Chương 31: Hãy bắt đầu màn trình diễn của em
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn
- Chương 31: Hãy bắt đầu màn trình diễn của em
Ngồi bên cạnh các bé con là một vài thiếu niên yêu tinh, bọn họ cầm bút lông chim, cuốn sổ ghi đặt trên đùi để có thể sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào.
Thấy Thư Lê đã về, các bé con hưng phấn vẫy tay với cậu.
“Sperion, mau tới đây, tới đây nè….”.
Thư Lê run rẩy khoé miệng.
Cậu có thể từ chối không?
Mất mặt ở phố chợ một lần là đủ rồi, tại sao quay về còn phải mất mặt lần hai?
Huhuhu…
Vốn dĩ cậu chỉ định kể lại đơn giản sự việc tối hôm qua, thoả mãn lòng hiếu kỳ của các bé con cho xong chuyện.
Nên biết, trình độ tiếng Tinh Linh của cậu chỉ thuộc dạng bình thường. Dưới sự giúp đỡ của trò giỏi Yên Tĩnh, Thư Lê có thể miễn cưỡng giao tiếp lưu loát, nhưng để mà kể chuyện thì……..
Xin lỗi, cậu không làm được đâu!
Đặc biệt còn làm điều đó trước mặt biết bao yêu tinh trưởng thành và thiếu niên yêu tinh nữa chứ, chuyện này chẳng khác nào công khai tử hình cả!
Thư Lê khiếp đảm, vỗ cánh toan bỏ chạy lấy người. Nhưng trò giỏi Yên Tinh đứng ngay sau cậu, chặn mọi đường lui.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Thư Lê, Kumandi thấm thía nói:”Đây là một cơ hội tốt để rèn luyện khả năng giao tiếp, đừng nên bỏ lỡ”.
“Ơ….”. Thư Lê nghệt ra.
“Càng khó khăn thì càng phải tìm cách tháo gỡ nó, cứ mãi trốn tránh thì sẽ không bao giờ giải quyết được”. Kumandi khẽ vỗ đôi cánh màu tím than, cầm theo ấm trà bay về phía nhóm thiếu niên yêu tinh.
Thư Lê nhíu mày đắn đo, nghe thấy tiếng gọi chờ mong của các bé con thì hơi do dự.
“Sperion, chúng ta không qua đó sao?”. Disio hỏi.
“Bọn họ giữ chỗ ngồi cho chúng ta kìa”. Angel chỉ vào dãy ghế trống ở hàng đầu.
“Còn có trái cây nữa!”. Budno tinh mắt nhìn thấy trong tay mỗi bé con đều có đồ ăn vặt hấp dẫn.
Thư Lê hít sâu một hơi, nắm chặt tay nhỏ:”Chúng ta qua đó thôi!”.
Không phải chỉ là dùng tiếng Tinh Linh để kể chuyện thôi sao?
Cậu liều mạng!
Bốn bé con nhanh chóng bay tới quảng trường nhỏ, ngồi vào vị trí tương ứng của mình.
Thư Lê kiên cường ngồi xuống chiếc ghế lẻ loi duy nhất ở trên cùng, đối mặt với toàn thể yêu tinh.
Chỉ là kể lại câu chuyện từng trải thôi mà, có cần phải nghiêm túc vậy không?
“Cái đó…..Elsa….tại sao mọi người lại tới đây?”. Thư Lê do dự hỏi giáo viên yêu tinh.
Nếu không có bọn họ thì “buổi toạ đàm” này sẽ không long trọng đến vậy!
Đũa thần trong tay Elsa chỉ về phía thiếu niên yêu tinh tóc đen, vẻ mặt tươi cười:”Kumandi nói em muốn kể cho mọi người nghe về chuyến phiêu lưu rừng rậm tối hôm qua, tụi chị thấy cũng vui nên rủ nhau tới đây”.
Các thầy cô yêu tinh khác mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt ai oán của Thư Lê ném về phía trò giỏi Yên Tĩnh.
Kumandi bình thản nói:”Anh cảm thấy đây là một lần học hỏi không tồi”.
Thư Lê đỡ trán.
Không hổ là con ngoan trò giỏi, không bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào.
Nhưng…..cậu không hiểu, bản thân kể lại một câu chuyện từng trải qua thì có gì đáng để học tập?
Trò giỏi Yên Tĩnh và các bạn học của hắn vậy mà đều nghiêm túc mang theo sổ ghi chép và bút lông chim.
