Chương 7
Lan Ngọc Dung vào phòng tắm xả nước nóng, kiểm tra sàn nhà – để đề phòng – cô chọn một đôi dép chống trượt, sau đó cầm khăn tắm và điện thoại di động bước vào, quyết định tắm thật kỹ.
Bồn tắm có chức năng mát-xa, Lan Ngọc Dung ngâm mình trong làn nước ấm rồi từ từ thở ra.
Hôm nay cô có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của thân thể.
Không chỉ bụng nhô thêm ra, mà ngực cũng lớn hơn, hơi đau.
Eo cũng thấy đau nhức ít nhiều, may là sau khi tắm xong, ngâm mình trong nước, cảm giác trĩu nặng đã bớt đi nhiều.
Chẳng mấy tháng nữa mà tới lúc sinh, trong lòng dù gì cũng có chút hoảng sợ.
Mặc dù thâm tâm cô muốn nhất là giữ hai đứa bé lại, nhưng cô không phải không sợ.
Càng đến cuối giai đoạn mang thai, bụng càng lớn, cô so với người bình thường cũng sẽ cực khổ nhiều hơn.
May mắn thay, chú ý và điều chỉnh từ giờ chưa phải là muộn.
Cô cần kiểm soát cân nặng, cân bằng dinh dưỡng, kiên quyết không thể để mình bị mập khống.
Đây là sự quật cường cuối cùng đối với dáng người với tư cách là một nhà thiết kế.
Lúc Lan Ngọc Dung tắm, cô cầm điện thoại lên loay hoay một lát.
Thời điểm cô nằm viện một mực cố gắng để mình an tâm dưỡng thai, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện quan hệ cha con của Lan Khang Khải với cô như thế nào, chuyện của Giang Hàn Mặc với Thu Nghiên, chuyện công ty… Tất cả mọi thứ, đều để đến khi xuất viện rồi tính sau.
Cô muốn có trách nhiệm đối với thân thể mới của mình, cũng như là trách nhiệm đối với đứa bé trong bụng.
Hôm nay lúc vừa xuất viện, cô đã suy nghĩ nhiều hơn đến chuyện của công ty.
Dù sao cũng phải nuôi con, việc kiếm tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu. Dù cô có không ít tiền trong ngân hàng, nhưng ai lại ngại kiếm nhiều tiền hơn chứ?
Cuốn sách không viết chi tiết về cách hoạt động và nhân sự công ty của cô, cô chỉ biết rằng đó là một công ty liên quan đến thiết kế.
Nguyên chủ mở công ty chỉ vì mục đích mua vui, phần lớn thời gian là dùng để theo đuổi Giang Hàn Mặc và phá hoại tình cảm nam nữ chính, vì vậy, người nắm quyền thực tế ở công ty là trợ lý của nguyên chủ – Lâm Nguyệt Chiếu.
Lan Ngọc Dung đọc qua phần ghi chép về cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Nguyệt Chiếu, phát hiện tin nhắn qua lại giữa hai người rất ít, về cơ bản cứ cách một hai tháng mới có báo cáo một lần.
Rất nhiều chuyện, cô đều để cho Lâm Nguyệt Chiếu đi xử lý, thỉnh thoảng tới kiểm tra sổ sách là được.
Tuy nhiên, để bản thân không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện gốc, cũng là đẻ có một cuộc sống hoàn toàn mới, Lan Ngọc Dung quyết định dốc toàn lực cho nghề thiết kế của mình, đồng thời, cũng phải lấy lại quyền lực thực tế trên công ty.
Cô không muốn công ty bị phá sản.
Đến mức Lâm Nguyệt Chiếu…
Cô cần tìm chút thời gian để đến công ty một chuyến mới được.
Nếu như đáng tin, thì sẽ tiếp tục giữ lại, làm cánh tay phải của cô.
Còn nếu như không đáng tin… Cô cũng phải có các biện pháp thích hợp mới được.
Suy cho cùng, vua nào thì thần nấy thôi….
Sau khi Lan Ngọc Dung tắm rửa xong, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cô quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ, tìm một bộ đồ ngủ để mặc vào.
Nhìn tủ có đủ loại quần áo, cô lại thấy có chút rầu rĩ – hiện tại cô đã mang thai năm tháng, những bộ quần áo mỏng manh xinh đẹp này sợ là không mặc được nữa.
Phải mua quần áo mới thôi.
Lan Ngọc Dung lau khô tóc, mở phần mềm mua sắm trực tuyến thì thấy nhiều bộ quần áo dành cho bà bầu rộng thùng thình giản dị, không cảm nhận được tí vẻ đẹp nào trong các thiết kế đó. Thỉnh thoảng cũng có vài bộ đẹp nhưng lại bị giới hạn bởi tháng mang thai của bà bầu và kích thước bụng bầu khác nhau.
Nói cách khác, muốn biết bộ quần áo đó có vừa với mình không, phải tự thử mới biết.
Rồi còn các loại đồ lót nữa…
Lan Ngọc Dung nhìn mình, cảm thấy bụng bản thân còn lớn hơn bụng người mẫu mang thai được năm tháng, liền rơi vào trầm tư.
