Chương 50: Nội chiến
“Đại đương gia ta sai rồi, tiểu nhân sai rồi…”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong sơn trại, giọng nói xin tha càng ngày càng nhỏ, dần dần không còn rõ ràng.
Đây là lần thứ hai.
Trong trại mọi người đều biết, đại đương gia cùng quân sư không biết vì sao gần đây liên tục cãi nhau, không khí trong trại cũng trở nên khẩn trương hơn.
Đại đương gia không thể nguôi giận, hai ngày nay người phạm sai lầm đều trở thành nơi cho hắn trút giận. Mỗi khi người đến đều bị đánh thương tích đầy mình. Người hôm trước sau khi nâng về ban đêm phát sốt cũng không có điều trị gì cả, hôm nay chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Nhân tâm dao động, tất cả chưởng quản trong trại đều kẹp chặt cái đuôi lo lắng đề phòng, làm mọi chuyện đều rất cẩn thận, sợ làm ra một chút sai lầm nào đó liền toang.
Trong lòng Trình Việt im lặng tính toán.
Người chết đêm trước là người của Nguyên Tài, trong trại có rất nhiều người đều biết, người hôm nay dù không nhìn ra mặt mày, nhưng bị Lưu Võ Đức tra xét như vậy, rất có khả năng lớn là người ngầm giao hảo tốt với quân sư.
Hắn không ngờ tới, sau lần khắc khẩu đó, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, đã phát triển đến tình trạng này rồi.
Lưu Võ Đức vậy mà hành sự không kiêng nể gì, trong tay nhất định nắm nhược điểm của Nguyên Tài, cho nên hai người mới có thể duy trì cân bằng nhiều năm như vậy. Chỉ là con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người, Lưu Võ Đức bức ép người như thế, Nguyên Tài sao có thể thờ ơ được?
Trình Việt không dấu vết mà nhíu nhíu mày, thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Từ ngày đầu tiên bước vào trại tử, hắn đã bắt đầu suy tính cách tiêu diệt thổ phỉ. Hạ dược là phương pháp ít tốn kém nhất, chỉ cần hòa thuốc mê vào nguồn nước, có thể khiến đại bộ phận người mất sức chiến đấu. Đến lúc đó, Hạ Trì thậm chí không cần ra tay, hắn và ám vệ mai phục bên ngoài cũng có thể chiếm lấy trại tử.
Nhưng Bạch Mã Trại nằm ở vị trí thuận lợi, trong trại tử có một con suối nhỏ chảy qua, ngay phía sau phòng bếp là đã có thể lấy nước suối, do đó nhà bếp không cần lấy nước nơi xa, trong trại cũng không có giếng đào.
Suối nước chảy lưu động không thể hạ dược, biện pháp này không thể thực hiện được.
Trình Việt ẩn nấp càng lâu càng phát hiện nhiều bí mật, đặc biệt là sau khi biết khu mỏ tồn tại, hắn càng có nhiều băn khoăn.
Vốn dĩ còn định tính toán mưu kế tỉ mỉ, lại ngoài ý muốn biết được tháng giêng mùng một chúng sẽ đem một đám binh khí đến Nhạc Châu, giao dịch cùng Oa nhân.
Tuy rằng việc này không liên quan đến Ninh Châu của bọn họ, nhưng những binh khí đó trong tương lai rất có khả năng sẽ chém vào người tướng sĩ Đại Du, hắn biết, bọn họ không thể làm như không thấy.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã điều động nội bộ lên kế hoạch, sau đó cấp tốc truyền tin cho Hạ Trì.
Bạch Mã Trại quả thực có hơn một nghìn tên đạo tặc, nhưng lại có hơn năm trăm tên ở khu mỏ bên kia, trong trại chỉ còn hơn tám trăm tên.
Đêm giao thừa, đương gia và quản sự trong trại tử nhất định sẽ uống rượu mua vui. Lúc đó, hắn sẽ bỏ thuốc mê vào rượu, bắt hết tất cả chưởng sự, sau đó ám vệ từ bên trong giải quyết trạm gác. Hạ Trì dẫn tinh binh đánh vào, nhanh chóng, hung hăng bắt gọn đám phỉ chúng không đến 900 tên như ruồi nhặng không đầu trong trại tử.