Cậu nhìn về phía Sid, vô cùng nghi ngờ là anh giao thêm bài tập về nhà cho các thiếu niên yêu tinh.
Sid phát hiện ánh mắt hoài nghi của cậu, đôi mắt xanh sẫm lảng đi:”Sperion, đừng lo lắng, câu nào không nói được thì anh sẽ hỗ trợ em”.
Leah ngồi bên cạnh anh lấy đàn hạc ra, cười dịu dàng:”Còn chị sẽ phối nhạc giúp em”.
Ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ gảy dây đàn, tiếng BGM dễ nghe vang lên.
Các giáo viên yêu tinh dùng ánh mắt hiền từ mà nhìn bé con tóc vàng, chỉ thiếu điều nói thẳng ra: Nào, hãy bắt đầu màn trình diễn của em đi.
Thư Lê có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể liều chết mà làm theo thôi.
Cậu hắng giọng, dùng vốn từ ngữ nghèo nàn của mình mà lắp bắp kể lại những nguy hiểm đã trải qua.
Câu chuyện bắt đầu từ việc hái quả.
“……Tụi mình phát hiện phụ cận khu vực an toàn có mọc một loại trái cây hình quả lê, vô cùng mê người, nên không nhịn được mà bay qua đó, muốn nếm thử hương vị của nó”.
“Thế nó có ngon không?”. Bé con ngồi ở hàng đầu tiên thắc mắc.
“Thơm lắm, nhất định là ngon!”. Budno lập tức nói:”Một quả lớn như vậy nè!”.
Thư Lê lặng lẽ lấy ra bốn trái hình quả lê từ nhẫn trữ vật, xếp thành một hàng trên mặt đất. Các bé con nhìn theo không chớp mắt.
“Oa! Sperion, tại sao cậu lại có nó vậy?”. Budno nhào lên, ôm lấy một quả đặt lên mũi ngửi lấy ngửi để, nước miếng chảy ròng ròng:”Thơm quá, thơm quá~~”.
Docia và Elsa liếc mắt nhìn nhau.
Chim sekern cướp cành cây ăn quả nhưng lại không ăn mà bỏ đi?
Tuy Sperion đã trở về, nhưng bọn họ lại không biết cậu đã trải qua những gì trong khu rừng. Tinh Linh Vương đưa cậu trở lại Cây thần xong cũng không nói gì thêm nên họ không tiện dò hỏi.
Khi biết Sperion chuẩn bị kể cho các bé con nghe về chuyện xảy ra tối qua, bọn họ mới lập tức chạy tới dự thính.
Bé con là tương lai của tộc yêu tinh, mỗi người đều vô cùng quý giá. Bọn họ có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc để chúng lớn lên khoẻ mạnh.
“Sperion, trái cây của cậu là do chim ngốc đưa à?”. Angel hỏi.
“Đương nhiên không phải!”. Thư Lê căm giận lắc đầu. “Mình bị móng vuốt của chim ngốc móc vào quần áo, kéo bay lên không trung…. Doạ mình suýt chết! Ngoại trừ ôm một phiến…..một phiến lá ra, mình không còn cách nào khác!”.
Cậu miêu tả chi tiết quá trình mình bị kéo lên không trung, tuy rằng sử dụng từ ngữ không chính xác lắm, nhưng vẫn truyền đạt một cách rõ rệt nỗi sợ hãi và bất lực của cậu khi đó.
Các bé con nghe mà đồng cảm sâu sắc, liên tục cảm thán đầy kinh ngạc, ôm nhau an ủi trong hãi hùng.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, đáng sợ làm sao khi bị một con chim kéo lên độ cao mấy ngàn mét, chỉ có thể ôm một phiến lá có thể bị thổi bay bất kỳ lúc nào.
Kumandi vừa nghe vừa ghi chép lại. Khi nghe thấy bé con chỉ dựa vào một phiến lá để cầu sinh, bàn tay dùng sức siết lấy thân bút. Hắn dừng viết một lúc rồi quay sang hỏi yêu tinh trưởng thành.
“Docia, chị đã tra được tên của con chim sekern kia chưa?”.
Docia cười lạnh:”Nó tên là Declet, ma thú cấp 7, thuộc dạng có số má trong khu rừng Yêu Tinh”.
Kumandi đanh mặt, cây bút “xoạt xoạt” trên sổ ghi chép, vẽ lại ảnh thực của chim sekern rồi đánh dấu tên nó lên giấy.
