Chương 10
Lâm Nguyệt Chiếu thấy Trình Nhất Phàm không khách sáo như vậy, sắc mặt có chút lúng túng đã hơi hoà hoãn lại.
Cô ta cười nói: “Nếu như học trưởng khách sáo với em, thế không phải là quá khách sáo sao?”
Trình Nhất Phàm nghe vậy híp mắt một cái, ăn cái bánh nhỏ thành hai ba miếng, xé một cái khác, ăn xong, uống một hớp cà phê. Anh lấy khăn giấy lau miệng: “Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi. Công ty của cô dự định phí bản quyền là bao nhiêu?”
Lâm Nguyệt Chiếu không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút, mới đẩy kế hoạch hợp tác đã vạch ra qua: “Anh xem trước đi?”
Trình Nhất Phàm cầm lấy văn kiện, đọc lướt qua: “Ba trăm vạn, bản quyền trang phục cho nhân vật trong trò chơi là mười năm, thông báo chúng ta sẽ hợp tác qua trò chơi sau…”
Lâm Nguyệt Chiếu cũng cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt tham lam rơi xuống khuôn mặt điển trai của Trình Nhất Phàm, vừa nhìn một cái liền quay đi.
Trình Nhất Phàm đặt văn kiện xuống: “Cô biết trò chơi của chúng tôi có bao nhiêu nhân vật không?”
Lâm Nguyệt Chiếu trả lời thành thật: “Không biết. Tuy nhiên, cuối cùng chỉ có một số có thể trở nên nổi tiếng, tối đa không quá hai mươi.”
Trình Nhất Phàm mặc cả: “Mười năm dài quá, năm năm.”
Lâm Nguyệt Chiếu chỉ do dự một chút, sau đó nói: “Được. Năm năm thì năm năm.”
Trình Nhất Phàm: “…”
Lâm Nguyệt Chiếu hỏi lại, “Còn câu hỏi nào khác không?”
Trình Nhất Phàm nghĩ về yêu cầu từ những người trong phòng làm việc trước khi anh ra ngoài, khó khăn mở miệng: “Tôi cũng có thể bán bản quyền sản xuất ngoại vi* cho công ty của cô, cô có cân nhắc không? Thêm một số tiền nữa.”
*Sản xuất ngoại vi (nếu bạn nào theo học chuyên ngành kinh tế mà nhận thấy thuật ngữ nào phù hợp hơn với phần mô tả này thì cmt bảo để mình sửa nhá): ý chỉ sản xuất ra các sản phẩm có liên quan đến một thứ gì đó. Ví dụ như ở đây là trò chơi mà công ty Trình Nhất Phàm phát hành, sau khi bán bản quyền sản xuất ngoại vi cho công ty Lan Ngọc Dung thì công ty Lan Ngọc Dung có quyền sản xuất các đồ vật liên quan có trong trò chơi (như trang phục COSPLAY, phụ kiện đi kèm…) thành các sản phẩm đem bán ra ngoài thị trường.
Lâm Nguyệt Chiếu nở nụ cười: “Học trưởng cho rằng thêm bao nhiêu là thích hợp?”
“Thêm ba trăm vạn nữa.” Trình Nhất Phàm nói như thể đang đi đánh bạc, sau đó bổ sung, “Tôi chỉ cần 20% phần lợi nhuận sau này*. Hơn nữa là bắt đầu thanh toán sau khi đã trừ ba trăm vạn phí bản quyền.”
*Lợi nhuận mà Trình Nhất Phàm nói ở đây theo mình có lẽ là lợi nhuận bán các sản phẩm liên quan đến trò chơi.
Lâm Nguyệt Chiếu không lên tiếng.
Trình Nhất Phàm nói thêm: “Thu nhập ở khu vực xung quanh thực sự rất khả quan, công ty cô cũng có thể bán hàng ở nước ngoài, đặc biệt là Châu Âu, Mỹ và Nhật Bản. Khi tôi đến đây, tôi thấy các cô gái ở quầy lễ tân đều mặc những chiếc váy nhỏ xinh, bây giờ giới trẻ rất thích tham gia các hội chợ Anime, và cũng có rất nhiều hội chợ Anime ở các thành phố khác nhau, thu nhập từ mô hình với những sản phẩm liên quan này cũng không tệ.”
