Chương 61: Thu hoạch khoai tây
Người duy nhất trong phủ biết nhũ danh của hắn chỉ có Trình Việt, chuyện này từ miệng ai nói ra, quả thật không cần phải đoán.
Vân Thanh làm bộ không thấy được hốc mắt phiếm hồng của hắn, đáp: “Đừng trách A Việt, là em dụ hắn nói.”
Hạ Trì nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu Vân Thanh muốn nói lời dẫn dắt, phỏng chừng không có mấy người tránh bị y dẫn vào vòng, như vậy xem ra cũng không thể trách Trình Việt.
Nhưng hắn vẫn như cũ, cực kỳ hoài nghi chính miệng Trình Việt chủ động nói cho Vân Thanh!
Vẫn là nên đánh một trận đi.
Hạ Trì quay đầu nhìn Vân Thanh, hắn rất nhanh đã bình phục cảm xúc lại, thần sắc khôi phục như thường, trong mắt lại tràn đầy vui mừng.
“Đa tạ Vương phi, ta rất thích.”
Vân Thanh sờ sờ đôi mắt hắn, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, Tròn Tròn.”
Sắc mặt Hạ Trì cứng đờ, không quá tình nguyện nói: “Vương phi có thể không gọi cái nhũ danh đó được không?”
Vân Thanh nhìn hắn, một lát sau rũ mắt xuống nói: “Em biết rồi, là em quá phận.”
Hạ Trì vội vàng phủ nhận: “Không phải, cái nhũ danh này chỉ khi ta còn nhỏ mẫu phi cùng ông ngoại mới gọi như vậy, từ tám tuổi bọn họ đã không gọi nữa…”
Thấy Vân Thanh vẫn rũ mắt như cũ, Hạ Trì tự sa ngã nói: “Được, em muốn gọi cái gì cũng được.”
Trong mắt Vân Thanh xẹt qua ý cười. Y ngẩng đầu nhìn nhìn, trăng đã nghiêng về tây, giờ đã vào khuya.
Không biết chờ sau khi y rời đi, Hạ Trì có phải sẽ giống lúc trước mua say một mình không.
Vân Thanh do dự một chút, mở miệng nói: “Vương gia, em có thể đi dâng cho mẫu phi nén hương không?”
Trên mặt Hạ Trì lộ ra biểu cảm vui sướng, một chút liền thu liễm lại, hắn nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vân Thanh, gật gật đầu.
Vân Thanh đi theo Hạ Trì vào phòng, trên chiếc bàn dựa sát vào tường đặt linh vị của mấy người Trình gia, phía trước bày các loại cống phẩm.
Ánh mắt y dừng trên bó hoa trên bàn: “Mẫu phi thích hoa sao?”
Hạ Trì một bên lấy hương, một bên trả lời vấn đề của Vân Thanh: “Mẫu phi thích nhất là hoa cỏ xinh đẹp, ông ngoại bảo người làm trồng đầy hoa trong phủ tướng quân, còn có, Chiêu dương cung cũng…”
Hạ Tri đang nói, bỗng chốc yên lặng.
Vân Thanh cũng không hỏi nhiều, y tiếp nhận hương cháy trong tay Hạ Trì, cử hương tề mi, cung kính thành tâm bái lạy.
Cả nhà Trình gia trung liệt, dù cho y và Hạ Trì không có quan hệ này, y cũng muốn bái tế.
Lúc trước Trình Việt nói với y, mấy năm nay mỗi khi đến ngày giỗ mấy người Trình gia cùng sinh nhật Hạ Trì, hắn sẽ uống say một trận. Thời điểm đó Trình Việt luôn cố gắng về bồi hắn, nếu Trình Việt không ở, hắn sẽ một mình uống say đến không còn biết gì.
Phụ tử Trình gia cùng Trình Chiêu chết, trong lòng Hạ Trì không giải được sầu. Vân Thanh không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể tận khả năng bồi hắn.