Quên đi, cô vẫn là nên tự thiết kế cho mình những bộ quần áo phù hợp thì hơn!
Từ nay đến hết thai kỳ, chỗ nào không vừa có thể tự sửa hoặc may mới luôn.
Lan Ngọc Dung là một cô gái theo đuổi cái đẹp, cô mong rằng mình cũng có thể xinh đẹp khi mang thai.
Sau khi Lan Ngọc Dung hạ quyết tâm, cô đi quanh biệt thự một vòng, thăm thú tìm hiểu một chút thì thấy có một phòng sách và một phòng tập thể dục.
Đồ đạc bài trí cũng khá đầy đủ.
Lan Ngọc Dung tính toán trong lòng, sau này có thể làm thiết kế ở phòng sách, rèn luyện thân thể trong phòng tập thể dục.
Ở phòng sách cô tìm được một quyển phác thảo và một bộ dụng cụ vẽ, liền có hứng thú, thuận thế ngồi xuống bàn đọc sách, bắt đầu thiết kế bộ trang phục đầu tiên dành cho phụ nữ mang thai.
Nhớ đến một tuần trước cô vẫn đang mơ về việc thiết kế váy cưới cho riêng mình ở Paris – mọi cô gái đều tưởng tượng mình sẽ mặc váy cưới như thế nào, ngay cả khi ấy cô không lựa chọn kết hôn, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô ao ước – hiện tại cô lại ở đây trực tiếp nhảy từ váy cưới đến có quần áo dành cho bà bầu.
Lan Ngọc Dung khẽ cười khổ.
Thế sự quả khó lường mà!
Tuy nhiên, cô sẽ không nản lòng, cô cũng có thể thiết kế ra những bộ trang phục đẹp dành cho phụ nữ mang thai!
Cô sẽ là người dẫn đầu xu hướng đồ mặc bà bầu trên thế giới cho mà xem!
Lan Ngọc Dung high được một lát thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại thông báo cuộc gọi đến từ Lan Khang Khải, liền nối máy: “… Bố.”
“Ừ. Dung Dung, đã về đến nhà chưa? Nghỉ ngơi như thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Vậy thì được…” Lan Khang Khải do dự một chút, hỏi cô, “Nếu như lúc nào con muốn về nhà, bố đều hoan nghênh con.”
“…. Vâng, cám ơn bố.” Lan Ngọc Dung chân thành nói.
Lan Khang Khải lại chần chừ trong chốc lát: “Bố nghe Mạn Mạn nói là nhị thiếu gia nhà họ Chu đến đón con xuất viện?”
“…Vâng, là cậu ấy.” Lan Ngọc Dung thừa nhận. Chuyện này cũng chẳng có gì mà nói dối cả.
“Vậy… là nó sao?” Lan Khang Khải cẩn thận xác nhận.
“Không phải.” Lan Ngọc Dung thở dài, “Bố cũng đừng bận tâm, trong lòng con hiểu rõ.”
“Vậy… Có muốn bố giới thiệu cho mấy người bạn không? Trước hết thì cứ qua lại tìm hiểu xem sao, cũng không thiếu đàn ông ưu tú thích trẻ con sẽ không để bụng…” Lan Khang Khải đề nghị.
Lan Ngọc Dung đầu đầy vạch đen: “Không cần đâu, bố, thật sự không cần. Nếu con muốn tìm một người đàn ông chịu trách nhiệm, còn cần đến biện pháp vòng vo như vậy sao?”
Lan Khang Khải không mảy may lên tiếng.
Con gái của ông còn dám mang bầu trước khi lập gia đình, cũng không biết bố đứa bé là ai, mà vẫn có thể làm được…
Đúng là không cần đến biện pháp vòng vo này.
Nếu con bé muốn ổn định lại, nhất định là có cách.
Haizz.
Cuối cùng, vẫn là do ông không giáo dục con gái tốt, cũng không chăm sóc nó kỹ mà.
Lan Khang Khải áy náy hỏi cô: “Vậy con nghĩ như thế nào?”
“Bây giờ con không muốn yêu đương, cũng không muốn kết hôn.” Lan Ngọc Dung nói, “Con chỉ muốn sống một mình, tự mình sinh con và chăm sóc chúng.”
Quả nhiên…
Lan Khang Khải nhận được câu trả lời đầy quả quyết của con gái, lại yên lặng một lúc, mới nói: “Được rồi, nếu con quyết định như vậy, bố cũng chỉ có thể ủng hộ lựa chọn của con.”
“Cám ơn bố.” Lan Ngọc Dung dừng lại một chút, rồi nói, “Thật xin lỗi, bố.”
Tâm trạng Lan Khang Khải muôn vàn rối ren: “Bố mới là người nên nói lời xin lỗi… Bố không chăm sóc con tốt… Con yên tâm, con không phải một mình, có bố ở đây, bố mà có thể để cho con gái với cháu mình phải chịu uỷ khuất sao?”
Hai cha con cô đây cũng tính như là đã đến giai đoạn thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.
Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Lan Khang Khải không ép buộc con gái về nhà, chỉ là đề nghị cô thuê một người dì chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô tại nhà.
