Chương 58 - Chương 58
Trước kia, tổng giám đốc của công ty giải trí là một người đàn ông trung
niên. Ông ấy rất có đầu óc kinh doanh, chiến lược, nên dù công ty giải
trí Thế Kỷ được thành lập sau Hoàng Duệ, nhưng rất nhanh đã trở thành
đối thủ cạnh tranh trong ngành giải trí.
Công ty giải trí Thế Kỷ cũng có rất nhiều ảnh đế, ảnh hậu, minh tinh, siêu
mẫu… rất nhiều người nói nếu muốn phát triển bền vững trong giới này
thì nên lựa chọn Thế Kỷ hoặc là Hoàng Duệ. Tuy nhiên, sự ưu tiên lựa
chọn người đều rất khó khăn.
Hai năm trước, công ty Thế Kỷ thay ngôi đổi chủ, một cuộc nội chiến lớn đã
diễn ra khiến cho không ít tài năng dứt áo ra đi không nuối tiếc, sau
đó, Thế Kỷ bị chững lại một đoạn thời gian, không còn tài nguyên để cung cấp cho các nghệ sĩ.
Đó là
theo cốt truyện cũ, còn tình hình hiện tại thì qua lời của Lâm Thanh
trong lúc tán gẫu, sau khi kết thúc nội chiến, một nhà tài phiệt chi
mạnh tay đầu tư, thiết lập lại toàn bộ nhân sự của Thế Kỷ, chính vì vậy
mà công ty vẫn trụ vững, ngang hàng với Hoàng Duệ như từ trước tới nay.
Tháng trước lại vừa bổ nhiệm một tổng giám đốc mới từ nước ngoài về, mà
vị lãnh đạo này cực kỳ bí ẩn, chưa từng lộ diện bao giờ.
Hiện tại nhìn thấy mặt Trương Tử Sơn, Đường Nhược Hoa và Lâm Thanh rất phấn khích.
“Xin chào, tôi là nhà đầu tư của chương trình lần này, vì đây là lần đầu tôi tiếp xúc với chương trình giải trí trong nước nên nếu có sai sót gì
mong mọi người hãy bỏ qua cho!”
Trương Tử Sơn cười nói.
Giọng nói của hắn rất ấm áp, vừa trả lời, hắn vừa nhìn qua tất cả các diễn
viên đang có mặt, tầm mắt của hắn khi nhìn đến Hạ Tuyết thì dừng lại
khoảng hai giây, tuy rằng rất nhanh đã chuyển hướng nhưng cũng đủ để cô
nhìn thấy và cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khi không hắn nhìn cô làm gì? Cô và hắn không quen biết, ký ức của nguyên
chủ cũng không hề lưu lại một chút hình ảnh gì. Nếu không phải là bị vẻ
ngoài của cô thu hút, thì chắc chắn là hắn đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì đó với cô.
Ánh mắt của hắn khi dừng lại nhìn cô rất kỳ lạ!
“Chúng ta sẽ cùng tổng giám đốc Trương làm quen khi đến nơi ở chương trình đã
sắp xếp. Bây giờ phiền mọi người hãy mang hành lý ra xe. Chúng ta sẽ
rời khỏi khách sạn!”
Đạo diễn lên tiếng nói.
“Đạo diễn, ông có nhầm lẫn gì không? Không phải lúc đầu nói sẽ ở lại khách sạn này à? Tại sao bây giờ lại thay đổi?”
Người hỏi là Đường Nhược Hoa, cô ta là người đến sớm nhất, tất nhiên hành lý
cũng đã sắp xếp xong, để trong phòng được chỉ định. Ngay lúc này lại
thay đổi thì khác gì làm khó cô ta? Hành lý Đường Nhược Hoa mang theo
rất nhiều, trong một hai tiếng e là mới dọn dẹp xong xuôi.
“Đúng là ban đầu chương trình định cho các cô ở khách sạn, nhưng tổng giám
đốc Trương nói anh ta có một biệt thự ở đây, nó nằm ở ngoại thành, biệt
thự rất lớn đủ để tất cả chúng ta ở, lại không phải tốn thêm chi phí ăn
ở.”
Đạo diễn cười hà hà đáp.
Tiếc kiệm được chi phí ăn ở là đã dư được một mớ tiền, số tiền này sẽ dùng
để đầu tư, thiết kế vào chương trình cho thật hoành tráng công phu.
“Vậy tại sao trước đó tổng giám đốc Trương lại không nói như vậy đi, để chúng tôi đến đây, sắp xếp đồ của mình rồi mới nói?”
Hạ Tuyết cười mỉa hỏi.