Vân Thanh đem hương cắm vào lư hương, chắp tay, mặc niệm trong lòng: “Thỉnh mẫu phi cùng ngoại tổ, cữu cữu yên tâm, con và Hạ Trì chắc chắn sẽ vì các ngài lấy lại công đạo.”
Vân Thanh dâng hương xong, quay đầu nhìn về phía Hạ Trì. Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Hạ Trì cuồn cuộn cảm xúc mà Vân Thanh không sao thấy rõ, vừa trầm vừa sâu.
Không lâu sau, Hạ Trì mở miệng nói: “Vương phi, bổn vương có việc muốn nói với em.”
Vân Thanh hơi có dự cảm, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hạ Trì chậm rãi mở miệng, đem nguyên nhân chân chính cái chết của ba cha con Trình gia cho y nghe.
Tuy là lúc trước Vân Thanh đã có phán đoán, sau khi nghe được chân tướng, vẫn như cũ cảm thấy thật hoang đường cùng khiếp sợ.
Thừa An Đế lại bởi vì tính đa nghi của ông ta, mà hao hết tâm tư giết chết tướng quân mang công lao hãn mã thành lập Đại Du. Lại bởi vì sợ sự tình bại lộ, xuống tay giết hại phi tử đã cùng ông ta sinh hạ hoàng tử.
Mấy năm nay Hạ Trì sống như thế nào? Mất đi thân nhân khi hắn thậm chí chỉ có mười ba tuổi.
Vân Thanh như có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh trong đầu. Hạ Trì không ngừng điều tra những hoài nghi và suy đoán của mình trong quá trình tìm ra chân tướng. Khi sắp chạm đến đáp án lại không dám xác định nên tự lừa mình dối người. Cuối cùng sau khi nhận ra sự thật thì phẫn nộ cùng bi thống…
Giọng nói Hạ Trì trầm thấp kiềm chế: “Bổn vương sẽ không dừng lại mong muốn nắm lấy ngôi vị hoàng đế này, đem công huân mẫu phi chiêu cáo thiên hạ. Bổn vương còn muốn ông ta nợ máu trả bằng máu. Trình gia có thể đưa ông ta lên ngôi vị hoàng đế, bổn vương cũng có thể tự tay kéo ông ta xuống.”
Hạ Trì nhìn Vân Thanh, hắn là một tên quái vật muốn giết cha mình. Vân Thanh có sợ hãi hắn không, có chán ghét hắn không?
Hắn không có đáp án, nhưng hắn lại biết, bản thân không thể giấu Vân Thanh để y chẳng hay biết gì, hắn hẳn là nên nói cho y nghe. Sau đó sẽ để Vân Thanh tự lựa chọn, còn muốn tiếp tục giúp hắn hay không, cùng với… Có muốn tiếp tục thích hắn hay không.
Hắn giống như tội nhân đang chờ đợi phán phạt, nhưng lại không cảm thấy chán ghét muốn chạy trốn.
Một đôi tay ấm áp dùng sức ôm chặt lấy hắn.
Giọng nói Vân Thanh dịu dàng kiên định truyền vào trong tai.
“Em sẽ luôn bên cạnh chàng.”
Hạ Trì sửng sốt trong chớp mắt, sau đó liền dùng sức mà ôm chặt lấy Vân Thanh.
Hắn ôm thật sự cẩn thận, giống như âu yếm bảo vật, cũng giống như ôm lấy phù mộc cuối cùng của mình.
“Em đã đáp ứng rồi, ta sẽ không bao giờ thả em đi đâu.”
Vân Thanh nghiêm trang nói: “Được, đem em giấu vào tay áo Tròn Tròn nhé.”
Hạ Trì ngẩn ngơ một lúc mới phản ứng lại. Khi hắn còn nhỏ rất hay đói, thích đem đùi gà lớn nhét vào tay áo, đến lúc viết chữ giấy sẽ bị thấm đầy dầu mỡ. Sau khi hiểu chuyện luôn bị Trình Chiêu lấy ra trêu chọc.
