Chương 41: Áo choàng minh chủ
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Trịch Hải
- Chương 41: Áo choàng minh chủ
Thẩm Tu Viễn:……
Khóe môi y lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, cho nên đã tận lực kìm xuống. Thẩm Tu Viễn bất an sờ chóp mũi, cũng không biết nên đáp lời Mạnh Quân như thế nào.
Tuy rằng cũng có thể thực hiện được, nhưng thật sự không nên làm nam chính vòng trên cổ tay y đi.
Kia chính là nam chính! Vị nam chính sẽ trở thành thiên địa cộng chủ trong tương lai!
Y lựa chọn bơ đi chuyện này, làm như không có gì mà tiếp đón đối phương tới xem đám trẻ Thanh Long trong ấm thuốc. Đám nhỏ đang ngâm trong nước thuốc, giống như mấy quả chanh lớn nhỏ trôi nổi trong cốc trà bưởi (1).
(1) 柚子茶: trà bưởi hay còn gọi là trà Yuja
“Ta cho bọn nhỏ dùng phương thuốc giống như ngươi. Tụi nó tuổi còn nhỏ, ngâm như vậy một lần là được rồi.” Thẩm Tu Viễn đổi sang dùng khẩu hình nói: “Phong ấn linh mạch.”
Y không biết Mạnh Quân đã nói tin tức linh mạch bị phong ấn cho tộc nhân Thanh Long chưa, vì thế cũng không có nói rõ với những đứa trẻ tiểu Thanh Long đó, chỉ nói ngâm thuốc tắm sẽ cho mỗi đứa thêm một viên kẹo linh thảo.
Những đứa nhỏ Thanh Long ngửi được hương vị của linh thảo, biết là thứ tốt, tự giác dùng Mộc linh căn giúp y trích tinh hoa của linh thảo, nấu thành nước thuốc, miễn làm y phiền toái đổi sang thân phận thần y.
Mạnh Quân nói: “Sư huynh, vất vả cho huynh rồi.”
Hắn đi đến sau lưng Thẩm Tu Viễn xoa bóp vai cho đối phương, cảm nhận được đầu vai mềm nhẵn của đối phương cách lớp quần áo, trong lòng không khỏi rung động.
Những đứa nhỏ Thanh Long từ trong nước nhô đầu ra, tò mò nhìn hắn.
Suy nghĩ của Mạnh Quân khẽ chuyển, vừa lúc mấy thiếu niên trong tộc ở đây, hắn muốn chứng thực lời của tộc trưởng một chút.
Hắn giả vờ tùy ý hỏi: “Các trưởng bối chắc đã dạy dỗ qua các em là phải báo thù, các em biết báo thù là vì gì không?”
“Em biết!” Một bé Thanh Long đáp móng vuốt trên miệng vại, ngập tràn khát khao giải thích, “Đương nhiên là trở thành huyết mạch cao đẳng, lấy lại Thiên Trì của chúng ta, sinh sống ở căn phòng lớn nhất, có được nhiều linh thạch nhất, nhiều nô lệ nhất, hơn nữa……” Nhóc nhìn nhìn Thẩm Tu Viễn: “Em cũng muốn xinh đẹp như vậy phu ——”
Lời còn chưa nói xong, nhóc đã bị hai ánh mắt lạnh lẽo cùng với một bé rồng mập mạp khác dùng móng vuốt lấp kín miệng.
Biểu cảm của Mạnh Quân đã có chút lạnh lùng, lại hỏi tùy ý như cũ: “Tộc trưởng bọn họ chỉ dạy như vậy, các em cũng muốn như thế sao?”
Những người khác đồng thời lắc đầu: “Khúc trước thì đúng, nhưng không có câu cuối.”
Dù cho bọn nó mười lá gan thì cũng không dám đoạt thiếu thống lĩnh phu nhân nha!
Thẩm Tu Viễn nhìn về phía Mạnh Quân, vẻ mặt hơi lộ ra sự kinh ngạc.
Y thông minh nhạy bén, sớm tại thời điểm đối phương hỏi câu đầu tiên đã cảm giác được dị thường.
