Chương 29
Hạ Uyển trở lại phòng học tìm Lâm Thanh Thanh đang đợi cô về nhà.
Lúc này học sinh đã về gần hết, phòng học trống trơn, ngay cả học sinh trực nhật cũng đã về hết.
Bởi vì trường học có rất nhiều học sinh ở nông thôn cho nên thứ sáu hàng tuần đều sẽ tan học sớm nhưng ngày chủ nhật học sinh cũng phải trở lại trường sớm hơn để học tiết tự học vào buổi tối.
“Uyển Uyển, em rốt cuộc đã trở lại? Thầy Lý có phê bình em không?” Lâm Thanh Thanh nhìn Hạ Uyển với vẻ mặt lo lắng.
Hạ Uyển nhún vai, chả sao cả nói: “Em không có làm gì sai, phê bình em làm gì? Thầy Lý gọi em để tìm hiểu tình huống một chút.”
“Vậy là tốt rồi, đây là phần thưởng dành cho người có tiến bộ vượt bậc mà trường trao cho em, chị đã nhận nó dùm em.” Lâm Thanh Thanh đem giấy khen trong tay đưa cho Hạ Uyển.
Hạ Uyển tò mò nhìn qua.
Nền màu vàng nhạt, khung vàng với lá cờ đỏ sao vàng, phía dưới là quảng trường Thiên An Môn màu đỏ.
Có vẻ như màu vàng và đỏ là màu phổ biến ở thời đại này.
Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh trở lại Hạ gia trang đã hơn 6 giờ chiều, vừa vặn là thời gian ăn cơm chiều.
Hai người liền ai về nhà nấy ai, tìm mẹ người ấy.
Bước vào nhà thấy hai người chị dâu đang bận rộn trong bếp, Hạ Uyển buông cặp sách xuống rồi đi hỗ trợ.
Lại bị chị dâu thứ hai nói: “Cơm sắp xong rồi, không cần em phụ đâu. Đi ra ngoài chơi đi.”
Hạ Uyển vào phòng cầm một ít đồ ăn vặt Tống Hà cho, đưa cho cháu trai cháu gái trong viện ăn, xong rồi tống cổ bọn họ qua một bên chơi, cô thật sự không thể ở lâu với con nít.
Ba cha con nhà họ Hạ ở gian ngoài đang đàm luận về vấn đề làm nông, thu hoạch linh tinh, Hạ Uyển nghe không hiểu, cũng không chen được lời nào, đành phải đến bên người Vương Tú Cần.
Vương Tú Cần quay đầu lại, bị hoảng sợ khi thấy khuôn mặt nhỏ gầy của Hạ Uyển, nói: “Một tuần qua làm sao mà con ốm đi nhiều như vậy?”
Hạ Uyển sờ sờ cằm, cô cảm thấy gầy đi một ít, đương nhiên, ở trường học ăn không ngon ngủ không yên, có thể không gầy sao?
Tuy nhiên, nhìn cô không có gầy đi nhiều như vẻ bề ngoài, chẳng qua Hạ Uyển cảm thấy mình có cơ địa mặt gầy, cân nặng không giảm bao nhiêu, cằm lại nhọn ra đầu tiên, nếu là ở hiện đại phỏng chừng sẽ đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ.
Nhưng khẳng định Hạ Uyển không thể trực tiếp nói như vậy, liền làm nũng cùng Vương Tú Cần nói: “Không phải do đồ ăn ở trường không ngon bằng mẹ làm sao!”
Vương Tú Cần cười, dùng ngón tay chọt chọt trán Hạ Uyển, nói: “Cơm mẹ nấu còn không ngon bằng chị dâu cả con, tối nay con ăn nhiều một chút.”
Hạ Uyển nghịch ngợm chớp mắt phải, nói: “Dạ.”
Tiếp theo Hạ Uyển nói với Vương Tú Cần vài chuyện thú vị phát sinh ở trường, chọc Vương Tú Cần cười ha ha.