Chuyện này làm sao Vân Thanh biết, không cần hỏi cũng biết là ai kể.
Hạ Trì xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ lên, nghiêng mặt liền thấy ý cười đầy mặt Vân Thanh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cười đến cong lên.
Hắn oán giận mà cắn Vân Thanh một ngụm, cái tên nghĩa huynh Trình Việt này thật sự hắn không muốn có.
“A —”
Hạ Trì nghe được tiếng hít khí của Vân Thanh, dù hắn biết mình không bằng mấy sức lực, nhưng vẫn lập tức buông lỏng miệng, nhẹ nhàng thổi thổi chỗ vừa cắn.
Lại đột nhiên bị Vân Thanh đẩy ra.
Một tay Vân Thanh che cổ lại, bên má có chút hồng nhạt, y thanh thanh giọng nói: “Giờ không còn sớm nữa, em đi về nghỉ ngơi trước, Vương gia cũng nghĩ sớm chút đi.”
Ánh mắt Hạ Trì có chút không muốn tha, cuối cùng chỉ gật gật đầu: “Ta đưa em về.”
……
Mộng Khê Đường.
Vân Thanh đã lâu mới trở về căn phòng quen thuộc của mình, giường đệm đã được A Thư chuẩn bị vừa mềm vừa ấm. Y thoải mái nằm lên giường, cảm nhận được cơn buồn ngủ dần dần tăng lên, nhưng lại có chút không muốn ngủ.
Thời gian gần đây Vân Thanh vẫn luôn suy xét có nên đem cốt truyện nguyên thư nói cho Hạ Trì biết không.
Chuyện này huyền diệu khó giải thích, y vốn muốn giấu bí mật này vĩnh viễn ở đáy lòng.
Ban đầu, kế hoạch của y là âm thầm dẫn dắt sự việc phát triển. Bên ngoài, y sẽ hỗ trợ Hạ Trì thành lập thế lực của mình, phát triển Ninh Châu, âm thầm đóng quân, chuẩn bị tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Tất cả những điều này đều không mâu thuẫn với việc chuẩn bị đối kháng Diên quân. Khi Diên quốc xâm lấn, họ đương nhiên cũng có lực ngăn cản.
Điểm khác biệt duy nhất là Hạ Trì không biết kẻ thù trong tương lai là Diên quân.
Vân Thanh không nghĩ tới, cả hai sẽ phát triển đến bước này. Y cùng Hạ Trì đã sâu sắc tín nhiệm nhau, nên khiến y bắt đầu suy xét có nên mạo hiểm nói cho Hạ Trì biết sự việc của Diên quốc không.
Việc Hạ Trì chỉ vì báo thù mà tranh ngôi vị hoàng đế, cùng với việc phòng ngự Diên quân, tất nhiên sẽ có điều khác biệt.
Chỉ khi Hạ Trì biết chuyện này, hắn mới có thể nhằm vào chuẩn bị, mà y cũng có thể buông bớt gánh nặng, không cần phải tìm rất nhiều lý do để đối phó nhiều chuyện, như vậy phần thắng của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
Đêm nay Hạ Trì đem bí mật lớn nhất thẳng thắn thành khẩn nói cho y, y cũng nên trao cho Hạ Trị sự tín nhiệm nhiều hơn.
Vân Thanh sờ sờ bên gáy, dấu răng nơi đó đã sớm mất, nhưng y vẫn như cũ cảm thấy làn da có chút nóng lên.
Vân Thanh cười cười, đã có quyết định tốt trong lòng.
—
Ngày kế, Vân Thanh tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao.
Vân Thanh có chút nghi hoặc sao “chuông báo thức” A Thư không vang lên, bất quá nghĩ lại cũng đoán được là ai làm.
Ngủ một giấc ngon lành khiến lòng người vui sướng, tinh thần y no đủ đứng dậy, rửa mặt xong liền ngồi vào bàn ăn sáng.
Vân Thanh nhéo nhéo mặt A Thư, cười nói: “Béo.”
