Chương 27
Hai người cùng đến tổng kho của Thôi Ngôi Điện.
Diện tích kho chứa này bao lớn, Hứa Tây chưa từng hỏi qua bởi vì mỗi lần cậu chọn đồ, đều chưa đi đến tận cùng đã chọn mệt. Nghe nói bước sâu vào trong mới chứa đựng những món đồ quan trọng, được thiết hạ vô số ám đạo cơ quan, cực kỳ phức tạp. Chỉ tội Hứa Tây không hứng thú với mấy thứ đó lắm nên cũng lười đi xem.
Tiến vào kho, ánh sáng xung quanh bèn tối xuống nhưng theo bước chân hai người, dạ minh châu lại lần lượt tỏa sáng.
Kệ đá bày ma khí đầy kín từ dưới lên trên, vô số bảo vật quý hiếm đặt trên đó, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thị vệ lấy ra pháp bảo mới nhất đặt trước mặt Hứa Tây trước, giới thiệu đơn giản từng cái.
Pháp bảo của Hứa Tây đã đủ nhiều, giờ đây chỉ chọn hai hạt châu thôi đã vui vẻ.
Thiếu niên ôm linh châu lấp lánh, vừa định nói với Hoắc Kỳ có thể đi rồi, khóe mắt lại đụng phải một khối ngọc thạch tản ra ánh đỏ. Ngọc thạch nọ hoa văn kỳ lạ, nhìn gần mới phát hiện không chỉ có một cái mà là hai nửa đẹp đẽ ghép vào nhau.
Hai miếng ngọc đặt chung một chỗ, bên trong còn có linh khí chậm rãi lưu chuyển, ánh sáng chiếu ra cũng không hoàn toàn đỏ rực mà mềm mại như nắng chiều, cực kỳ tinh xảo.
Ánh mắt Hứa Tây bị hấp dẫn, cậu tò mò cầm lên, “Đây là ngọc gì vậy, đẹp quá đi.”
“Hứa công tử, đây là uyên ương ngọc mới vào kho hôm qua.” Thị vệ đứng một bên, nghe vậy bèn tiến lên, “Ngọc uyên ương đến từ phủ Nguyệt Lão ở Tu chân giới, trăm năm mới kết thành, có thể phù hộ đạo lữ hai người kết lương duyên, điều hòa thúc đẩy tình cảm.”
Biểu tình trên mặt Hứa Tây đột nhiên cứng đời, đặt miếng ngọc về chỗ cũ.
Chuyện gì đây, chẳng nhẽ mấy lời đồn thổi về cậu và Ma Tôn đã truyền khỏi Thôi Ngôi Điện rồi sao?
“Cất đi cất đi.” Hứa Tây cho người cất ngọc cẩn thận, xoay người kéo Ma Tôn trở về.
Hai ngón tay túm lấy tay áo đối phương, kéo vài cái nhưng Hoắc Kỳ lại tuyệt nhiên chẳng động đậy.
Ma Tôn im lặng nâng tay, nhẹ nhàng cản cậu lại.
Hứa Tây vừa ngẩng đầu đã thấy tầm mắt đối phương dừng trên khối ngọc uyên ương kia.
Cậu nghe Ma Tôn bình tĩnh mở miệng, “Mang lại đây.”
Vì thế miếng ngọc uyên ương kia lại được đưa đến trước mặt hai người.
Hoắc Kỳ cầm ngọc trong tay, cẩn thận ngắm nhìn hồi lâu.
Xúc cảm ôn nhuận, ánh sáng nhu hòa, quả thật là đồ tốt.
Ma Tôn chợt nắm hai miếng ngọc trong lòng bàn tay.
Ngọc thạch tương đối nhỏ, làm trang sức thỏa đáng.
Hứa Tây nhìn động tác của Ma Tôn, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc, cậu không nhịn được nhíu mày, “… Ngươi cầm nó làm gì?”
Ma Tôn nghe vậy liếc cậu một cái, “Chỉ em được chọn đồ à?”
Nam nhân vừa nói vừa vuốt khẽ ngọc thạch, tầm mắt thoáng dừng trên cần cổ thiếu niên. Da thịt thiếu niên nõn nà, quần áo nhạt màu hoặc bạch y chiếm chủ yếu, quả thật hơi nhợt. Nếu có thể dùng chi sắc diễm lệ của ngọc uyên ương tạo nên tương phản, chắc hẳn sẽ khiến người khác không thể rời mắt.
Tầm mắt của đối phương dừng trên người cậu thật lâu, cũng không phải đánh giá mà có phần nóng rực, giống như đang dự tính gì đó. Hứa Tây bị nhìn đến cứng lưng, trong lòng nhảy ra cảm giác nguy cơ khó giải thích.