Lan Ngọc Dung cũng ngoan ngoãn nghe lời, nói nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, có thời gian rảnh sẽ về thăm ông.
Sau khi cúp điện thoại, tảng đá lớn trong lòng Lan Ngọc Dung cũng dần dần buông xuống.
Nghĩ đến cha mẹ ở thế giới kia, Lan Ngọc Dung có chút khổ sở, không biết bọn họ thế nào, nuôi con gái hơn hai mươi năm rồi lại vô duyên vô cớ biến mất như vậy, hai người họ khẳng định là rất chật vật…
Từ lúc Lan Ngọc Dung xuyên qua thế giới này, vẫn luôn kiềm chế bản thân không nhớ đến thế giới kia, mãi cho đến giây phút này, sự nhớ nhung cha mẹ lại được gợi lên qua Lan Khang Khải.
Mà thứ tình cảm này, chỉ cần có một lỗ hổng, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bùng phát.
Lan Ngọc Dung nước mắt lã chã, thấm ướt bản thảo thiết kế của cô.
Lan Ngọc Dung không nhịn được mà gục trên bàn khóc một trận.
Sau khi bào thai trong bụng bất an động mấy lần, cô mới chậm rãi ngừng khóc.
Việc giải phóng sau khi kìm nén thực sự rất cần thiết.
Lan Ngọc Dung tự biết chừng mực, việc đến nước này, dù cô khóc nữa khóc mãi cũng không có biện pháp trở về, chỉ có thể sống thật tốt ở kiếp này, chăm sóc mình thật tốt, chính là sự an ủi lớn nhất dành cho cha mẹ.
Cô lau nước mắt, trấn tĩnh lại rồi vỗ về thai nhi trong bụng.
Nhìn những giọt nước mắt thấm trên bản thảo thiết kế, Lan Ngọc Dung như có thêm cảm hứng mới.
Cô vẽ lại một bản khác, so với thiết kế ban đầu thì có điểm thêm vài giọt lệ.
Sau khi vẽ xong, Lan Ngọc Dung mới nhận ra mình ngồi đã lâu, cũng may bảo bảo không quấy rầy cô quá nhiều. Cô đứng dậy vận động một chút rồi đi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
– – Vậy mà thật sự có nguyên liệu nấu ăn, còn là đồ mới.
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là Chu Văn Quang đã mua cho cô.
Lan Ngọc Dung gửi một tin nhắn cho Chu Văn Quang: Lão Chu, cảm ơn cậu!
Chu Văn Quang trả lời trong vài giây: Sao lại khách khí rồi?
Lan Ngọc Dung: Cậu đang làm gì?
Chu Văn Quang: Ngủ, buổi tối tôi phải đến quán bar một lát. Hôm nay quán bar mới đi vào hoạt động, tôi đến xem như thế nào. Hơn nữa, hai ngày nay bố tôi tâm trạng không tốt, cứ muốn chặn đường tôi, tôi phải tránh đi một chút.
Lan Ngọc Dung: Vậy… Chúc cậu may mắn?
Chu Văn Quang: Ừ, nói chuyện sau. Có chuyện gì thì gọi điện thoại.
Lan Ngọc gửi qua một biểu tượng cảm xúc.
Quán bar của Chu Văn Quang là do chính tay anh mở, ba anh vẫn luôn muốn anh về làm việc cho công ty nhưng anh không thích, hơn nữa lại có một người anh có năng lực đứng trên nên anh càng hành động tự do và vô nguyên tắc.
Hôm nay anh đưa Lan Ngọc Dung đi ăn cơm, không biết tại sao ông già lại biết, ông ấy cho rằng anh làm cho con gái nhà người ta lớn bụng, bảo anh về nhà giải thích rõ ràng.
Loại chuyện này một khi gia trưởng can thiệp liền rất khó nói rõ ràng, hơn nữa anh và Lan Ngọc Dung vốn chẳng có gì. Cho nên, sau một hồi cân nhắc, anh quyết định có thể tránh được, thì nên tránh.
Hơn hết, những chuyện này, anh không cần phải nói cho Lan Ngọc Dung để cô phải lo lắng theo làm gì.
Mấy ngày nay Lan Ngọc Dung hành động như một con người khác, có lẽ cô ấy thực sự bị tổn thương vì “theo đuổi không thành”, suy nghĩ cũng theo đó mà khai thông, không theo đuổi Giang Hàn Mặc nữa.
Nhưng mà nhé…
Chu Văn Quang lại bất lực lắc đầu, mặc dù cô ấy đã không treo mình trên cái cây Giang Hàn Mặc, nhưng lại giống như chui vào một ngõ cụt khác.
– — Lan Ngọc Dung ngốc này thực sự muốn sinh đứa bé rồi làm mẹ đơn thân.
Đây không phải là não úng nước thì là cái gì?
Nhưng anh cũng không thể nói được.
Cũng chẳng thể khuyên.
Chu Văn Quang nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc —
Nếu thật sự không được, anh nghĩ cách đi tìm bố đứa bé thăm dò một chút vậy?
– –
Truyện được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com