Chương 22
Người ở đối diện cười rộ lên, chọc ghẹo nói: “Thầy Lục, không ngờ anh lại thích mấy con thú cưng lông xù này ha?”
Trong nháy mắt, Lục Tấn Tắc muốn ném luôn con mèo trong tay đi.
Anh ho nhẹ một tiếng rồi đến gần Cố Tinh Thần: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Tinh Thần nén cười: “Con chó của anh họ tôi bị bệnh nên đến đây khám, anh cũng đi bệnh viện thú y ở trong này đúng không? Vậy thì đi chung đi.”
Lục Tấn Tắc giải thích: “Đây là mèo của bạn tôi, cậu ta đang bận nên nhờ tôi giúp.”
Nhớ tới Oreo vẫn còn đang khám bệnh, Cố Tinh Thần và Lục Tấn Tắc cùng nhau đi vào thang máy, không biết tại sao, hai người ở chung trong thang máy nhưng lại không nói gì với nhau cả, đáng lẽ là mối quan hệ rất thân quen nhưng bỗng dưng thấy có chút xấu hổ.
Sao lại thế này nhỉ?
Cố Tinh Thần nghiêng đầu nhìn Lục Tấn Tắc, anh chưa kịp thu hồi tầm mắt thì bị Cố Tinh Thần bắt được.
Cậu mang tâm tình khá tốt quay đầu lại, xem ra bây giờ người nào đó đang trong giai đoạn tâm trạng phức tạp, cần thời gian suy nghĩ.
Lúc Cố Tinh Thần tới nơi, Thang Văn Gia đang đứng ở bên ngoài chờ, thấy Cố Tinh Thần đi tới, cô nhanh chóng đứng lên thì lập tức nhìn thấy người đi theo phía sau Cố Tinh Thần.
“Oreo thế nào rồi?” Cố Tinh Thần hỏi Thang Văn Gia, rồi quay đầu nói: “Thầy Lục, tôi ở đây chờ, anh mang mèo đi khám trước đi.”
Lục Tấn Tắc nhìn Thang Văn Gia, sau đó yên lặng gật đầu, trước khi đi còn lơ đãng đánh giá Thang Văn Gia một lần.
Trực giác của nữ giới nói cho Thang Văn Gia biết, người này có gì đó với anh họ của cô.
Không, tuy nói là anh họ của cô, nhưng bây giờ cũng chính là ‘con trai’ cô nữa!
Thang Văn Gia tỏ ra dáng vẻ bảo vệ con trai mình mà kéo Cố Tinh Thần qua một bên: “Anh họ…Tinh Thần, Oreo đang kiểm tra ở trong đó, chắc sẽ không sao.”
Cố Tinh Thần thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Trong truyện gốc, cậu hiểu rõ Thang Văn Cảnh để ý Oreo thế nào, gần như anh ta gửi gắm tất cả tình cảm của mình lên người Oreo, Tô Hàm cũng là được hưởng ké theo Oreo mà thôi.
Mặc dù lần này không liên quan gì đến cậu, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh lỡ đâu Oreo không còn, Thang Văn Cảnh có thể sẽ nổi điên thì cậu cũng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Hai người ngồi chờ trên sô pha, Thang Văn Gia như bị kim chích vào mông mà cứ nhích tới nhích lui, đã vậy còn tự cho là rất kín đáo nhìn Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần mỉm cười: “Văn Gia, có phải em muốn nói gì với anh không? Không khỏe hay sao mà cứ nhích qua nhích lại như vậy hả?”
Anh họ thấu hiểu lòng người quá làm cho Thang Văn Gia ‘phừng’ một cái đỏ mặt.
“Không, không phải, anh họ, mà là…”
Thang Văn Gia siết chặt nắm tay, tới lúc mấu chốt thì bị bắt được, xấu hổ xấu hổ cái gì.
“Anh họ, bạn cùng phòng của em là fans của anh, muốn xin chữ ký có được không?”
