thì càng tốt hơn.
Càng nghĩ, ánh mắt hắn càng lạnh lùng.
Khi Cố Tinh Thần còn theo đuôi Hàn Tuyển Ý nhìn đáng thương làm sao, vì thế hắn cướp Hàn Tuyển Ý cho mình, nhưng trong nháy mắt Cố Tinh Thần không cần Hàn Tuyển Ý nữa, vậy mà lại có thể lấy được nhiều tài nguyên như thế.
Dựa vào cái gì!
Hàn Tuyển Ý cũng thật vô dụng, có cái vai nam chính cũng không lấy được, hắn còn chờ Hàn Tuyển Ý giúp hắn hủy hợp đồng với công ty quản lý nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Tô Hàm cầm ảnh chụp trong tay, chăm chú nhìn người trong ảnh chụp.
– —
Cố Tinh Thần nhìn người đàn ông bình thường đứng trước mặt cậu, anh ta có dáng người trung bình, gương mặt không chút thu hút, nếu ném vào trong một đám người thì sẽ khiến người ta quên cả mặt.
Cậu không hề nghi ngờ năng lực của anh ta, dù sao cũng là người mà cha Cố đưa tới.
“Cậu Tiểu Cố, là Cố tổng điều tôi qua, tôi là Lưu Trọng.”
Cố Tinh Thần không có tránh Viên Cần, gật đầu nói: “Anh tìm người giám thị một người tên là Ngô Nhất Nam, hắn gặp ai ra ngoài làm gì đều báo lại cho tôi, tôi sẽ gửi hình của hắn cho anh.”
Cố Tinh Thần mơ hồ cảm thấy cậu biết ai là người sai sử, nhưng cậu không có chứng cứ, chỉ có thể ra tay từ phía Ngô Nhất Nam.
“Đã rõ, tiểu Cố tổng.” Lưu Trọng đáp lại, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này Viên Cần mới phản ứng lại: “Cậu cảm thấy có người lợi dụng Ngô Nhất Nam?”
Thế thì chuyện trở nên nghiêm trọng hơn rồi, có thù oán gì dữ vậy? Viên Cần cố gắng nhớ lại, ngoại trừ Hàn Tuyển Ý thì gần như Cố Tinh Thần không kết bạn với những người khác, tuy rằng tính tình thúi muốn chết nhưng không tới mức làm cho người khác phải trả thù.
Viên Cần càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ: “Tinh Thần, hay là thuê mấy tên vệ sĩ đi?”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Lục Tấn Tắc thở hổn hển nhìn Cố Tinh Thần đang nửa nằm ở trên giường, anh thấy cậu đang cười, bỗng dưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh lại đến đây?” Cố Tinh Thần nhìn Lục Tấn Tắc, có chút kỳ lạ.
Dạo này «Điệp Ảnh» đang trong giai đoạn kết thúc, hẳn là anh phải rất bận mới đúng.
Lục Tấn Tắc đứng thẳng người, sau đó lại trở về một Lục Tấn Tắc nghiêm túc chững chạc.
“Xem tin tức biết cậu bị thương nên đến đây thăm.”
Cố Tinh Thần gật đầu, cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
“Không có việc gì, bị gãy xương nhẹ xí thôi.”
Lục Tấn Tắc: “Sao lại bị thế?”
Cố Tinh Thần nhún vai: “Ngoài ý muốn.”
“Anh đã nói giới giải trí của em quá phức tạp rồi mà.”
Giọng nói hài hước từ ngoài cửa vang lên, tiếp theo là bóng người cà lơ phất phơ đi vào, cùng với một con Husky.
Cố Tinh Thần: “Bệnh viện có cho chó vào à?”
Thang Văn Cảnh nháy mắt với cậu: “Đương nhiên là do anh họ của em quyến rũ vô bờ bến nên mới có đặc quyền nha.”
Cố Tinh Thần trợn trắng mắt.
“Sao anh biết tôi ở chỗ này?”
Thang Văn Cảnh bị Oreo lôi kéo đi về phía giường bệnh: “Cô út hớt ha hớt hải đi tìm ông nội lấy nhân sâm, anh còn tưởng em sắp chết đến nơi, cho nên đến đây coi coi có phải em sắp chết không.”
Ánh mắt Lục Tấn Tắc sắc bén nhìn Thang Văn Cảnh: “Vị tiên sinh này, anh là anh họ của Tinh Thần, chú ý lời nói chút đi.”
Thang Văn Cảnh: “Chỉ đùa xíu thôi, Tinh Thần, người bạn này của em nghiêm túc quá rồi đó.”
Thang Văn Cảnh ngồi vào ghế sô pha, Oreo đứng lên, móng vuốt để lên mép giường, yên tĩnh nhìn Cố Tinh Thần.
“Oreo ngoan, tao không sao hết.”