Hiện tại, mối quan hệ giữa Lưu Võ Đức và Nguyên Tài đang chuyển biến xấu một cách kịch liệt. Trình Việt không thể xác định tình hình cuối cùng sẽ phát triển như thế nào, liệu có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của họ hay không.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
—
Đối với người dân, Tết Nguyên Đán là một ngày hiếm hoi trong năm để họ có thể tận hưởng cuộc sống. Đặc biệt là năm nay, thổ phỉ đã bị tiêu diệt, người dân trong lòng vô cùng vui mừng, nên đối với năm nay càng thêm coi trọng.
Sau ngày mồng 8 tháng Chạp, trong thành Phong Ninh bắt đầu có không khí Tết, đến ngày cuối cùng của năm không khí Tết đã rất náo nhiệt.
Sáng sớm, Nguyên Phúc công công đã bắt đầu chỉ huy hạ nhân quét trần trừ hôi, A Thư thì ở trong sân đi theo bọn nha hoàn cắt giấy dán cửa sổ. Vân Thanh ngồi ở trong thư phòng, xử lý xong một đống chính sự lại không tự giác bắt đầu ngẩn ngơ.
Đêm giao thừa, mọi người đều đang hướng về nhà mình, chờ đợi đoàn viên. Hạ Trì lại mang theo 300 tinh binh ngược hướng mà đi, để bảo vệ người dân đoàn viên ăn tết.
Trong lúc Vân Thanh đang ngẩn ngơ, y như thể nhìn thấy Hạ Trì của nguyên thư, người đã quyết tâm xuất chinh để bảo vệ non sông đất nước. Hình ảnh của Hạ Trì đó và hình ảnh Hạ Trì sáng sớm rời khỏi Mộng Khê Đường như trùng hợp chồng lên nhau, như thể cho dù lịch sử thay đổi bao nhiêu lần, Hạ Trì vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
“Thiếu gia.” Giọng nói vui vẻ của A Thư đánh gãy suy nghĩ của Vân Thanh. Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Thư ở cạnh cửa đang giơ một cái song cửa sổ do chính mình cắt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Cái này có thể dán lên cửa sổ thư phòng được không?”
Vân Thanh nhìn thấy song cửa sổ có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, gật gật đầu.
A Thư bưng hồ nhão đã được nhào nhuyễn, cẩn thận quét lên song cửa sổ, sau đó thừa dịp hồ nhão chưa khô nhanh chóng dán song cửa sổ lên cửa sổ.
Song cửa sổ màu đỏ lộ ra vẻ vui mừng, báo hiệu sắp đến tết rồi.
Cuối năm, công việc của quan phủ vô cùng bề bộn. Quan lại địa phương phải báo cáo tình hình chính trị của mình lên phủ nha Ninh Châu. Tiền Hữu Tài sau khi sắp xếp lại sẽ trình lên vương phủ, từ đó Vân Thanh sẽ quyết định khen thưởng hoặc trừng phạt quan lại địa phương.
Quan lại trong phủ nha Ninh Châu được phân công quản lý các loại công việc, cũng muốn trình báo thành quả một năm của mình lên Vân Thanh. Mọi người nhìn thấy mấy người hộ tào mới nhậm chức và lục sự tòng quân thì đều đỏ mắt. Năm nay, họ là những người nổi bật nhất. Thành quả tu lộ và bắt tham quan ô lại của họ đều là chiến tích thực sự, năm sau không chừng có thể được trực tiếp thăng quan.
Những người khác đều âm thầm tự trách vì đã không sớm đầu quân dưới trướng Vương phi. Quan lại chưởng quản việc đồng áng lại vô cùng nhiệt tình. Chờ sang năm khoai tây và kim cao lương thu hoạch, họ chắc chắn có thể lập được thành tích.
Án thư của Vân Thanh bị các loại tấu chương chất đầy. Ngoài ra, y còn đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển chọn tú tài năm sau. Mỗi ngày đều bận rộn từ sáng đến tối.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày 29 tháng Chạp, mọi công việc của phủ nha đều đã được xử lý xong. Các vị quan lại Ninh Châu cuối cùng cũng có thời gian được hưởng kỳ nghỉ dài hạn mà họ hằng mong đợi.
Hôm nay là ngày trừ tịch, trời nắng ráo. Vân Thanh mở mắt ra, một tia nắng mặt trời chiếu qua khe rèm giường, khiến y nheo mắt lại.
