Chương 107 - Chương 107
Nửa đêm, tin tức về việc Mễ Ly trốn thoát đã đến tai của Hoắc Đình Kiêu. Để không đánh thức Hạ Tuyết đang ngủ bên cạnh, hắn nhẹ nhàng rời khỏi
phòng, cầm theo điện thoại nghe phía cảnh sát thông báo.
Buổi
chiều hôm nay khi đang trên đường áp giải, chiếc xe chở phạm nhân gặp
một tai nạn giao thông trên đường, trong lúc cảnh sát đang giải quyết
thì Mễ Ly đánh gục nữ cảnh sát canh giữ cướp súng rồi trốn thoát. Không
một ai có thể tưởng tượng được một cô gái nhìn có vẻ mỏng manh như cô ta lại từng học võ. Bởi vì Mễ Ly từ trước đến giờ chưa từng thể hiện, nên
nữ cảnh sát kia lơ là không đề phòng con hổ dưc bên cạnh.
Khi Mễ
Ly trốn thoát, tất cả cảnh sát có mặt lập tức đuổi theo, tuy nhiên cô ta chạy quá nhanh và ẩn núp quá giỏi, nên hiện tại cảnh sát vẫn đang truy
lùng, đồng thời phát thông báo rộng rãi về chuyện này trên phương tiện
truyền thông đại chúng.
Hoắc Đình Kiêu cúp máy, hắn tựa vào ban
công ngoài phòng sách hút một điếu thuốc. Người Mễ Ly hận nhất là Hạ
Tuyết, lần này ả vượt ngục e là sẽ tìm vị hôn thê của hắn đầu tiên. Có
lẽ hắn nên sắp xếp người bảo vệ Hạ Tuyết hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Mễ Ly có bối cảnh tương đối bí ẩn, vì chuyện lần trước, hắn bắt tay vào
điều tra thân thế cùng mối quan hệ của cô ta. Trừ những thông tin cơ bản hắn đã biết qua phương tiện truyền thông, còn một số tin khác khiến hắn phải bất ngờ.
Một trong số đó là mối quan hệ tình nhân với Trương Tử Sơn.
Mễ Ly và tên họ Trương đó đã quen biết mộ thời gian dài, không chỉ có vậy, ả cũng là người mốc nối để Tống Phương Thảo có thể vào giải trí Thế Kỷ, khi vừa bị Hoàng Duệ sa thải. Chuyện lần trước Hạ Tuyết gặp phải ở công viên giải trí cũng dính dáng đến ả và Trương Tử Sơn, tuy nhiên Hoắc
Đình Kiêu đang chờ thêm nhiều bằng chứng khác mới chính thức tố cáo với
cảnh sát.
Còn về phần Trương Tử Sơn, hắn cũng không phải là một
thương nhân đơn giản. Những thông tin về hắn còn ít hơn là thông tin về
Mễ Ly. Khó khăn lắm Hoắc Đình Kiêu mới tra ra một vài chuyện, nhưng sau
đó những chuyện Hoắc Đình Kiêu tra được lần lượt được tẩy trắng khiến
hắn bất ngờ, con người này cực kỳ nguy hiểm.
Hoắc Đình Kiêu phả ra làn khói trắng, điều làm hắn không hiểu nhất chính là chuyện Trương Tử
Sơn cứ dính lấy Hạ Tuyết. Trong ký ức của mình, Hoắc Đình Kiêu xác nhận
chưa từng gặp hắn ta ở bất cứ đâu, hay là xung quanh Hạ Tuyết. Hắn và cô ấy quen biết từ nhỏ, dù có lớn tuổi hơn nhưng ánh mắt luôn luôn đặt
trên người Hạ Tuyết. Mọi mối quan hệ và người cô ấy từng tiếp xúc hắn rõ hơn ai hết. Họa chăng đoạn hắn không chú ý là quãng thời gian hăn ở
nước ngoài mà thôi.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại đột
ngột vang lên làm Hoắc Đình Kiêu thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Hắn
nhìn vào màn hình hiện tên người gọi đến, là Hoắc Thiên Ân, nửa đêm rồi
không biết tên em trai ngu ngốc này tại sao còn gọi cho hắn.
“Anh, anh đã biết chuyện Mễ Ly vượt ngục chưa?”
Đây là câu đầu tiên Hoắc Thiên Ân hỏi sau khi Hoắc Đình Kiêu vừa chấp nhận cuộc gọi.
