Chương 66 - Chương 66
Tống Phương Thảo nhanh chóng quay lại chỗ chương trình đang ghi hình, lúc
này, Giang Hồng Nguyệt đang lo lắng khi thấy Hạ Tuyết bỏ đi quá lâu, khi nãy trong công viên ồn ào, cô không nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ biết là
Hạ Tuyết đuổi theo ai đó.
“Hạ Tuyết đâu? Sao cô lại quản lý đám trẻ này thay cô ấy?”
Tống Phương Thảo sẵn giọng hỏi dù thừa biết bây giờ cô ấy đang ở đâu.
“Chị Tuyết đuổi theo một người nào đó, chị ấy nhờ tôi trông giùm đám trẻ này. Còn chị? Chị đã đi đâu thế?”
Giang Hồng Nguyệt giải thích cũng nhân tiện đặt câu hỏi với Tống Phương Thảo.
Sau bữa trưa, cô ta không hề xuất hiện, nghe đạo diễn nói, cô ta bận việc
riêng nên đến trễ, lúc nghe câu này, trong đầu Giang Hồng Nguyệt tự động nghĩ đến việc cô ta đang có âm mưu gì đó.
“Tôi có việc cần giải quyết nên phải đi làm, chuyện này tôi đã nói với đạo diễn rồi, không đến lượt cô chất vấn!”
Tống Phương Thảo lạnh giọng.
“Tôi chỉ tò mò thôi, như vậy cũng không được à?”
Giang Hồng Nguyệt khó chịu.
“Thay vì tò mò tôi đã đi đâu thì cô hãy tò mò về việc biến mất của Hạ Tuyết
đi! Biết đâu cô ta đang nấp ở xó xỉnh nào đấy làm việc xấu đó!”
Tống Phương Thảo cười mỉa.
“Cô tưởng chị ấy là cô sao? Đừng suy bụng ta ra người vậy chứ?”
Giang Hồng Nguyệt mỉa mai đáp lại.
“Ồ, tôi xấu xa sao? Cô trưng ra bằng chứng tôi xấu xa thử xem!”
Tống Phương Thảo thách thức.
“Chị tưởng tôi không có à? Muốn xem không? Tôi đến chỗ có màn hình lớn trong công viên phát cho mọi người cùng xem. Đến lúc đó, đừng nói là Giải Trí Thế Kỷ, e là cả nước này cũng không có công ty nào chịu nhận chị đâu!”
“Cô dám…”
Tống Phương Thảo nghẹn tức.
“Tôi có gì không dám chứ?”
Giang Hồng Nguyệt lên mặt trả lời.
Những bằng chứng về việc làm xấu của Tống Phương Thảo, ngoài Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu đang nắm giữ thì bản thân Giang Hồng Nguyệt cùng chị Kiều
cũng có một bản sao chép. Cái này là đề phòng Tống Phương Thảo mua chuộc người giở trò xóa chứng cứ bên phía Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu. Mặc dù
tỷ lệ này rất thấp nhưng trên đời này, không có gì là không thể xảy ra.
“Tôi không để cô yên đâu!”
Tống Phương Thảo nghiến răng nói.
“Ai không để ai yên cơ? Là chị chủ động gây sự với tôi, nói xấu chị Tuyết,
bây giờ lại muốn úp ngược cái nồi này lên đầu chúng tôi hả? Chị cũng tài giỏi quá đấy!”
“Để rồi xem!”
Tống Phương Thảo cười nhạt.
Cô ta không muốn phí thêm thời gian với Giang Hồng Nguyệt nên bỏ đi, nơi
cả hai đang cãi nhau không hề có máy ghi hình, vì vậy hai người đã nói
gì chỉ có trợ lý của Tống Phương Thảo nghe thấy.
Mấy đứa trẻ thuộc nhóm C đang chơi trò chơi xe điện, người phụ trách quay
phim rất tập trung để quay bọn chúng. Sự vắng mặt của Hạ Tuyết lẫn Tống
Phương Thảo khiến hắn ta sốt ruột. Nhân vật chính của buổi ghi hình
không có mặt, tập hai cuat chương trình phải làm sao đây?
Trong lúc người quay phim đang lo lắng thì Tống Phương Thảo đã kịp quay lại.
Cô ta mua vé đi vào chơi cùng bọn trẻ do cô ta phụ trách. Tống Phương
Thảo diễn rất giỏi, cô ta giả bộ vụn về để mấy đứa nhỏ đụng xe điện vào
xe của cô ta, còn làm ra bộ mặt mếu máo khiến mấy đứa bé cười thích thú.
Giang Hồng Nguyệt nhìn thời gian trên đồng hồ lo lắng. Đã gần một tiếng trôi
qua nhưng Hạ Tuyết vẫn chưa quay lại. Linh tính nói cho cô biết là đã có chuyện không hay, không hiểu thế nào mà Giang Hồng Nguyệt chạy đến chỗ
đạo diễn nói về việc mất tích của Hạ Tuyết.
Tống Phương Thảo chơi xong, cô ta cùng mấu đứa trẻ ra khỏi khu xe điện. Cô
ta xếp chúng thành hai hàng để điểm danh, đây là yêu cầu của phía trường mẫu giáo, họ sợ trong lúc chơi bọn nhỏ sẽ đi lạc nên mỗi khi chơi xong
trò chơi nào đó, mấy diễn viên đều phải điểm danh qua. Đủ số học sinh
mới được đi chơi tiếp.
Tống
Phương Thảo gọi tên điểm danh từng bé, đến cái tên cuối cùng, cô ta
không nghe thấy tiếng trả lời liền gọi thêm mấy lần nữa. Lúc này, trợ lý bên cạnh cũng phụ giúp đếm, chỉ có chín đứa trẻ, còn một bé nữa đã lạc ở đâu đó.
“Đạo diễn, bên phía cô Tống có chuyện rồi!”
Người quay phim liên lạc với đạo diễn qua máy bộ đàm.
Đạo diễn đang nói chuyện với Giang Hồng Nguyệt vội chau mày, sau đó cùng cô ấy đến chỗ của Tống Phương Thảo.
“Đạo diễn, một đứa bé trong nhóm của tôi đi lạc, tôi và trợ lý cùng anh quay phim đã tìm khắp nơi nhưng không thấy thằng bé ấy đâu!”
Tống Phương Thảo sợ hãi nói.
“Lại là mất tích à? Trùng hợp vậy, tôi cũng vừa nghe trợ lý của Hạ Tuyết nói Hạ Tuyết đã biến mất.”
Đạo diễn ôm trán đáp.
Tống Phương Thảo tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn Giang Hồng Nguyệt đang lo lắng đứng cạnh đạo diễn, trong lòng ả rất vui mừng nhưng lại không tiện thể
hiện ra. Kế hoạch của ả đang đi đúng theo quỹ đạo đã dự tính.
“Cô Hạ cũng mất tích sao? Tôi cứ tưởng là cô ấy có việc bận giống tôi nên đi đâu rồi chứ? Hóa ra là cô ấy mất tích à?”
“Đúng vậy, rắc rối rồi đây!” Đạo diễn mệt mỏi chỉ vào phó đạo diễn nói: “Cậu
liên lạc với hai nhóm còn lại, bảo bọn họ dừng quay và đến đây, chúng ta sẽ cùng đi tìm Hạ Tuyết và đứa nhỏ!”