Chương 42: Hôn
Truyện chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ chính chủ @middleofthesea_419
Lòng Mạnh Quân nóng như lửa đốt. Khẩn trương, sốt ruột, sợ hãi, bao nhiêu cảm xúc đều đan chéo lên nhau.
Sư huynh đột nhiên mất tích, là do lại lặng lẽ đi làm việc gì hay là bị “Thuận Lòng Trời” bắt đi?
Hơn nữa lần này cửa sổ trong phòng đóng chặt, giống như cố ý xóa dấu vết rời đi, hắn buộc lòng phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Mạnh Quân lập tức xuống lầu tìm kiếm sư huynh, tìm hết sạch những nơi gần đó mà sư huynh có thể đi qua rồi lại hỏi thăm chủ khách điếm bọn họ ở lần trước, nhưng rốt cuộc không thu hoạch được gì. Vừa đúng lúc hắn bước ra khỏi khách điếm thì nghênh diện gặp gỡ vài người.
Những người đi đường này có tu vi không thấp, đều là Động Hư kỳ với Hợp Thể kỳ. Trên cổ tay áo người cầm đầu thêu biểu tượng của tổ chức “Nghịch”, chắn đường hắn ngay trước cửa khách điếm, nâng cằm lên nói: “Đi theo chúng ta một chuyến đi.”
“Tránh ra.” Ánh mắt Mạnh Quân lạnh thấu xương, rút ra trường kiếm.
Hắn muốn nhanh chóng tìm được sư huynh.
Mặc kệ thành Tây Châu có cấm ẩu đả hay không, mặc kệ đối phương có phải người tổ chức “Nghịch” hay không, hắn đều sẽ không để những người này ngăn cản mình.
“Đang tìm người?” Tả hộ pháp nhướng mày, lộ ra biểu cảm hiểu rõ, “Muốn tìm thấy hắn, mau đi theo chúng ta.”
Mạnh Quân cắn chặt răng. Tuy rằng hắn không biết lời đối phương là thật hay giả, nhưng tổ chức “Nghịch” đã đặt địa bàn ở Tây Châu vài thập niên, ít nhiều gì cũng phải giữ danh dự. Những người này nói rằng biết vị trí của sư huynh, nói không chừng chính bọn họ đã bắt sư huynh.
Hắn mang theo trường kiếm, không nói một lời đi cùng mấy người kia.
Ở phía ngõ nhỏ khác, có người “Thuận Lòng Trời” cầm bức họa đi ngang qua. Một người trong đó chỉ vào bóng dáng Mạnh Quân, nói khẽ với đồng bạn: “Ngươi xem người này thân cao, có phải có chút giống người chúng ta muốn tìm?”
Hắn quan sát đủ loại người tương tự mấy ngày này, kiểu gì cũng có chút nhạy cảm.
Đồng bạn bật cười: “Người cao như thế rất nhiều. Hơn nữa người này còn đi theo tổ chức “Nghịch”, khả năng không cao lắm.”
“Không.” Người vừa nãy nói chuyện cảm thấy bóng dáng Mạnh Quân càng thêm khả nghi, chém đinh chặt sắt giải thích, “Chính là vì đi theo tổ chức “Nghịch” cho nên mới càng khiến người ta sinh nghi.”
“Người chúng ta muốn tìm lúc vừa đến Tây Châu, đã từng có người gặp qua hắn, cũng phát ra tín hiệu. Đáng tiếc tổ chức “Nghịch” ở đó chặn ngang một chân. Đến lúc chúng ta chạy tới, nơi đó cũng chỉ có người tổ chức “Nghịch”. Nói không chừng hiện tại chúng ta cũng chưa tìm được mục tiêu, cũng là vì tổ chức “Nghịch” ở giữa gây khó dễ.”
Người còn lại nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Quân, trông như suy tư gì, e ngại việc cao tầng tổ chức “Nghịch” có mặt, không dám lên đến gần xem kĩ: “Chúng ta đi về trước nói phỏng đoán này cho đường chủ, còn việc đặc biệt chú ý đến tổ chức “Nghịch” sẽ tùy đường chủ định đoạt.”
Mạnh Quân bị những người đó vây quanh trước sau, vận khởi khinh công xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, tiến vào đường hầm không gian ẩn, rất nhanh đã bị truyền tống tới nơi đóng đô của tổ chức “Nghịch”. Một nơi tọa lạc trên một ngọn núi ở bên thành Tây Châu, có phong cảnh tuyệt đẹp, được bảo hộ bởi lớp chắn linh lực do cao tầng tổ chức xây nên, dễ dàng ngăn cản người xâm phạm.