Tạm thời không đoán ra ánh mắt này của Ma Tôn có ý gì nên thiếu niên chỉ có thể giơ tay theo bản năng, che khuất cần cổ đang bị đối phương nhìn chằm chằm.
“Thế ngươi ở lại chọn đi, ta về…” Hứa Tây nhỏ giọng lẩm bẩm, vội vàng tránh ra ngoài, bóng dáng có phần trốn chạy.
…
Hứa Tây cảm thấy gần đây Ma Tôn không đúng lắm.
Điểm không đúng đầu tiên là về lời đồn của Thôi Ngôi Điện.
Sau khi cậu tìm đến Ma Tôn nói chuyện, rõ ràng đối phương đồng ý với cậu sẽ xử lý tốt chuyện này nhưng hiện tại đã qua vài ngày, sự tình vẫn chưa thể giải quyết, ngược lại càng lan truyền ác liệt. Mỗi ngày bị đồn đại như này, tính tình tốt như Hứa Tây cũng có phần ỉu xìu, vậy mà Ma Tôn lại không hề tức giận.
Thậm chí có lần hai người rời Thôi Ngôi Điện ra ngoài chơi, bị mấy ma tu gan lớn chém bừa cái gì mà duyên trời tác hợp, Ma Tôn không những không tức giận mà còn thưởng cho bọn họ vài món pháp bảo.
Khi đó Hứa Tây còn cho rằng Ma Tôn bị người khác đoạt xá.
Còn nữa, ánh mắt Ma Tôn nhìn cậu cũng có phần không đúng.
Giả như lần gần nhất Hứa Tây ở mãi một mình nhàm chán nên chạy đến thiên điện.
Ma Tôn xử lý công vị, cậu ngồi cạnh xem thoại bản, hai người không ai quấy rầy ai. Có vài lúc Hứa Tây xem thoại bản không cẩn thận ngủ mất, trong lúc mơ màng lại cảm giác có người đang niết nhẹ vành tai cậu.
Cậu bị quấy đến mức ngủ không nổi, đành mở mắt ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ma Tôn nhìn qua, khiến cậu giật mình bay sạch buồn ngủ.
Ma Tôn thấy phản ứng của cậu, dường như rất không vừa lòng.
Giữa mày nam nhân cau lại, “Bổn tọa đáng sợ đến vậy à?”
Hứa Tây, “…”
Thật ra cũng không phải đáng sợ.
Nếu người khác đang ngủ mà bị Ma Tôn nhìn chằm chằm, nhất định sẽ bị dọa đến mức vỡ gan.
Hứa Tây đương nhiên là khác, cậu chẳng sợ Ma Tôn từ lâu rồi.
Nhưng…
Ánh mắt thoáng qua của đối phương khi nãy quá mức chuyên chú, tựa như đáy hồ thăm thẳm khiến tiềm thức thiếu niên cảm thấy, nếu nhìn nhiều thêm một cái sẽ không chịu nổi, chìm sâu trong đó.
Ánh mắt này kỳ quái quá đi.
Khi ấy đáy lòng Hứa Tây còn sợ hãi nghĩ rằng, thiếu chút nữa cậu đã sa vào rồi.
…
Bên ngoài Thôi Ngôi Điện, gió cát nổi lên bốn phía, một yêu thú bọc giáp từ đầu đến chân chạy tới từ xa rồi dừng lại trước cửa lớn.
Giải Hoài Sơn, tướng lãnh Ma tộc tung người nhảy xuống từ lưng ma thú. Gã mặc giáp toàn thân, hình thể cường tráng, làn da nâu bóng, diện mạo có phần hung hãn. Số lượng tướng sĩ Ma tộc tương đối khổng lồ nên chỉ chừa lại một phần ở Thôi Ngôi Điện, đại bộ phận chủ yếu phân bổ ra các quân doanh khác, hoạt động dưới quyền tướng lãnh.
Thời điểm mèo trắng vừa tới Thôi Ngôi Điện, Giải Hoài Sơn có nghe nói nhưng khi đó hắn vướng việc binh ở quân doanh, không có lệnh của Ma tôn nên không tự tiện tới Thôi Ngôi Điện.
Sau đó yêu thú nơi biên cảnh xảy ra bạo loạn.
Giải Hoài Sơn và Hoắc Kỳ đang phối hợp giải quyết thì Hoắc Kỳ nghe tin mèo trắng bị đám người Tu chân giới bắt đi, hắn vội bố trí chiến sự đâu vào đó rồi đi cứu mèo, hậu quả còn lại đều để Giải Hoài Sơn tự giải quyết. Giải Hoài Sơn là kẻ cực kỳ hiếu chiến, ngày nào cũng rèn luyện trong quân doanh nên rất tình nguyện. Gã tức trực nơi biên cảnh đến khi chẳng còn nửa mống yêu thú để giết mới chịu trở về phục mệnh.
