Chương 1
Bụng đau quặn thắt khiến Lan Ngọc Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cô gắng gượng mở mắt, tựa hồ nhìn thấy bác sĩ khoác áo blouse trắng.
Cô giống như… đang nằm trên giường bệnh?
Aiz…Bụng đau quá…
Lan Ngọc Dung vừa mới tỉnh lại trong chốc lát, rất nhanh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ say.
“Giang Hàn Mặc, anh còn nói đứa bé không phải của anh? Anh căng thẳng vì cái gì?”
“Cũng không thể gây ra tai nạn chết người được, anh chẳng qua là đưa cô ta tới…”
“Nói hay lắm! Không chừng cô ta sẽ mang những cơ hội này ra để giở trò, chính là để trói buộc anh, lúc nãy còn cố ý ngã từ cầu thang xuống, nói là em hãm hại, em đẩy cô ta! Sao không để cô ta té chết đi!”
“Thu Nghiên! Bớt tranh cãi một chút đi.”
“Hừ!”
“Đừng nóng giận…”
“Vậy anh đưa em về, phẫu thuật của cô ta cũng xong rồi anh còn ở đây làm gì?”
“Dù sao cũng phải đợi cô ta tỉnh lại.”
“Vậy anh tự đợi đi!”
“Thu Nghiên –”
Âm thanh dần dần đi xa, trong phòng bệnh Lan Ngọc Dung mở mắt to ra.
Giang Hàn Mặc? Thu Nghiên?
Không thể nào?!
Đột nhiên cô đưa tay sờ bụng mình – căng tròn!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!
Lan Ngọc Dung chống người lên, không thể tin nhìn về phía bụng của mình – quả nhiên phần áo quanh bụng có chút nhô lên! Không phải là ảo giác!
Cô chán nản ngả mình lại trên giường, sờ bụng vẫn còn thấy đau, bộ não bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi cô mới nghe được cuộc nói chuyện, xuất hiện hai cái tên, cô còn nhớ.
Vốn là tên của nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết.
Nam chính tên Giang Hàn Mặc, nữ chính tên Thu Nghiên.
Mà trong quyển tiểu thuyết này, còn có một nữ phụ phản diện trùng họ tên với cô – Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung xoa chiếc bụng nhô lên, nhắm mắt lại trong vô vọng.
Xem ra cô đã xuyên vào câu chuyện bên trong cuốn sách, trở thành nữ phụ phản diện Lan Ngọc Dung.
Tâm đang phiền ý đang loạn, Lan Ngọc Dung lại nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, cô còn chưa nghĩ ra mình phải đối mặt với sự thật bản thân đã xuyên không như thế nào, vội vàng nhắm mắt.
“Giang tiên sinh.”
“À, bác sĩ Lưu.” Âm thanh của Giang Hàn Mặc truyền tới, “Ngọc Dung cô ấy sao rồi? Đứa trẻ như thế nào?”
“Vừa hay tôi muốn nói với cậu – may mắn đưa tới kịp lúc, giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm nhất của thai nhi cũng đã qua mới có thể giữ được.”
“Bác sĩ vất vả rồi.”
“Với tư cách là bác sĩ, vẫn muốn chân thành khuyên cậu một câu, vợ cậu mang thai đã 19 tuần, hơn nữa còn là sinh đôi, sau này sẽ càng cực khổ, trải qua lần bất ngờ này, thân thể cô ấy có bị tổn thương đôi chút, thai nhi sẽ tương đối yếu ớt, giờ cậu là chồng, phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Sinh đôi?”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào… Mới hơn bốn tháng, bụng đã rõ ràng như vậy.”
“Sau này sẽ còn lớn hơn, nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt, phụ nữ mang thai đã vốn vất vả, huống chi còn là sinh đôi, đối với cơ thể mẹ gánh nặng sẽ càng tăng gấp đôi.”
“Được, bác sĩ Lưu, tôi hiểu.”
Lan Ngọc Dung nghe tiếng bước chân của một người rời đi, tiếng bước chân của một người tiến đến.
