Chương 5
(*)Giống quốc tịch của công dân để chứng minh thân phận, công tịch cũng kiểu vậy, để chứng minh mình là công.
Khán giả trong phòng livestream cũng mê mẩn.
[Tiếng cười của Nhung Nhung thật ngọt ngào.]
[Mẹ ơi, lỗ tai con mang thai.]
Nhưng một số người vẫn tiếp tục nghi ngờ công tịch của cậu:
[Mẹ kiếp, cậu ta thực sự là khách mời cho vị trí công đó à?]
[Xinh đẹp nhược công cũng có thể là công mà! Mong mọi người hiểu.]
Sở Viễn Trạch, khách mời có quan hệ tốt nhất với Lê Hoài An hỗ trợ hòa giải, “Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ có thêm một đối thủ mạnh, giống như mùa trước, năm công bốn thụ. Không ngờ tổ chương trình năm nay lại đối xử tốt với chúng ta như vậy, khách mời xuất hiện cuối cùng lại là ứng viên cho vị trí công.”
Vinh Nhung nghe vậy ngượng ngùng cười, nhưng Trần Lâm Tắc Hủ đang nhặt rau thì không khỏi bĩu môi, thầm trào phúng trong lòng, tốt cái quái gì, mùa trước ít nhất có ba cặp đôi, nhưng mùa này bọn họ đều vây quanh Ôn Thức Kiều, tuy rằng thân phận khách mời cho vị trí công mùa này đều cao trên trần nhà…
Nói đến trần nhà, Trần Lâm Tắc Hủ liếc nhìn Vinh Nhung không có món đồ hiệu nào trên người, rất hứng thú hỏi: “Tiện thể, Vinh Nhung, cậu làm nghề gì?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong bàn lại lần nữa tập trung sự chú ý vào Vinh Nhung.
Sau bữa tối, Ôn Thức Kiều biết rõ khả năng kinh tế của cậu, sợ khiến cậu xấu hổ nên tốt bụng giải thích: “Đây là sắp xếp của tổ chương trình, mấy ngày trước mọi người cũng đã giới thiệu rồi.”
[Kiều Kiều vẫn rất biết quan tâm đến tâm trạng của khách mời mới.]
“Tôi biết, tôi đã xem trên livestream.” Vinh Nhung không hề xấu hổ, hào phóng giới thiệu hoàn cảnh của bản thân: “Công việc của tôi khá phức tạp, các ngày trong tuần tôi thường đi giao đồ ăn.”
Lời nói vừa được thốt ra, không chỉ những khách mời khác, ngay cả Ôn Thức Kiều cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vinh Nhung không quan tâm bọn họ có phản ứng như thế nào, tự tiếp tục nói: “Buổi tối nếu rảnh rỗi thì sẽ kéo violin ở nhà hàng.”. Bạ𝐧 có biết tra𝐧g truyệ𝐧 ~ Т𝘙 UMТ𝘙UYỆN﹒𝒗𝐧 ~
[?????]
[Giao đồ ăn? Còn kéo violin ở nhà hàng nữa?]
[Khó trách buổi hẹn hò đầu tiên lại diễn ra ở nơi như thế.]
“Nếu có đoàn làm phim cũng sẽ tham gia diễn vai quần chúng.”
[Nhưng mà, thế này thì quá không xứng đôi?]
“Nhưng nếu nhất định phải chọn một công việc chính.” Vẻ mặt Vinh Nhung có hơi bối rối, “Chắc tôi cũng có thể được xem là một idol bị đóng băng trước khi ra mắt?”
“Hừ.” Hàn Lệ nghe thế thì trực tiếp hừ cười một tiếng, muốn nói mấy câu, lại bị ánh mắt Ôn Thức Kiều chặn lại.
Trần Lâm Tắc Hủ, thân là một idol đang nổi tiếng, nghe được câu trả lời này, đưa ánh mắt có hơi thông cảm nhìn về phía Vinh Nhung, với tư cách từng là một thực tập sinh, cậu ta hiểu rõ hoàn cảnh của Vinh Nhung hơn bất kỳ ai.
Đạo diễn trong phòng giám sát nhìn bình luận [Tại sao lại tìm khách mời kiểu này đến chương trình?] đầy trên màn hình, cũng chẳng bình tĩnh được nỗi, “Vinh Nhung bị gì vậy, không phải vừa nói với cậu ta chỉ cần nói mình kéo violin ở nhà hàng là được rồi sao?”
“Thành thật cũng tốt, sau này đỡ phải bị cư dân mạng lôi ra.” Bởi vì Vinh Nhung giao đồ ăn cho ông ta nên ông ta mới quyết định cho cậu đến nhà chung 《Tháng Ngày Con Tim Rung Động》.
Chỉ có Lê Hoài An nhìn Vinh Nhung, vô cùng hứng thú hỏi: “Vậy cậu có thể làm mẫu vẽ cho tôi được không?”
Người trầm lặng đột nhiên chủ động, Vinh Nhung có chút tò mò động cơ của cậu ấy: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lê Hoài An trả lời một câu khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi: “Bởi vì tôi muốn vẽ cậu.”
[A a a a!!!!!!!!]
[Đây chắc là lãng mạn của những họa sĩ hàng đầu.]
[Xinh đẹp nghèo khó nhược công x Họa sĩ thiên tài thụ]
[CP Vinh Nhung Cố Lý, tao yêu mày!]
ps: Vinh Nhung bé nhỏ có quá nhiều vai trò? (, ω,)?