Chương 11: Cậu không muốn ở cùng tôi?
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O - La Bặc Hoa Thỏ Tử
- Chương 11: Cậu không muốn ở cùng tôi?
***
Làm nũng?!! Trời đất chứng giám!
Cậu trốn còn không kịp, sao có thể cùng anh ta làm nũng?
Anh ta có bị gì không thế?
Nhìn thấy cậu không nói lời nào, Cố Tinh Châu thì thầm: “Cậu đang nghĩ gì?”
Tạ Ninh bất mãn nói: “Chừng nào thì cậu mới để tôi đi?”
Cố Tinh Châu nhướng mày: “Cậu không muốn ở cùng với tôi?”
Giọng nói nghe mùi chua, Cố Tinh Châu sửng sốt với những gì mình vừa nói. Sao chính mình lại có thể biến thành như này!
Tạ Ninh cũng nghe ra sự lên giọng của Cố Tinh Châu. Cho rằng đối phương đối với mình có chút bất mãn, liền nói: “Cậu chậm trễ tôi ăn cơm.”
“…”
Tiết thể dục là tiết cuối của buổi sáng, Tạ Ninh rũ đầu vừa lúc nhìn thoáng đồng hồ có giá trị lớn trên cổ tay cường tráng của Cố Tinh Châu.
Còn có năm phút là tan học, đại quân trong trường không thể coi thường, vừa nghe ăn cơm, thì giống như toàn dân chạy marathon. Nếu cậu đến chậm, liền phải đợi rất lâu.
Hiện tại Cố Tinh Châu chặn cậu ở chỗ này. Còn không phải là chậm trễ cậu ăn cơm sao?
Cố Tinh Châu lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với đối phương, sắc mặt so với ban nãy ngưng trọng hơn không ít.
Sương quai hàm khép chặt, đôi mắt đào hoa không còn vẻ vui đùa, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn Tạ Ninh có chút phức tạp.
Giọng nói lãnh đạm: “Nói cho tôi biết nhãn hiệu nước hoa, tôi để cậu đi.”
“Thật sự?”
Tạ Ninh ngẩng đầu khẽ meo meo nhìn đối phương một cái, sau đó bị ánh mắt đối phương làm cho phát run.
“Chanel’s… hương ngọt ngào.”
Không ăn qua thịt heo những cũng gặp qua heo chạy. Tuy rằng Tạ Ninh chỉ dùng Lục Thần nhưng nếu nói ra thì đối phương sẽ cảm thấy mình đang khiêu khích.
Thương hiệu nổi tiếng. Tạ Ninh chỉ biết cái này.
Thấy đối phương không có hoài nghi, Tạ Ninh ưỡn ngực, to gan nói: “Không còn việc gì, tôi đi trước.”
Sau đó như thể nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói ra: “Hai chúng ta thanh toán xong. Tôi là người rộng lượng. Cậu không cần phải đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi. Cậu cũng đừng lo lắng về việc có ai cùng tôi đi toilet hay không.”
Cố Tinh Châu: “…”
Tạ Ninh chủ động bước một bước thăm dò, thấy người ta không nhúc nhích, cậu liền co giò chạy.
Cả người giống như một viên đạn pháo chớp mắt liền không thấy đâu.
Cũng không biết là do vội vã ăn cơm hay là sợ lại bị chặn ở rừng cây nhỏ tiếp tục tiết mục hỏi đáp.
Khi Tạ Ninh chạy ra từ rừng cây nhỏ, tiếng chuông nghỉ trưa vừa lúc vang lên, cậu chạy không ngừng một đường đến cửa nhà ăn.
Hạ Dương vừa lúc cũng đang đợi ở đó. Vừa thấy người đến liền vẫy tay, vui sướng nói: “Tạ Ninh, hôm nay chúng ta nhất định có thể ăn thịt sườn chua ngọt.”
Không phụ sự kỳ vọng, Hạ Dương bưng một mâm đồ ăn ngồi xuống cùng với sườn xào chua ngọt.
Tạ Ninh trừ bỏ sườn xào chua ngọt còn có thêm rau, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
Ăn được một nửa, một lon Coca nằm ngay trước mặt.
“Tôi mua cho cậu.”
Nhìn gương mặt xa lạ.
Tạ Ninh không biết người đến là ai, ngốc ngốc lắc đầu.
Tuy rằng mẹ cậu mất sớm những cũng đã kịp dặn cậu là không nhận đồ vật từ người lạ, đặc biệt là những thứ có thể cho vào miệng.
“Tôi không cần.”
Người nọ trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc “Tôi mời cậu, cậu còn không uống?”
Tạ Ninh cảm thấy không hiểu được tư duy của người trước mặt: “Vô công bất thụ lợi, hơn nữa tôi cũng không quen biết cậu.”
“Cậu không biết tôi?”
Tôn Húc có điểm không nhịn được: “Tôi chính là người ở trên sân thể dục nhờ cậu cầm áo đồng phục dùm.”
