Chương 28
Trường học rất coi trọng kỳ thi lần này, bố trí kỳ thi cũng hoàn toàn mô phỏng theo thi đại học, tuần đầu tiên khai giảng, chỉ tính riêng công tác thi đã diễn ra hai ngày rưỡi.
Hạ Uyển còn không kịp cảm thụ thời học sinh, cô đã bị buộc phải dành hết tâm trí cho những kỳ thi và ôn tập, xem ra vô luận là niên đại nào cấp ba đều giống nhau.
Việc học bận rộn làm Hạ Uyển không có tâm tư bắt bẻ môi trường ở trọ đơn sơ, mỗi ngày buổi tối rửa mặt xong liền thành thật lên giường ngủ.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra Tiếng Anh cuối cùng, Hạ Uyển tìm Lâm Thanh Thanh cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa, bước chân đều trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Chỉ là Hạ Uyển không nghĩ tới, lúc này mới có mấy ngày, liền có chuyện tìm tới mình.
“Bên kia, chính là người thậm chí còn chưa thi vòng dự tuyển.” Một bạn học sinh nữ cột tóc đuôi ngựa nói.
Thi xong, có chút người thanh nhàn bắt đầu bát quái, chính chủ có tới cũng không e dè.
“Sợ hãi quá, không nghĩ tới loại người này cũng tới học lại, nếu ở trên chiến trường đó chính là đào binh.” Một nữ sinh tóc ngắn tức giận bất bình.
“Chờ thành tích kỳ thi ra tới, khẳng định sẽ kéo thấp điểm trung bình của lớp chúng ta.”
Hạ Uyển nghe đến đó quả thực dở khóc dở cười, tiểu bằng hữu ở tuổi này nói vài câu không đau không ngứa, cô thật đúng là không thèm để ý, lại nói như thế nào cô cũng là người có tuổi tâm lý hơn hai mươi, cùng mấy đứa con nít mười mấy tuổi so đo làm gì.
Nhưng Lâm Thanh Thanh nghe được những lời này cảm thấy thật là quá đáng, đặc biệt là cô biết trong khoảng thời gian này Hạ Uyển nỗ lực hơn trước kia rất nhiều, thành tích có thể áp đảo phần lớn người ở đây.
“Mấy người nói ai!” Hạ Uyển tính giữ chặt Lâm Thanh Thanh, lại không kịp, mắt thấy Lâm Thanh Thanh sắp vọt lên.
Mấy người này nhìn thấy lớp trưởng đến đây, có chút ngượng ngùng, ngậm miệng không nói.
Chỉ có học sinh nữ tóc ngắn không quan tâm lắm, chỉ vào Hạ Uyển liền nói: “Nói cô này chứ ai, làm sao, tụi tôi lại không nói gì sai!”
Lâm Thanh Thanh giận dữ và trào phúng nói: “Thành tích của Uyển Uyển tôi biết, kéo thấp điểm trung bình của lớp không biết sẽ là ai đâu!”
Cô gái tóc ngắn nói: “Vậy được rồi, chúng ta chờ xem, nếu cô ấy khảo không hơn tôi, cô đi tìm thầy giáo Lý từ chức lớp trưởng.”
Hạ Uyển nghe vậy nhíu mày, cảm giác đây là nhằm vào Lâm Thanh Thanh.
Ngay khi Lâm Thanh Thanh tính đồng ý, đã bị Hạ Uyển cắt ngang, nói: “Thành tích của tôi có liên quan gì đến cô, cô quản rộng quá đi.”
Cô gái tóc ngắn hừ lạnh một tiếng: “Cô không dám?”
Hạ Uyển: “Mấy chuyện này không cần nghi ngờ, có gì hay mà so sánh.”
Nói xong, lôi kéo Lâm Thanh Thanh đi luôn.
Trên đường trở về, Hạ Uyển thấp giọng hỏi: “Thanh Thanh, thành tích của cô ấy được không? Cô ấy qua dự tuyển sao?”
Lâm Thanh Thanh một lời khó nói hết: “Hẳn là qua, Hồ Tử Thúy thành tích khá tốt. Chỉ là tính tình không tốt lắm.”
Hạ Uyển hận sắt không thành thép nhéo mặt Lâm Thanh Thanh, nói: “Vậy chị còn nghĩ đáp ứng cô ấy! Nếu cuộc thi dự tuyển này em không vượt qua được, chẳng phải chị bii thư thiệt sao?”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, trộm liếc mắt Hạ Uyển một cái, nói: “Uyển Uyển, chị cùng em nói chuyện này em đừng giận nha?”
Hạ Uyển nghĩ tới gần đây không xảy ra chuyện gì, liền gật đầu, nói: “Chị nói đi? Chuyện gì?”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên ấp a ấp úng lên, nói: “Vừa mới……”
Hạ Uyển hiếu kỳ nói: “Hả?”
Lâm Thanh Thanh nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói: “Điểm sơ tuyển không phải 540, là 450.”
