Chương 57: Xe chở nước long cốt
Trần Nhạc Sinh lúc này dường như mới vừa tỉnh dậy từ trong mơ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Vân Thanh nói: “Khoai tây ước chừng tháng sau sẽ chín, việc ghi chép gieo trồng, giao cho Trần đại nhân.”
Trần Nhạc Sinh khó kìm nén được niềm vui, nhiệt tình đáp ứng.
Vân Thanh nhìn ba người vẫn còn có vẻ không phục: “Các ngươi đã cảm thấy việc này vô dụng, làm qua loa có lệ như vậy, không bằng giao vị trí cho người nguyện ý làm việc này đi.”
Ba người vô cùng kinh hãi, liền nói không dám, họ không nghĩ tới chỉ một việc không làm tốt sẽ bị mất chức, nào còn lo lắng ghen ghét Trần Nhạc Sinh, vội vàng xin tha.
Vân Thanh nói: “Các ngươi đã biết cùng một phiến ruộng trồng lương thực nhưng có tốt có xấu, vậy các ngươi có biết vì sao sẽ như thế không?”
“Bất đồng thổ nhưỡng dù cùng một loại hạt giống, lúc thu hoạch lương thực cũng có tốt có xấu, là bởi vì thổ nhưỡng phì nhiêu hay không phì nhiêu?”
“Nếu mấy vấn đề này đều không trả lời được, vậy các ngươi dựa vào cái gì không đi quan sát tỉ mỉ?”
Ba người bị Vân Thanh hỏi đến sắc mặt trắng bệch, lúc này mới hiểu rõ ý định của việc cho họ đi quan sát tình hình sinh trưởng của cây trồng, không chỉ là vì cuốn sổ tay ghi chép gieo trồng.
Vân Thanh tiếp tục nói: “Các ngươi có nghĩ tới, ngoài việc phân chia đất theo độ phì nhiêu thành đất thượng trung hạ, còn có cách phân loại nào khác không? Loại cây trồng nào thích hợp nhất với từng loại đất? Nếu chúng ta luôn chọn loại tốt để trồng năm này qua năm khác, không phải có thể thu hoạch được lương thực chất lượng gấp bội sao?”
Đại Du kỳ thực đã có khái niệm về loại đất tốt, chỉ là hiểu biết về đất đai và phương pháp sinh sôi nảy nở loại tốt của họ còn chưa đủ sâu sắc. Điều Vân Thanh cần làm là cung cấp cho họ phương pháp và lý luận, để họ đi nghiên cứu.
Trên mặt mấy người này đều như đang suy nghĩ gì đó, Trần Nhạc Sinh cũng lộ ra vẻ suy tư đến mức như thể sắp nhìn thấu vạn vật. Vân Thanh thấy vậy liền nói: “Các ngươi cứ việc đi làm, chỉ cần có thể có phát hiện mới thậm chí tạo ra loại tốt, đều sẽ được thưởng lớn.”
Ngay sau đó Vân Thanh lại giới thiệu cho họ một số phương pháp, bao gồm thống kê phân tích, quan sát, đối chiếu thực nghiệm. Sau khi nghe xong, biểu hiện trên mặt của mấy người đều thay đổi.
Những phương pháp này họ chưa từng nghe thấy, Vân Thanh đã chỉ ra cho họ hướng đi mới. Nếu thật sự có thể đạt được thành tựu, sẽ thăng quan tiến chức, thậm chí lưu danh sử sách… Bọn họ càng nghĩ càng kích động, ánh mắt nhìn Vân Thanh đều rất nóng bỏng.
Trần Nhạc Sinh phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, không quên hành lễ nói: “Cảm tạ Vương phi dạy dỗ.”
Ba người phụ trách việc đồng áng lấy lại tinh thần, vội vàng nhận lỗi: “Thần đã cô phụ dụng tâm Vương phi, về sau nhất định sẽ cố gắng gấp trăm lần, nhất định không để ngài thất vọng.”
Vân Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ để lại Trần Nhạc Sinh, rồi bảo ba người ra ngoài. Ba người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ cáo lui.
……
Ngày hôm sau, Trần Nhạc Sinh mang theo cha và đại ca đến vương phủ.
Hôm qua Vương phi bảo y tìm vài người thợ mộc có tay nghề tốt, y do dự một chút, nhưng vẫn thẳng thắn nói rằng trong nhà có cha và ca ca đều là thợ mộc, cũng mang tiếng có tay nghề tốt ở làng xóm. Y sợ Vương phi trách phạt làm việc thiên tư, nhưng Vương phi lại trực tiếp bảo y hôm nay mang người đến.