“Anh còn tưởng chuyện gì.” Cố Tinh Thần cười tươi như hoa: “Đương nhiên là được. Với lại, chúng ta là anh em họ, hay là thêm Wechat đi, nếu em có chuyện gì thì cũng có thể tìm anh, mẹ anh cũng kêu anh quan tâm em mà.”
“Ơ, cô nhỏ có nói vậy à?”
Cố Tinh Thần tìm nhân viên cửa hàng mượn giấy bút: “Ừm, mẹ của anh rất thích em, bà ấy rất muốn có đứa con gái đó.”
Thang Văn Gia cũng cười rộ lên: “Khi em còn nhỏ, cô nhỏ đã rất tốt với em rồi, nếu em là con gái của cô nhỏ thì hay biết mấy.”
Nói đến người trong nhà, hai người nháy mắt kéo gần khoảng cách hơn, Thang Văn Gia không còn căng thẳng nữa, tính cách hoạt bát cũng dần lộ ra ngoài, cứ luôn hỏi đông hỏi tây Cố Tinh Thần.
Đến khi Thang Văn Cảnh ôm Oreo ra thì đã thấy cảnh hai người cười nói cực kỳ vui vẻ, chưa kể mới ra ngoài, Oreo liền dùng sức cựa quậy thân mình ‘gâu gâu’ với Cố Tinh Thần một tiếng, cái đuôi bắt đầu lắc lư điên cuồng.
“Hừ, con chó ngu ngốc!”
Thang Văn Cảnh rất muốn lập tức quăng con chó này đi luôn, nhưng đôi tay ôm nó cũng không có buông ra.
Cố Tinh Thần tiến lên, cậu duỗi tay sờ đầu Oreo: “Oreo sao rồi?”
“Bác sĩ nói không sao, chỉ cho thuốc.”
Cố Tinh Thần gật gật đầu, cậu cảm thấy không liên quan đến mình nên định đi về, dù sao cậu không quá muốn tiếp xúc với bất cứ người nào có quan hệ với Tô Hàm hết, lỡ như có đại thần cốt truyện hiển linh, đến lúc đó Thang Văn Cảnh bị tụt IQ thì sao, cậu lười phải đối phó lắm.
“Em không đi về chung với tụi anh à? Em muốn đi đâu?”
Thang Văn Cảnh phát hiện người em họ này không có cảm tình tốt đối với anh ta và cũng không phải là ảo giác, cứ như thấy anh ta là thấy dịch bệnh vậy, cậu ta ước gì cách xa anh ta ra chứ không muốn đến gần chút nào.
Anh ta không làm chuyện gì bất thường đâu nhỉ? Lạ thật đấy.
“Tinh Thần, cậu phải về sao? Tôi đưa cậu về.”
Tiếng Lục Tấn Tắc vang lên bên cạnh, trong lòng ngực anh trống trơn, trên người không còn một chút lông mèo nào.
“Tôi đang muốn đi về, anh về tiểu khu à?”
Khó có được thầy Lục chủ động mời mọc, Cố Tinh Thần đang muốn gật đầu thì cánh tay bị giữ chặt.
“Anh họ, anh còn chưa ký tên cho em đâu, trong phòng ngủ của em có cả đống ảnh chụp đó, nhà ông nội có máy ảnh chụp lấy liền, chúng ta đi về chụp đi anh.”
Thang Văn Gia nắm chặt tay Cố Tinh Thần, cô sợ cậu đi mất, cô còn chưa nhìn đủ đâu.
Thang Văn Cảnh ác ý nhìn chằm chằm người đàn ông tỏ ra quen thuộc với Cố Tinh Thần, anh ta đánh giá một vòng, ngửi ra được hơi thở của đồng loại – Người ở địa vị cao, thực lực mạnh mẽ.
Anh ta chán ghét người có năng lực ngang hàng với anh ta, nhìn rất không vừa mắt.
“Lúc nãy đi em có nói với ông nội là sẽ trở về bồi ông nội.”
Thang Văn Cảnh nhạt nhẽo lên tiếng, sau đó anh ta cúi đầu chăm chú nhìn Oreo như anh ta chưa từng nói ra lời này.