Mục đích báo thù của tộc Thanh Long tại sao sẽ như này?
Vào lúc y đọc nguyên tác, nam chính đã cắm rễ tín niệm báo thù trong lòng từ nhỏ. Mà tuy rằng nguyện vọng của những đứa trẻ Thanh Long cũng là báo thù, lại so với nam chính thêm một tầng nghĩa, trọng điểm không đặt ở báo thù, mà là ở quyền lực cùng địa vị có thể đạt được sau khi thay thế Huyền Vũ.
Càng đáng sợ chính là, bọn nó vẫn là trẻ con mà lại có nguyện vọng như vậy.
Vậy người lớn tộc Thanh Long thì sao? Có phải cũng đều nghĩ như vậy hay không?
Y cẩn thận quan sát sắc mặt Mạnh Quân. Tuy rằng nam chính không tỏ ý kiến với đáp án những đứa trẻ Thanh Long đó đưa ra, nhưng y lại rất hiểu ánh mắt đối phương, từ bên trong đọc ra ý không tán thành mãnh liệt.
Thẩm Tu Viễn hơi nhẹ nhàng thở ra. Nam chính dù sao cũng là nam chính, quả nhiên có giác ngộ cao hơn người bình thường.
【 Chúc mừng ký chủ biết được “Nguyện vọng của tộc Thanh Long”, độ thăm dò cốt truyện +5. Độ thăm dò cốt truyện hiện tại là 76 điểm, đạt tới mức “Tốt đẹp”. Áo choàng minh chủ tu vi Đại Thừa kỳ đã phát đến ô đựng đồ, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận! 】
Đại Thừa kỳ!
Tin tốt! Nói như vậy, tu vi của nam chính chẳng phải lại thấp hơn y?
Nhưng y chỉ cao hứng được một cái chớp mắt, lại bắt đầu lo lắng cho nam chính. Nếu Mạnh Quân tiếp nhận thế lực trong tộc cung cấp, thì rõ ràng cần phải trợ giúp tộc nhân hoàn thành nguyện vọng.
Thẩm Tu Viễn theo bản năng mà cảm thấy, tuy rằng nguyên tác kết thúc dở dang, nhưng kết cục của quyển sách này, không thể nào là tộc Thanh Long sở hữu hết tất cả tài nguyên, đứng ở vị trí tối cao ở đại lục.
Y quen biết Mạnh Quân lâu như vậy, suy xét từ biểu hiện của đối phương ở Thiên Linh Sơn, thành Bạch Lộ và Tây Châu, đối phương không thích huyết mạch cao đẳng, không cam lòng ở dưới người khác, cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nam chính như vậy sẽ giúp tộc Thanh Long trở thành huyết mạch cao đẳng mới và duy nhất, khả năng cực kỳ bé nhỏ.
Y bỏ qua những đứa nhỏ Thanh Long đang ngâm thuốc tắm một bên, mang Mạnh Quân tiến vào phòng khách, che ở cửa thấp giọng nói: “Ngươi tính toán làm sao bây giờ?”
Mạnh Quân thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng dị thường: “Sư huynh, tộc nhân Thanh Long khác rất có khả năng cũng mang dạng nguyện vọng như này.”
Đây cũng là chuyện Thẩm Tu Viễn lo lắng.
Nếu chỉ là mấy đứa nhỏ Thanh Long này khờ dại mong ước như vậy thì cũng thôi. Điều sợ nhất chính là tộc Thanh Long từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, đều bị giáo huấn loại ý tưởng này từ nhỏ, hoặc là trực tiếp ôm lấy nguyện vọng như vậy.
“Sư huynh, huynh trước tiên ở nơi này chờ ta, ta lại đi xác nhận một chút.” Mạnh Quân vẫn cứ ôm một đường hy vọng, nhưng hắn trầm giọng dặn dò Thẩm Tu Viễn, “Phương thuốc giải trừ linh mạch phong ấn, bây giờ vẫn chưa cần giao cho bọn nó.”
Thẩm Tu Viễn gật gật đầu: “Bọn nhỏ chỉ biết chủng loại dược liệu, lại không biết cụ thể lượng dùng mỗi phần.”