Mạnh Quân đi theo tả hộ pháp bọn họ xuyên qua hành lang quanh co, tới đại điện sáng rực rộng rãi, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của mình.
Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể tiến vào, sư huynh hẳn là bị bắt lại đây. Người tổ chức “Nghịch” mời hắn tới đây, nói không chừng chính là dùng sư huynh áp chế hắn.
Tuy nhiên, trang trí trong đại điện lại làm Mạnh Quân cảm thấy có chút quen mắt.
Cột đá màu trắng khắc hình sóng nước, lấy trân châu làm điểm xuyết, vậy mà mang lại cảm giác giống thủy phủ lạ kỳ. Thảm dệt kim xen bạc kéo dài đến sâu trong đại điện, dọc theo thềm đá phô đến dưới chân vương tọa. Mạnh Quân hướng nơi xa nhìn đến, trên vương tọa cao cao kia, rõ ràng là có người.
Tả hộ pháp khom lưng hành lễ: “Minh chủ, người đưa tới.”
Mỹ nhân trên vương tọa lười biếng lấy tay đỡ đầu, nhàn nhạt lên tiếng. Quần áo trên thân đối phương trắng tinh không tì vết, lấy màu bạc ám tuyến làm điểm xuyết, một tay khác cầm tín vật minh chủ, là quyền trượng, trên đỉnh trang trí một viên trân châu lớn. Khí chất cả người cao quý dị thường, cũng vô cùng cấm dục.
Mạnh Quân chấn động cả người, hắn nhận ra bộ dạng cùng với thanh âm quen thuộc này.
Sư huynh không bị sao cả.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, trái tim treo lủng lẳng cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt lại dần dần ngập tràn tính xâm lược.
Hắn thật sự cho rằng sư huynh gặp phải nguy hiểm, vì thế đi theo người tổ chức “Nghịch” tới nơi này, thậm chí chuẩn bị tốt cá chết lưới rách, không nghĩ tới đối phương cho hắn một “bất ngờ thú vị” lớn thế.
Cho nên sư huynh rốt cuộc còn gạt hắn bao nhiêu thân phận?
Còn có những người này…Mạnh Quân nhìn quét bốn phía, trên mặt treo ý cười nhạt. Nhưng người nào hiểu rõ hắn đều biết, phần ý cười đó căn bản không đạt đáy mắt, ngược lại là dấu hiệu đối thủ sắp tiêu đời.
Nếu sư huynh chính là minh chủ tổ chức “Nghịch”, những người kia đã cùng đối phương vào sinh ra tử trong cuộc tuyển chọn, thời gian quen biết sư huynh so với hắn còn dài hơn nhiều. Người lần trước dám kêu sư huynh “A Viễn”, nói không chừng cũng ở chỗ này.
Đáy lòng Mạnh Quân dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn nhìn mỹ nhân trên vương tọa, bình thản nói: “Sư huynh, ngươi kêu ta lại đây, là vì sao?”
Không sao cả. Hắn tự mình an ủi, hai chữ “sư huynh” này, toàn bộ thành tây châu chỉ mình hắn có thể kêu.
Thẩm Tu Viễn xấu hổ khụ một tiếng.
Ánh mắt này của nam chính y lại cực kỳ rõ, chính là ánh mắt muốn hầm canh người khác!
Tuy rằng suy xét giao tình từng vào sinh ra tử hiện tại của bọn họ, nam chính không có khả năng mang y đi hầm canh, thế nhưng, giá trị hảo cảm của y!
Y vội vàng dò hỏi ở trong đầu: 【 Hệ thống, giá trị hảo cảm hiện tại của nam chính như thế nào? 】
Hệ thống lôi ra một cái màn hình lớn đặt trước mặt Thẩm Tu Viễn, chữ trắng trên nền đen +1, -1 spam điên cuồng, trong đó còn có hiện trường hỗn loạn “Thật cao quý lãnh diễm, thật xinh đẹp atđc (a ta đã chết) (*)”, “Ngươi rốt cuộc có mấy cái thân phận”, “Ngươi rốt cuộc có mấy tên tiểu đệ trung thành”, “Rất muốn……” và một số lời độc thoại nội tâm phức tạp khác.
(*): chỗ này tác giả sử dụng từ viết tắt: awsl (啊我死了)
Đáng tiếc mấy từ ngữ này chạy qua giây lát rồi biến mất, Thẩm Tu Viễn vội vàng thoáng nhìn, cũng không có thấy rõ.