Lâm Nguyệt Chiếu mím môi, im lặng một lúc: “Sáu trăm vạn hơi nhiều, em không quyết định được, phải hỏi qua sếp của chúng em. Số tiền em có thể quản lý nhiều nhất là năm trăm vạn. Mà sếp sẽ không hỏi đến.”
Tính ám chỉ trong lời này quá mạnh mẽ, ánh mắt Trình Nhất Phàm rơi trên khuôn mặt cô ta vài giây. Lâm Nguyệt Chiếu giả vờ trấn tĩnh.
“Nếu là như vậy, thì tôi sẽ lấy 60% lợi nhuận sau này cho sản phẩm ngoại vi.*” Trình Nhất Phàm thăm dò.
*Ý Trình Nhất Phàm ở đây là nếu lấy năm trăm vạn phí bản quyền theo lời Lâm Nguyệt Chiếu đang ám chỉ (gồm ba trăm vạn bản quyền trang phục + hai trăm vạn bản quyền sản xuất ngoại vi thì phải) thì lợi nhuận sau khi bán sản phẩm liên quan Trình Nhất Phàm sẽ lấy thành 60% thay vì 20% như ở trên.
Nhìn thấy Lâm Nguyệt Chiếu lộ vẻ mặt khó khăn, anh cười một tiếng: “Không sao, nếu thực sự không được, thì ba trăm vạn phí bản quyền trang phục là tốt rồi… Sếp công ty cô không đồng ý sự hợp tác này sao?”
Lâm Nguyệt Chiếu: “Cũng không phải. Chẳng qua em chỉ lo là, vạn nhất cô ấy không thích nó, làm rối tung mọi thứ lên thì mất nhiều hơn được.”
“…” Đây là loại sếp gì vậy?
Trình Nhất Phàm lại hỏi cô ta: “Tiện đây có thể hỏi cô giữ vị trí nào trong công ty không?”
Lâm Nguyệt Chiếu: “… Tại sao lại hỏi điều này?”
“Chỉ là muốn xác định xem phí bản quyền có tới được tay tôi hay không.” Trình Nhất Phàm cười nhẹ.
Lâm Nguyệt Chiếu đột nhiên không nói nên lời.
Mặc dù được người ta gọi một cách kính trọng là “Lâm tổng”, nhưng thực ra cô ta chỉ là một tổng thư ký.
Dòng tiền mà cô ta có thể tự do kiểm soát thực ra không nhiều như cô ta nói, nhưng Lâm Nguyệt Chiếu đã làm điều này nhiều lần, căn bản là không có vấn đề gì cả.
Lâm Nguyệt Chiếu một hồi lâu không lên tiếng, sắc mặt thay đổi thành muôn hình vạn trạng.
Trình Nhất Phàm nói rõ ràng: “Nguyệt Chiếu, mặc dù chúng ta có giao tình, nhưng tôi không hi vọng cô bí quá hoá liều.”
Lâm Nguyệt Chiếu có chút đỏ mặt: “Học trưởng, em…”
Trình Nhất Phàm đứng dậy: “Như vậy đi, việc hợp tác cô cứ suy nghĩ thật kĩ, cũng có thể nói chi tiết với sếp của cô. Nói không chừng cô ấy cũng sẽ cảm thấy hứng thú đấy. Tôi khá chắc chắn về trò chơi của mình. Có thể có sáu trăm vạn, tất nhiên là tốt hơn so với ba trăm vạn.” Anh nhún vai, nói đùa,” Dù gì thì tôi cũng rất cần tiền. “
Lâm Nguyệt Chiếu cũng đứng dậy: “… Được rồi. Vậy, học trưởng cho em thêm hai ngày nữa. Trong vòng hai ngày, em nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Trình Nhất Phàm: “Cảm ơn.” Anh nhìn thời gian, “Gần trưa rồi, cùng ăn bữa cơm nhé.”
Lâm Nguyệt Chiếu hai mắt sáng lên, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế: “Hôm nay chắc không được, nếu hợp tác đạt được, học trưởng có thể mời em lần nữa thì tốt.”