Cô biết, nhất định là bác sĩ Lưu rời đi, còn Giang Hàn Mặc thì vào phòng bệnh.
Lan Ngọc Dung vẫn chưa hồi phục sau cú sốc, đành không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục giả bộ ngủ.
Giang Hàn Mặc đến gần giường bệnh, đắp chăn cho cô xong, lại ngồi một lúc, sau đó điện thoại vang lên, hắn liền vội nhấc máy, đứng dậy đi ra ngoài: “Thu Nghiên… Thế nào?”
Lan Ngọc Dung hé mắt, thấy Giang Hàn Mặc đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không dám tin sờ lại bụng một cái, chắc chắn độ cong nhô lên của cái bụng này không phải là mập ra, mà là bên trong thật sự có tiểu sinh mạng, còn là hai đứa… Nhất thời khóc không ra nước mắt.
Bởi vì tối hôm qua trước khi đi ngủ mới đọc tiểu thuyết, cho nên cô còn nhớ Lan Ngọc Dung này đã làm chuyện não tàn gì.
Lan Ngọc Dung trong sách hơn bốn tháng trước, dùng hết thủ đoạn để ngủ với Trình Nhất Phàm – anh của mẹ kế, trước khi ngủ còn đặc biệt tính kỳ rụng trứng của mình, không để Trình Nhất Phàm đeo bao, còn cố tình làm mấy lần trong đêm đó để có thể khiến mình mang thai thành công. Cũng nhờ vận khí của cô ta tốt, cuối cùng mang bầu thật.
Bụng mỗi ngày một lớn, sau khi bụng Lan Ngọc Dung lộ rõ, liền đi tìm nam chính Giang Hàn Mặc, tuyên bố đứa bé là của hắn, cũng giả bộ ra vẻ đáng thương, cố ý chọc tức nữ chính Thu Nghiên.
Sau đó trong khi cãi vã với Thu Nghiên, cố ý trượt chân, té từ trên cầu thang xuống, trước khi hôn mê còn nhìn Thu Nghiên ám chỉ: “Tại sao lại đẩy tôi… Đứa bé vô tội mà…”
Giang Hàn Mặc vội vàng đưa cô ta tới bệnh viện, sau khi biết được cô ta mang thai sinh đôi cũng rất mừng rỡ – hơn bốn tháng trước, hắn cũng bị Lan Ngọc Dung chuốc say, hai người cùng ở chung qua một đêm. Mặc dù hắn cảm thấy mình không làm chuyện đó cùng Lan Ngọc Dung nhưng cũng không chắc rằng hắn còn tỉnh táo sau khi say rượu.
Nếu Lan Ngọc Dung tìm đến, còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, thì đứa bé có thể đúng là của hắn.
Mà cho dù đứa bé không phải của hắn, cũng phải chờ sinh nó ra thì mới biết được.
Cho nên Giang Hàn Mặc cũng không vạch trần Lan Ngọc Dung, thái độ đối với cô ta cũng tốt ít nhiều.
Đương nhiên, bởi vì nữ chính Thu Nghiên tức giận, Giang Hàn Mặc cũng thương lượng qua với Lan Ngọc Dung, nếu không thì bỏ cái thai đi, hắn có thể cho cô ta một khoản tiền.
Đáng tiếc bản thân Lan Ngọc Dung lại là một thiên kim tiểu thư, căn bản cũng không thèm tiền, khăng khăng muốn sinh con ra bằng được. Thấy cô ta kiên định như vậy, trái lại khiến Giang Hàn Mặc cảm thấy do dự.
Chẳng lẽ đứa bé thật sự là của hắn?
Chiêu “Tình mẫu tử” này của Lan Ngọc Dung thực sự rất được, suýt chút nữa là thành công. Tiếc là sau đó cô ấy lại tìm chỗ chết, luôn muốn khiến nữ chính rời khỏi nam chính, có lần lái xe trên đường nhìn thấy nữ chính, tưởng tượng muốn đụng chết nữ chính, rốt cuộc tinh thần không ổn định, ngược lại khiến mình xảy ra tai nạn giao thông, đụng phải một chiếc xe vận tải lớn.