A Thư bẹp bẹp miệng: “Thiếu gia gầy đi nhiều, ta đã nói là phải cho ta đi theo chăm sóc thiếu gia mà.”
“Hôm qua thiếu gia khuya như vậy mới ngủ, vậy mà bảo A Thư trời sáng phải kêu ngài, thiếu gia cũng quá không đặt sức khỏe mình vào mắt rồi…”
Vân Thanh nhét bánh bao ướt vào miệng A Thư, A Thư mới rốt cuộc ngừng dông dài.
Sáng sớm Hạ Trì đã tới Mộng Khê Đường, sau đó liền đi đại doanh, lúc này không có ở trong phủ. Vân Thanh dùng cơm xong liền trực tiếp đi đến nông trang ngoại ô.
Bây giờ đã tới thời điểm thu hoạch khoai tây.
Khi Vân Thanh đi vào nông trang, Trần Nhạc Sinh đã mang theo ba gã quan đồng áng được thông tri chờ bên ngoài. Mấy hộ tá điền phụ trách trồng khoai tây cũng được quản sự kêu lại đây.
Trần Tứ vẫn như cũ bị phái ra làm đại biểu, đoàn người đi vào đất của Trần Tứ gia. Vân Thanh gật đầu nói với Trần Tứ đang khiêng cái cuốc: “Đào đi.”
Đào khoai tây cũng cần có kỹ xảo, hạ cái cuốc cũng cần tính khoảng cách xa khoai tây một chút, đào phải sâu một chút, không được đào trúng khoai tây, hoặc là để vết cắt trên thân khoai tây.
Này là kiến thức ở trong quyển sách mà Vân Thanh giao cho quản sự, quản sự không dám chậm trễ, bảo mỗi tá điền lặp lại lời dạy rõ ràng.
Trần Tứ đối với việc này càng nhớ kỹ trong lòng, ông bị Vương phi cũng các vị đại nhân nhìn chằm chằm, có chút khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng. Sau đó dốc hết sức lực dùng cuốc nặng nề đào xuống đất.
Trước kia ông dùng cuốc dốc hết sức lực để đào đất cạy rễ, nhưng lần này sau khi đào xuống, không đến mấy cái đã lôi từ trong đất ra hai ba cái trứng bùn tròn vo.
Trần Tứ vui mừng trong lòng mà nhìn khoai tây to to, ngẩng đầu kích động nói với Vân Thanh: “Vương phi, có khoai!”
Những người còn lại đều duỗi dài cổ nhìn, thấy thế đều lộ ra vui mừng.
Vân Thanh cười nói: “Ngươi đào lại lần nữa, hẳn là vẫn còn.”
Trần Tứ vui mừng lên tiếng, vội vàng tiếp tục đào. Khi ông xác nhận cây khoai tây đã kết củ, lại đi sang bên cạnh xem. Nơi trồng một cặp khoai tây ít nhất có đến tám chín củ. Trong lòng ông phấn khích đến mức không thể kìm chế được.
Một gốc cây mầm đã có thể thu hoạch được nhiều khoai tây như vậy, đây là thu hoạch mà trước đây ông không dám nghĩ tới. Hóa ra lời Vương phi nói về năng suất là thật!
Trong lòng ông nóng bỏng, vô cùng cảm thấy may mắn vì mình đã giành được danh ngạch trồng khoai tây. Với số tiền bán khoai này, cuộc sống năm nay chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Những hộ tá điền còn lại cũng vui mừng đến mức không biết làm thế nào cho phải, ước gì có thể lập tức trở về khiêng cuốc ra thu hoạch khoai tây.
Trần Nhạc Sinh và vài tên thủ hạ của y, cùng những người phụ trách việc đồng áng, cầm sách viết viết vẽ vẽ. Khi thấy sản lượng thực sự cao như vậy, họ đều rất phấn khích. Tuy nhiên, họ nhìn những củ khoai tây lấm bùn, không khỏi có chút nghi ngờ, thứ này thật sự có thể ăn được sao?