Trong giờ thể dục, áo động phục ném tới nhiều. Tạ Ninh cũng chả nhìn rõ ai với ai.
Chờ chạy xong, khi bọn họ đến lấy thì cũng tự nhận đồ của họ. Lúc đó cậu chỉ lo trốn Cố Tinh Châu, cả thể xác và tinh thần căng thẳng, căn bản cũng không để ý đến gương mặt mọi người.
Tạ Ninh nhìn bạn học với một chút có lỗi: “Xin lỗi, tôi còn chưa nhớ mặt người trong lớp.”
“Coca thì cậu giữ đi, cảm ơn.”
Người ta cũng không cố ý, Tôn Húc cũng không nhiều lời, cầm lấy Coca rời đi.
Tình huống ở nhà ăn nhanh chóng trôi qua.
Tiết vật lý buổi chiều, không giống ngày hôm qua không có ai tới dạy.
Cửa bị đẩy ra “ầm” một tiếng, thanh âm cực lớn, đem Hạ Dương người đang ngủ trưa sau giờ ăn doạ đến mức run run.
Tỉnh dậy thấy Lý lão sư, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lý lão sư bước trên giày cao gót, giày đạp trên bục giảng phát ra tiếng lộc cộc khiến da đầu tê dại, vô cùng chói tai.
Ném quyển giáo án trên bàn, gương mặt ủ rũ, trên khuôn mặt tầm hai mươi tuổi hiện ra vẻ sốt ruột của giai đoạn tiền mãn kinh, giống như có người nợ cô 800 vạn.
“Lớp này giống như bùn nhão trét không lên tường. Nghe nói nhiều hay ít hơn một tiết thì có cái gì mà chậm trễ? Các cô cậu có thể làm bài kiểm tra theo kiểu may rủi, ăn chơi cả ngày. Tại sao còn đến trường?”
Tạ Ninh đang mở sách vật lý, lông mày thanh tú nhíu lại, giương mắt nhìn về Lý lão sư.
Lời Lý lão sư nói nghe rất chói tai, tuy rằng học sinh ban cơ bản có chút dầu muối không ăn, nhưng thân là giáo viên, dùng lời nói châm chọc học sinh thì thập phần không thoả đáng.
Lý lão sư sắc mặt khó coi cùng cảm xúc bất mãn.
Cũng không biết ngày hôm qua học sinh nào ở lớp cơ bản đến tổ vật lý hỏi bài. Sau khi trở lại văn phòng, tổ trưởng nói bóng gió đã biết cô không đến lớp.
Ăn mắng một trận còn bị khấu trừ 500 tệ tiền lương.
Trong phòng học tương đối yên tĩnh, bọn học sinh sớm đã học thành thói quen với tính khí của cô Lý, tuy rằng bọn họ vẫn tiếp tục làm mọi thứ như thường nhưng vô tình cũng bị ảnh hưởng đến tâm tình.
Thấy Lý lão sư dường như muốn tiếp tục phát tiết lửa giận, Tạ Ninh mở miệng.
“Lão sư, cô không giảng bài sao?” Rồi chỉ đồng hồ trên tường. “Đã vào lớp được năm phút rồi.”
Sắc mặt Lý lão sư tối sầm nhìn Tạ Ninh.
“Các vô cậu đã ở lớp cơ bản rồi còn cần giảng bài?”
“Đương nhiên, chúng em muốn nghe giảng bài, chứ không cô nhận tiền lương để làm gì?”
Lời vừa nói ra, không ít ánh mắt dừng trên người Tạ Ninh. Thiếu niên đưa lưng về phía bọn họ, bả vai đơn bạc gầy ốm, áo đồng phục to rộng khiến cậu nhìn càng nhỏ con hơn. Cậu đứng thẳng tắp, giống như một cây tiểu bạch dương sừng sững.
Làm sao bây giờ? Tôi đột nhiên muốn dựa vào Tạ Ninh!
Lý lão sư bị nói đến sắc mặt đỏ lên, âm thanh tức giận nói:
“Nói thì cậu có nghe hiểu không, giảng bài cho các cô cậu rất lãng phí thời gian.”
“Nhưng thưa cô, chúng em cũng đóng học phí.”
Ý nghĩa chính là mặc kệ lãng phí thời gian hay không, cô vẫn phải giảng bài cho lớp cơ bản. Mặc dù lớp cơ bản một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi nhưng cũng phải đóng rất nhiều tiền cho trường học.
Thậm chí cơ sở vật chất mỗi năm của trường cũng đều do phụ huynh của học sinh lớp cơ bản đóng góp.
Việc học sinh không học và giáo viên không dạy không liên quan. Nếu cầm tiền lương thì phải giảng bài.
Trong phòng học bắt đầu có những tiếng thì thầm khe khẽ, Lý lão sư không nhịn được, đỏ mắt nói:
“Đi học chống đối giáo viên, cút ra ngoài đứng.”
P/s: Cảm ơn các bạn đã để lại bình luận cùng yêu thích truyện nhé. Đặc biệt cảm ơn Kuroko-kurumi <3<3<3