Hệ thống phun ra hai cái bong bóng, gian nan nói: 【 Phiên dịch tình cảm phức tạp hiện tại của nam chính và đổi sang con số tròn trịa đã tổn hại nghiêm trọng năng lượng của hệ thống. Giá trị hảo cảm hiện tại của nam chính đang biến động, tạm thời không thể đọc hiểu! 】
Thẩm Tu Viễn:…
Y đứng dậy, phất tay bình lui thuộc hạ: “Các ngươi đều đi xuống, ta đơn độc nói với hắn mấy câu.”
Mọi người mau chóng rời đi theo lời y phân phó, tả hộ pháp quay đầu lại nhìn y một cái, đóng cánh cửa chính.
Sắc mặt của nam chính làm Thẩm Tu Viễn cảm thấy phía sau lưng ẩn ẩn có chút lạnh lẽo. Hầu kết y nuốt xuống một chút, rõ giọng nói, ý định giải thích: “Ngươi nghe ta nói, ta gạt ngươi về thân phận này là có nguyên nhân……”
Bởi vì tổ chức “Nghịch” lúc trước làm một số chuyện không tốt lắm, y phải cố sức chỉnh đốn, thẳng đến khi hoàn toàn chỉnh đốn tốt mới nói cho nam chính. Không sai, chính là như vậy!
Dưới ánh nhìn chăm chú của y, Mạnh Quân nhẹ giọng cười cười, đi lên tới từ thảm dày trải dài bậc thang, lập tức đến trước mặt y ở vương tọa: “Sư huynh lừa ta lâu như vậy, không cần trừng phạt sao?”
Thẩm Tu Viễn: “Trừng phạt…”
Ánh mắt nam chính quá mức sâu thẳm âm trầm, làm y có chút run sợ trong lòng. Y ngại ngùng dời đi ánh mắt, dường như thỏa hiệp nhẹ giọng nói: “Trừng phạt như nào?”
Mạnh Quân nâng lên bàn tay y đáp ở bên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một chút. Thẩm Tu Viễn ngạc nhiên không kịp phòng ngừa, quyền trượng từ trong tay buông ra, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang.
Tả hộ pháp không đi xa lỗ tai nhanh nhạy, lập tức đi vòng lại, quan tâm hỏi: “Minh chủ, có chuyện gì sao?”
Trái tim Thẩm Tu Viễn nhảy tình thịch, muốn dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại nam chính, nhưng chút ánh mắt có thể gọi là mềm dịu này căn bản không đáng giá nhắc tới. Tay Mạnh Quân trượt xuống một đường từ đầu vai y, cởi bỏ áo ngoài y, chỉ còn lại áo trong trắng tuyết.
!!!
Y nhịn không được nói: “Đừng…”
Mạnh Quân lại dùng một ngón tay đè lại môi y, thấp giọng nói: “Suỵt, bọn họ sẽ nghe thấy.”
Hoá ra ngươi cũng biết à!
Nam chính nhìn y không chớp mắt, biểu cảm vô cùng phức tạp, từ trong đó Thẩm Tu Viễn đọc ra được dục vọng xâm chiếm mãnh liệt. Bởi vì bên ngoài có người, y không dám ra tiếng, chỉ liều mạng dùng đôi mắt ướt đẫm im lặng lên án, hy vọng nam chính có thể thấu hiểu.
Nhưng lên án không có hiệu quả, Mạnh Quân tiếp tục ra tay xơ múi y. Thẩm Tu Viễn cảm giác bản thân dưới tay đối phương dần dần biến thành một đám mây tỏa nhiệt, mềm mại như bông, hoặc là một con cá đang bị hầm chậm rãi trong nồi.
Câu chữ ngổn ngang nhịn không được muốn tràn ra khỏi cổ họng, lại bị ép nuốt xuống. Y trừng Mạnh Quân, con ngươi ngập ngừng nước mắt, đuôi mắt đỏ lên, đột nhiên cắn ngón tay đối phương.
Nam chính thật sự muốn tạo phản, dám đối xử với sư huynh như vậy!
Thế nhưng Mạnh Quân rất sung sướng cười tươi, tùy ý Thẩm Tu Viễn cắn, trên tay dần đầy dấu răng.
Thẩm Tu Viễn sửng sốt, cuối cũng không nỡ cắn đối phương chảy máu, chỉ cắn mấy ngụm cho hả giận liền buông ra, giọng điệu có chút run rẩy: “Bên ngoài người càng nhiều…”
Tả hộ pháp thật sự không yên tâm. Minh chủ rõ ràng ở bên trong, lại không trả lời, cũng không có kêu nàng tiến vào.