Vân Thanh đúng lúc lúc này lên tiếng: “Quản sự, hãy cân trọng lượng của những củ khoai tây này ghi vào sổ của Trần Tứ. Sau đó, mang chúng đi phòng bếp, một nửa rửa sạch cắt miếng xào, một nửa còn lại cắt khối hầm chung với thịt gà, chia cho mọi người cùng nhau nếm thử.”
Quản sự nghe theo, tìm một chiếc rổ để nhặt khoai tây rồi rời đi. Lúc này, Trần Tứ đã đào được vài củ, phát hiện mỗi củ đều có sản lượng không khác nhau, trong lòng càng thêm kiên định, càng làm càng hăng say.
Những hộ tá điền còn lại cùng người nhà của Trần Tứ đều cầm cuốc bắt đầu đào khoai tây với vẻ mặt hứng thú. Vân Thanh cùng vài tên quan lại đi đến ruộng của những hộ tá điền khác để xem. Thu hoạch của họ không kém hơn Trần Tứ là bao, nhưng cao nhất vẫn là nhà Trần Tứ.
Không bao lâu, quản sự lại đây bẩm báo đồ ăn đã nấu xong, Vân Thanh liền mang theo mấy người đến sân đãi khách.
Đầu bếp nông trang không thể làm ra món ăn tinh xảo, đều chỉ làm một ít cơm nhà, lượng nhiều đảm bảo no.
Vân Thanh mới dùng bữa sáng không bao lâu, không phải rất đói bụng, chỉ chầm chậm ăn một chén khoai tây hầm gà.
Khoai tây mềm, là vị Vân Thanh thích ăn, không nghĩ tới Tôn quản sự mang về chủng loại khoai tây tốt ngoài ý muốn.
Mấy người còn lại lần đầu tiên cùng Vương phi ăn chung bàn, đều có chút thu liễm. Có điều bữa cơm này chủ yếu là vì nếm thử khoai tây, mọi người đều học theo Vương phi múc một muỗng khoai tây hầm gà.
Bọn họ bỏ vào miệng nhai nhai, ánh mắt lập tức liền thay đổi. Trong đó có một vị quan đồng án tên Vương Thành, thường ngày thích ăn nhất, lập tức không nhịn được khen nói: “Lúc đầu thì nhạt nhẽo, nhưng sau khi thấm nước canh thì mềm mại thơm ngon, làm món ăn kèm thật sự thích hợp.”
Những người còn lại đều gật đầu sôi nổi.
Trần Nhạc Sinh khi còn nhỏ trong nhà cũng không giàu có, lớn lên ở trong thôn, suy xét vấn đề càng thêm thực tế: “Thần cảm thấy khoai tây chắc bụng, ăn cái này có thể lấp đầy bụng, hẳn là có thể làm món chính. Sản lượng thu hoạch cao như thế, bá tánh nghèo khổ nếu đều trồng được, sẽ không cần chịu đói.”
Trần Nhạc Sinh liền hướng Vân Thanh chắp tay nói: “Vương phi đem loại lương thực tốt như vậy tiến cử Ninh Châu, thật sự là tuệ nhãn như đuốc.”
Mấy người còn lại cũng vội vàng tranh nhau khen ngợi.
……
Sau khi ăn cơm, Vân Thanh cùng Trần Nhạc Sinh đi đến thôn trang gần bờ sông.
Trước khi rời đi, Vân Thanh đã giao cho thợ mộc làm xe long cốt chở nước và xe ống nước, cũng giao cho Trần Nhạc Sinh phụ trách. Hiện tại sau một tháng, vài loại công cụ đều đã làm xong. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Vân Thanh, Trần Nhạc Sinh đã cho người vận chuyển đồ vật đến đây.
Dưới sự sắp xếp của Vân Thanh, Trần Nhạc Sinh đã chọn nông trang vương phủ làm địa điểm thí nghiệm, rồi cho người ở đây đào mương dẫn nước.
