Chương 2
“Tô Hàm, em mau đi quay đi, anh chờ em ở chỗ này, khi nào kết thúc công việc anh mang em đi đến một nơi.”
Tô Hàm cố ý quay đầu, “Ai cho anh chờ em, đừng lãng phí thời gian trên người em nữa.”
“Không, chờ em vĩnh viễn cũng không phải lãng phí thời gian.” Hàn Tuyển Ý thâm tình nói.
Tô Hàm không trả lời gã, khóe miệng đè nén tươi cười, hắn vội vàng chạy về phía bối cảnh bên kia, đến khi đối diện Cố Tinh Thần thì sự đắc ý trong mắt hắn muốn giấu cũng giấu không nổi.
“Được rồi, hai người làm quen lời kịch một chút, mọi người chuẩn bị, ba phút sau bắt đầu quay.”
Cố Tinh Thần đứng đối diện Tô Hàm, cậu nghiêng đầu về phía Tô Hàm rồi cúi người lên trước tới gần Tô Hàm.
“Cậu rất đắc ý à?” Cố Tinh Thần nhẹ giọng nói, “Lại một lần nữa leo lên Hàn Tuyển Ý nên cậu cảm thấy mình rất có sức hấp dẫn phải không? Tôi mặc kệ hai người các cậu muốn làm cái gì nhưng đừng lại đi chọc tôi, nếu không tôi sẽ cho Hàn Tuyển Ý biết lý do vì sao trước đây cậu ra nước ngoài đấy.”
Hai mắt Tô Hàm bỗng nhiên trợn lớn, giọng nói của Cố Tinh Thần còn vang ở bên tai, “Tôi không thích Hàn Tuyển Ý nên hai người có thể làm ơn cách xa tôi chừng nào thì xa chừng đó, thật chán ghét.”
Cố Tinh Thần đứng thẳng người, vẻ mặt của cậu vẫn đầy ý cười nhưng Tô Hàm nhìn chằm chằm cậu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người này là ác ma, cái gì cậu ta cũng biết, nhưng làm sao cậu ta lại biết được?
Cố Tinh Thần nhìn hắn, ngón tay trỏ dựng thẳng đặt trên môi – Suỵt!
Nhất cử nhất động của hai người dĩ nhiên đều rơi vào tầm mắt của những người khác. Ở trong mắt người khác, Cố Tinh Thần cười hì hì nói gì đó với Tô Hàm làm cho sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Hàn Tuyển Ý đứng ở một bên, gã nhíu mi nhìn hai người qua lại, Cố Tinh Thần đáng chết, chắc lại nói gì đó với Tô Hàm! Rõ ràng đã nói rõ với cậu ta rồi, tại sao cậu ta cứ luôn day dưa mãi không dứt là sao!
Đạo diễn cũng mặc kệ này đó mà nói vài câu liền nói bắt đầu.
“Màn ba cảnh một, bắt đầu, ACTION.”
Trong ngõ nhỏ, hai người đang giằng co, Cố Tinh Thần trong nháy mắt nắm lấy cổ áo Tô Hàm, ầm một tiếng đem hắn áp lên trên tường.
“Bắt tôi từ bỏ? Chẳng lẽ bởi vì anh là anh trai, hay vì anh là cậu cả nhà họ Trương à? Đừng quên chúng ta đều do một cha một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì bắt tôi phải nhường cho anh chứ!”
Nét mặt Cố Tinh Thần lập tức thay đổi, biểu tình tàn nhẫn, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tô Hàm như một con sói đói hung ác, giống như ngay sau đó sẽ xé nát hắn ra rồi ăn sạch.
Tô Hàm bị ánh mắt cậu và khí thế của cậu dọa chết rồi, nháy mắt quên mất lời thoại tiếp theo.
Đạo diễn chỉ có thể hô cắt.
“Tinh Thần, không tồi, ánh mắt vừa rồi quá tuyệt! Đem cổ khí thế không phục biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tốt lắm tốt lắm.”
Đạo diễn lại nhìn cảnh quay một lần nữa, không ngừng khích lệ Cố Tinh Thần, sau đó quay đầu lại oán giận với Tô Hàm.