Nói đến một nửa, Hạ Uyển đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy vào trong phòng mình thần thần bí bí lấy ra một thứ giấu ở sau lưng.
“Đương đương đương đương ~ xem, lần này thi con nhận được giấy khen.” Hạ Uyển đem giấy khen để trước ngực.
Vương Tú Cần tiếp nhận giấy khen, có chút kích động, vội vàng lấy đưa Hạ Hồng Vệ xem.
Hạ Uyển vốn dĩ chỉ là có chút hư vinh nho nhỏ, tưởng khoe khoang một chút, Vương Tú Cần gióng trống khua chiêng lấy ra đưa cả nhà xem như vậy, làm cô có chút thẹn thùng.
Hạ Hồng Vệ nương ánh sáng mờ mờ, đem giấy khen giơ lên trước mắt, nhìn thấy tên Hạ Uyển, khuôn mặt hay nghiêm túc nay cũng khó nén được lộ ra vài phần ý cười.
Sau đó trịnh trọng đem giấy khen dán bên cạnh hình Chủ tịch Nước, nơi có thể nhìn thấy ngay khi vừa bước từ cửa vào.
Tuy rằng trong lòng Hạ Uyển có chút vui vẻ, nhưng đồng thời cảm giác xấu hổ cũng đạt tới cực điểm, ngăn trở nói: “Cha, đừng dán ở chỗ dễ thấy như vậy được không?”
Vương Tú Cần vui tươi hớn hở cười nói: “Không có việc gì, đây là tờ giấy khen đầu tiên của Uyển Uyển chúng ta từ bé đến giờ.”
Hạ Uyển: ok, mọi người vui vẻ là được.
Chị dâu thứ hai bưng đồ ăn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tờ giấy khen, cũng cười trêu ghẹo nói: “Xem ra nhà chúng ta thực sự có khả năng có một sinh viên đại học.”
Hạ Hồng Vệ không lên tiếng, chỉ là cười càng tươi hơn.
Trên bàn cơm, Hạ Uyển ăn được bánh bột ngô hoa màu chị dâu cả làm, có chút cảm động, so với cơm trộn lung tung rối loạn trong nhà ăn trường học ngon hơn nhiều.
Ngoài ra còn có mấy món ăn mới mẻ làm Hạ Uyển muốn khóc, quả nhiên không có so sánh thì không có đau thương.
Hạ Đông thấy bộ dáng giống như bị quỷ chết đói đầu thai của Hạ Uyển, nhịn không được hỏi ra tiếng: “Nhà ăn trường em mới đổi người nấu sao?”
Hạ Uyển từ từ thở dài, có thể do sinh hoạt ở hiện đại dễ chịu đem khẩu vị của cô dưỡng đến quá bắt bẻ đi.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Uyển nghe được trong viện truyền đến âm thanh nói chuyện, bởi vì ở trường học ngủ không ngon, tối hôm qua cô đi ngủ khá trễ, sáng sớm không tỉnh nỗi.
Vương Tú Cần thấy Lâm Thanh Thanh qua tìm Hạ Uyển học tập thì muốn đi đánh thức Hạ Uyển.
Vốn dĩ trước khai giảng Lâm Thanh Thanh và Tống Hà đều hay đến giờ này nhưng Vương Tú Cần không biết các cô cuối tuần cũng muốn cùng nhau học tập, nghĩ Hạ Uyển đi học một tuần, thật vất vả nghỉ ngơi liền không có đánh thức cô.
Lâm Thanh Thanh vội nói: “Không cần không cần, để Uyển Uyển ngủ đi dì, đi học mấy ngày nay khả năng em ấy cũng ngủ không ngon.”
Vương Tú Cần nghe vậy kỹ càng tỉ mỉ hỏi một chút: “Uyển Uyển không có nói với dì.”
Lâm Thanh Thanh thấy thế an ủi nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, giường trong ký túc xá là giường ván gỗ, tám người ngủ chung, chật thì không nói, chỉ cần có người xoay người thì tiếng kêu rất lợi hại. Chắc là Uyển Uyển ngủ không quen.”
