Chương 73 - Chương 73
Bởi vì chuyện Hạ Tuyết và Lý Tử Vân bị bắt cóc liên quan đến Tống Phương
Thảo nên đạo diễn đã tạm dừng ghi hình chương trình, mấy người bọn họ
vẫn ở lại biệt thự của Trương Tử Sơn chờ đợi tin tức điều tra từ phía
cảnh sát. Lúc Tống Phương Thảo bị áp giải, ai nấy cũng đều ngạc nhiên và không ngờ rằng cô ta là kẻ chủ mưu.
Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm thì không như vậy, cả hai người bọn họ sớm biết
Tống Phương Thảo là kiểu người gì, chỉ là muốn tha cho cô ta một con
đường sống nên mới im hơi lặng tiếng.
Thời tiết oi bức, mặt trời chói chang ở bên ngoài. Trong phòng thẩm vấn,
Tống Phương Thảo vẫn cố chấp không nhận tội. Cô ta đưa ra chứng cứ ngoại phạm và cho rằng chuyện này là có người hãm hại. Cô ta còn liên tục ám
chỉ giải trí Hoàng Duệ và Hạ Tuyết là người đứng phía sau để giật dây.
Hoắc Thiên Ân theo dõi suốt quá trình, nét mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc
nhìn nghệ sĩ từng trực thuộc công ty, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng
bất giác xuất hiện một nụ cười nhạt, người này thật sự rất cứng miệng,
không chỉ vậy, ả ta còn rất giỏi diễn kịch và đổ tội cho người khác.
Hình ảnh này giống hệt với Hạ Tuyết trước đây.
Trương Tử Sơn cũng ở bên cạnh quan sát, thật sự hắn không hiểu là ai đã mời
loại người như Tống Phương Thảo ký hợp đồng với giải trí Thế Kỷ, hắn đã
xem qua hợp đồng, nội dung ký kết cũng có lợi cho cô ta rất nhiều. Sau
chuyện này, hắn sẽ xử lý hợp đồng đó.
Cùng lúc này, trên mạng xã hội nổ ra tin tức lớn, có một tài khoản phụ của
ai đó đăng tin bóng gió về chuyện Tống Phương Thảo bị bắt và bị hãm hại, người này còn cố tình ám chỉ Hoàng Duệ cùng Hạ Tuyết là người đứng sau
giật dây. Thậm chí Lý Tử Vân cũng bị kéo vào, thân phận con riêng của
thằng bé cũng bị tiết lộ.
“Rốt
cuộc là người nào thất đức đến nỗi một đứa bé cũng không để cho nó sống
yên vậy? Cái cô họ Tống đó rõ ràng là làm nhiều chuyện xấu xa mà cứ kêu
lên như thể bị oan ức lắm!”
Giang Hồng Nguyệt ngồi ở sofa cùng Hạ Tuyết vừa lướt mạng, vừa bức xúc nói.
“Đó là bởi vì cô ta nghĩ chúng ta không có chứng cứ cụ thể nên mới thuê
người lên mạng nói bậy bạ. Còn về chuyện của thằng bé Tử Vân, mục đích
của cô ta là hướng dư luận sang chuyện khác.”
Hạ Tuyết nghiêng đầu nhìn qua tin trên điện thoại của Giang Hồng Nguyệt đáp.
“Cô ta nghĩ làm như vậy sẽ khiến mọi người chuyển trọng tâm sao? Đúng là ngu ngốc!”
Giang Hồng Nguyệt khinh bỉ.
“Cô ta đã vào đường cùng rồi, không làm chút chuyện ngu ngốc cầu may thì sao có thể có hy vọng ra khỏi sở cảnh sát!”
“Chị nghĩ với đống tin rác này, cô ta có thể thoát được không?”
“Nếu cô ta có thể thoát thì quả thật số của cô ta lớn lắm!” Hạ Tuyết mỉm
cười ăn một miếng bánh rồi nói tiếp: “Tuy nhiên chuyện đó sẽ không xảy
ra đâu. Cô ta không có cơ hội trở mình nữa!”
Hạ Tuyết giơ điện thoại ra cho Giang Hồng Nguyệt xem. Trên đó là tài liệu
đen của Tống Phương Thảo được trở lý của Hoắc Đình Kiêu thu thập được
trong quãng thời gian này.
Trừ
chuyện cô ta hãm hại Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm, còn nhiều chuyện khác cô ta đã làm không thể chấp nhận với các nghêk sĩ nhỏ có tài ở Hoàng Duệ.
Hạ Tuyết đang chờ cơ hội để tung ra cùng một lúc.
“Tổng giám đốc Hoắc lợi hại quá, thì ra anh ấy đã tính hết mọi chuyện, lần này cô Tống đó chết là cái chắc!”
Giang Hồng Nguyệt đắc ý nói.
“Đình Kiêu rất tài giỏi, không giống như ai kia thả hổ về rừng để con hổ đó có thể đông sơn tái khởi!”
Hạ Tuyết gật gù đồng ý, cô cũng không quên nói đểu Hoắc Thiên Ân về chuyện tha cho Tống Phương Thảo. Nếu là Hoắc Đình Kiêu xử lý, e rằng đã không
có nhiều chuyện xảy ra.