Sid hỏi Elsa:”Chris đâu rồi?”.
Elsa nói:”Sáng sớm nay đã rời khỏi khu rừng rồi”.
Sid “à” một tiếng rồi nói tiếp:”Chẳng trách cả ngày nay không thấy mặt mũi đâu. Điểm đến đầu tiên của hắn là gì?”.
Ores nho nhã ngắt một trái nhỏ màu hồng:”Nghe nói là khu rừng ma thú ở phía bắc”.
Sid vừa nghe đã hiểu ngay.
Sau khi sekern mang Sperion đi, các yêu tinh đã lập tức tìm ra hang ổ của nó trong rừng, đáng tiếc là một cái ổ rỗng.
Sau đó lại tìm được mấy chỗ trú ngụ tạm thời của nó nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Vì thế, bọn họ đoán là sau khi chim sekern phát hiện bản thân đã vô tình mang theo bé con yêu tinh nên mới chột dạ bỏ trốn.
Vậy nó có thể chạy đi đâu đây?
Không cần đoán cũng biết, chỉ có thể là rừng ma thú.
Đáng tiếc là nó tính sai rồi, yêu tinh không bao giờ nhân từ mà nương tay với kẻ đầu sỏ làm tổn thương tới bé con của họ.
Điểm đến đầu tiên trong chuyến rèn luyện của Chris là khu rừng ma thú, hắn định tìm nó tính sổ.
Ngày thường ăn trộm trái cây, vì không ảnh hưởng đến toàn cục nên chỉ đuổi đi là xong.
Ngày hôm qua nó trộm đi bé con, không những không dẫn về mà còn tuỳ ý vứt bỏ trong rừng rậm, quả thực không thể tha thứ!
Thư Lê không biết chim ngốc đã bị Chris cho vào tầm ngắm, cậu đang kể đến đoạn bản thân mơ màng tỉnh lại trên cây đại thụ, phát hiện cành cây ăn quả còn nguyên vẹn cùng với một con sóc mẹ lông xù.
“Oa, sóc! Nó có đáng yêu không?”. Các bé con tò mò hỏi.
Thư Lê xấu hổ gãi đầu:”Đáng yêu thì đáng yêu đấy, nhưng lúc đấy mình sợ quá nên đã rút dao găm ra chĩa về phía nó”.
“Cậu với nó đánh nhau sao?”. Disio căng thẳng hỏi:”Có đánh thắng không?”.
“Không, không đánh”. Thư Lê rút thanh dao găm đeo bên hông ra, tiếc nuối nói:”Cái này….chỉ là đồ trang trí thôi, không đối phó được động vật có kích thước lớn hơn chúng ta”.
Vũ khí của yêu tinh đều là bản mini, vẻ ngoài tinh xảo nhưng lực sát thương bằng không.
“Không phải đâu!”. Elsa đứng dậy, uyển chuyển bay tới bên người Thư Lê, duỗi tay ra với cậu.
Thư Lê hơi ngẩn ra, sau đó đặt dao găm vào tay cô.
Elsa bay lên khoảng 2m, cúi đầu nói với các bé con ở dưới:”Vũ khí của yêu tinh chưa bao giờ là đồ trang trí”.
Cô giơ thanh dao găm lên cao, thành kính trang nghiêm mà niệm chú:”Hỡi Thần Ánh Sáng Lyont Fres vĩ đại, xin hãy ban cho tôi sức mạnh bản nguyên……..”.
Theo lời niệm chú, toàn thân yêu tinh tóc bạc mắt bạc bỗng toả ra luồng hào quang rực rỡ.
Đám bé con không hẹn mà cùng che mắt lại, chỉ có Thư Lê bất chấp đôi mắt bị thương mà nhìn Elsa không chớp mắt.
Trái tim nhỏ của cậu đập “thình thịch” trong lồng ngực, tâm trạng kích động lạ thường.
Hôm qua cậu nhìn thấy Chris phiên bản tí hon trở nên to lớn hơn thì kinh ngạc không thôi. Nếu như không phải bị chim ngốc bắt đi thì cậu đã sớm muốn hỏi về nguyên lý phóng đại này rồi.
Hôm nay lại được nhìn thấy cơ thể Elsa xảy ra biến hoá, cậu nhìn không chớp mắt, hận không thể quay lại toàn bộ quá trình biến thân của cô ấy.
Chỉ tiếc trong tay cậu không có điện thoại di động.