Xếp binh tướng tọa kỵ tới một bên, Đào Ngọc bước lên đưa Giải Hoài Sơn đi gặp Ma Tôn.
Trên đường hai người giao lưu qua lại tình huống nơi biên cảnh nhưng biên cảnh tại giờ đã an ổn, thành thử chẳng có gì để nói. Thảo luận đơn giản hai câu, hai người rơi vào yên lặng.
Đi thêm vài bước nữa, dường như Giải Hoài Sơn không nhịn được, đột nhiên hạ giọng ghé lại gần, “Ta nghe nói, tôn chủ của ta có đạo lữ à?”
Hắn tò mò quá rồi.
Dù sao việc Ma Tôn có đạo lữ quả thật rất hiếm lạ. Hơn nữa hắn cũng chưa nhìn thấy mèo trắng bên người Ma Tôn, vậy mà đã nghe mòn lỗ tai Ma Tôn yêu thích con mèo này nhường nào.
Giải Hoài Sơn không ngờ, chưa qua bao lâu mèo trắng lại trở thành đạo lữ.
Bên ngoài đang đồn ầm lên kìa, hắn là một tướng lãnh Ma tộc mà cũng nghe thấy bát quái trên đường đi.
Đào Ngọc nghe xong biểu tình có phần phức tạp. Y liếc Giải Hoài Sơn một cái, không khẳng định mà cũng chẳng phủ nhận, chỉ hỏi, “Ngươi còn nghe được gì nữa.”
“Nhiều lắm.”
Giải Hoài Sơn vung tay, bắt đầu hồi tưởng.
Dọc đường đi hắn đã nghe không ít chuyện xưa li kì.
“Có người nói tôn chủ của chúng ta sợ vợ, có người nói bọn họ ban ngày ban mặt đi cạnh nhau sẽ kiềm lòng không đặng ôm ấp thân mật giữa bàn dân thiên hạ.” Giải Hoài Sơn ở quân doanh lâu ngày, lời nói sẽ không vẽ vời lằng nhằng, mặt mày gã hớn hở, “Chưa hết, có người lại nói tôn chủ quá mức cường thế, kẻ ngoài nhìn Hứa công tử nhiều thêm một cái thôi sẽ bị đào mắt ra…”
Hai người đã tới gần Thôi Ngôi Điện mà Giải Hoài Sơn vẫn nói say sưa như cũ, thậm chí còn cảm thái.
“Nếu là khi trước, dựa theo tính tình tôn chủ của chúng ta sao có thể làm ra mấy hành động này.” Gã tấm tắc hai tiếng, “Quả nhiên có đạo lữ sẽ khác.”
Cả đường Đào Ngọc lắng nghe, biểu tình một lời khó nói hết.
Y vỗ vỗ Giải Hoài Sơn, tốt bụng nhắc nhở, “Đến nơi rồi, ngươi bớt lời chút.”
Tuy Giải Hoài Sơn đóng quân nơi biên ải ngày đêm nhưng sự tình không quá phức tạp nên thời gian báo cáo không dài.
Trong thiên điện, Giải Hoài Sơn bẩm báo xong rồi Hoắc Kỳ vẫn ngồi ngay ngắn một chỗ, rũ mắt nhìn công văn đang cầm, không ngẩng đầu, “Lui xuống đi, trước tiên cứ nghỉ ngơi mấy ngày đã.”
“Rõ. Đa tạ tôn chủ.” Giải Hoài Sơn rũ đầu nhận mệnh. Gã không xoay người đi ngay mà lén lút hướng mắt nhìn về phía bên cạnh Ma Tôn. Giải Hoài Sơn nghe nói mỗi lần Ma Tôn bận công vụ đều sẽ đưa đạo lữ theo người, hai người dường như chẳng rời nhau nửa khắc.
Gã không dám nhìn nhiều mà chỉ dám liếc trộm vài lần, vậy mà không thấy hình ảnh trong lời đồn.
Người trước mặt đứng bất động tại chỗ, Hoắc Kỳ phê duyệt xong công văn trên tay, khẽ nhíu mày ngẩng đầu, ngữ khí nhàn nhạt, “Còn việc gì à?”
“Không ạ.” Giải Hoài Sơn đành tiếc nuối bước ra ngoài.
Hứa Tây ngủ đến khi tự tỉnh, ăn cơm xong nhàn rỗi không còn việc làm nên tự mình dạo tới dạo lui, cuối cùng chạy tới thiên điện.
Đi đến cửa, cậu vừa hay đụng mặt Giải Hoài Sơn bước từ trong ra.
Vừa nhìn đối phương, trong đầu Hứa Tây lại hiện ra giả thiết của thế giới, không khó để biết đối phương là ai.