“Tô Hàm, cậu tập trung lại cho tôi, quay cho tốt, nếu vừa rồi cậu có thể tiếp được thì đã qua luôn một lần rồi, tập trung tinh thần đi.”
Tô Hàm xấu hổ gật đầu, hắn không biết tại sao hôm nay Cố Tinh Thần lại nhập diễn nhanh như thế, mấy ngày trước mỗi lần đều là Cố Tinh Thần NG, hôm nay lần đầu tiên bị đạo diễn trách mắng làm hắn cảm thấy chịu không nổi, càng đừng nói Hàn Tuyển Ý còn đứng ở một bên nhìn.
Hàn Tuyển Ý chào đạo diễn một tiếng rồi đi đến bên người Tô Hàm, gã nhẹ nhàng choàng vai hắn, an ủi nói: “Tô Hàm em không sao chứ? Em đừng quan tâm tới Cố Tinh Thần, đừng bị ảnh hưởng bởi cậu ta, cậu ta với anh không có quan hệ gì hết, người anh thích vẫn luôn là em, chuyện này cứ giao cho anh, em cứ đóng phim cho tốt vào.”
Tô Hàm nhìn gã rồi cắn môi gật gật đầu.
Hàn Tuyển Ý như này làm hắn không muốn buông tay, chắc là Cố Tinh Thần cố tình thể hiện ở trước mặt Hàn Tuyển Ý, hắn mới không tin Cố Tinh Thần cứ như vậy mà buông tay đâu.
Đạo diễn cau mày nhìn hai người, ông có chút không kiên nhẫn, “Nếu không phải thấy Hàn Tuyển Ý đang hot, tôi lập tức đuổi gã đi ngay, tưởng mình ngon lắm à, ở phim trường của ông đây mà yêu với đương.”
Phó đạo diễn ở bên cạnh trấn an, “Đạo diễn, tôi thấy Hàn Tuyển Ý cũng có chút tiềm năng, gần đây có rất nhiều đạo diễn tìm gã diễn nam chính đó.”
Đạo diễn trừng ông ta một cái, “Thật ra tôi lại thấy Lục Tấn Tắc càng có tiềm năng, tôi cá Lục Tấn Tắc.”
Phó đạo diễn:……
Đạo diễn, ông cứ cá cược như vậy là không được đâu.
An ủi Tô Hàm xong, Hàn Tuyển Ý đối diện với Cố Tinh Thần, gã không kiên nhẫn nói: “Cố Tinh Thần, tôi hy vọng lúc đang làm việc cậu đừng luôn nhắm vào Tô Hàm, đây là chuyện của chúng ta, không cần thiết liên lụy người khác.”
Cố Tinh Thần dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá gã như đang ở ngoài chợ mua thức ăn, “Yên tâm đi, tôi sẽ không đối với cục cưng của anh thế nào cả, tôi rất có tinh thần nghề nghiệp và cũng hy vọng hai người đừng quấy rầy tôi, đã hiểu chưa?”
Hàn Tuyển Ý còn muốn nói gì nữa thì đạo diễn bên kia đã không kiên nhẫn hô: “Mời người không liên quan đi ra chỗ khác, tiếp tục quay phim.”
Hàn Tuyển Ý đi đến bên người Lục Tấn Tắc không biết từ đâu xuất hiện, oán giận với bạn tốt, “Không ngờ Cố Tinh Thần là loại người này, sớm biết như vậy ngày đó không gọi điện nhờ cậu đi tiếp cậu ta.”
Lục Tấn Tắc đang cầm kịch bản, ánh mắt anh đặt trên người Cố Tinh Thần, giọng điệu nhàn nhạt, “Cố Tinh Thần diễn rất tốt.”
Hàn Tuyển Ý kinh ngạc nhìn về phía bạn tốt, không nghĩ tới anh sẽ giúp Cố Tinh Thần nói chuyện.
Ngay sau đó gã giống như cười nhạo nói: “Vừa rồi nhất định là cậu ta cố tình nhắm vào Tô Hàm nên vừa khéo biểu hiện được như vậy, tôi rất hiểu cậu ta, không học vấn không nghề nghiệp. Nhân vật này là do ba của cậu ta đầu tư nên mới được nhét vào, Tô Hàm là đường đường chính chính thử vai mới được tới tay, chẳng qua vừa rồi em ấy chỉ bị cậu ta dọa mà thôi.”