Giọng điệu của cô khi nói chuyện giống hệt nguyên chủ lúc trước, đáng ghét vô cùng.
“Đây là lỗi của tôi khi không thông báo trước.” Trương Tử Sơn vẫn giữ thái
độ hòa nhã nhìn Hạ Tuyết nói: “Sau khi bỏ vốn đầu tư vào chương trình,
tôi vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay mới về nước, cũng vừa có được nội
dung của chương trình. Trước đây tôi từng sống ở thành phố này nên có
một căn biệt thự, tôi nghĩ nếu mọi người đến đó ở sẽ tiện lợi hơn. Chúng ta cũng sẽ có thời gian để cùng quây quần trò chuyện.”
“Tổng giám đốc Trương, anh nghĩ chu đáo quá!”
Tống Phương Thảo cướp lời khi thấy Hạ Tuyết lại chuẩn bị mở miệng.
Lúc rời khỏi Hoàng Duệ, còn chưa biết tính sao thì trợ lý của Trương Tử Sơn đến tìm cô ta, ngỏ ý muốn mời cô ta đến công ty Thế Kỷ. Không biết hắn
có tin tức từ đâu, lại biết được chuyện xấu cô ta đã làm. Tuy rằng không bị uy hiếp nhưng cũng đủ khiến Tống Phương Thảo khiếp sợ.
Công ty Thế Kỷ cũng không thua gì Hoàng Duệ nên tính ra cô ta cũng không có
thiệt thòi. Vừa ký hợp đồng, một lượng tài nguyên lập tức xuất hiện,
ngoài chương trình này, còn có vài bộ phim và mấy đại ngôn của thương
hiệu nổi tiếng.
“Chu đáo thì không để chúng ta đi tới đi lui rồi!”
Hạ Tuyết vẫn chưa thôi giọng điệu đanh đá hách dịch.
“Vậy để chuộc lỗi thì tôi mời mọi người một bữa ăn ngon ở nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố được không?”
Trương Tử Sơn hỏi mọi người nhưng ánh mắt lại hướng về Hạ Tuyết. Cái nhìn đó
khiến cô tăng lên mấy phần cảnh giác đối với hắn ta.
“Ý kiến hay đó, mọi người cùng đi đi!”
Tống Phương Thảo là người đầu tiên phản ứng lại lời mời của Trương Tử Sơn.
Có cô ta lên tiếng, những người khác không thể không cho nhà đầu tư cũng là tổng giám đốc mới của Thế Kỷ mặt mũi.
“Xin lỗi, tôi không quen dùng bữa với nhiều người, làm phiền tổng giám đốc
Trương cho tôi địa chỉ biệt thự của anh, tôi sẽ tự mình đến đó!”
Hạ Tuyết khó chịu nói.
“Hạ Tuyết, cô làm vậy là không nể mặt tổng giám đốc Trương, như vậy hình như không hay lắm…”
Lâm Thanh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng đúng, hay là có tổng giám đốc Hoắc chống lưng nên cô không cần biết đến người khác nữa?”
Tống Phương Thảo thừa dịp mỉa mai.
Đối với Hạ Tuyết, cô ta ngày càng oán hận, từ sau chuyện gài bẫy bị bại lộ, khiến cho bản thân phải rời khỏi Hoàng Duệ.
“Đúng vậy, cô nói không sai, con người tôi đúng là vậy đấy!”
Hạ Tuyết không phủ nhận kiêu ngạo nói.
Đối phó với loại người như Tống Phương Thảo, nếu không tỏ ra ngạo mạn hơn
thì sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi, điển hình là chuyện mấy lần trước, cho nên Hạ Tuyết đã tự nhủ sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.
Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.
Đơn giản vậy thôi!
“Thôi thôi, tôi xin can, hai cô đừng đấu khẩu với nhau nữa. Cô Hạ, nếu cô
không muốn đi cùng thì tôi sẽ sắp xếp tài xế đến đón cô và dặn người làm chuẩn bị bữa ăn cho cô.”
Trương Tử Sơn hòa nhã.
“Vậy cũng được. Làm phiền rồi, tổng giám đốc Trương!”
“Chuyện tôi nên làm mà.”
Từ đầu đến cuối khi nói chuyện, thi thoảng hắn lại nhìn Hạ Tuyết một hai giây, sau đó mới dời mắt đi nơi khác.
Lần này, rất nhiều người đã thấy ánh mắt của Trương Tử Sơn dành cho Hạ Tuyết không hề giống với những người khác.
Điều này dĩ nhiên đối với Tống Phương Thảo lại là một chuyện hay ho.