“Hôn phu cũ của chị cũng đâu có bất tài đến mức đó! Ít nhất thì anh ta cũng đang sửa sai lầm của mình rồi.”
“Đợi đến khi xảy ra chuyện lớn mới biết sửa sai thì có ích gì nữa!”
“Rất có ích đó! Chị xem, anh ta và tổng giám đốc Trương đăng gì trên mạng nè!”
Giang Hồng Nguyệt đưa điện thoại cho Hạ Tuyết xem tin mới nhất vừa được đăng
tải cách đây mấy phút. Nội dung đại khái là cảnh sát đang điều tra, có
tội hay không chờ đợi sẽ biết. Phía Trương Tử Sơn còn nói thêm sẽ xử lý
nghiêm ngặt người đăng tin điều hướng dư luận, hắn còn đăng hẳn thư luật sư lên, chỉ để trống chỗ tên người nhận lá thư luật sư đó.
“Đây là chuyện họ cần làm mà, có gì khiến em phải ngạc nhiên vậy?”
“Chị không thấy bất ngờ sao?”
“Không có!”
“Chị Tuyết, chị lạnh lùng quá!”
“Vậy hả? Sao chị lại không thấy chị lạnh lùng nhỉ?”
“Chị chưa nghe câu người ngoài cuộc thì sáng à? Chị không chỉ lạnh lùng đâu
mà hình như chị còn có thành kiến với tổng giám đốc Hoắc và tổng giám
đốc Trương nữa đó!”
Giang Hồng Nguyệt thật thà nhận xét.
Hạ Tuyết không trả lời, những gì trợ lý của cô nói không hề sai, cô không
có thiện cảm với hai người đó là sự thật. Ấn tượng với Hoắc Thiên Ân bị
ảnh hưởng bởi thái độ trước đây của hắn, còn với Trương Tử Sơn – nhân
vật chưa từng xuất hiện trong nguyên tác – không hiểu sao mỗi khi tiếp
xúc, cô đều xuất hiện cảm giác không tốt đối với người này, cứ như ở gần hắn nhiều sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay.
Thấy Hạ Tuyết không đáp, Giang Hồng Nguyệt lại nói tiếp:
“Em nói đúng rồi phải không? Chị không trả lời là bởi vì chị không có gì phản biện hả?”
“Đúng đúng, em nói cái gì cũng đúng hết!”
Hạ Tuyết miễng cưỡng đáp.
“Chị như vậy là không được đâu nha. Rất dễ trở thành người xấu trong mắt người khác đó!”
Giang Hồng Nguyệt đùa cợt.
“Chị vốn là nhân vật phản diện xấu xa mà, người khác có nghĩ xấu chị thêm nữa cũng không có vấn đề gì đâu!”
Hạ Tuyết nửa đùa nửa thật.
“Vậy em sẽ đem tin này lên mạng nói, chắc chắn sẽ đè bẹp được mấy tin bịa đặt kia!”
“Làm đi làm đi, em nhớ nói cho thật vào!”
“Chị chờ đó đi!”
Tiếng cười đùa của Giang Hồng Nguyệt và Hạ Tuyết vang cả phòng ngủ, nhờ vào
mấy lời đùa giỡn này mà tâm trạng của cô đỡ hơn nhiều, việc của Tống
Phương Thảo chắc chắn sẽ bị xử lý, Hạ Tuyết không hề lo lắng lần này cô
ta lại có thể thoát thân.
(……………………)
Sở cảnh sát vẫn đang căng thẳng. Tống Phương Thảo bị tạm giam sắp được bốn mươi tám tiếng, nếu không xuất hiện thêm chứng cứ mới, e là họ phải thả cô ta ra.
Quả thật việc chỉ có số điện thoại được lưu trong máy của hai tên lưu manh không đủ chứng cứ buộc tội. Mọi người có thể nói là do hai tên đó tự tìm được rồi lưu
vào, ngụy tạo bằng chứng hãm hại cô ta.
Bây giờ Hoắc Thiên Ân và Trương Tử Sơn đang chia nhau mỗi người một việc.
Một người khống bình trên mạng, còn một người vận dụng quan hệ để tìm
thêm manh mối chứng minh Tống Phương Thảo có tội.
Thời gian trôi qua từng phút, chỉ còn hơn mười phút nữa là được bốn mươi tám tiếng.
Tống Phương Thảo ngồi trong phòng thẩm vấn liên tục mỉm cười, cô ta nhìn
thời gian đang chạy, thời khắc cô ta sắp được thả gần đến rồi. Đến lúc
đó, những gì cô ta chỉ thị trợ lý cũ làm sẽ thành hiện thực.
Cô ta đang bị người khác hãm hại.
Cảnh sát thẩm vấn nhìn đồng hồ, thời gian còn lại năm phút, hắn định đứng
lên đi phân phó cấp dưới chuẩn bị hồ sơ để thả Tống Phương Thảo.
Ngay thời khắc quan trọng này, cấp dưới của hắn hớt hải chạy vào, thông báo có chứng cứ mới.
Nụ cười trên mặt Tống Phương Thảo tắt lịm, thay vào đó là nét mặt ngạc nhiên tột độ.