Lục Tấn Tắc chỉ nhấp môi không đáp mà nhìn hai người.
Lần này Cố Tinh Thần thể hiện càng tốt, lực độ của cậu thật sự rất chuẩn, không làm cho Tô Hàm cảm giác được rất đau nhưng hiệu quả lại rất đạt, nét mặt càng để lộ ra được biểu tình không cam lòng cùng phẫn nộ và uất ức của nhân vật.
Dựa vào cái gì? Rõ ràng đều là con trai nhà họ Trương, rõ ràng là anh em sinh đôi nhưng hoàn cảnh của bọn họ khác nhau như trời với đất, cậu phải luôn trong nước sôi lửa bỏng để tính kế, còn người anh trai đối diện này của cậu lại có được tất cả mọi thứ mà cậu tha thiết mơ ước dễ như trở bàn tay, thậm chí còn muốn tranh đoạt với cậu.
Dựa vào cái gì!
Cậu không cam lòng.
“Cắt!”
Tiếng vỗ tay lốp bốp lốp bốp vang lên, đạo diễn quả thực vô cùng hài lòng đối với cảnh diễn này.
“Quá tốt, cực kỳ tốt!”
Cố Tinh Thần khẽ gật đầu cười nói: “Cám ơn đạo diễn khích lệ, nhưng nếu ngài lại khen nữa thì tôi sẽ bay lên trời mất.”
“Nên khen là phải khen, ha ha ha, có tính giác ngộ.”
Đạo diễn cười đến không khép miệng lại được, thật ra nhân vật này không nhiều đất diễn nhưng lại là một nhân vật quan trọng, sẽ trực tiếp làm cho nam hai ở gần cuối phim hắc hóa nên lúc tuyển chọn cũng rất khó khăn, ông suýt nữa làm cho Tô Hàm một mình diễn cả hai vai nhưng không ngờ Cố Tinh Thần xuất hiện, hơn nữa khí chất còn rất giống Tô Hàm.
Nếu không phải do Tô Hàm tới trước thì ông đã muốn cho Cố Tinh Thần diễn vai nam hai nữa kìa, bởi vì khí chất của Cố Tinh Thần càng tốt, càng phù hợp với khí chất quý công tử của nam hai.
Viên Cần đều sợ ngây người, người hôm nay thật sự là Cố Tinh Thần sao? Trước đây cậu đều bị đạo diễn mắng té tát, thế nhưng hôm nay lại được đạo diễn khích lệ có tính giác ngộ!
Y nhẹ nhéo nhéo mặt mình, xác nhận không phải là đang nằm mơ.
Biểu hiện của Tô Hàm phù hợp quy củ, Cố Tinh Thần thì phát huy vượt xa lúc bình thường nên cảnh diễn phối hợp của hai người rất nhanh đã quay xong.
Bởi vì biết Cố Tinh Thần còn đang phát sốt nên Viên Cần lập tức nói muốn đưa cậu đến bệnh viện.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chế Ngự Nam Thần
3. Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ
4. Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi
=====================================
Cố Tinh Thần đi đến ghế nằm ngồi xuống, xua tay nói: “Không cần đâu, em uống thuốc rồi, em ở ngồi ở đây xem một lát rồi về, anh cứ về trước đi.”
Viên Cần không yên tâm, “Vậy tốt xấu gì cậu đi vào phòng nghỉ nằm chốc lát đi.”
Cố Tinh Thần muốn nhìn Lục Tấn Tắc đóng phim nhưng đúng là bây giờ người cậu có chút choáng váng, cậu quét mắt bốn phía một vòng, ánh mắt xẹt qua chỗ Lục Tấn Tắc vừa mới ngồi qua.
“Được rồi, em đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát, anh về trước đi, ngày mai nhớ tới đón em.”
Viên Cần muốn đưa cậu tới phòng nghỉ nhưng bị Cố Tinh Thần từ chối.