Cha con Trần gia ngày thường đều giao tiếp với những người dân bình thường. Hai người đều là những người làm nghề có trách nhiệm và thành thật. Mặc dù Trần Nhạc Sinh làm việc ở quan phủ, nhưng họ cũng không ỷ vào thân phận này để làm gì xấu. Đột nhiên bị gọi vào vương phủ, hai người đều kinh sợ, sợ nói sai lời, làm sai việc sẽ gây tai họa cho Trần Nhạc Sinh.
Ba người vào thư phòng, cha con Trần gia không dám nhìn lung tung, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Rất nhanh họ liền nghe được một tiếng “Miễn lễ”, giọng nói hòa nhã, nghe xong liền cảm thấy đối phương là một người ôn hòa, nhưng hai người lại không dám thả lỏng, rũ mắt chờ phân phó.
Vân Thanh lấy ra mấy tờ bản vẽ, nói với cha con Trần gia: “Các ngươi nhìn xem có thể làm ra được các nông cụ này hay không?”
Vân Thanh hiện tại đã tìm được giống cây trồng năng suất cao, muốn đạt được mục đích tăng gia sản xuất lương thực. Trước tiên cần phải nhân giống số lượng nhiều các giống cây trồng này, để cho người dân Ninh Châu đều có thể trồng. Ngoài ra, tưới nước, bón phân cũng là những biện pháp có thể nâng cao sản lượng một cách rõ rệt.
Người dân Đại Du hầu hết đều có ý thức tưới nước, chỉ là công cụ tưới tiêu lại không theo kịp, người dân thôn đều phải tự mình đi múc nước tưới.
Ở thời đại này, các công cụ tưới nước tiên tiến vẫn chưa được phát minh, người dân thường chỉ dùng cần múc nước. Mang nước rất vất vả, sau khi lấy lên cũng chỉ có thể gánh từng chuyến nước tưới.
Không phải chưa từng có ai có ý tưởng dẫn thủy tưới, nhưng thường xuyên chịu hạn chế của địa hình. Mương máng thường thấp hơn đồng ruộng, nước dẫn không tới, đặc biệt là trong thời kỳ khô hạn mực nước càng thấp.
Vân Thanh trước đó đã vẽ bản vẽ của xe chở nước long cốt và xe ống nước. Xe chở nước long cốt có thể liên tục mang nước, giúp nâng cao hiệu suất rất lớn. Xe ống nước có thể đưa nước từ thấp lên cao. Khi xe ống nước hoạt động sẽ đẩy nước vào ống máng, nước có thể dẫn tới đồng ruộng để tưới.
Vân Thanh muốn họ nhanh chóng làm ra hai loại công cụ tưới này trước vụ xuân, để người dân có thể dùng trong năm nay.
Cha con Trần gia theo lệnh tiến lên, nhìn thấy bản vẽ của Vân Thanh thì cả kinh.
Bản vẽ cấu tạo được vẽ bằng bút than, cực kỳ tinh tế phức tạp. Chỉ riêng xe chở nước long cốt, Vân Thanh đã vẽ hai loại, một loại dùng nhân lực hoặc súc vật kéo, một loại còn lại là dùng sức nước kéo.
Họ không biết chữ, ngày thường cũng không cần vẽ bản vẽ, cách làm đồ vật đều nằm trong đầu. Họ đã từng xem qua bản vẽ của người khác, nhưng chưa từng thấy bản vẽ nào tinh tế như vậy. Hai người bị bản vẽ này hấp dẫn, cũng quên đi sự sợ hãi của mình, cẩn thận xem xét.
Vân Thanh chỉ vẽ sơ đồ đơn giản, nhưng những loại công cụ này rõ ràng vượt xa nhận thức của người dân Đại Du. Trần Nhạc Sinh sau một lúc lâu mới ngập ngừng mở miệng nói: “Vương phi, đây là công cụ múc nước sao?”
Vân Thanh gật đầu. Trần Nhạc Sinh đang định hỏi lại, thì bên kia Trần lão hán đã kinh ngạc thốt lên: “Tuyệt vời! Tuyệt vời!”
Ông kích động đến mức dùng sức vỗ hai vai Trần lão đại. Khi ông ta ngẩng đầu định nói chuyện thì mới đột nhiên nhớ ra mình đang ở thư phòng. Trần lão hán mặt cứng đờ, vội vàng muốn quỳ xuống nhận tội. Vân Thanh lại ngăn ông ta lại: “Trần thợ mộc đã xem hiểu chưa? Có thể làm ra được không?”
Trần lão hán liên tục gật đầu: “Xem đã hiểu, có thể làm.”