“Tôi đã biết rồi, cảnh sát vừa gọi điện cho tôi.”
Hoắc Đình Kiêu từ tốn đáp.
“Lần này cô ta vượt ngục chắc chắn sẽ tìm đến Hạ Tuyết, anh có kế hoạch gì chưa?”
Hoắc Thiên Ân lại hỏi.
“Vẫn chưa! Cậu có kế hoạch gì rồi à?”
“Đúng vậy, ngay khi
tin tức Mễ Ly trốn thoát lan truyền trên mạng, em đã nghĩ ra một kế
hoạch để bắt sống, đồng thời ép cô ta khai ra người chủ mưu đứng phía
sau, tuy nhiên kế hoạch này hơi mạo hiểm và cần có Hạ Tuyết làm mồi nhử. Anh, anh có thể để Hạ Tuyết trở thành mồi câu trong lưới em giăng ra
không? Em đảm bảo sẽ không để vị hôn thê của anh gặp nguy hiểm.”
Hoắc Thiên Ân dè chừng hỏi.
Mỗi khi nhắc đến việc Hạ Tuyết là vị hôn thê của anh trai, hắn luôn cảm thấy rất ngượng miệng và trong lòng vô cùng bức bối.
“Cậu lấy gì đảm bảo sẽ không để Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm? Tôi biết cậu không hề thích cô ấy, nhưng cậu cũng đừng mượn việc bắt Mễ Ly để hại chết
Tiểu Tuyết. Cô ấy đã không làm phiền đến cậu từ lâu rồi mà?”
Hoắc Đình Kiêu không vui nói.
“Anh, anh đừng hiểu lầm, em không có ý đó đâu!” Hoắc Thiên Ân vội nói: “Từ
lâu rồi em cũng không quan tâm đến Hạ Tuyết có làm phiền em nữa hay
không, lúc nào em cũng xem cô ta như không tồn tại, nếu không phải lần
này xảy ra chuyện lớn, em cũng lười nhớ đến sự có mặt của cô ta. Anh,
chắc anh cũng biết mối quan hệ giữa Mễ Ly và Trương Tử Sơn chứ? Dùng Hạ
Tuyết làm mồi không chỉ câu được con cá lớn là Mễ Ly, còn có khả năng
khiến con cá mập như Trương Tử Sơn sa lưới. Anh, hôm nay em đã tận mắt
chứng kiến tên họ Trương đó si mê Hạ Tuyết đến mức nào, so với anh lúc
trước chỉ có hơn chứ không kém cạnh đâu.”
Hoắc Thiên Ân tỉ mỉ phân tích.
Hắn cũng nói thêm về chuyện đã gặp Hạ Tuyết và Trương Tử Sơn hôm nay, có
thể anh trai của hắn đã biết rồi nhưng hắn vẫn phải nói cặn kẽ.
“Tôi vẫn không đồng ý để Tiểu Tuyết làm mồi như. Cô ấy rất quan trọng với
tôi, tôi không thể để cô ấy mạo hiểm hay gặp bất kỳ sự đe doạ nào tới
tính mạng.”
“Nhưng mà…”
“Cậu không cần nói nữa, quyết định của tôi vẫn vậy, không đồng ý, tức là không đồng ý!”
Hoắc Đình Kiêu nói xong liền ngắt kết nối cuộc gọi.
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Thiên Ân nghe mấy tiếng tít tít kéo dài chân nản, biết trước anh trai sẽ không đồng ý nhưng hắn vẫn hy vọng Hoắc Đình
Kiêi vì lấy đại cuộc làm trọng, người như? Mễ Ly không thể để cô ta nhởn nhơ bên ngoài, càng không thể để cô ta và Trương Tử Sơn có cơ hội tiếp
xúc, bối cảnh của tên ấy vẫn đang là ẩn số, nếu có sự tiếp tay của hắn
ta, muốn bắt Mễ Ly sẽ rất khó..
Ở bên này, Hoắc Đình Kiêu lại hút
thêm mấy điếu thuốc nữa, những gì Hoắc Thiên Ân nói hắn đều hiểu, tuy
nhiên hắn không muốn Hạ Tuyết dính đến chuyện này, cô ấy là bảo vật quý
giá trong lòng hắn, tỷ như Hạ Tuyết gặp chuyện gì không hay, hắn sẽ đau
khổ, day dứt suốt đời.