Chương 8
Sau nhiều lần thất bại, Vinh Nhung phát hiện phía xa chỉ có chín chữ to nhất ‘Hoàng tử vạn người mê trong show truyền hình ghép đôi’ vẫn bất động nên Vinh Nhung đã cố gắng hết sức để leo đến gần chín chữ đó.
Trước sự hoài nghi của Vinh Nhung, cậu nhìn thấy căn phòng ngủ của mình trước khi xuyên sách thông qua bìa sách mỏng trong suốt! Chiếc giường màu vàng rực rỡ, bức tranh mặt trời thiêu đốt làm vật trang trí, chiếc bàn trắng với đủ loại tài liệu giảng dạy, sách hướng dẫn và bài kiểm tra, những bông hoa trà khô do chính tay cậu làm và chiếc đàn violin đặt trong góc…
Vinh Nhung không giấu được vẻ hưng phấn trên mặt, chẳng lẽ cậu đã trở lại rồi sao?!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Xin lỗi chú dì, đồn cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì về Tiểu Nhung.”
Lúc này Vinh Nhung mới nhận ra bạn thân Trần Sâm và ba mẹ đang ở trước cửa phòng mình, cậu hét lên đầy phấn khích và vui vẻ: “Ba! Mẹ! A Sâm, con ở đây!”
Nhưng ba người kia không nghe thấy, tiếp tục lo lắng thảo luận: “Tiểu Sâm, chẳng lẽ Nhung Nhung trốn đi vì thi cử quá áp lực sao?”
“Nhưng mà…” Trần Thần không đồng ý nói: “Thành tích của Tiểu Nhung vẫn luôn đứng đầu, huống chi chúng ta còn hẹn nhau sau kỳ thi đại học sẽ đi du lịch nước ngoài.”
“Không biết Nhung Nhung hiện tại đang ở đâu, sống thế nào?” Mẹ cậu nói xong, chịu không nổi ôm mặt khóc.
Nghe thấy tiếng mẹ khóc, Vinh Nhung điên cuồng gõ vào bìa sách trong suốt đang nhốt mình, đồng thời điên cuồng hét lên.
Nhưng không ai để ý đến hành động của cậu, dòng chữ khổng lồ “Tình yêu” trên bìa sách đang bị cậu gõ liên tục vỡ vụn, cuối cùng rơi xuống người cậu.
“Không…”
Cuối cùng Vinh Nhung sợ hãi tỉnh dậy, sau đó đột nhiên mở mắt trong phòng khách tối tăm. Cậu ôm chiếc gối ai đó đã đặt trên mặt mình rồi ngồi dậy tựa lưng vào ghế sofa.
…
Sáu giờ sáng, Phó Ưng Phủ mặc đồ thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Đi đến cửa, nhớ ra điều gì đó quay đầu lại nhìn ghế sofa. Nhưng thật bất ngờ, trên ghế sofa lại không có ai.
Nhưng Phó Ưng Phủ không quan tâm, mở cửa ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Còn Vinh Nhung sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đã trở về ngôi nhà nơi mình ở khi mới xuyên sách.
Vinh Nhung bật đèn lên, trong nhà ngổn ngang giấy vụn, ống đựng bút trên bàn cũng bị đổ ngã, bút bi rải rác khắp sàn nhà.
Vinh Nhung nhìn thấy cảnh này bất đắc dĩ mỉm cười, đặt bút lại, dọn dẹp mảnh vụn, sau đó đi đến góc phòng gọi một con mèo trắng đang ngủ ngon lành trong ổ mèo: “Đô Đô.”
Nghe thấy âm thanh, mèo con màu trắng cử động đôi tai rồi giật mình đứng dậy.
Vinh Nhung thấy thế không nhịn được bật cười.
Mà mèo trắng nhỏ phát hiện Vinh Nhung đã trở lại, sau đó bắt đầu hưng phấn kêu “Meo meo meo”, như đang trách móc Vinh Nhung ngày hôm qua đã bỏ lại mình nó rời đi.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Vinh Nhung đau lòng ôm lấy Đô Đô khẽ vuốt ve bộ lông của nó, khi đi hẹn hò ngày hôm qua kỳ thật cậu cũng muốn mang theo mèo con, nhưng tổ chương trình không cho phép nên đành phải đợi đến hôm nay. Vừa mới gặp ác mộng, cậu cũng không ngủ được nên mới tới đây.