Ánh sáng kia quá chói mắt, đôi mắt thực sự không thể chịu nổi nữa, Thư Lê chỉ đành giơ tay che lại.
Đợi đến khi ánh sáng biến mất, trên không trung xuất hiện Elsa phiên bản lớn, thanh dao găm trong tay cô cũng to hơn mấy chục lần.
Tất cả bé con trợn mắt há mồm.
Nhóm thiếu niên yêu tinh thì bình tĩnh hơn, bởi vì bọn họ đã biết từ buổi học ma thuật đầu tiên, rằng sau khi nhận được sức mạnh bản nguyên thì có thể tự do phóng to biến nhỏ.
Elsa bay sang bên cạnh, dừng ở nơi cách nhánh cây có quảng trường nhỏ một khoảng, sau đó hạ thấp xuống 1m để các bé con có thể thấy rõ dao găm trên tay cô hơn.
Đối với các bé con, Elsa sau khi phóng to giống như người khổng lồ, tuy vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, nhưng không hiểu sao lại khiến chúng cảm thấy kính sợ.
Đôi mắt màu lục sáng ngời của Thư Lê nhìn chằm chằm vào thanh dao găm to lớn.
Hoá ra ông chủ cửa hàng vũ khí không hề lừa cậu, đây đúng là một vũ khí cấp cao.
Elsa từ từ rút con dao găm ra, lưỡi dao trắng như tuyết lộ ra vẻ sắc bén của nó dưới ánh nắng.
Thư Lê trợn to mắt, loáng thoáng nhìn thấy đường vân ma thuật phức tạp đan xen trên lưỡi dao.
“Đây là vũ khí cấp 8″. Elsa cười với Thư Lê, nói tiếp:”Xem ra chủ nhân của cửa hàng vũ khí đã mang bảo vật giấu kỹ dưới đáy hòm ra bán cho em”.
Ở đại lục Austin, cấp bậc cao nhất của vũ khí là cấp 9, chỉ có một số ít người mới có thể sử dụng. Người bình thường sở hữu một món vũ khí cấp 8 đã có thể xưng bá một phương rồi.
Tộc người lùn tuy tinh thông rèn đúc, nhưng nếu muốn tạo ra một món vũ khí cấp 9, e rằng cũng phải hao phí tâm huyết cả đời.
Chỉ riêng nguyên liệu đã quý hiếm tới mức có gặp được cũng chưa chắc đã lấy được.
Yêu tinh và tinh linh đa tài đa nghệ, ngoại trừ ngôn ngữ, nghệ thuật, ma thuật thì còn biết cả kỹ thuật rèn. Nhưng vì không chịu được mùi mồ hôi trên cơ thể sau thời gian dài làm việc trong lò rèn, nên đa số yêu tinh và tinh linh lựa chọn mang nguyên liệu tới nhờ tộc người lùn chế tạo giúp.
Thanh dao găm này của Sperion được chế tác tinh xảo rực rỡ, hiển nhiên là tác phẩm xuất phát từ tay của yêu tinh.
Chỉ có yêu tinh mới hay thêm thắt một ít chi tiết không cần thiết.
Vỏ dao xinh đẹp cỡ này, được đính rất nhiều đá quý xa xỉ, chẳng trách bé con coi nó như đồ trang trí.
Đương nhiên, trước khi biến đổi thì nó cũng chỉ dùng để ngắm được thôi.
Thư Lê nghe Elsa giới thiệu thì trợn tròn mắt.
Hả?
Hoá ra thanh dao găm này của cậu là vũ khí cấp 8 hiếm có?
Ông chủ cửa hàng vũ khí bán thanh dao găm quý giá như vậy cho cậu mà không sợ lỗ sao?
Elsa cắm dao găm vào vỏ, nhìn bé con đang khiếp sợ, nói:”Đừng lo hắn bị thiệt. Thứ mà em lấy ra trao đổi đến từ nhà ấp, giá trị chỉ hơn chứ không kém”.
Tâm tư bị nói trúng, Thư Lê thẹn thùng mà xoa mặt.
Các bé con mua dao găm khác cũng hào hứng rút từ bên hông ra hỏi:”Elsa, Elsa, cái này của em cũng là cấp 8 sao?”.
Elsa cúi đầu nhìn lướt một vòng, lắc đầu:”Của các em đều là cấp 7″.