Mạnh Quân tỏ vẻ thản nhiên mà đẩy cửa rời đi.
Hắn đi trước một gian nhà gỗ nhỏ khác gặp lại mẹ hắn, cũng chính là thống lĩnh phu nhân tộc Thanh Long. Bởi vì cha hắn bị coi như mất tích rất nhiều năm, cho nên danh hào thống lĩnh vẫn luôn giữ lại.
Hắn vốn định sau khi gặp lại mẹ, trả lại vảy ngược của cha, nhưng nhìn thấy thời điểm bà, hắn lại do dự.
Hàn huyên qua đi, hắn nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, ta muốn biết những người khác trong tộc có ý nghĩ như nào với việc báo thù?”
Mạnh Quân nói một cách mịt mờ. Thống lĩnh phu nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lóe.
Bà biết con trai đã đi gặp tộc trưởng, sau khi quan sát bốn phía không có người nghe trộm, khép lại cửa sổ, đè giọng nói: “Ta sớm biết sẽ có một ngày con tới hỏi ta. Không sai, phần lớn người trong tộc đều có suy nghĩ giống như tộc trưởng, đặc biệt là người đồng lứa với chúng ta. Tận hưởng qua phú quý ngập trời liền khó có thể tiếp thu bần hàn khổ cực hiện tại.”
Bà thành thật nói: “Rất nhiều năm trong quá khứ, ta cũng ôm giấc mộng trở thành huyết mạch cao đẳng.”
Mạnh Quân chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh xối ngay vào đầu, hắn khó hiểu nói: “Thế vì sao……”
Vì sao hắn chưa từng nghe cha mẹ nói tới?
Thống lĩnh phu nhân biết hắn muốn hỏi cái gì, từ từ kể ra: “Nhưng sau khi thần dụ xuất hiện, chúng ta liền ý thức được chuyện không thích hợp. Trăm năm trước có rất nhiều thế gia đại tộc, thần dụ yêu cầu tuyển chọn người thủ hộ thiên địa, vì thế ra đời huyết mạch cao đẳng hiện tại.”
“Sau lần đó, thế gia đại tộc chỉ còn lại có ba cái. Chúng ta đều cho rằng như vậy tính là kết thúc. Nhưng không nghĩ tới vào mười mấy năm trước, thần dụ lại muốn tuyển chọn tân thiên địa cộng chủ.”
Bà thở dài, nói nhỏ: “Điều này thuyết minh ý chí thiên địa vốn dĩ không tán thành cách phân chia huyết mạch và cấp bậc, ta và cha con đề qua ý kiến với tộc trưởng bọn họ, nhưng mọi người đều cảm thấy đây là cơ hội tốt tiến tới đỉnh cao một lần nữa, căn bản không nghe. Cho nên bắt đầu từ nhỏ, chúng ta đã không có đưa con đi chỗ tộc trưởng. Sau lại, cha con liền mất tích.”
Trong lòng Mạnh Quân ngũ vị tạp trần, lặng lẽ cất đi phiến vảy nghịch nắm ở lòng bàn tay kia. Hắn gật đầu, ý bảo chính mình đang nghe.
Khiến cho mẹ cả đời đều cho rằng cha còn không có hy sinh, cũng khá tốt.
“Ta cũng không có gì muốn nói. Tu sĩ Kim linh căn, từ trước đến nay là cây kiếm sắc bén nhất trong tộc, con với cha con đều là như vậy. Cho nên không cần nghe tộc trưởng bọn họ, cũng không cần làm thanh kiếm trong tay bọn họ.”
Nói tới đây, dung sắc bà ảm đạm rất nhiều: “Con nhất định phải báo thù, nhưng đừng làm tộc Thanh Long trở thành huyết mạch tối cao, nếu không tất sẽ chịu thiên địa ý chí khiển trách. Phải nhớ kỹ con là thiếu thống lĩnh, không phải thiếu tộc trưởng. Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe.”