Buổi trưa, Vân Thanh mở tiệc chiêu đãi quần thần tại vương phủ. Mọi người ăn uống trò chuyện, vui vẻ hòa thuận.
Trong mắt mọi người, Hạ Trì chỉ là dẫn người đi tiêu diệt một băng đảng Ác Quỷ nhỏ chưa đến trăm người. Tuy nhiên, một số người thầm cảm thấy kỳ lạ, chuyện này theo lý không cần Vương gia tự mình đi. Tết nhất giao cho thuộc hạ làm là được rồi. Nhưng điều đó không cản trở họ khen ngợi tung hô Hạ Trì hết lời với bên ngoài.
Vân Thanh là người duy nhất biết sự thật, và cũng biết thời gian hành động của họ là tối nay. Mặc dù y hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Hạ Trì, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Vân Thanh ngồi ở đầu bàn với sắc mặt bình thường trò chuyện với mọi người, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác.
Đến tối, Vân Thanh ở Mộng Khê Đường, bước vào năm đầu tiên ở dị thế.
Y cho hạ nhân vương phủ nghỉ nơi, đầu bếp nấu xong món ăn cũng về đoàn viên với người nhà. Trong Mộng Khê Đường chỉ còn lại hai người Vân Thanh cùng A Thư.
Món ăn cực kỳ phong phú, Vân Thanh lại không biết vì sao không muốn ăn gì.
Y cảm thấy kỳ quái, ở hiện đại y cũng đã một mình đón năm mới nhiều năm. Thời điểm tuổi còn nhỏ vẫn sẽ có chút khổ sở, về sau y cũng không còn cảm giác gì, chỉ xem đó như một ngày bình thường. Nhưng hôm nay rõ ràng còn có A Thư bên cạnh, lại cảm thấy trong lòng có chút cô đơn khổ sở.
Chắc là bởi vị bản thân xuyên đến dị thế đi. Vân Thanh nghĩ, hơn nữa y vẫn không nhịn được lo lắng cho tình huống ở Bạch Mã Trại, trong lòng càng thêm một chút khổ sở vô cớ.
A Thư ăn đến cái bụng tròn xoe, quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình đang ngồi ngốc cắm đũa. Cậu có thể cảm giác được Vân Thanh không vui, lại không đoán ra được nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ là năm nay ăn tết quá quạnh quẽ…
A Thư nghĩ nghĩ, chạy đến nhà kho đem đèn lồng Hạ Trì mua lúc sinh nhật Vân Thanh đến, nói với Vân Thanh: “Thiếu gia, ta đem hoa đăng treo lên nhé, như vậy viện chúng ta cũng có thể náo nhiệt hơn chút.”
Vân Thanh nhìn lồng đèn quen mắt ngẩn người, gật đầu nói: “Treo đi.”
Sau khi nhìn A Thư treo mấy cái, Vân Thanh cũng tiến lên cầm lấy một cái đèn cung đình, treo cùng cậu.
A Thư nỗ lực nhón chân, đem lồng đèn treo lên nhánh cây nói: “Ngày đó, sinh nhật thiếu gia, mấy cái đèn cung đình đều do một mình Vương gia tự mình treo lên đó, vậy mà ngài ấy treo nhanh như vậy.”
Vân Thanh ôm hoa đăng chó nhỏ trong lòng ngực sững sờ tại chỗ, thế mới biết thì ra ngày đó tất cả đèn cung đình đều do Hạ Trì treo.
Y nhìn cây hoa anh đào trong bóng đêm đen như mực, phảng phất thấy được cảnh tượng Hạ Trì đứng ở dưới tàng cây treo hoa đèn.
Vóc người hắn cao lại biết võ công, treo đến chỗ cao cũng không cần cố sức leo thang, rất nhanh đã treo đầy đèn lên cây hoa đào, sau đó ôm cánh tay đứng dưới tàng cây vừa lòng, nhướng mày.
Có lẽ về sau sẽ không còn được gặp một Hạ Trì như vậy, thời điểm Vân Thanh ý thức được điểm này, trong lòng đột nhiên run lên một chút.
Vân Thanh dừng một chút, lập tức đi tới dưới cây anh đào, đem hoa đăng trong lòng ngực treo lên.