Hạ Uyển sửng sốt không kịp phản ứng, cho nên chính mình trong khoảng thời gian này thức khuya dậy sớm là vì cái gì!
“Lâm Thanh Thanh!!”
“Ha ha ha, đừng cào nữa, chị sai rồi, Uyển Uyển, chị sai rồi!”
Giữa trưa, Lâm Thanh Thanh là lớp trưởng, muốn đi dự hội nghị, Hạ Uyển thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Học sinh cấp ba phần lớn đều nắm chặt thời gian học tập, giống Hạ Uyển thảnh thơi như vậy rất ít, giữa trưa toàn bộ ký túc xá cũng không có mấy người, hết sức thanh tịnh, là thời điểm ngủ tốt nhất của Hạ Uyển.
Là một người hiện đại, biết tầm quan trọng của làm ít công to, không cần vẫn luôn ở nơi đó suốt ngày, Hạ Uyển luôn có lý do an ủi chính mình.
“Bạn học Tống Hà! Từ từ ~”
Hạ Uyển nghe được cái tên quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lỗ Phi thấy Hạ Uyển quay đầu lại, nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng, nhanh chân đuổi theo, nói: “Xin chào, bạn học Tống Hà, tôi là Lỗ Phi học cùng lớp với cậu.”
Hạ Uyển có ấn tượng đối với chàng trai cao gầy này, cô nhớ rõ ngày khai giảng anh ta tìm cô mượn sách, nhưng mà: “Cậu mới kêu tôi Tống Hà?”
Lỗ Phi ngẩn người, sờ sờ cái ót mình, nói: “Hôm đó tôi có mượn sách của cậu, vô tình nhìn thấy, tôi không phải cố ý.”
Hạ Uyển lúc này mới nhớ ra quyển sách cô cho mượn ngày đó là của Tống Hà, đành phải giải thích nói: “Quyển sách ngày đó là của chị gái tôi. Tên tôi không phải Tống Hà mà là Hạ Uyển.”
Lỗ Phi nghe thấy cái tên này khiếp sợ nhìn Hạ Uyển, hỏi: “Cậu chính là người trượt dự tuyển Hạ Uyển?”
Hạ Uyển:…… Làm sao mà cả trường dường như đều biết chuyện nhỏ như vậy.
Lỗ tai của Lỗ Phi rất thính, nghe rõ cả tiếng thầm thì của Hạ Uyển, nghiêm túc giải thích: “Không đến mức cả trường đều biết, nhưng các bạn học ở trấn trên đa số đều biết. Trước khi khai giảng các bạn học có tụ tập ăn cơm một lần……”
Hạ Uyển hiểu được lời Lỗ Phi chưa nói hết, thì ra cô thành đề tài trong miệng người khác rồi sao?
Lỗ Phi cười hắc hắc, nói: “Vậy bạn học Hạ Uyển, sách giáo khoa có bản ghi chép của chị gái cậu, có thể cho tôi mượn được không?”
Hạ Uyển cau mày, Lâm Thanh Thanh còn phải trả phí mới được dùng đó.
Nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của Hạ Uyển, Lỗ Phi vội vàng bổ sung: “Tôi không chép không của cậu đâu, tôi đổi với cậu tư liệu đề thi ba tôi lấy được từ thành phố nha.”
Lúc này Hạ Uyển không hiểu nhiều lắm về mấy cái tư liệu thi, tính để về hỏi lại Lâm Thanh Thanh, liền nói: “Vậy về nhà tôi sẽ nói với chị gái tôi, tuần sau trả lời cho cậu thế nào?”
“Được, không thành vấn đề.” Lỗ Phi liên tục gật đầu.
Sau khi tạm biệt Lỗ Phi, Hạ Uyển tiếp tục đi về ký túc xá nữ, suy nghĩ bay loạn, thì ra không phải ở đâu cũng kêu là cha, trong trấn cũng sẽ có người kêu ba.
Thứ sáu trước khi tan học, thầy Lý tuyên bố thành tích ở trong ban.
“Xếp hạng nhất, Triệu Lương Triết, 689 điểm…… hạng ba, Lâm Thanh Thanh, 653…… hạng năm, Hạ Uyển, 632.Hạng sáu, Hồ Tử Thúy, 630……”
Thầy Lý nói: “Lần này lớp chúng ta rất nhiều bạn học thi đều không tồi, hy vọng các bạn có thể không kiêu ngạo cũng không nản lòng, tiếp tục nỗ lực.”
Hồ Tử Thúy nghe được mình thấp hơn Hạ Uyển hai điểm, không dám tin tưởng mở to hai mắt, giơ tay lên nói: “Báo cáo.”
Thầy Lý: “Chuyện gì?”
Hồ Tử Thúy: “Em hoài nghi có đồng học lợi dụng thủ đoạn không chính đáng tham gia kỳ thi. Làm sao một người không tham gia dự tuyển có thể đạt điểm cao như vậy!”
Thầy Lý mặt trầm xuống nhìn Hồ Tử Thúy, nói: “Bạn học Hồ Tử Thúy, chuyện này không thể nói bậy. Nói ra những lời này sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Hồ Tử Thúy nhất thời nghẹn lời.