Mặc dù vẫn còn đủ thức ăn cho mèo, ổ mèo mới cũng đã được thay. Nhưng tên nhóc tính tình nóng nảy này vẫn tức giận làm nhà cửa đảo lộn hết lên.
Sau khi dỗ dành mèo con đang xù lông xong, Vinh Nhung mang theo ổ mèo, chậu cát mèo, bát của Đô Đô, còn mấy bộ quần áo nhỏ của nó do cậu dùng quần áo cũ của mình để sửa, tất cả đều được đặt trên chiếc xe đạp nhỏ tồi tàn của cậu. Đô Đô được cậu cho vào ba lô đang mở, cậu quẩy ngược ra phía trước.
Đạp xe suốt chặng đường, Vinh Nhung cũng không cảm thấy quá lạnh.
Nhưng trên đại lộ ngoài cửa nhà chung “Rung Động”, cậu nhìn thấy Phó Ưng Phủ vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, dáng người cao lớn rắn chắc trong bộ đồ thể thao màu đen, trên cánh tay lộ ra những đường cơ bắp săn chắc.
Vinh Nhung có hơi do dự muốn đi đến chào hỏi, nhưng vẫn chậm rãi đạp xe ở phía sau Phó Ưng Phủ, chờ sau khi anh vào nhà thì đi vào theo, mèo con trong ba lô đột nhiên kêu “meo meo”.
Phó Ưng Phủ nghe thấy âm thanh, vô thức quay đầu lại.
Vì thế, Vinh Nhung đang đạp xe trong bộ đồ ngủ bằng nhung màu xám với vẻ mặt rối rắm xuất hiện trong tầm mắt của Phó Ưng Phủ.
Mà nguồn gốc của âm thanh vừa rồi là con mèo trắng nhỏ bỏ trong ba lô trong suốt, cũng mặc bộ đồ màu xám.
Nhìn thấy hai “sinh vật màu xám” lớn nhỏ này, khuôn mặt đẹp trai dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không hề thay đổi của Phó Ưng Phủ không khỏi co giật.
Còn Vinh Nhung lại nghĩ, nếu đã bị phát hiện, thì đơn giản nhất là dứt khoát thoải mái chào hỏi: “Chào buổi sáng, Phó tổng.”
Phó Ưng Phủ ngày hôm qua không để ý nhiều đến cậu, dừng lại hỏi: “Cậu định mang con mèo này vào nhà chung?”
“Ừ…Đúng.” Vinh Nhung dừng xe, nhưng sau khi nói xong, cậu nhớ tới bệnh sạch sẽ của Phó Ưng Phủ, lại sợ Phó Ưng Phủ ghét Đô Đô, nên nói thêm: “Đô Đô nó rất ngoan.”
“Rất ngoan?” Phó Ưng Phủ nhìn chằm chằm vào mặt Vinh Nhung lập lại hai chữ này, bị anh nhìn như vậy, trong đầu Vinh Nhung lại hiện lên căn phòng buổi sáng bị Đô Đô xé đầy giấy vụn, không khỏi có cảm giác hơi chột giạ.
Cũng may Phó Ưng Phủ không tiếp tục chủ đề này, lạnh lùng nói: “Trở lại nhà chung đi.”
“Ừm!” Vinh Nhung lập tức đạp xe rời đi như thể vừa nhận được thánh chỉ. Khi đi ngang qua Phủ Ưng Phủ, gió nhẹ thổi tung mái tóc Vinh Nhung lên, khóe miệng Vinh Nhung nở nụ cười vui vẻ, giống như một tinh linh đang vui vẻ…
ps: Cuối tuần vui vẻ nhé các bạn︿︿︿/Tuổi tâm lý của Vinh Nhung chỉ mới là học sinh cuối cấp thôi~