“Hiện tại thế lực con đơn côi, chỉ có trở thành thiên địa cộng chủ mới là biện pháp báo thù Huyền Vũ tốt nhất. Nếu làm cho bọn họ trở thành thiên địa cộng chủ, kia tương lai đại lục này vẫn sẽ giống như hiện tại thôi.”
Mạnh Quân thấp giọng đáp: “Con nhớ kỹ.”
Sau khi rời đi chỗ mẹ ở, hắn lại đi gặp tộc trưởng lần nữa, cũng trả lại tín vật cho ông ta.
Tộc Huyền Vũ giết rất nhiều tộc nhân Thanh Long, cũng nô dịch rất nhiều huyết mạch khác, nợ máu này hắn sẽ đòi lại. Nhưng nguyện vọng khác của tộc nhân, hắn tuyệt đối sẽ không tòng mệnh.
Tộc trưởng còn chưa có tỉnh rượu, sắc mặt hết sức kinh ngạc, gần như nhìn thẳng mặt hắn.
Mạnh Quân thản nhiên nói: “Ta vừa mới thu được tin tức, tộc Cửu Vĩ đã rời khỏi ‘ Thuận Lòng Trời ‘, tự tổ đội tham tuyển thiên địa cộng chủ. Bọn họ cũng không vô tâm tranh giành giống như bề ngoài. Thế lực ngài ủy thác bọn họ tạo nên, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”
Tộc trưởng nhăn mày.
Ở trong ấn tượng của ông, tộc Cửu Vĩ từ trước đến nay không yêu quyền lực địa vị, cho nên ông mới yên tâm ủy thác đối phương thành lập tổ chức.
Nhưng nếu tộc Cửu Vĩ không cam lòng trở thành tộc phụ thuộc hai tộc khác, mà tính toán trở thành huyết mạch tối cao trên mảnh đại lục này, ông phải lại suy xét một chút. Rốt cuộc cho dù là tộc đàn nào cũng sẽ không tốt tính đi trợ giúp đối thủ cạnh tranh.
Mạnh Quân thấy sắc mặt tộc trưởng có đổi, cười nhẹ, đúng lúc bổ sung nói: “Khoảng thời gian bí cảnh mở ra còn có hơn một tháng. Nếu ta khuếch tán thế lực thành Bạch Lộ đến các thành ở Tây Châu, chống đỡ một cái tổ chức nhỏ hẳn là không có vấn đề. Vì để ngừa vạn nhất, đồ vật của Cửu Vĩ, chúng ta không thể lấy.”
Bàn tay tộc trưởng nắm tín vật chậm rãi khép lại, gật đầu ngầm đồng ý cách làm của đối phương.
Ông biết Mạnh Quân cẩn thận từ trước giờ, có thể đề nghị như vậy, hẳn đã nắm chắc.
Mạnh Quân rời đi chỗ ở của tộc trưởng, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười lương bạc, nhưng sắc mặt lại không nhẹ nhàng mấy.
Hắn lập tức đi phòng khách tiếp sư huynh về. Thẩm Tu Viễn thấy thế, không nói hai lời, đi theo Mạnh Quân rời đi đảo Rồng. Thẳng đến khi xuyên qua sương mù dày đặc, một lần nữa bước lên thuyền nhỏ, Mạnh Quân mới thuật lại chuyện mình trải qua cho Thẩm Tu Viễn.
Thẩm Tu Viễn nghe nói Mạnh Quân trả lại tín vật cho tộc trưởng, hơi hơi nhăn mày lại.
Nam chính tìm cớ cự tuyệt tộc trưởng thế lực cung cấp là vì tách riêng khỏi thế lực của đối phương. Làm như vậy tuy rằng chính xác nhưng lại quá mạo hiểm.
Muốn mở rộng thế lực một thành đến một châu, yêu cầu tranh đoạt địa bàn với thế lực ban đầu ở thành trì khác. Hiện tại thành Bạch Lộ không có tu sĩ có tu vi cao, nhiệm vụ chiến đấu mở rộng thế lực tất nhiên buộc phải dừng trên người nam chính.