Nghe thấy bên trong cánh cửa hình như có tiếng minh chủ hít thở vội, nàng gấp đến độ xoay vòng vòng, gọi hết nhóm đường chủ còn chưa rời đi. Mọi người vây quanh ở ngoài cửa, không biết nên làm sao bây giờ.
Mạnh Quân “ừm” một tiếng, thờ ơ.
Thẩm Tu Viễn nhịn không được chen chân vào đá đối phương, lại bị Mạnh Quân bắt được cổ chân nhỏ xinh thanh tú. Giãy giụa một hồi, ngay cả giày vớ cũng thuận thế bị kéo xuống. Y ngạc nhiên la một tiếng, lùi về chân ngọc, nam chính lại cười cười, buông y ra, cúi đầu hôn lên môi y.
Thẩm Tu Viễn:!!!
Bàn chân trần của y đạp lên chiếc thảm mềm mại, ngón chân bất an rụt rụt, đại não trống rỗng, thậm chí quên mất đẩy nam chính ra. Đối phương trằn trọc nghiền nát cánh môi y, thậm chí nhẹ nhàng cắn y mấy ngụm.
Ngọt.
Cả người nam chính toàn là vị ngọt, dù là hơi thở, hay là nụ hôn. Bàn tay nóng rực cách lớp áo trong trắng tuyết dán sát trên người y, cùng với nụ hôn nóng bóng này khiến cả người tăng lên nhiệt độ làm mặt đỏ tim đập.
“Minh chủ, ngài sao rồi?” Có thể là trong đại điện phát ra tiếng vang quá mức thường xuyên, cao tầng tổ chức “Nghịch” canh giữ ở bên ngoài có chút kìm nén không được. Minh Lâu nghe tin tới gấp đến mức đi vòng vòng, cậu giương giọng hỏi: “Minh chủ, chúng ta vào được không?”
Mạnh Quân chưa đã thèm mà hôn mặt Thẩm Tu Viễn một chút, chậm rãi buông y ra, thấp giọng nói: “Sư huynh, đáp lại bọn họ một câu đi.”
Thẩm Tu Viễn tim đập như nổi trống, gần như nghe không rõ bên ngoài đến tột cùng là ai, đang nói cái gì. Y kiệt lực bình tĩnh lại, dùng ngữ điệu bình thường có lệ nói: “Ta không, không có việc gì.”
Nghe thấy y đáp lại, cao tầng tổ chức “Nghịch” người nhẹ nhàng thở phào, cũng không vội mà vào.
Mạnh Quân làm như không có việc gì mà đeo vào giày vớ cho y, tính xâm lược tràn ngập cả người đều vì này mà đổi mới hoàn toàn, trở nên ôn hòa rất nhiều. Thẩm Tu Viễn tức giận đến mức muốn đá nam chính, đối phương lại tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân y.
Mạnh Quân nhìn mắt cá chân tinh xảo trong tay, ánh mắt ngưng lại.
Nếu như có thứ đồ vật hắn phát hiện ở phủ thành chủ treo ở trên đây, hẳn là sẽ rất đẹp.
Từ đã biết thân phận minh chủ của sư huynh, đáy lòng hắn lập tức sinh ra cảm giác nguy sợ mãnh liệt cùng với dục vọng chiếm hữu.
“Hay, hay, hay thật đấy.”
Thẩm Tu Viễn tức đến độ bốc khói.
Biết rõ bên ngoài có người đang nghe, nam chính dám đối xử thế với y!
Nhưng y vẫn chưa quên chuyện đứng đắn. Thẩm Tu Viễn nỗ lực bình phục cảm xúc thường ngày, nói với Mạnh Quân: “Ta có biện pháp giúp ngươi tiến vào cuộc tuyển chọn thiên địa cộng chủ. Người khác tùy tiện cho ngươi làm một cái hộ pháp, ta cho ngươi một cái chức có dụng. Nếu có thể làm những người bên ngoài đó phục ngươi, ngươi chính là phó minh chủ. Nếu không, tự suy ngẫm trong phòng tối đi!”
Mạnh Quân vẫn cứ nửa quỳ trên mặt đất. Hắn thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tuy rằng tổ chức “Nghịch” ở trong lòng hắn có thanh danh hỗn độn, nhưng hắn tin tưởng sư huynh sẽ không tạo chuyện bất lợi cho hắn. Nếu làm hắn thành phó minh chủ là nguyện vọng của sư huynh, hắn sẽ buông tay nghe theo.
