Chương 43 - Chương 43
Đại sảnh phòng tiệc náo nhiệt, Hạ Tuyết vẫn đang ngồi thưởng thức món bánh ngọt mà không hề hay biết sắp có chuyện xảy đến.
Lúc nãy chào hỏi xong với vị cổ đông kia thì cô lại tiếp tục trốn trong vỏ
ốc của mình, cố gắng tách biệt với thị phi càng xa càng tốt.
“Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
Tống Phương Thảo cầm theo hai ly rượu đến trước mặt Hạ Tuyết cười giả lả nói.
“Tôi và cô Tống không thân, có gặp nhau nữa hay không hình như cũng không
phải chuyện gì to tát để cô Tống đích thân đến chào hỏi.”
Hạ Tuyết lạnh nhạt đáp.
Thái độ chán ghét của cô tỏ ra rất rõ ràng, Tống Phương Thảo nhìn thấy cố
gắng nhịn xuống, cô ta không thể để lộ sự hưng phấn khi Hà Lạc Tâm sắp
đối phó Hạ Tuyết ra bên ngoài. Nhờ vào Phương Phương, cô ta mới biết
trong tay Hà Lạc Tâm có thứ cực kỳ hay ho có thể khiến Hạ Tuyết bị mọi
người mắng chửi.
“Tôi biết lần trước giữa tôi và cô Hạ có hiểu lầm, lại thêm fan của tôi quá
khích đăng bài không hay về cô Hạ, nhưng mà tôi cũng nhận hình phạt rồi, cô Hạ không thể bỏ qua chuyện cũ được hay sao?”
Tống Phương Thảo vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo kia hạ giọng nói.
“Không thể, tôi thù dai lắm!”
Hạ Tuyết ăn xong cái bánh rồi đứng dậy đáp trả Tống Phương Thảo, sau đó,
cô bỏ đi sang chỗ khác, dây dưa với loại người như cô ta chỉ tổ rước
thêm phiền phức. Lần trước chỉ ra mặt giúp quản lý khu nghỉ dưỡng đã bị
cô ta bôi nhọ rồi, lần này không biết cô ta sẽ diễn tuồng gì nữa nên tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
Tống Phương Thảo đối với thái độ của Hạ Tuyết không hề tức giận, ngược lại,
cô ta còn vui vẻ, hả hê khi thời gian Hạ Tuyết gặp nạn sắp bắt đầu. Mới
vừa rồi, có người báo cáo lại chuyện Hà Lạc Tâm giao thứ hay ho cho Hoắc Thiên Ân, lúc này chắc vị tổng giám đốc kiêm hôn phu cũ của Hạ Tuyết
sắp ra tay rồi, chuyện lần này, cô ta không thể không cảm ơn mấy cổ đông đã ăn nằm với cô ta.
Chỉ cần bỏ ra chút vốn liếng liền thu lại gấp mấy chục lần lợi nhuận.
(…………………..)
Hạ Tuyết tìm được một chỗ ngồi khác yên tĩnh, nhưng chưa ngồi được năm
phút, màn hình lớn giữa đại sảnh bỗng được bật lên, kế tiếp là hàng loạt hình ảnh trước ngày cô xuyên sách được phát tán.
Hạ Tuyết cực kỳ kinh ngạc, cô không hiểu, cũng không biết vì sao lại như
vậy. Rõ ràng là hôm đó Hoắc Đình Kiêu đã cho người xóa hết camera giám
sát sau khi hắn dìu cô lên xe. Chính miệng hắn đã nói chuyện này lúc ở
đảo kia mà. Tại sao bây giờ lại…
Cả người Hạ Tuyết cứng lại, cô muốn chạy đến tắt màn hình lớn kia đi nhưng hai chân lại không nghe lời, chúng cứ như bị đóng băng dính chặt vào
một chỗ.
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào cô.
Hạ Tuyết cố gắng tránh né những ánh mắt đó, nhưng càng né tránh, họ càng được dịp cười nhạo, phỉ báng.