Khi đoàn người của Vân Thanh đến bờ sông, nhóm thợ mộc đã đưa chiếc xe long cốt chở nước an toàn đến bờ sông. Sau khi mọi người hành lễ, Vân Thanh gật đầu, Trần lão hán liền tự mình leo lên xe chở nước.
Theo động tác của Trần lão hán, rất nhanh nước đã được truyền lên từ giếng, chảy vào ống dẫn nước.
Người dân xung quanh đều chạy đến xem náo nhiệt, không biết những lão quan gia này đang làm gì.
Chờ tới khi nhìn thấy người vận hành chiếc xe kỳ lạ đó, dòng nước cuồn cuộn không ngừng được rút ra từ sông lên ống dẫn nước chảy vào bờ, mọi người đều mở to mắt nhìn, không thể tin nổi. Họ bất chấp sợ hãi, sôi nổi đi ra phía trước xem.
Trần lão hán vận hành xe, biểu hiện rất bình tĩnh, thoạt nhìn cũng không tốn nhiều sức lực, ống dẫn nước đã chảy một mạch về phía đồng ruộng.
Mọi người đều không hiểu tại sao chiếc xe chở nước này có thể hút nước lên, nhưng đều hiểu rõ tác dụng của nó đối với họ là rất lớn. Họ chỉ có thể gánh nước tưới ruộng, người mệt mà làm lại chậm, nếu họ cũng có thể sử dụng chiếc xe chở nước này…
Có những người đầu óc linh hoạt, đã nhìn ra chiếc xe chở nước này không chỉ có thể múc nước, mà còn có thể trừ úng, trong lòng không khỏi càng thêm háo hức.
Vân Thanh cùng một hàng quan viên đều lộ vẻ vui mừng. Vân Thanh cười nói: “Làm rất tốt, Trần đại nhân ghi nhớ, tất cả mọi người đều có thưởng bạc.”
Nhóm thợ mộc đều rất kích động, phấn khởi. Đối với họ, việc tạo ra một công cụ phức tạp và hữu ích như vậy vốn dĩ đã là một điều đáng tự hào. Hiện tại lại có thưởng bạc, mọi người đều vui mừng đến mức mặt đỏ hồng.
Chiếc xe ống chở nước cách đó không xa cũng đã được lắp đặt xong, đoàn người do Vân Thanh dẫn dắt đi xuống đến bên cạnh ống xe.
Lúc này, số lượng người dân tụ tập ngày càng đông, nhìn thấy chiếc xe ống chở nước, họ càng thêm ngạc nhiên.
Xe ống chở nước được kéo bằng sức nước, không cần sức người, chỉ cần lắp đặt ở vị trí thích hợp thì có thể mang nước cuồn cuộn không ngừng, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lao động.
Rốt cuộc có người lá gan lớn, nhịn không được xen lẫn trong đám đông lớn tiếng nói: “Đại nhân, đây là thứ gì mà tốt vậy? Dân thường bọn ta có thể sử dụng chúng không?”
Trần Nhạc Sinh quát lớn nói: “Trước mặt Vương Phi mà hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!”
Đám người lập tức im lặng, Vân Thanh lại không có ý trách cứ, y cất cao giọng nói: “Đương nhiên là có thể sử dụng, làm ra là để cho bá tánh trồng trọt, mọi người chỉ cần chờ tin chính thức là được.”
Mọi người mừng rỡ như điên, có người đi dầu liền dẫn dắt toàn bộ người dân quỳ xuống.
“Đa tạ Vương phi!”
“Đa tạ Vương phi!”
Âm thanh hành lễ nói lời cảm tạ cũng không chỉnh tề, nhưng tất cả đều là thật lòng thật dạ.
Mấy người Trần Nhạc SInh nhìn các bá tánh vui đến khóc, trên mặt cũng có chút vinh dự. Bọn họ nhìn bóng dáng Vân Thanh, trong lòng chỉ có kính phục.