Hoa đăng chó con bị gió thổi hơi lay động, ánh sáng như đang nhảy nhót chiếu vào đôi mắt Vân Thanh.
—
Dữ huyện.
Hạ Trì dẫn người đi vào địa bàn phụ cận của Bạch Mã Trại, thành công tập hợp cùng ám vệ.
Mọi người lẳng lặng ẩn núp trong đêm tối, đột nhiên, núi rừng yên tĩnh truyền đến tín hiệu.
Hạ Trì trầm giọng hạ lệnh: “Đi.”
Mọi người đi theo ám vệ dẫn đường, lặng lẽ lên núi, trạm gác dọc trên đường đều đã bị ám vệ giải quyết. Khi bọn họ sắp đến Bạch Mã Trại, nghe được tiếng la hét dồn dập.
Hạ Trì hạ lệnh cho mọi người dừng lại, còn hắn nhảy lên chỗ cao, cẩn thận quan sát.
Trong tụ sảnh Bạch Mã Trại, vài vị đương gia, quân sư còn có đầu mục trong trại, tất cả đều tụ tập một chỗ. Trên bàn là mỹ thực rượu ngon, không khí tràn đầy hào hứng.
“Uống!” Lưu Võ Đức giơ bát rượu lên hướng đến mọi người, sau đó liền hào khí ngưỡng cổ đem rượu rót vào miệng.
“Uống! Kính đại đương gia.” Mọi người đều đồng loạt giơ chén lên, chiều theo hắn, cùng nhau uống một hơi cạn sạch.
Lưu Võ Đức buông chén lau miệng, nói câu “Đã ghiền”. Hắn ngẩng đầu nhìn Nguyên Tài ở đối diện đang cầm chén rượu nhỏ chậm rãi uống, gương mặt vui vẻ mang theo ý cười.
“Quân sư, nhiều năm như vậy ngươi đều không thay đổi, quá không thành kính, hôm nay cùng các huynh đệ uống một cái cho vui sướng đi nào?”
Mặt hắn đỏ hồng đã uống hơi nhiều, nhưng vẫn chưa say. Chỉ là dựa vào chút cảm giác say mà nói ra những điều hắn luôn không muốn nhìn thấy. Sự dung túng của hắn trước nay đã khiến một số người không rõ vị trí của mình. Bây giờ là lúc nên đánh một đòn mạnh.
Hắn mới là chủ nhân của trại này, vốn dĩ nên nói một không hai.
Những người đã lâu không ưa Nguyên Tài lập tức xông tới ồn ào, Lưu Võ Đức rót một bát rượu không cho phép từ chối đưa tới trước mặt Nguyên Tài.
Nguyên Tài cúi đầu nhìn rượu rơi vào vạt áo trước của mình, trầm mặc thật lâu sau, cho đến khi bầu không khí trong phòng đều đã lạnh đi, hắn mới duỗi tay nhận lấy bát rượu.
Lưu Võ Đức đang định nhếch môi, lại thấy Nguyên Tài hung hăng ném bát rượu xuống đất.
Hắn đột nhiên mặt trầm xuống, đang định mắng chửi người, thì mấy người ngồi bên cạnh Nguyên Tài lại đột nhiên rút dao ra, đứng dậy chém tới người bên cạnh.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, có hai người không kịp phản ứng đã bị chém trúng điểm yếu hại, chết ngay tại chỗ.
Lưu Võ Đức phản ứng lại, liền muốn đứng dậy bắt Nguyên Tài, thì ngoài phòng lại ồn ào xông vào một đám người, không nói một lời liền chém tới hướng họ.
Hắn không còn nghĩ đến việc bắt Nguyên Tài nữa, chạy nhanh rút dao ra cùng mọi người chiến đấu.
Lưu Võ Đức đối phó với hai tiểu đầu mục, vẫn rất thành thạo, hắn vừa đánh vừa mắng: “Đồ lòng lang dạ sói, năm đó lão tử cứu ngươi, thế mà ngươi dám vong ân phụ nghĩa giết ta?”
Nguyên Tài châm chọc nói: “Nếu không phải ngươi đã cứu ta, ngươi cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn tên ngu xuẩn như ngươi đến bấy giờ sao? Nếu ngươi một hai cứ phải phái người đi làm chuyện tự ý đem cả trại nộp mạng, không bằng ta giết ngươi trước tiên, còn có thể giữ được mạng của các huynh đệ khác trong trại.”