Tướng lãnh Ma Tôn Giải Hoài Sơn, trợ thủ đắc lực của Ma Tôn.
Tuy biết rằng theo giả thiết, đây là người một nhà nhưng cơ thể Giải Hoài Sơn quá mức to lớn, khi thả lỏng cơ mặt, không có biểu tình còn đặc biệt hung dữ. Tạm thời Hứa Tây không biết đối phương có thể ở chung hay không, đáy lòng thoáng gấp gáp, cậu do dự lại gần, chủ động chào hỏi.
Giải Hoài Sơn cũng nhanh chóng nhận ra cậu.
Giây trước đối phương còn lạnh mặt hung dữ, giây sau đã toét miệng cười thân thiết.
“Ngài là Hứa công tử ạ? Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.”
Hứa Tây, “…”
Tuy câu nghe danh đã lâu này hơi kỳ quái nhưng đối phương tương đối tốt tính, Hứa Tây nhẹ nhàng thở ra, cười theo.
Giải Hoài Sơn gặp được đạo lữ Ma Tôn, lòng hiếu kỳ rốt cuộc cũng được thỏa mãn.
Hắn sờ mãi quanh người mới lấy ra được một miếng ngọc bội từ túi trữ vật.
“Tại hạ vẫn luôn ở biên cảnh, chưa kịp chuẩn bị lễ vật.” Giải Hoài Sơn đưa ngọc bội cho Hứa Tây, “Hứa công tử đừng ghét bỏ.”
Giải Hoài Sơn nghe đồn đãi cả chặng đường đã sớm lao đầu tin lấy tin để.
Ngọc bội này của hắn xem như hạ lễ với Hứa Tây và Ma Tôn.
Hứa Tây nhìn mà hơi ngơ ngác.
Đáy lòng cậu có phần mờ mịt, cảm giác đối phương quá đỗi nhiệt tình nhưng trước thái độ của Giải Hoài Sơn, Hứa Tây từ chối cũng không thích hợp. Cậu nhận lấy, âm thầm ghi lại để đáp lễ gã sau.
Nhận ngọc bội rồi biểu tình Giải Hoài Sơn vẫn nóng bỏng như cũ, Hứa Tây bị gã nhìn chằm chằm nên dứt khoát thuận tay đeo ngọc bội lên eo.
“Đa tạ Giải tướng quân, ta thích lắm.” Cậu nghiêm túc cảm ơn đối phương.
Dứt lời, cửa lớn sau lưng Giải Hoài Sơn bật mở, Ma Tôn không nhanh không chậm xuất hiện, trên mặt vẫn chẳng có biểu tình gì nhưng khí áp quanh thân đã giảm xuống lạnh lẽo.
Ánh mắt Hoắc Kỳ dừng vài giây trên người Giải Hoài Sơn rồi mới bước đến gần Hứa Tây.
Dừng một lát, đốt ngón tay nam nhân nhúc nhích, ngọc bội vừa đeo bên hông Hứa Tây đột nhiên bay vào tay hắn.
“Đừng mang bừa mấy cái này.”
Ma Tôn đứng cạnh Hứa Tây, rũ mắt, sửa sang phần hông lộn xộn cho thiếu niên rồi chậm rãi mở miệng, “Thể chất em yếu ớt, đeo lung tung sẽ quấy nhiễu linh khí.”
Giải Hoài Sơn nghe mà sững sờ, vội giải thích cho bản thân, “Tôn chủ yên tâm, ngọc bội này là đồ thuộc hạ chọn lựa cẩn thận, tuyệt đối không phải thứ gì vớ vẩn đâu.”
Gã đảm bảo, “Nó không tổn hại cơ thể, ngược lại còn có thể nuôi dưỡng linh lực.
Hoắc Kỳ, “…”
Nói xong, lý do Ma Tôn tháo ngọc bội của Hứa Tây xuống đương nhiên đổ bể.
Biểu hình Ma Tôn không đổi nhưng bàn tay nắm ngọc bội lại không khống chế được tăng thêm vài phần lực.
Nam nhân dừng vài giây, gân xanh trên cánh tay mơ hồ nổi lên, ánh mắt nhìn Giải Hoài Sơn vô cùng lạnh nhạt, “Bổn tọa nói không thể đeo là không thể đeo.”
Dứt lời, ba người cứ đứng trơ ra như vậy, giằng co trong không khí.
Đến tận khi Giải Hoài Sơn nhìn sắc mặt khó coi của Ma Tôn, rồi lại nhìn qua vẻ mặt xấu hổ của Hứa Tây, gã mê man hồi lâu cuối cùng cũng thông minh vận động đầu óc.
Giải Hoài Sơn sực tỉnh, hóng hớt nhẹ giọng, “Tôn chủ, ngài đang ghen à?”
“…”