Thầy Lý phất phất tay làm cô ấy ngồi xuống.
Hồ Tử Thúy vẻ mặt không cam lòng ngồi trở lại.
Lâm Thanh Thanh vẫn luôn thực khắc khổ, cho nên tuy rằng thành tích của cô có tăng đáng kể cũng không có ai hoài nghi, nhưng Hạ Uyển từ lúc khai giảng đến giờ, mỗi ngày sẽ về ký túc xá ngủ trưa, điều này càng dễ thấy.
Vì thế sau khi tan học, thầy Lý vẫn gọi Hạ Uyển vào văn phòng, hỏi: “Thầy tin tưởng em không có gian lận nhưng có thể cho thầy biết tại sao lần này điểm của em cao như vậy không?”
Hạ Uyển nhíu mày, tuy rằng thầy Lý ngoài miệng nói tin tưởng cô không có gian lận, nhưng nếu cô không thể nêu lý do thì sao?
Đột nhiên, một giọng nói xen vào: “Thầy Lý nhìn sách giáo khoa của bạn ấy sẽ biết.”
Tiếp theo, Triệu Lương Triết quay đầu về phía Hạ Uyển nói: “Đúng không, bạn học Tống Hà?”
Thầy Lý và Hạ Uyển đồng thời trầm mặc, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vẫn là thầy Lý đánh vỡ an tĩnh trước, hỏi: “Tống Hà?”
Hạ Uyển ừ một tiếng nói: “Tống Hà là chị gái cùng thôn với em, chị ấy đã bổ túc cho em vào kỳ nghỉ hè.”
Thầy Lý hồi ức một chút, hỏi thử: “Là Tống Hà của những năm 80 sao?”
Hạ Uyển: “Hình như là vậy, thầy cũng biết?”
Thầy Lý gật đầu, nói: “Bạn học sinh đó, lúc ấy trong trường học không có ai là không biết, chỉ là, thật đáng tiếc……”
Tiếp theo thầy Lý không hỏi gì nữa, nói: “Thầy đã biết, em có thể đi.”
Triệu Lương Triết dường như nhận ra được mình nhận sai người, thừa dịp Hạ Uyển và thầy Lý nói chuyện chuồn đi mất.
Hạ Uyển đi ra ngoài chỉ thấy được cái bóng lưng, cô đuổi theo nói: “Bạn học, cảm ơn cậu, chúng ta làm quen lại một chút, tôi tên Hạ Uyển.”
Triệu Lương Triết sau khi biết mình nhận sai người, còn làm trò trước mặt giáo viên và chính chủ kêu lên, xấu hổ đến nỗi toàn bộ lỗ tai đều đỏ lên nhưng trên mặt lại không nhìn ra.
Triệu Lương Triết nhìn cô gái nhỏ đi bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Triệu Lương Triết.”
Quân khu Thủ đô.
Kỳ Thiệu Thành ở văn phòng thủ trưởng, lớn tiếng hỏi: “Vì cái gì? Không phải đã đồng ý rồi sao? Nói như thế nào tạm dừng liền tạm dừng?”
Thủ trưởng nhìn thủ hạ mình đắc ý nhất, cũng khó xử: “Thiệu Thành, đặt tiền lệ thành lập bộ đội đặc chủng, không dễ dàng như vậy, còn liên quan đến nhiều mặt khác nhau.”
Kỳ Thiệu Thành không phục nói: “Ai ngăn cản? Tôi đi tìm hắn nói chuyện, chờ hạt giống tốt bị đội khác chọn đi, vậy còn cái rắm mà thành lập bộ đội đặc chủng.”
Thủ trưởng thở dài, nói: “Cậu xem bộ dạng này của cậu, nghe lời cậu nói, giống cái gì? Cậu bình tĩnh trước đã, khẳng định có thể thành lập nhưng phải trì hoãn. Người cậu nhìn trúng tôi sẽ giữ lại cho.”
Kỳ thật Kỳ Thiệu Thành không thèm để ý chuyện khác, biết binh lính mình nhìn trúng không bị cướp đi là được.
Thủ trưởng thấy biểu tình của Kỳ Thiệu Thành là biết hắn vừa lòng, nói tiếp vài câu liền thả hắn ra ngoài.
Sau đó thủ trưởng gọi lính cần vụ của mình kêu vào, nói: “Giúp tôi gọi đoàn trưởng Lưu, tôi có việc cần bàn với anh ta.”
“Đem tiểu Kỳ điều ra ngoài đi, lưu lại nơi này, chắc nó không lăn lộn được.”
“Vậy điều tới đâu?”
“Cậu xem rồi làm đi, trước khi bộ đội đặc chủng thương lượng xong, đừng làm hắn trở về thêm phiền.”
Kỳ Thiệu Thành nhìn nhiệm vụ trong tay, nhướng mày.
Chỉ thấy mặt trên viết địa chỉ là thị trấn Võ Dương, thành phố Cận Bình.
Vậy mà là chỗ cũ.