Trình Nhất Phàm: “Cũng được, trước hết cứ như vậy đã.”
Lâm Nguyệt Chiếu tiễn anh ra cửa, trong khi đợi thang máy, Trình Nhất Phàm muốn nói lại thôi, anh muốn hỏi cô gái mà anh nhìn thấy khi anh đến là ai. Nhưng cuối cùng sau khi suy nghĩ một chút, lại từ bỏ.
Thang máy lên đây rất nhanh, Trình Nhất Phàm vừa vẫy tay với Lâm Nguyệt Chiếu, vừa bước vào thang máy rời đi.
Lâm Nguyệt Chiếu đứng tại chỗ thang máy một lúc lâu, mới xoay người quay trở lại công ty.
Sở dĩ hôm nay cô ta từ bỏ cơ hội đi ăn với Trình Nhất Phàm, là muốn nhân lúc Lan Ngọc Dung ở công ty, trò chuyện thật tốt với cô ấy về chuyện của công ty Trình Nhất Phàm một chút.
Trong nhận thức của cô ta – Lan Ngọc Dung là người ngu ngốc nhiều tiền dễ lừa, ngoại trừ tính cách đại tiểu thư có chút nóng nảy, chỉ cần cô ta dỗ dành tốt, giải thích lợi hại rõ ràng, nhất định có thể thuyết phục được Lan Ngọc Dung.
Chỉ là… Giang Hàn Mặc mà Lan Ngọc Dung một mực theo đuổi… dường như cũng là một tài năng trong lĩnh vực liên quan đến trò chơi.
Hơn nữa, cô cũng biết, đại tiểu thư lén lấy đi 5000 vạn tài sản của công ty, định bỏ tiền ra để đuổi nam thần, nhưng không biết có thành công hay không.
Nếu như khoản tiền đó có thể lợi dụng…
Lâm Nguyệt Chiếu vừa suy nghĩ vừa quay trở lại văn phòng chủ tịch.
Cô ta có một phòng làm việc nhỏ của riêng mình, trong khi Đồng Đồng và Bạch Yến Huỷ lần lượt có hai bàn làm việc ở gần cửa. Thấy cô ta bước vào, cả hai cùng chào hỏi Lâm Nguyệt Chiếu.
“Lan tổng đâu?”
“Đang xem báo cáo tài chính và tài liệu hợp đồng gần đây ở bên trong.” Đồng Đồng đáp.
Lâm Nguyệt Chiếu gật đầu, hỏi: “Lan tổng có nói gì không?”
“À… Lan tổng hỏi gần đây trong công ty có xảy ra chuyện gì không…” Đồng Đồng thành thật trả lời, nhưng lại nhanh chóng bổ sung, “Nhưng cô ấy nói là thuận tiện hỏi một chút.”
Ánh mắt Lâm Nguyệt Chiếu khẽ lay động, xoay người đi về phía văn phòng của Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung gần như đã xem xong báo cáo tài chính.
Các văn kiện hợp đồng hợp tác thì mới đọc được hai bản.
Không nghĩ tới tình hình tài chính của công ty hóa ra lại không tệ – nếu như không phải nói là khó khăn.
Cô định đọc bản hợp đồng thứ ba thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Lan tổng.”
Lan Ngọc Dung nghe ra đó là Lâm Nguyệt Chiếu, cô ngồi thẳng dậy, sửa sang lại váy kẻ sọc để đảm bảo rằng đối phương sẽ không nhìn thấy bụng của mình, mới nói: “Vào đi.”
“Lan tổng, tôi đã nói chuyện xong với học trưởng. Nhưng về phương diện kinh phí hợp tác, muốn xác nhận lại với cô một chút.” Lâm Nguyệt Chiếu báo cáo tình hình trò chơi và công ty của Trình Nhất Phàm, cùng số tiền bản quyền họ mong muốn nói hết trong một lần, thử thăm dò, “Lan tổng, cô cảm thấy thế nào?”