Thẩm Tu Viễn đi xuống bậc thang, phất tay áo bỏ đi, ngay cả cửa đại điện cũng không đóng, lãnh đạm thông báo cho mọi người chờ ở ngoài cửa: “Nếu hắn có thể khiến các ngươi tin phục, hắn chính là phó minh chủ.” Nói xong, không chờ Mạnh Quân, lập tức rời đi.
Tả hộ pháp bọn họ nhìn thấy minh chủ quần áo lộn xộn từ trong điện ra tới, gương mặt ửng đỏ, trên môi còn có dấu cắn, nháy mắt hiểu rõ bên trong phát sinh chuyện gì. Lại nhìn thấy Mạnh Quân thong dong đi ra, mặt cao tầng tổ chức”Nghịch” đều giận tái.
Thằng ranh này khi dễ minh chủ bọn họ, nhưng minh chủ không gọi bọn họ tiến vào, điều này thuyết minh cái gì?
Minh chủ đã rất gian nan quay lại, chỉnh đốn tốt tổ chức, dẫn dắt mọi người khôi phục tinh thần phong mạo phản kháng huyết mạch cao đẳng mười mấy năm trước, nhưng mà, minh chủ bọn họ vô cùng vất vả mong mỏi trở về, lại bị một thằng nhóc đột nhiên xuất hiện chôm đi!
Không chỉ có như thế, vị trí phó minh chủ bỏ không đã lâu. Minh chủ còn nói, nếu thông qua khảo nghiệm của bọn họ, thằng nhóc này sẽ có hy vọng lên làm phó minh chủ!
Nam hồ ly tinh!
Không phải là trên người có huyết mạch Cửu Vĩ đi?
Minh Lâu đi theo Thẩm Tu Viễn lâu nhất, trầm mặt ngăn cản đường đi Mạnh Quân: “Chúng ta mang ngươi đi xem quanh tổ chức trước, coi như ưu đãi với người mới. Sau đó, cùng chúng ta khoa tay múa chân hai chiêu.”
Tả hộ pháp cười nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Thẩm Tu Viễn lập tức về tới chỗ ở của mình ở tổ chức “Nghịch”, cũng phân phó cấp dưới mang hết đồ vật y và nam chính đặt ở khách điếm lại đây. Thành Tây Châu đang lùng bắt nam chính, tổ chức “Nghịch” vẫn là nơi dừng chân an toàn nhất.
Phân phó xong, y cứ thế vùi đầu vào gối không muốn động.
Thời điểm Mạnh Quân hôn y, y không có kháng cự. Ngay cả hiện tại hồi tưởng về, cũng không có chán ghét, nhưng thật ra chỉ có vì nam chính đột nhiên động thủ mà càng thấy xấu hổ, buồn bực với phẫn nộ thôi.
Tại sao lại…
Ngay cả hiện tại, cảm xúc khẩn trương của y cũng chưa có bình ổn xuống. Gương mặt nóng như lửa, dường như có thể nướng chính gối đầu mềm như bông này. Trên người nơi nào cũng càng không dễ chịu hơn, mẫn cảm đến mức như một nhân ngư vừa mới nhấc đuôi khỏi nước, hoặc là một miếng cá viên vừa mới ở trong tay nam chính bị xoa nắn qua lại.
Y rầu rĩ mở miệng: 【 Hệ thống, quyển sách này hiện tại còn thuộc về truyện nam chính X điểm không vậy…】
【 Đang tính toán giá trị hảo cảm… Đô đô đô… Tính toán xong. Giá trị hảo cảm của nam chính +10, giá trị hảo cảm hiện tại: 80. Xin ký chủ không ngừng cố gắng! Chú ý: Nơi này là thế giới song song, thứ gọi là X điểm truyện nam chính là thuộc về phân loại của nguyên tác bị ghi lại sai nha! So với việc tự hỏi cái này, ký chủ không bằng ngẫm lại, trong nguyên tác, nam chính có CP gì không? 】
Thẩm Tu Viễn:…
Y tự sa ngã mà úp mặt, càng không muốn nói chuyện với hệ thống.
Không chỉ có không có CP, hơn nữa trong nguyên tác chỉ có mỗi hai đối tượng yêu đương ái muội của nam chính, chính là tiểu sư muội và hoa khôi.
Vẫn là y.
Editor có lời muốn nói: Mãi mới ngoi lên được. Vừa mới chết dí dưới đống đề.
Từ đây tuyến tình cảm của hai đứa bắt đầu tiến triển hơn.