Oreo ấu ấu hai tiếng rồi ngoan ngoãn buông móng vuốt ngồi xổm ở mép giường, tựa như dũng sĩ bảo vệ chủ nhân.
Con cún rất đáng yêu, chủ nhân của nó thì làm cho người ta thấy phiền hà.
Mọi người tạm thời không nói gì cho đến khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, phát hiện có con chó trong phòng bệnh thì lập tức đuổi Thang Văn Cảnh ra ngoài.
“Đi đi đi, thú cưng không thể vào bệnh viện, ai cho cậu dắt chó vào hả, đi ngay, đừng ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Thang Văn Cảnh bị đuổi đi, Cố Tinh Thần nói với Lục Tấn Tắc: “Anh cũng đi đi, tôi thật sự không sao hết, bác sĩ nói qua mấy ngày thì tốt lên rồi, sẽ không làm chậm trễ «Kỳ Ngộ».”
Lục Tấn Tắc mở miệng định nói không phải anh lo lắng chuyện này, nhưng dáng vẻ ‘anh cứ yên tâm’ của Cố Tinh Thần làm cho anh không nói nên lời.
“Được, chờ cậu trở về.”
Nhìn theo Lục Tấn Tắc đi ra ngoài, Cố Tinh Thần lại tiễn Viên Cần đi, lúc nãy phòng bệnh còn đang ầm ĩ hiện giờ trở nên yên tĩnh, Cố Tinh Thần thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, Cố Tinh Thần thuận lợi xuất viện, chân cậu chỉ cần nghỉ dưỡng thêm một tuần nữa là khỏi hẳn, chỉ bị gãy xương rất nhẹ mà thôi, cậu còn trẻ nên hồi phục khá nhanh.
Thang Mỹ Quân muốn cậu dọn về nhà nhưng cậu không muốn, cậu nói có trợ lý tới hỗ trợ chăm sóc, cậu cần phải về nhà nghiên cứu kịch bản để còn đi quay phim. Thang Mỹ Quân không lay chuyển được cậu nên chỉ có thể đồng ý, nhưng bà cũng định sẽ đến nhà cậu đưa canh mỗi ngày.
Đáng lẽ tổ tiết mục «Hoang Dã» định thu thêm hai kỳ nhưng bỗng nhiên Cố Tinh Thần bị thương, nên bắt buộc phải bù người vào.
Tổng đạo diễn cũng đau đầu muốn chết, ông ta thấy lượt xem đã bắt đầu tăng lên, Weibo official cũng bắt đầu có lượng fan đông đảo, nhưng cứ xảy ra chuyện hoài như thế này làm ông ta suy nghĩ có nên đi chùa thắp nhang không đây.
Những khách quý khác nghe tin Cố Tinh Thần không tiếp tục thu hình nữa thì đều rất ngạc nhiên.
“Cố Tinh Thần không tới nữa sao? Vậy sau này làm sao bây giờ?”
Kiều Mộng Tâm vô cùng thất vọng: “Tại sao chứ! Anh Tinh Thần không tới, chúng ta làm sao đây!”
Cô ta nói chính là cô ta và Cù Linh, nơi này chỉ có Cố Tinh Thần đối xử tốt với hai cô nhất, vẫn luôn luôn chăm sóc hai người bọn họ.
Cù Linh vỗ đầu cô ta: “Sợ cái gì, không phải còn chị đây à?”
“Nhưng mà chị Linh ơi…” Kiều Mộng Tâm chu miệng: “Anh Tinh Thần tốt như vậy, sao lại bị thương chứ.”
“Em chỉ có thế thôi à, quay show cho tốt vào.” Cù Linh lạnh giọng nói.
Kiều Mộng Tâm ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ đứng đó ngoan ngoãn dựa vào Cù Linh.
Vẻ mặt Ngô Nhất Nam lo lắng: “Vậy Tiểu Cố có phải đền tiền vi phạm hợp đồng không? Thật là đáng thương.”
Tổng đạo diễn kỳ quái liếc hắn: “Đây là kết quả sau khi bàn bạc, không xem như vi phạm điều lệ hợp đồng, hơn nữa Tinh Thần còn phải đi quay phim, thời gian rất sát sao, vốn dĩ cậu ấy cũng định bàn với mọi người muốn tập trung quay phim đó trước.”
“Quay phim gì vậy?” Ngô Nhất Nam hỏi.
Tổng đạo diễn: “«Kỳ Ngộ».”
Ngô Nhất Nam:???
Chính là bộ phim «Kỳ Ngộ» làm mưa làm gió trong giới đó hả?
Kiều Mộng Tâm: “Quao, anh Tinh Thần giỏi quá đi!”
– —
Tác giả có chuyện nói:
Thang Văn Cảnh: Giới giải trí phức tạp như vậy, tới chỗ anh lăn lộn đi.
Lục Tấn Tắc: Tránh ra!
END CHƯƠNG 26.