Lan Ngọc Dung vốn dĩ muốn giao tất cả mọi chuyện liên quan đến Trình Nhất Phàm cho Lâm Nguyệt Chiếu xử lý, tránh để mình có bất kỳ quan hệ nào với Trình Nhất Phàm, vừa rồi cô cũng đặc biệt dặn dò, để cho Lâm Nguyệt Chiếu toàn quyền phụ trách, bây giờ cô ấy lại chủ động chạy tới tìm mình báo cáo, sau khi nghe xong Lan Ngọc Dung lại thay đổi chủ ý.
Hóa ra thời điểm này Trình Nhất Phàm thực sự đang thiếu tiền.
Mà bản thân cô, vừa vặn có trong tay 8000 vạn tiền vốn vận hành, trừ đi 5000 vạn nguyên chủ đã lấy từ công ty, vẫn còn 3000 vạn gửi trong ngân hàng.
Trong đầu Lan Ngọc Dung suy nghĩ xoay nhanh như chong chóng – điều mà Trình Nhất Phàm muốn nhất ở giai đoạn này thực ra là đầu tư tài chính, chứ không phải là bán bản quyền.
Nếu như chờ đến lúc game của anh ấy trở nên phổ biến, chắc chắn phí bản quyền không chỉ dừng lại ở cái giá hiện tại…
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút về khả năng đầu tư của riêng mình.
Thứ nhất, nguyên chủ lên kế hoạch trêu ghẹo Trình Nhất Phàm, mượn t*ng trùng của anh mà không cho anh ấy biết danh tính của mình, coi như là nguyên chủ có lỗi với anh ấy.
Thứ hai, Trình Nhất Phàm cũng là cha ruột của đứa con chưa chào đời trong bụng mình, việc giúp đỡ anh trong phạm vi khả năng của mình, cũng không quá đáng.
Thứ ba, dù sao cô cũng không định đầu tư vào Giang Hàn Mặc, khoản tiền kia cũng nhàn rỗi, muốn tiền đẻ ra tiền thì ngồi chờ đến kỳ lấy lãi thôi là không đủ, phải mạnh dạn đầu tư.
Về phần thứ tư, cô biết trò chơi của Trình Nhất Phàm chắc chắn sẽ thành công, nếu đầu tư số tiền này thì cô tuyệt đối sẽ không thua lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí ở trước Trình Nhất Phàm còn tích cóp thêm được chút hảo cảm. Để phòng… phòng một ngày nào đó chuyện của đứa bé vô tình bị bại lộ, cũng không đến nỗi quá bị động.
Nghĩ vậy, Lan Ngọc Dung hỏi: “Cô vừa nói… Phòng làm việc của anh ấy đang gọi vốn? Có thông tin liên quan không? Series A* dự kiến bao nhiêu tiền?”
*Một công ty start-up thường trải qua các vòng gọi vốn sau (Vòng gọi vốn sau có quy mô lớn hơn nhiều so với vòng gọi vốn trước):
– Pre-seed Round (Vòng tiền hạt giống): Được coi là bước khởi đầu cho các vòng gọi vốn. Đây là lúc mà người sáng lập thúc đẩy ý tưởng ban đầu của họ đi vào thực tế, vốn đầu tư chủ yếu đến từ bạn bè và gia đình của họ.
– Seed Round (Vòng hạt giống): Khi ý tưởng được đưa vào hoạt động, người sáng lập cần thu hút thêm nhiều đầu tư bên ngoài, số tiền gọi ở vòng này thường dùng để nghiên cứu thêm về nhu cầu của thị trường, sở thích và thị hiếu của khách hàng; vốn đầu tư ở vòng này thường là các nhà đầu tư thiên thần (hiểu nôm na là người có giá trị tài sản đầu tư lớn, hỗ trợ tài chính cho start-up thường với mục đích đổi lấy quyền sở hữu trong công ty).
– Vòng series A: Lúc này mô hình công ty đã dần trở nên rõ ràng, xây dựng được dữ liệu khách hàng và có doanh thu. Start-up tiếp tục với vòng gọi vốn A có quy mô lớn hơn, giai đoạn này để nhận được tiền đầu tư họ cần trình bày được chiến lược sử dụng nguồn vốn rõ ràng, và khả năng mở rộng trong tương lai, vốn đầu tư thường là của nhà đầu tư mạo hiểm (tạm hiểu khác với NĐTTT ở chỗ tham gia vào giai đoạn đầu tư trễ hơn).