Tuy yêu tinh và tinh linh là bộ tộc trường sinh, nhưng để chế tạo một món vũ khí cấp 8 thì ít nhất cũng mất 50 năm. Chủ cửa hàng vũ khí mới hơn 500 tuổi, không thể tạo ra nhiều vũ khí cấp 8 như vậy.
“Ò”. Các bé con hơi thất vọng.
Elsa an ủi:”Cấp 7 cũng tốt lắm”.
Vừa nghe vậy, các bé con lập tức thay đổi tâm trạng, đứa nào cũng hết sức phấn khởi.
Thư Lê lấy lại tinh thần, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi:”Elsa, vì sao….yêu tinh có thể phóng to?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, vì sao vậy ạ?”. Disio phụ hoạ.
“Ngày hôm qua, Chris cũng trở nên thật to lớn”. Angel nói.
“Phóng to là có thể chiến đấu với chim ngốc”. Hai mắt Budno sáng lấp lánh, hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm qua cậu nhóc bị doạ khóc.
“Tinh—“.
Tiếng đàn gãy gọn vang lên, các bé con chấn động, không hẹn mà cùng nhau xoay người, nhìn về phía Sid đang ôm đàn hạc.
Không biết Leah đã ngừng đánh đàn từ khi nào.
“Câu hỏi này để anh trả lời cho các em!”. Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Sid gảy dây đàn, dùng giọng nói trầm thấp giàu từ tính mà ngâm nga truyền thuyết có từ lâu đời.
“Đầu xuân, khi những cánh hoa thuần khiết bắt đầu nở rộ, đó cũng là lúc nhóm tiểu yêu tinh đầu tiên ra đời dưới sự chúc phúc của Thần Ánh Sáng. Yêu tinh có cơ thể nhỏ bé, sau lưng mọc một đôi cánh bạc mỏng nhẹ, khác hoàn toàn với những tinh linh cao lớn. Vì thế, nhóm tiểu yêu tinh đã khẩn cầu với Thần Ánh Sáng…..”.
“A, hỡi Thần Ánh Sáng Lyont Fres vĩ đại, xin hãy ban cho chúng con năng lực thay đổi cơ thể! Chúng con sẽ vĩnh viễn ca ngợi người, đi theo người…..”.
“Thần Ánh Sáng trả lời rằng: Ôi những đứa trẻ đáng yêu của ta, nếu các con có thể hái được đoá băng tinh trên đỉnh núi tuyết, ta sẽ ban cho các con cội nguồn của ánh sáng”.
Vì để trở thành đứa con ánh sáng danh xứng với thực giống như tinh linh, nhóm tiểu yêu tinh yếu ớt trải qua trăm ngàn cay đắng, trèo lên đỉnh núi tuyết, tìm được hoa băng tinh có một không hai.
Trong khoảnh khắc các tiểu yêu tinh chạm tay vào hoa băng tinh, Thần Ánh Sáng giáng lâm, ban cho họ cội nguồn của ánh sáng.
Từ đó, tiểu yêu tinh có được năng lực biến đổi hình thể.
Nghe xong, các bé con phấn chấn tinh thần, tràn ngập khao khát.
“Sid, Sid, tụi em cũng có thể trở lên to lớn sao?”. Angel gấp gáp hỏi.
“Các em vẫn chưa tới lúc”. Sid ngừng đánh đàn, dựng thẳng ngón tay:”Chỉ khi nào cấp bậc ma thuật tăng lên, thì mới có thể khởi động năng lượng nguồn!”.
Tô Lê hỏi:”Phải tăng đến cấp mấy mới được ạ?”.
Sid chớp chớp mắt:”Sau khi trở thành pháp sư cao cấp”.
Thư Lê nghiêng đầu nhỏ, hơi chần chờ rồi hỏi tiếp:”Pháp sư cao cấp là cấp mấy ạ?”.
Hai phút sau, cậu được nhìn thấy sơ đồ cấp bậc ma thuật.
Pháp sư phân thành từng cấp bậc như sau: pháp sư học đồ -> pháp sư thực tập -> pháp sư -> ma đạo sư -> đại pháp sư -> pháp thánh -> pháp thần.
Mỗi cấp lớn chia thành 9 cấp nhỏ.
Chín cấp phân chia từ yếu tới mạnh, lần lượt là sơ cấp (1-3), trung cấp (4-6), cao cấp (7-9).
Nói cách khác, muốn trở thành pháp sư cao cấp, tính từ pháp sư học đồ cấp 1 cũng phải vượt qua ít nhất 25 cấp.
Thư Lê:…..