Thường xuyên làm vậy, không nói đến chuyện chậm trễ thời gian tu luyện của nam chính, đối phương còn có khả năng bị thương. Mặt khác, trong thời gian một tháng ngắn ngủn mở rộng thế lực đến một châu, cũng không phải là thứ có thể nắm chắc.
Nếu nam chính không thể đi vào bí cảnh tuyển chọn thiên địa cộng chủ, vậy nên làm sao bây giờ?
Mạnh Quân thấy Thẩm Tu Viễn không tập trung, nhẹ nhàng kêu: “Sư huynh, sư huynh?”
Đối phương kêu mấy lần, Thẩm Tu Viễn mới hồi phục tinh thần lại, y có chút nghiêm túc dò hỏi nam chính: “Ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Mạnh Quân cẩn thận nói: “Bảy phần.”
Hắn lấy ra giấy bút từ nhẫn trữ vật, vẽ đơn giản bản đồ Tây Châu cho Thẩm Tu Viễn: “Phái đi ba tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chia ra mỗi người đi thành Phong Đan, Hồng Diệp và Cửu Trại khó lấy nhất; ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ một tổ, phái đi sáu tòa thành trì phụ cận thành Bạch Lộ, tu sĩ Kim Đan mười người một tổ, rải rác đến các thành trì. Cần dừng chân ở thành Phong Đan, có thể từ nhà đấu giá đan dược nơi đó lấy vào tay……”
Thẩm Tu Viễn nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên gật đầu nhẹ, trong ánh mắt lại vẫn đầy lo lắng như cũ.
Cứ cho rằng kế hoạch nam chính vô cùng tường tận, nhưng y cảm thấy vẫn là quá mạo hiểm.
Không nói đến kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự thay đổi, dù cho kế hoạch có tác dụng, Mạnh Quân cũng phải đồng thời chú ý hai mươi mấy thế lực thành trì ở Tây Châu biến hóa như nào, cũng có khả năng tham dự vào trong đó. Vô luận là thành trì nào xuất hiện vấn đề thì đều sẽ ảnh hưởng việc đối phương tiến vào tuyển chọn thiên địa cộng chủ.
Nếu như y giao cho nam chính một chức danh ở tổ chức “Nghịch” thì sao?
Đây hẳn là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Chỉ là ấn tượng của Mạnh Quân với tổ chức “Nghịch” có vẻ chẳng ra gì, hơn nữa nếu như đem quan hệ của y với tổ chức “Nghịch” ra ánh sáng, áo choàng minh chủ vừa đến tay y còn chưa kịp che nóng hổi thì sắp phải bại lộ rồi.
Thẩm Tu Viễn nâng đôi mắt nhìn về phía Mạnh Quân, vẻ mặt có chút do dự.
Mạnh Quân cũng không biết đối phương suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy sư huynh tựa như đang lo lắng hắn. Hắn chủ động đặt tay trên tay Thẩm Tu Viễn, nhẹ nhàng nắm tay đối phương, đôi mắt cười cong lên độ cung nhỏ: “Sư huynh, tin tưởng ta.”
Lòng bàn tay Mạnh Quân ấm áp, giống như có một loại sức mạnh trấn an y. Thẩm Tu Viễn cắn chặt răng, ánh mắt dần dần kiên định.
Nếu bị bại lộ thì lộ luôn đi, dù sao y đã rớt hai cái. Cho dù rớt cái này, ô đựng đồ của y vẫn còn một áo choàng hoa khôi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không rớt.
Nam chính đã từ bỏ thế lực trong tộc cung cấp, thế nên quá trình trở thành thiên địa cộng chủ của đối phương nhất định sẽ nhấp nhô hơn rất nhiều so với nguyên tác.
Lần này y trợ giúp nam chính vì muốn nhìn đối phương trở thành thiên địa cộng chủ, mà chủ yếu hơn chính là không muốn để đối phương trải qua nhiều tình cảnh cửu tử nhất sinh như vậy. Y không muốn thấy sự kiện Thiên Trì lại phát sinh lần nữa, nam chính lại tứ cố vô thân đánh với nhiều Huyền Vũ như vậy.
Thẩm Tu Viễn đột nhiên hỏi: “Tộc trưởng tính toán an bài cho ngươi dạng chức danh gì ở trong tổ chức kia?”