Khi nói chuyện Lưu Võ Đức đã chém bị thương hai tiểu đầu mục đang vây công hắn, cười dữ tợn nói: “Vậy phải xem ngươi có thể giết ta được hay không đã.”
Sắc mặt Nguyên Tài trầm xuống, hạ lệnh nói: “Đều lên hết cho ta, giết được Lưu Võ Đức liền được thưởng mạnh.”
Hắn cũng không tin nhiều người như vậy cũng không giết được người.
Lưu Võ Đức thấy đổ máu liền cảm thấy hưng phấn, cầm đao đẩy hai người đang xông lên ra, đáng muốn chém xuống, lại đột nhiên phát hiện sức lực trong thân thể đang nhanh chóng giảm mạnh.
Hắn sợ hãi cả kinh, khi ngẩng đầu đã không trốn khỏi nhát đao đang bổ về mặt mình, chỉ kịp rống ra ba chữ “Ngươi hạ độc” liền bị chém té xuống đất.
Nguyên Tài nhìn thấy Lưu Võ Đức mất mạng trong lòng liền vui vẻ, lại đột nhiên phát hiện các tiểu đầu mục khác cũng lục tục ngã xuống mặt đất, bao gồm cả người của hắn, chỉ có người từ bên ngoài vọt vào là bình an không có việc gì.
Nháy mắt Nguyên Tài ra một thân mồ hôi lạnh, còn có người khác muốn tính kế bọn họ!
Hắn đang muốn gọi người, trên cổ lại lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo.
Thân thể Nguyên Tài cứng đờ, thông qua dư quang thấy thiếu niên phía sau hắn, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt. Đột nhiên nhớ lại là thiếu gia nhà giàu tên Lý Bội lần trước xông lầm vào trại bọn họ.
Hắn từng khuyên Lưu Võ Đức cầm tiền liền tiễn người đi. Lưu Võ Đức lại cười nói, thích xem bộ dáng thiếu gia nhà giàu bị tra tấn giống con chó khom lưng uốn gối.
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Nguyên Tài bỗng chốc cười ha hả, Lưu Võ Đức cứu hắn một mạng, nhưng mệnh lập tức không còn cũng bởi vì tên Lưu Võ Đức tự đại này. Cả đời hắn quả thật giống trò đùa.
Trình Việt nhìn khuôn mặt điên cuồng của Nguyên Tài, sắc mặt không có chút biến hóa, hắn lạnh lùng nói: “Lập tức hạ lệnh triệu tập người trong trại lại đây.”
Nguyên Tài cười lạnh nói: “Ta dựa vào cái gì mà nghe ngươi?”
Dù sao hắn cũng không sống được, hỏi thẳng: “Ngươi là người của Hạ Trì? A, Hạ Trì còn kém xa mẹ hắn, chỉ biết dùng loại thủ đoạn hạ độc dơ bẩn này…”
Hơn hai mươi năm trước hắn bại dưới tay Trình Chiêu, may mắn tránh được một mạng, không nghĩ tới cuối cùng lại chết trong tay nhi tử Trình Chiêu.
Biểu cảm Nguyên Tài tựa khóc tựa cười, tê thanh kiệt lực mà quát với Trình Việt: “Tới đây, ngươi giết ta đi! Ta sẽ không nghe ngươi, nằm mơ đi!”
Trình Việt không nói một lời, dùng chủy thủ đâm vào đùi Nguyên Tài, xoay nửa vòng rồi rút ra. Hắn mắt điếc tai ngơ khi nghe tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo kêu bên tai, đem chủy thủ nhắm vào một chân khác của Nguyên Tài, ngẩng đầu hỏi: “Hạ lệnh không?”
Mặt Nguyên Tài đầy mồ hôi lạnh, đau đến không nói nên lời. Hắn sợ hãi trước thủ đoạn tàn bạo lãnh khốc này, hùng tâm trước đó lập tức mất sạch. Hắn sợ Trình Việt không đợi mình trả lời lại xuống tay, vội vàng dùng sức gật đầu, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ: “Ta… Sẽ… Liền… Hạ lệnh!”
Tiểu lâu la trong phòng sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, trơ mắt nhìn Trình Việt kéo Nguyên Tài ra ngoài.