Vương Tú Cần thấy không phải chuyện gì lớn, đều do con gái nhỏ bị dưỡng cho kiều khí, ở trường học ăn không ngon ngủ không tốt, trách không được lúc trước vẫn luôn không muốn đi học, thật là phát sầu.
Nhưng ngẫm lại Hạ Uyển có chuyện không vui ở trường học cũng không nói cùng người trong nhà, trước kia cái gì đều không nói, hiện tại chỉ chọn cái tốt để nói, cũng làm Vương Tú Cần đau lòng.
Hạ Uyển ở trong phòng đều ngượng ngùng nghe tiếp, nói thêm nữa đều cảm giác mình làm ra vẻ kiều khí nhưng thói quen sinh hoạt ở hiện đại cũng không thể sửa được trong khoảng thời gian ngắn.
Thật là từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.
“Thanh Thanh, chị vào đi, em dậy rồi đây.” Hạ Uyển mặc tốt quần áo gấp xong chăn liền hướng ra ngoài hô lên. 𝖳hử đọc 𝐭𝑟𝓊yệ𝓷 khô𝓷g q𝓊ả𝓷g cáo 𝐭ại ﹙ 𝐭𝑟ù 𝘮𝐭𝑟𝓊yệ𝓷﹒𝚟𝓷 ﹚
Một lát sau, Tống Hà cũng tới, lần đầu tiên cô làm giáo viên tiểu học, bài giảng chuẩn bị hơi khó hiểu, phải đơn giản hơn một ít, hơn nữa cô đáp ứng đội trưởng Hạ phương án phân chia ruộng đất cũng cần được hoàn thiện.
Tống Hà đang suy nghĩ chuyện của mình, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy giấy khen dán ở trên tường đập vào mắt.
Tống Hà cười nói: “Uyển Uyển, kỳ thi này em làm tốt lắm.”
Hạ Uyển đi ra đón người, nói theo: “Giống nhau giống nhau, thứ ba trong thôn.”
Lâm Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Còn hai cái trước thì sao?”
Nhưng thật ra Tống Hà hiểu biết Hạ Uyển, lập tức liền nghe hiểu, cười nhẹ đến mức lộ ra má lúm đồng tiền trên mặt.
Hạ Uyển nhìn tiểu thanh mai đầy mặt mộng bức, bất đắc dĩ nói: “Chị Tống Hà hạng nhất, chị hạng hai, em hạng ba.”
Lâm Thanh Thanh phản ứng một hồi, liền phá lên cười.
Tống Hà biết sau khai giảng, hai cô đã thi nên đã thay đổi kế hoạch của mình. Để họ phân tích bài thi của mình.
Lúc nghỉ ngơi, Hạ Uyển đem chuyện Lỗ Phi lấy tài liệu đổi quyển ghi chú nói qua một lần, cũng dò hỏi ý kiến của Tống Hà và Lâm Thanh Thanh.
Tống Hà không sao cả nói: “Quyển ghi chú đã cho em chính là của em, tự em xử lý là được, không cần mỗi lần đều hỏi chị làm gì đâu.”
Lâm Thanh Thanh thấy Tống Hà không có ý kiến, mới hưng phấn nói: “Trời ạ, em nghe nói đề thi của trường ở thành phố đều lưu hành nội bộ, rất khó tìm. Chị Tống Hà, quyển ghi chú của chị cũng quá lợi hại.”
Tống Hà bị bộ dáng lân lân của Lâm Thanh Thanh về tư liệu học tập làm cho tức cười, nói: “Vậy chờ Uyển Uyển lấy được đề thi, rồi sao cho em một phần.”
Buổi tối, Vương Tú Cần nằm trên giường đất cùng Hạ Hồng Vệ nhắc mãi chuyện ban ngày nghe được Lâm Thanh Thanh nói, cùng Hạ Hồng Vệ thương lượng: “Nếu không để Uyển Uyển ở nhờ nhà bác của nó?”