Trần lão hán nói đến chuyện mình am hiểu cũng không còn co rúm lại, không nhịn được khen: “Thật sự là quá xảo diệu, thế mà có thể thiết kế như thế, làm nước từ chỗ thấp chảy lên chỗ cao.”
Trần Nhạc Sinh dù sao cũng tiếp xúc qua một chút nghề mộc, lúc này cũng xem hiểu rõ, y nghĩ vấn đề so với Trần lão hán còn lớn hơn rất nhiều: “Vật ấy phối hợp với mương máng dẫn thủy, dùng tưới đồng ruộng thật sự là làm ít công to, Vương phi đại tài!”
Vân Thanh cười cười: “Có thể làm được thì tốt, việc này liền giao lại cho nhị vị, một tháng có thể làm xong không?”
Trần lão đại nhìn nhìn Trần lão hán, Trần lão hán căng da đầu nói: “Một tháng sợ là không kịp?”
Vân Thanh nói: “Sẽ tìm người đến giúp, các ngươi yêu cầu bao nhiêu người thì bảo Trần đại nhân đi tìm.”
Trần lão hán suy nghĩ một lúc, nếu đủ nhân lực, có lẽ một tháng có thể làm ra. Ông ta khẽ cắn môi đồng ý.
Vân Thanh nói: “Nhị vị yên tâm, quan phủ sẽ không bạc đãi các ngươi.” Giọng y lại chuyển: “Chỉ là mặc kệ nhị vị tìm thấy khác thợ mộc nào, nhớ kỹ đều không được đem bản vẽ bán cho người khác, Trần đại nhân, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Khi Vân Thanh thu lại nụ cười, khí chất của y khiến người ta không dám nhìn thẳng. Phụ tử Trần gia lập tức sợ hãi như chim cút, liền nói không dám.
Trần Nhạc Sinh cũng rùng mình, vội vàng đáp ứng.
Nếu không cấm việc này, chỉ sợ sau khi xe chở nước được làm ra, rất nhanh sẽ có thương nhân mang bản vẽ bán sang các châu huyện khác. Nếu bị quan lại có tâm tham chú ý, sinh ra ý định chiếm lấy công lao, đem bản phát minh nông cụ này báo cáo triều đình, ắt sẽ phái người đến Ninh Châu điều tra. Lúc đó tình hình Ninh Châu sẽ không thể giấu được.
Cho dù đến cuối cùng tình hình Ninh Châu cũng sẽ truyền đến kinh thành, nhưng càng muộn càng tốt.
—
Sau khi xử lý xong những việc khẩn cấp, Vân Thanh liền tính toán tự mình đi một chuyến đến mỏ quặng.
Lời y nói với Hạ Trì hôm đó dĩ nhiên là có căn cứ. Y từ thiết quan biết được, hiện tại đại bộ phận quặng sắt Đại Du đều đang dùng phương pháp xào cương của tiền triều. Đầu tiên tinh luyện quặng sắt thành gang thủy, sau đó xào luyện thành cương.
(*) Mình hay nghe câu “Bách luyện thành cương” của Trung Quốc nghĩa là luyện mãi thành thép theo nghĩa đen. Nghĩa bóng là rèn luyện lâu dài, tính cách sẽ trở nên kiên cường hơn.
Trong truyện dịch thì hay dùng từ “cương” hơn (thiệc ra mình cũng không biết sao dùng từ cương thay vì từ thép nữa). Với cả thấy cách luyện thép ở hiện đại có nhiều phương pháp cũng có nhiều loại thép luôn, tìm hiểu cũng không có khái niệm của cương, nhưng mà hiểu theo truyện thì nó kiểu giống thép rèn dao thời này. Do đó mình xin giữ lại từ “cương” theo bối cảnh truyện nhé!
Kỹ thuật này so với kỹ thuật rèn thô trước đây đã là một đột phá vô cùng trọng đại. Sản xuất được nhiều cương hơn để dùng cho chiến tranh, nông nghiệp, cùng các hoạt động sản xuất khác.
Chỉ là cương được tạo ra thông qua xào luyện có tạp chất nhiều, chất lượng không cao. Trừ phi hao tốn nhiều nhân lực, thông qua việc lặp đi lặp lại nung nóng gấp rèn, mới có thể đạt đến cương bách luyện chất lượng tốt.
Cương bách luyện tốn kém, vì vậy binh khí trong quân đội phần lớn chỉ là cương bình thường.
Còn Vân Thanh muốn dạy cho Chu Võ kỹ thuật đúc cương có thể sản xuất ra nhiều cương chất lượng cao, để binh lính dưới trướng Hạ Trì đều có thể dùng được binh khí tốt.