Khi ấy Lan Ngọc Dung đã mang thai tám tháng, một cú đâm này khiến đứa bé sinh non, nhưng sinh ra không được bao lâu liền bị chết yểu, hai sinh mạng bé nhỏ biến mất vào lúc đó. Thân thể Lan Ngọc Dung cũng bởi vì thương quá nặng, sau khi sinh mất máu quá nhiều, được chăm sóc trong phòng ICU hai ngày, cuối cùng mất.
– ————-
Lan Ngọc Dung nhớ lại câu chuyện của nữ phụ phản diện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô không muốn làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người ta, cũng chẳng muốn chết thảm như vậy.
Phải nghĩ ra cách để tránh xa nam chính mới được.
Lan Ngọc Dung nhanh chóng nhận thức được tình hình, bắt đầu suy nghĩ về tình trạng cơ bản của cơ thể hiện tại.
Cô ấy là một thiên kim tiểu thư, cũng coi là được nuông chiều từ nhỏ, cho nên khi nhìn trúng thứ gì liền muốn giành về bằng được, ngay cả với nam chính cũng là như vậy.
Có thể dùng từ “kiêu xa dâm dật”* để hình dung về hành động của cô ấy.
*kiêu sa dâm dật: chỉ kiểu người sống phóng túng xa hoa.
Mặc dù Lan Ngọc Dung giận bố ba ngày vì có xích mích, sau khi biết bản thân mang thai liền dọn ra khỏi nhà, nhưng bố cô ấy vẫn đặc biệt để ý đến, để biệt thự nhỏ cho cô ở, mấy chiếc xe sang cũng đều cho cô lái, ngay cả khi cô mở một công ty không đáng tin cũng thuận theo cô.
Hiện tại – Lan Ngọc Dung nghĩ: Nếu như là cô, cô liền bình bình đạm đạm sống cuộc đời của một thiên kim, có tiền như thế, cứ muốn nam chính để làm gì? Tìm tiểu soái ca khác yêu đương không được à? Sao cứ phải liều chết treo mình trên một cái thân cây như thế?
Nhưng cô cũng có thể hiểu, tác giả giả thiết nhân vật như vậy, Lan Ngọc Dung trong sách cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa theo cốt truyện đã được định từ trước mà đi, dù sao cũng phải tôn lên sự cao quý của nam nữ chính mà.
Thường được gọi là bia đỡ đạn và chất xúc tác cho nam nữ chính.
Lan Ngọc Dung nhẹ nhàng sờ cái bụng nhô ra của mình, âm thầm suy nghĩ: Nếu cô đã đến, vậy cô cần phải sửa lại kịch bản.
Cô sẽ không cùng Giang Hàn Mặc có tí dây dưa rễ má nào nữa cả.
Về phần hai đứa bé trong bụng… Cô vẫn chưa quyết định có nên sinh chúng hay không.
Trước đây, cô là người độc thân từ trong trứng.
Kết quả một sớm xuyên qua thay đổi thân xác, trái ngược lại thành bà bầu.
Thật ra thì, nếu như thay đổi góc độ suy nghĩ, Lan Ngọc Dung còn rất may mắn.
May mà không xuyên vào đúng lúc XXOO với người ta.
Hiện nay, đứa bé trong bụng của cô đã hơn bốn tháng, chịu đựng mấy tháng nữa liền có thể có hai bé con.
Trước kia cô không muốn yêu đương, cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ nghĩ chờ tới ngày có năng lực, liền đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa bé, bởi vì cô thích con nít.
Bây giờ, ông trời lại tặng cho cô hai tiểu sinh linh, cô còn có tiền như vậy, ngoại trừ việc vất vả sinh con một chút, những thứ khác, tất thảy đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Dường như là, có thể sinh chúng ra được?
