Chương 118 - Chương 118
“Tiểu Tuyết chạy rồi?”
Trương Tử Sơn tắt điện thoại nhìn đám vệ sĩ đang sợ hãi cười hỏi.
Lúc nào cũng vậy, Trương Tử Sơn luôn luôn hiển hiện một nụ cười trên mặt,
nụ cười của hắn rất ấm áp nhưng lại khiến cho người đối diện phải khiếp
sợ.
“Vâng… cô Hạ nhân lúc chúng tôi không để ý, lừa gạt tài xế
xuống xe rồi bỏ chạy, một số anh em của chúng tôi đã đuổi theo cô Hạ
rồi…”
Tên vệ sĩ lắp bắp nói.
Lúc nãy sau khi giằng co với
Hạ Tuyết xong, cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ ngoan ngoãn, không làm loạn nữa nên mấy người bọn họ mới buông lỏng cảnh giác. Nào ngờ còn chưa tới ba mươi phút lại thấy tài xế bất đắc dĩ phải ra ngoài, giây kế tiếp, chiếc xe
chở Hạ Tuyết đã lùi ra khỏi chỗ đậu rồi phóng ga thật nhanh để chạy
trốn.
Tình hình diễn ra rất chơp nhoáng khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Một lũ vô dụng.”
Trương Tử Sơn lạnh nhạt mắng.
Biết là Hạ Tuyết sẽ không ngồi yên trong lồng son của hắn, nên mấy ngày gần
đây cô mới cố làm đủ trò để lấy lòng, giảm sự phòng bị của hắn. Bản thân Trương Tử Sơn cũng cảnh giác với chuyện này, nhưng không ngờ trong một
phút lơ đễnh, hắn lại để Hạ Tuyết dễ dàng trốn thoát.
Cũng may là hắn đã gắn định vị trên người của Hạ Tuyết, dù cô có chạy đằng trời cũng không thể nào thoát được.
“Lặp tức liên hệ cảnh sát thành phố phong tỏa mọi lối ra vào, đưa ảnh của
Tiểu Tuyết, Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh cho cảnh sát, nói rằng Tiểu Tuyết
là nạn nhân của một vụ bắt cóc và hai người kia là thủ phạm, yêu cầu
cảnh sát nhanh chóng phối hợp bắt người giải cứu con tin.”
Trương Tử Sơn chỉ đạo.
Nói xong, hắn thong thả sảy bước đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại,
thành phố này vốn là địa bàn của hắn, lời hắn nói rất có trọng lượng với cảnh sát. Lần này xem như Hạ Tuyết đã gián tiếp hại chết Hà Lạc Tâm và
Lâm Anh Anh.
Như vậy cũng tốt, cho cô ấy một bài học thì sau này cô ấy sẽ không dám bỏ trốn nữa.
(…)
“Chúng ta thoát rồi sao?”
Hạ Tuyết nắm chặt hai tay run rẩy hỏi.
Từ lúc cướp được chiếc xe để tẩu thoát, cô không dám quay đầu nhìn lại,
cũng không dám mở miệng nói bất cứ điều gì, thật sự Hạ Tuyết không dám
tin bản thân và hai người kia đã chạy thoát khỏi Trương Tử Sơn.
“Có lẽ là vậy. Từ nãy đến giờ tôi không thấy ai đuổi theo chúng ta nữa cả!”
Hà Lạc Tâm vừa lái xe, vừa quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu. Kỹ thuật lái của cô rất tốt, lúc mới bắt đầu đã cắt đuôi toàn bộ xe của đám vệ sĩ.
“Nếu thật sự chạy thoát thì tốt quá!”
Hạ Tuyết vui mừng cảm thán.
Những lúc thế này, cô mới thấy điều kỳ diệu khi nữ chính được tác giả buff
quá lố. Theo như thông tin cô tiếp nhận được khi mới xuyên thành nguyên
chủ, Hà Lạc Tâm có rất nhiều tài năng, một trong số đó là lái xe tốc độ.
“Chị Tuyết, em không muốn tạt nước lạnh chị đâu, nhưng chưa chắc chúng ta đã chạy thoát, đây là địa bàn của Trương Tử Sơn, chúng ta vẫn chưa ra khỏi thành phố thì vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hơn nữa…” Lâm
Anh Anh vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Hạ Tuyết bóp mạnh: “Trên người
chị còn có định vị.”
Câu nói của Lâm Anh Anh làm cho Hạ Tuyết hốt
hoảng. Nơi cô ấy vừa bóp mạnh hiện rõ một dấu tròn, ban đầu Lâm Anh Anh
cũng không biết nhưng khi nãy cô định dùng điện thoại để liên lạc, thì
vô tình ấn vào chỗ “vị trí”, hai chấm màu đỏ hiện ra rõ rệt theo tuyến
đường chạy trốn của họ.
Một cái là của cô, còn cái kia xét theo viu trí chính là của Hạ Tuyết.
“Cũng sớm lường trước chuyện này rồi mà. Không phải tự nhiên mà Trương Tử Sơn để cô tự do đâu. Cố thêm chút nữa là chúng ta có thể ra khỏi thành phố
rồi.”
Hà Lạc Tâm trấn an.
Hạ Tuyết không nói chuyện, cô bóp chặt cánh tay của mình, lực đạo rất mạnh tưởng chừng như sắp bóp vụn xương cánh tay.
Không khí trong xe tĩnh lặng, Hà Lạc Tâm tiếp tục công việc của mình, cô nhìn bản đồ chỉ dẫn, hướng đi của họ chỉ còn vài trăm mét nữa là thoát khỏi
cái lồng giam của Trương Tử Sơn.
Tuyến đường chạy trốn rất thuận
lợi, đây là vùng ngoại ô nên nhà cửa thưa thớt, ít người qua lại. Hà Lạc Tâm chạy hết tốc độ, cô từng học qua mấy buổi lái xe cùng đàn anh của
anh trai trong sở cảnh sát ở kiếp trước, cho nên cô luôn tự tin vào khả
năng điều khiển vô lăng, vì lẽ đó lúc đưa ra kế hoạch tẩu thoát, Hà Lạc
Tâm đã nhận trách nhiệm lái xe.
Trong số ba người thì Lâm Anh Anh
có thân thủ tốt nhất, bởi vì được Trương Tử Sơn bỏ công sức tìm kiếm và
đào tạo từ mấy đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột. Lúc được chọn bảo vệ Hạ
Tuyết, Lâm Anh Anh chưa từng nghĩ đến việc phản bội lại chủ của mình cho đến khi Trương Tử Sơn dung túng cho Mễ Ly bắt cóc cô uy hiếp Hạ Tuyết.
Mặc dù kẻ lái xe cũng là một cao thủ nhưng so với Lâm Anh Anh còn kém rất
xa, thậm chí đó còn là người ngu ngốc cả tin, chỉ vài lời của Hạ Tuyết
đã gạt được hắn.
Chiếc xe vẫn lao nhanh với tốc độ xé gió, đoạn
đường rời khỏi thành phố của Trương Tử Sơn đã gần như hiện ra trước mắt, Hạ Tuyết cực kỳ mừng rỡ, mấy ngày bị giam cầm cuối cùng cũng có thể lấy lại được tự do.
“Hạ Tuyết, cô đừng mừng rỡ sớm như vậy!”