Gió biển thổi lên quần áo cùng mái tóc dài của y, bay bổng như tiên. Mạnh Quân không dấu vết mà thu hồi ánh mắt, trả lời: “Hộ pháp.”
Thẩm Tu Viễn đang tươi cười ro ràng chợt cảm giác có chút rét run.
Trong tổ chức “Nghịch”, chỉ có tả hữu hộ pháp là chức vụ đúng nghĩa, chức hộ pháp khác đều có thể có hoặc không là chức suông, thậm chí không cần tu vi cực cao. Trao loại danh hiệu này cho Mạnh Quân có được tu vi Hợp Thể kỳ, không biết là đang vũ nhục nam chính hay là vũ nhục tộc Thanh Long.
Y trông hàm hồ mà nói với Mạnh Quân: “Đừng vội, sẽ có biện pháp khác tốt hơn.”
Mạnh Quân cười cười, cho rằng sư huynh đang an ủi hắn. Hắn khoác cho sư huynh kiện quần áo, theo ý của đối phương nói: “Ừm.”
Dùng linh lực chèo thuyền cũng có thể rèn luyện khả năng khống chế linh lực, xem như một loại phương thức tu luyện. Ở trên biển Mạnh Quân vừa hấp thu linh khí thiên địa, vừa chèo thuyền trở về, chậm rãi tăng tu vi lên Dung Hợp kỳ.
Sau khi trở lại Tây Châu, hai người dịch dung giản đơn, thay đổi khách điếm để cư trú.
Nhưng mà bầu không khí nơi này tựa hồ không bình yên bằng ngày xưa, những ngày bọn họ rời đi, thành Tây Châu giống như đã xảy ra chuyện gì, khiến người ở khách điếm nghị luận sôi nổi.
Thời điểm đang chờ đợi chưởng quầy giao phòng, Mạnh Quân chú ý nghe những người đó thoái thác lý do.
Hình như là do Thiên Trì đã xảy ra huyết án, đường chủ “Thuận Lòng Trời” tức giận, hạ lệnh tra rõ, kết quả từ trên thi thể phát hiện dấu vết kiếm pháp Thanh Long. Hiện tại toàn bộ thành viên “Thuận Lòng Trời” ở thành Tây Châu đều cầm bức họa đuổi bắt huyết mạch Thanh Long.
Thậm chí ở cửa khách điếm vừa có thành viên bình thường của “Thuận Lòng Trời” cầm bức họa đi ngang qua.
Thẩm Tu Viễn không dấu vết mà liếc nam chính một cái, đối phương thờ ơ, thậm chí cười lạnh nhạt, nhận được chìa khóa xong, hai người lên lầu, Mạnh Quân nhỏ giọng dặn dò: “Phía dưới không quá an toàn, tận lực cẩn thận chút.”
Chính hắn không sợ bị kiểm tra với đuổi giết chút nào, thậm chí tới rồi thì cũng chẳng đến mức đổi sắc mặt. Nhưng Mạnh Quân chỉ sợ người “Thuận Lòng Trời” ngoài mặt tìm hắn, trên thực tế cũng chú ý tới sư huynh ở chung với hắn, sẽ gây bất lợi cho sư huynh.
Vì bảo đảm sự an toàn sư huynh, hắn không có để đối phương xuống dưới dùng bữa, mà là chính mình đi phòng bếp nhỏ làm tốt xong bưng lên. Cho dù người “Thuận Lòng Trời” đi ngang qua, Mạnh Quân làm theo gặp biến bất kinh, tay cầm bữa tối rất vững, không có văng ra dù chỉ là một giọt canh.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, hắn gõ cửa đi tìm Thẩm Tu Viễn, lại phát hiện trong phòng lại không có một bóng người.
Mạnh Quân nhìn căn phòng trống trơn, chỉ cảm thấy đại não “Ong” một tiếng.
Sư huynh lại không từ mà biệt lần nữa, giống như đúc thời điểm bọn họ vừa tới Tây Châu.
Vài lời của editor: Chương sau có điều thú vị