Lan Ngọc Dung lắc đầu một cái, trách nhiệm với con cái quá lớn, không thể nào mà vỗ trán một cái là có thể quyết định.
Cô còn phải suy nghĩ lại một chút.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, trước hết phải đẩy Giang Hàn Mặc đi, cô phải nhanh chóng vạch rõ giới hạn với Giang Hàn Mặc mới được.
Sau khi quyết định, Lan Ngọc Dung thoáng an tâm mấy phần.
Cùng lúc này Giang Hàn Mặc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô tỉnh lại, mi mắt buông lỏng một chút, tiến đến hỏi: “Ngọc Dung, cô tỉnh rồi, cảm giác thế nào? Bụng có còn đau hay không?”
Lan Ngọc Dung lắc đầu một cái, nhìn Giang Hàn Mặc, nói ngay vào trọng tâm: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi lừa anh.”
Giang Hàn Mặc nháy mắt mấy cái, hình như chưa phản ứng kịp.
Lan Ngọc Dung đưa mắt nhìn bụng mình một cái, nói chắc như đinh đóng cột: “Đứa bé không phải của anh.”
Giang Hàn Mặc vẫn im lặng.
“Trước kia là do tôi quá tuỳ hứng, lúc nào cũng quấy rầy anh, nhất định là anh cảm thấy tôi rất phiền chứ?” Lan Ngọc Dung tỉnh táo nhìn hắn, “Tôi đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt. Tôi không muốn lừa gạt anh nữa, đứa bé này là tôi tới quán bar tuỳ tiện ngủ với người ta mà có, không liên quan gì đến anh. Anh đi đi. Chúc anh cùng Thu Nghiên đầu bạc răng long, con đàn cháu đống.”
Giang Hàn Mặc: “…”
Diễn biến này làm hắn không kịp ngờ tới.
“Cô nói thật?”
“Đương nhiên là thật.” Lan Ngọc Dung nghiêm túc, “Đứa trẻ của ai tôi là người rõ nhất. Đêm đó anh ở chung với tôi, không có chuyện gì xảy ra cả. Vừa rồi là tôi cố tình té ngã, Thu Nghiên không liên quan gì cả.”
“Cô…”
“Là tôi tự làm tự chịu. Chuyện đứa bé thật sự không liên quan gì tới anh, anh đi đi, tôi muốn ở một mình một chút.”
Lan Ngọc Dung nói như vậy, ngược lại khiến Giang Hàn Mặc thấy do dự.
Nhưng với thái độ kiên quyết của cô, cuối cùng Giang Hàn Mặc quyết định đi: “Vậy cũng tốt, cô nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai tôi quay lại thăm cô.”
Lan Ngọc Dung vốn muốn nói không cần, ngày mai cô muốn xuất viện về nhà nghỉ ngơi, bất quá lại cảm thấy nói nhiều vô ích, trước mắt đuổi được người đi mới là điều trọng yếu.
Giang Hàn Mặc đi về phía trước đóng cửa, lại có chút do dự: “Tôi đi thật nhé?”
“Gặp lại sau, đi đường chú ý an toàn.” Lan Ngọc Dung nói thật nhanh.
Giang Hàn Mặc nhướng mày, đóng cửa lại.
Lan Ngọc Dung thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào lọ truyền dịch bên cạnh, chìm trong suy nghĩ.
Tiếp theo, cô phải làm sao?
Cô nhớ là sau khi nguyên chủ cãi vã với bố liền rời khỏi nhà, nói cách khác là đang ở một mình.
Trong bụng vẫn truyền tới cơn đau đứt quãng, bây giờ tự làm tổn hại mình tám trăm lần, làm động thai nhi, kiểu gì cũng cần nghỉ ngơi một thời gian.
Khoảng thời gian này, sợ là không có ai chăm sóc cô…
Vậy cũng tốt, đỡ sợ ai đó thấy được sự thay đổi của mình.
Cô cần thời gian để chậm lại… chậm lại…