Hạ Hồng Vệ nhíu mày, nói: “Bác của nó tính tình như thế nào bà không biết? Con gái bà có thể ở được sao?”
Vương Tú Cần nghe được lời này không vui, nói: “Đó là con gái tôi chứ không phải con gái ông hả? Có mình tôi là đau lòng hả?”
Hạ Hồng Vệ đương nhiên cũng thương con gái, nói: “Việc này để tôi suy xét lại.”
Cùng ngày, Kỳ Thiệu Thành cũng đi tàu tới thị trấn Võ Dương.
Nhiệm vụ lần này anh nhận được là muốn tới thị trấn Võ Dương tra ra một đặc vụ đã che giấu nhiều năm.
Tên đặc vụ này vẫn luôn truyền tin tức kinh tế và tin tức quốc gia ra nước ngoài, tin tức được chặn cách đây không lâu nhưng vẫn chưa bắt được người truyền tin tức.
Kỳ Thiệu Thành nhìn vào cái địa chỉ quen thuộc này, cảm thấy cũng quá trùng hợp, hơn nữa vừa nói đến đặc vụ, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ đến Hạ Uyển trước kia gặp phải.
Rốt cuộc, mặc dù thời đại này đã bắt đầu học tập tiếng Anh nhưng cái động tác ok không thường thấy, Kỳ Thiệu Thành vẫn là phải ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ mới hiểu được cái hàm nghĩa này.
Nhưng anh cũng đã kiểm tra qua hồ sơ của Hạ Uyển, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhà họ Hạ ba đời bần nông, đời đời đều sinh hoạt ở Hạ gia trang, hơn nữa không có khả năng có đặc vụ trẻ tuổi như vậy.
Nếu bản thân Hạ Uyển không có vấn đề, vậy phải điều tra hướng đến người Hạ Uyển thường xuyên tiếp xúc, nói không chừng là lúc tiếp xúc với đặc vụ kia vô tình học được.
Hạ Uyển cũng không biết, trong lúc cô vô tình làm một cái động tác mà làm đại lão có ý định mở một cuộc điều tra lớn đối với những người xung quanh mình.
Đương nhiên, người Kỳ Thiệu Thành muốn tra rất nhiều, không chỉ Hạ Uyển, Hạ Uyển căn bản không nằm trong danh sách hoài nghi, chỉ là tự Kỳ Thiệu Thành thấy không thích hợp, tiện tay tra một chút.
Nhưng nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chuyện thứ nhất là đi Cục Công An đưa tin trước.
Lần này Kỳ Thiệu Thành muốn thâm nhập vào quần chúng tiến hành điều tra, còn không thể rút dây động rừng, vì thế cấp trên cho anh ở Cục Công Anh thị trấn Võ Dương một cái chức vụ, ký túc xá cũng cho anh một phòng.
Kỳ Thiệu Thành không biết kỹ càng tỉ mỉ tình huống trước khi xuất phát,sau khi đến địa phương hiểu biết một chút mới minh bạch là mình bị cố ý điều đi.
Có vẻ như đây là một trấn chiến lâu dài.
Thật ra loại nhiệm vụ điều tra tốn thời gian như này sẽ không phái cấp bậc binh lính như Kỳ Thiệu Thành làm nhưng ai nói thủ trưởng lên tiếng muốn đem anh ném đi, đoàn trưởng Lưu liền tìm cái nhiệm vụ tốn thời gian nhất, cùng lắm thì chờ lúc Kỳ Thiệu Thành phải về doanh trại lại phái người đưa về.
Sau khi đưa tin, Cục Công An như cũ cho anh một chiếc xe đạp.
Kỳ Thiệu Thành nhìn chiếc xe quen thuộc, còn có những vết trầy xướt lần trước từ bụi cỏ, vỗ vỗ yên xe nói: “Ông bạn già, lại gặp mặt.”