Cô có thể nghe thấy những tiếng chỉ trích, Giang Hồng Nguyệt cố gắng bảo
vệ cô nhưng bất thành, ngay cả chị Kiều cũng không thể nào tắt được màn
hình lớn ở sảnh.
“Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Hoắc Đình Kiêu trùm một chiếc áo khoác dài lên đầu Hạ Tuyết rồi nhấc bổng cô lên.
Lúc những hình ảnh kia vừa được phát, hắn đang cùng trưởng bối nhà họ Hoắc
và ông Hạ dùng bữa, mặc dù người đàn ông trong hình đã che mặt, nhưng
với những người quen thuộc vẫn nhận ra được đó là Hoắc Đình Kiêu.
Chưa vội giải thích nhiều, Hoắc Đình Kiêu đã chạy đi tìm Hạ Tuyết, hắn đoán
là cô đang rất sốc, chuyện trước mắt cần làm là đưa cô ra khỏi mấy lời
đàm tiếu dị nghị.
“Đình Kiêu…”
Hạ Tuyết bám vào áo hắn yếu ớt mở miệng.
“Có tôi ở đây, sẽ không ai dám bàn tán gì em. Ngoan ngoãn một chút, tôi đưa em đến chỗ khác.”
Hoắc Đình Kiêu dịu giọng trấn an đồng thời cũng liếc mắt nhìn sang mấy kẻ
đang cầm điện thoại chụp ảnh để cảnh cáo, vì bữa tiệc không có phóng
viên nên tạm thời tin tức chỉ giới hạn ở những người có mặt trong phòng
tiệc, nên rất dễ kiểm soát.
Sau cái liếc mắt đó, ngay lập tức, lực lượng an ninh được bố trí tiến hành
thu giữ điện thoại của tất cả mọi người, dù không muốn nhưng họ vẫn phải hợp tác để tránh việc trở thành kẻ thù của người đàn ông máu lạnh trên
thương trường kia. Cùng với đó là việc cấm không cho ai ra vào tránh tin tức bị lộ.
Hạ Tuyết rất ngoan để Hoắc Đình Kiêu bế cô đi chỗ khác. Trong một phòng
VIP của khách sạn, ộng cụ Hoắc, ông bà Hoắc và ông Hạ đã ngồi chờ sẵn.
Có cả sự hiện diện của Hoắc Thiên Ân, hắn cũng là người có tâm trạng tốt nhất trong những người có mặt.
“Tiểu Tuyết, Đình Kiêu, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao hai đứa lại
dây dưa với nhau trong khi Tiểu Tuyết và Thiên Ân vẫn còn hôn ước?”
Bà Hoắc là người đầu tiên chất vấn khi thấy Hoắc Đình Kiêu bế Hạ Tuyết đang sợ hãi vào phòng.
“Mẹ, để cô ấy bình tĩnh lại trước đã rồi con sẽ giải thích với mẹ sau.”
Hoắc Đình Kiêu gắt gỏng.
Hắn ân cần rót nước cho Hạ Tuyết. Chuyện này trước đây xảy ra nhiều lần
rồi, nhưng chưa từng có ai nghĩ hành động đó lại ẩn chứa tâm ý khác.
Hoắc Đình Kiêu cũng nhìn sang Hoắc Thiên Ân, không cần động não cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến hắn ta.
“Nhưng mà chuyện này…”
“Đình Kiêu nói đúng, bà để con bé ổn định tinh thần lại đã, bị lộ chuyện trước bao nhiêu người, vẫn nên an ủi con bé thì hơn.”
Ông Hoắc ngắt lời bà Hoắc, khuyên nhủ.
Mặc dù ông Hoắc cũng rất muốn biết sự thật, nhưng nhìn thấy Hạ Tuyết đang sợ hãi, ông cũng không nỡ ép con bé nói ra.
“Còn có gì để giải thích, rõ ràng là cô ta không đoan chính, cắm sừng con,
dan díu với anh trai. Chứng cứ rành rành làm sao chối cãi được.”