Vân Thanh tuyên bố với bên ngoài muốn gấp rút đi xem tình hình tu sửa đường sá ở các nơi. Giao công việc chính vụ của châu phủ cho Hạ Trì, để Tiền Hữu Tài và Giang Tịnh Bách chia sẻ một số việc vụn vặt, liền thu dọn hành lý tính toán xuất phát.
Tối nay Hạ Trì ở Mộng Khê Đường dùng xong bữa tối, uống hết hai chén trà thanh khẩu, vẫn ngồi đến “tứ bình bát ổn”, không hề có ý định về chủ viện.
(*) Tứ bình bát ổn là bốn bề yên tĩnh, ý chỉ Tròn Tròn ngồi im ru như không có chuyện gì ở phòng vợ.
Vân Thanh buông chén trà xuống, nói với hạ nhân trong phòng: “Điều đi xuống đi.”
Hạ Trì ra vẻ bình tĩnh, ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn y, như muốn nhìn xem y có tức giận hay không.
Vân Thanh vừa bực vừa buồn cười. Hôm qua khi Hạ Trì biết y muốn đi Bạch Mã Trại, liền muốn gọi toàn bộ thân binh vương phủ đi theo y. Vân Thanh tất nhiên không chịu, tuy rằng bản thân Hạ Trì võ công cao cường, nhưng cũng cần phải có người bảo hộ. Dù sao nếu thật sự gặp nguy hiểm, đối phương cũng sẽ không dễ dàng đến gần hắn được.
Binh lính thân cận của Vương phủ đều có thân thủ rất tốt, Từ Cửu càng là trợ thủ đắc lực của Hạ Trì. Mặc dù Hạ Trì giải thích rằng hắn sẽ điều người từ đại doanh Ninh Châu đến bảo hộ, nhưng Vân Thanh trước sau đều không đồng ý.
Cuối cùng, Hạ Trì lạnh mặt để lại một câu “Dù sao nếu Vương phi muốn đi tuần, cũng phải mang theo bọn họ” rồi rời khỏi Mộng Khê Đường.
Vân Thanh biết hắn muốn tốt cho mình, không muốn cãi nhau với hắn. Nửa đêm đau đầu tìm cách nói như thế nào để thuyết phục hắn. Kết quả hôm nay, Từ Cửu liền dựa theo “yêu cầu của Vân Thanh”, điểm 50 châu binh 50 thân binh, cầm danh sách đến cho y xem qua.
Vân Thanh: “…”
Đến tối nay, Hạ Trì ra vẻ không có việc gì mà tới dùng bữa tối. Vân Thanh im lặng không nói chuyện, Hạ Trì liền không nói chuyện. Hai người vẫn luôn trầm mặc cho đến bây giờ, không khí càng lúc càng mang áp lực kì quái.
Vân Thanh đứng lên, Hạ Trì nháy mắt thu hồi tầm mắt, giả vờ không có việc gì mà nâng chén trà lên, rũ mắt uống.
Sau khi hôm qua về phòng hắn liền hối hận. Hắn không hề muốn hung dữ với Vân Thanh, cũng không muốn giận dỗi với y. Nhưng thân phận Vân Thanh ở nơi này cao quý như thế, mọi người cũng đều biết y đi tuần, hắn sợ Vân Thanh thật sự gặp nguy hiểm.
Chỉ là hắn xem nhẹ Vân Thanh cũng có phán đoán của mình, bản thân hẳn nên tôn trọng quyết định của y.
Y hẳn là tức giận… Hạ Trì dùng đầu lưỡi chà chà răng nanh bên trái, đang muốn mở miệng, cổ lại bị một ngón tay lạnh lẽo khều một cái, giọng nói Vân Thanh truyền đến từ đỉnh đầu xuống.
“Vương gia đưa cái ngọc trụy này lại cho em đi.”
Lớn lên đến giờ chưa từng có người nào chạm qua cổ hắn. Hạ Trì chỉ cảm thấy một dòng điện ngứa ngáy chảy từ cổ vào tim. Hắn vẫn chưa hồi phục tinh thần trong cảm giác thần hồn phiêu lãng, liền bị câu nói của Vân Thanh đẩy vào động băng.
Trong đầu hắn ong lên một tiếng, hàn ý trong khoảnh khắc như mở chốt tràn ra khắp người.
Hạ Trì nắm chặt tay thành quyền, trong đầu nháy mắt chuyển qua vô số ý niệm điên cuồng.
Nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh mở bàn tay ra trước mặt Hạ Trì: “Em dùng cái này đổi với chàng được không?”
Hạ Trì theo bản năng cúi đầu nhìn theo.
Ở giữa lòng bàn tay trắng nõn thon dài, một ngọc trụy hồ ly nhỏ xinh đẹp nằm trong đấy.