“Đúng đúng đúng.” Thang Văn Gia nháy nháy mắt khen ngợi anh trai mình: “Anh họ mới nãy đã đồng ý với ông nội mà.”
Cố Tinh Thần kỳ quái nhìn cặp anh em kẻ hát người hò này, rõ ràng vửa rồi ở trên xe nhìn mối quan hệ cũng không tốt lắm, nhưng đúng là cậu đã đáp ứng ông cụ rồi.
“Xin lỗi thầy Lục, cám ơn ý tốt của anh, người lớn trong nhà sinh nhật nên không thể không về đón sinh nhật với ông ấy.”
Lục Tấn Tắc nhấp môi gật đầu, ánh mắt anh lướt qua Thang Văn Cảnh và con cún anh ta đang ôm trong tay.
Tâm trạng Thang Văn Cảnh tự nhiên tốt hơn nhiều, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên một cái móng vuốt vỗ lên mặt anh ta làm lông chó dính đầy mặt.
Oreo chăm chú nhìn anh ta: Tui muốn đi tiểu.
Thang Văn Cảnh nhìn hiểu ánh mắt nó, anh ta bất lực nhận mệnh ôm nó đi ra ngoài.
“Anh mang Oreo đi tiểu, làm phiền Tinh Thần lái xe qua nhé.”
Thang Văn Gia đi theo phía sau Cố Tinh Thần, cô nhìn bóng dáng hai người đi song song phía trước, cô chợt nhớ đã gặp người đàn ông bên cạnh cậu ở đâu đó rồi.
Suy nghĩ một lúc sau, cô gõ đầu mình một cái, đây không phải là Lục Tấn Tắc sao, tiểu sinh phái thực lực. Vai diễn của anh trong mỗi bộ phim đều khiến người ta phải nhớ mãi không quên, dù không bạo nhưng chậm mà chắc, năm trước mới đạt được giải người mới xuất sắc nhất.
Thang Văn Gia lén lút lấy điện thoại chụp bóng dáng của hai người, vừa hay chụp đúng lúc Lục Tấn Tắc nghiêng đầu nhìn qua Cố Tinh Thần, Cố Tinh Thần cũng đang nghiêng đầu cười.
Cô không dám xem kỹ mà chột dạ cất điện thoại đi, sau đó nghe được Lục Tấn Tắc ở phía trước nói: Hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm đi. Cố Tinh Thần gật đầu đồng ý.
Có vẻ quan hệ hai người rất tốt.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi bãi đậu xe, Cố Tinh Thần lái xe vòng tới trước cửa bệnh viện thú y, lúc bấy giờ lại thấy Tô Hàm đang cười nói chuyện với Thang Văn Cảnh, cậu than thở:
Mẹ nó, đúng là không chỗ nào không có đại thần cốt truyện hết, dù tình tiết nhỏ xíu có thay đổi thì vai chính vai phụ vẫn gặp nhau không thay đổi.
“Quả nhiên, tôi biết ngay mà, Cố Tinh Thần cậu thích Lục Tấn Tắc đúng không, cho nên mới nhanh chóng đá tôi đi chứ gì!”
Mang theo sự tức giận và không cam lòng cùng với giọng điệu bắt gặp tại trận từ xa vang lên, Hàn Tuyển Ý nhanh chân đi về phía hai chiếc xe đang trước sau dừng lại, gã trừng Cố Tinh Thần và Lục Tấn Tắc, phẫn nộ nói: “Lục Tấn Tắc, quan hệ giữa tôi với cậu không tệ, con thỏ không ăn cỏ gần hang, tại sao cậu lại đào góc tường nhà tôi hả?”
Cố Tinh Thần: Mẹ nó, sao chỗ nào cũng gặp anh ta hết vậy!
…
Tác giả có chuyện nói:
Thang Văn Cảnh, Thang Văn Gia: Chúng ta là sứ giả hộ hoa, Lục Tấn Tắc anh đừng mở nữa!
Lục Tấn Tắc: Tui khổ quá mà!