– Vòng series B: Khi sản phẩm, dịch vụ của công ty đó phát triển đúng hướng, có tập khách hàng ổn định thì sẽ tới được vòng gọi vốn này. Vốn được dùng để phát triển quy mô doanh nghiệp bằng cách mở rộng đội ngũ, cải thiện cơ sở hạ tầng, thâm nhập vào thị trường mới…
– Vòng series C: Khi start-up có những thành công nhất định với sản phẩm và thị trường ban đầu thì sẽ bắt đầu tới vòng gọi vốn cuối cùng này, mục đích cũng tựa tựa như series B nhưng sẽ bành trướng hơn nhiều:))
Ánh mắt Lâm Nguyệt Chiếu sáng lên: “Lan tổng có hứng thú tìm hiểu sao? Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, buổi chiều sẽ cho cô xem, được không?”
Lan Ngọc Dung gật đầu: “Được.”
Lâm Nguyệt Chiếu dừng lại một chút: “Lan tổng, nếu như cô muốn biết thêm, tôi có thể gọi anh ấy lại, anh ấy vừa rời đi không lâu.”
Lan Ngọc Dung: “Cái đó không cần, trước hết để tôi tìm hiểu đã rồi nói sau.”
“Được, Lan tổng.” Lâm Nguyệt Chiếu hỏi, “Buổi trưa cô muốn ăn gì? Tôi giúp cô đặt món?”
“Không cần, tôi tự mình làm được.”
Sau khi Lâm Nguyệt Chiếu rời khỏi văn phòng, cô ta nhanh chóng gọi cho Trình Nhất Phàm: “Học trưởng, sếp của em đang muốn đầu tư, anh có thể gửi cho em thông tin liên quan đến phòng làm việc của anh không?”
Trình Nhất Phàm mới rời khỏi bãi đậu xe không lâu, nghe xong lời này liền đậu xe ở ven đường, giọng nói cũng có chút kích động: “Đầu tư?”
“Đúng vậy.”
“Được, tôi sẽ bảo Trương Duẫn gửi ngay cho cô.” Trương Duẫn là người chỉ đạo thứ hai trong phòng làm việc của anh, cậu ấy luôn bận rộn với việc thẩm định tài chính và những vấn đề khác.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Nhất Phàm gọi ngay cho Trương Duẫn: “Duẫn này, gửi cho tôi một bản tài liệu về thông tin tài chính.”
“Anh! Là được rồi sao?!” Trương Duẫn cũng hết sức kích động, “Em sẽ gửi ngay lập tức! Anh! Em đã nói đây là dựa vào giá trị nhan sắc mà! Anh xem đi, em nói không sai chứ!”
Khoé miệng Trình Nhất Phàm nở nụ cười, không biết làm sao lại đầy bất lực và tức giận: “Cút, mấy người các cậu hợp sức lại lợi dụng sắc đẹp của anh trai! Còn chưa chắc được hay không đâu, đừng vui mừng quá sớm.”
“Không, em có linh cảm, anh! Lần này chúng ta sẽ thành công!” Giọng của Trương Duẫn âm vang xuyên thấu mạnh đến nỗi Trình Nhất Phàm phải đưa điện thoại ra xa tai, thì lại nghe thấy Trương Duẫn nói: “Anh, như thế nào rồi! Em gái Nguyệt Chiếu vẫn xinh đẹp thế à?”
Trình Nhất Phàm cau mày, nghĩ đến việc Lâm Nguyệt Chiếu có thể lấy quyền mưu tư, lại quay ra dặn dò Trương Duẫn: “Đi chuẩn bị tài liệu gửi nhanh đi. Nhớ, tài liệu về trò chơi bị thất bại nửa đường của chúng ta cũng làm một bản gửi lên.”
Trương Duẫn nghe vậy sửng sốt: “Anh… Đây chính là…” Sẽ bị người ta tìm ra chuyện cũ đó!
“Chúng ta ngoài sáng không sợ tối.” Trình Nhất Phàm bình tĩnh nói, “Giấu đi không báo cáo thì đối phương cũng có thể tra ra được, không bằng thoải mái phơi bày ra.”
– —-
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com