Một mình cậu chậm rãi đi đến phòng nghỉ, trên đường đi bắt gặp em gái quản lý, cậu cười hì hì nói: “Ngại quá phiền em một chút, lát nữa nếu em thấy Lục Tấn Tắc đi tìm kịch bản thì nói anh đang ở chỗ này, anh tìm không thấy kịch bản nên mượn của anh ta dùng một chút nha.”
Đến khi đi ngang qua phòng hóa trang, Cố Tinh Thần nghe thấy bên trong có tiếng nói.
“Anh đảm bảo, anh chỉ thích em, thật sự, xin em tin tưởng anh, Tô Hàm.”
“Anh buông tôi ra, ư ưm ưm…”
“Em nói tin tưởng anh đi, anh sẽ buông em ra.”
Cố Tinh Thần nghiêng người dựa lên cạnh cửa, đợi năm phút sau mới bất đắc dĩ mà gõ gõ cửa, “Hai vị bên trong, đừng đi quá xa chứ, muốn thân thiết gì thì làm ơn về nhà hoặc là đi khách sạn đi, ở nơi công cộng làm như vậy là thất đức lắm đó.”
Người bên trong dường như bị cậu làm hoảng sợ, một tiếng hô nhẹ truyền ra, tiếp theo là âm thanh sột sột soạt soạt.
Chậc chậc chậc, còn rất kịch liệt nha.
Cố Tinh Thần vô cảm nghĩ.
Cửa bỗng nhiên bị kéo ra, Hàn Tuyển Ý mặt đầy tức giận, “Cố Tinh Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, cậu quấn lấy tôi như vậy hay lắm sao?”
Cố Tinh Thần phụt cười, cậu nhìn gã như nhìn kẻ ngốc, “Nếu như mắt tôi không mù, nơi này là phòng hóa trang, là phòng hóa trang của đoàn phim chúng tôi, không phải nhà của anh nhỉ? Hàn Tuyển Ý anh có bị ngốc không?”
Sắc mặt Hàn Tuyển Ý thay đổi liên tục giống như vỉ pha màu, một bàn tay ở phía sau kéo lấy ống tay áo của gã, nhỏ giọng nói: “Tuyển Ý, anh đừng gây chuyện ở chỗ này, có người biết được không tốt lắm đâu.”
Hàn Tuyển Ý thuận theo đi xuống, đúng lý hợp tình nói: “Cố Tinh Thần, chúng ta đã không còn quan hệ gì, từ nay về sau tôi hy vọng cậu đừng quấn lấy chúng tôi nữa.”
Cố Tinh Thần đã không còn kiên nhẫn, cậu đứng thẳng người nhìn về phía hai vai chính, “Tôi nói chứ, rốt cuộc hôm nay ngay từ đầu là ai quấn lấy ai đây? Tôi không hề muốn nhấc lên quan hệ với cả hai người một chút xíu nào, chẳng qua hai người có thể có ý thức một chút được không, đừng ở nơi công cộng làm chuyện không phù hợp với trẻ em, tôi sợ mắt tôi mù mất.”
Sắc mặt Tô Hàm lập tức trắng bệch, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước.
Hàn Tuyển Ý ôm hắn, hung hăng nói: “Cố Tinh Thần, cậu nói chuyện khách khí chút đi.”
Cố Tinh Thần trợn trắng mắt nhìn gã, cậu mặc kệ gã mà đi vào phòng hóa trang, cầm đồ vật xong liền đi đến phòng nghỉ.
Cậu nằm ở trên sô pha, chờ con mồi xuất hiện.
Lục Tấn Tắc diễn xong thì phát hiện kịch bản mà mình đặt trên ghế không còn nữa, anh tìm khắp nơi cũng tìm không ra.
Một cô gái đi đến trước mặt anh, nói: “Thầy Lục, vừa nãy thầy Cố nói mượn kịch bản của anh dùng một chút, kịch bản của cậu ta tìm không thấy, em nhìn thấy cậu ta đi vào phòng nghỉ đó.”
“Cảm ơn.”
Giọng nói trầm thấp chu đáo lễ phép làm cô gái truyền lời đỏ cả mặt.
Lục Tấn Tắc nhíu mày, theo bản năng không muốn chọc tới người này nhưng kịch bản anh cần dùng nên không thể không đi lấy về được.
HOÀN CHƯƠNG 2.