Chương 30: Gửi thư cho người bạn trong rừng rậm
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn
- Chương 30: Gửi thư cho người bạn trong rừng rậm
Sau khi rửa mặt xong, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, mở cửa tủ, cất toàn bộ đồ trong đó vào trong nhẫn trữ vật.
Nếu Tinh Linh Vương không định thu lại nhẫn trữ vật, vậy thì cậu cũng không làm giá nữa.
Tuy rằng không hiểu câu “mau chóng lớn lên” của Tinh Linh Vương là có ý gì, nhưng hiện tại cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, quả thực không thể mang lại lợi ích gì.
Chờ ngày sau lớn lên, có bản lĩnh hơn rồi báo đáp ơn cứu mạng của Tinh Linh Vương vẫn chưa muộn.
Nhẫn trữ vật quả nhiên tiện dụng, tất cả đồ đạc đều có thể mang theo bên người. Túi đeo chéo cuối cùng cũng chấm dứt sứ mệnh của nó, tạm thời nghỉ hưu.
Thư Lê cầm sổ ghi chép, sách, bút lông, đến cả túi xách cũng nhét hết vào nhẫn trữ vật.
Vật phẩm sau khi được thu vào nhẫn trữ vật sẽ tự động phân loại rồi cất vào số tầng tương ứng mà không cần cậu phải sắp xếp, cực kỳ tiện lợi.
Thư Lê vô cùng hài lòng.
Chuẩn bị xong xuôi, cậu chuẩn bị tới phố chợ, tìm người đưa thư để gửi đồ cho chim béo.
Nhưng trước khi tới đó, cậu phải tới nhà ăn của trường để ăn cơm đã.
Ngủ thẳng một giấc tới chiều nên cậu đã sớm đói mèm, trái cây trong bữa tối ngày hôm qua đã tiêu hoá sạch ráo.
Cậu phấn khởi ra mở cửa thì bị đám bé con vây kín trước cửa nhà doạ sợ.
“Mấy cậu…..có chuyện gì vậy?”. Thư Lê ngơ ngác hỏi.
Disio và Angel đứng ở hàng đầu tiên chỉ huy các bé con khác lùi về sau, nhường đường cho đại ca của bọn họ.
“Sperion, tụi mình muốn nghe về chuyến phiêu lưu mạo hiểm của cậu tối qua”.
“Đúng vậy, đúng vậy. Tối qua, sau khi Sperion bị chim lớn bắt đi, có phải đã xảy ra rất nhiều chuyện đúng không?”.
“Trong rừng có đáng sợ không? Có ma thú không? Chúng nó có hung dữ lắm không?”.
“Thú một sừng của Vương đẹp quá hà, cậu cưỡi trên nó có cảm giác gì?”.
“…….”
Các bé con mồm năm miệng mười, câu hỏi dồn dập ập tới, Thư Lê bị hỏi đến hoa mắt chóng mặt, không biết nên trả lời vấn đề nào trước.
“Khoan, khoan, khoan….”. Cậu giơ hai tay ra hiệu dừng lại, các bé con lập tức ngoan ngoãn ngừng nói.
Bị hơn hai mươi đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn chằm chằm, Thư Lê cảm thấy áp lực như núi. Cậu xoa cái bụng dẹp lép của mình, uyển chuyển trả lời:”Chuyện đó….. Đợi mình ăn cơm xong, đi gửi đồ……..rồi về kể cho các cậu nghe, được không?”.
“Được!”.
Các bé con trăm miệng một lời mà đồng ý.
“Nhanh rồi về nha! Tụi mình ở quảng trường nhỏ đợi cậu!”.
Trước khi rời đi, các bé con vẫn không quên dặn dò.
“Mình biết rồi!”. Thư Lê giơ tay ra dấu “OK”.
Các bé con thấy vậy thì thi nhau giơ ngón tay bụ bẫm ra làm theo, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của các bạn nhỏ, Thư Lê nhún vai, nhìn về phía Disio và Angel đang đứng trước cửa.
“Các cậu đã ăn cơm chưa?”.
“Chưa”. Disio lắc đầu.
“Bọn mình chờ cậu cùng tới trường rồi ăn luôn”. Angel nhoẻn miệng cười.
Thư Lê gật đầu, ngó trái ngó phải mà không thấy nhóc mập đâu:”Budno đâu?”.
Disio hừ nhẹ một tiếng:”Cậu ta nói đói bụng quá nên tới nhà ăn để ăn trước rồi”.
Đừng tưởng nhóc không biết ý định của tên này.
Định thừa dịp bọn họ chưa tới mà ăn nhiều hơn một chút chứ gì.
Ba bé con vỗ cánh, cùng nhau bay về phía nhà ăn của trường.
Tuy rằng đã qua giờ cơm, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, qua tầm nào cũng có cơm ăn.
Thư Lê vừa bước vào cửa nhà ăn thì đã thấy Budno ngồi một mình ở bàn dài, trước mặt đặt 5 đĩa thức ăn, ăn uống thoả thích.
“Ưm ưm ngon quá….”. Budno ăn trái cây đẫy miệng. Đột nhiên, cậu nhóc cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo ùa tới, lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Disio.
Cậu nhóc ngẩn người, nuốt miếng hoa quả trong miệng xuống, cười khan:”À thì….các cậu tới rồi à? Mau ngồi xuống đi, mình gọi nhiều món ngon lắm, mọi người cùng nhau ăn”.
Disio vỗ cánh bay tới, đặt mông ngồi đối diện Budno, duỗi tay lấy ba đĩa thức ăn đặt xuống trước mặt mình, chỉ chừa lại cho cậu nhóc hai đĩa.
Budno nhìn trái cây và bánh lúa mạch nướng bị chuyển đi, đôi mắt híp tràn đầy vẻ không nỡ.
Angel ngồi bên cạnh Disio, nở nụ cười ngọt ngào:”Budno, cậu thật chu đáo quá”.
Trong lòng Budno đã khóc thành biển rộng, nhưng ngoài mặt vẫn hào phóng mỉm cười:”À, ừ, mấy cậu mau ăn đi!”.
Thư Lê nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của nhóc mập, cảm thấy đồng tình, nhưng không nhiều lắm. “Cảm ơn cậu, Budno!”.
“Không…..không có gì!”. Budno cầm một quả lên cắn mạnh một miếng, thầm thấy may mắn vì trước lúc bọn họ tới, cậu nhóc đã kịp ăn hết một đĩa quả kuku.
Ba đĩa trái cây là không đủ cho ba bé con đang tuổi ăn tuổi lớn, Thư Lê nhờ yêu tinh trưởng thành trong nhà ăn mang thêm vài đĩa thức ăn nữa ra.
Mật hoa, sữa tươi, trứng luộc của loài chim nào đó, bánh lúa mạch, trái cây các loại…..
Đồ ăn vừa đặt lên bàn, hai mắt của Budno đã sáng quắc.
Thư Lê chia cho cậu nhóc hai quả trứng luộc cùng một cốc sữa tươi:”Cho cậu này, ăn ít trứng với sữa đi”.
Trong vô số loại đồ ăn, các bé con thường lựa chọn trái cây và rau hơn là trứng và sữa tươi.
Thư Lê thì ngược lại. Mỗi bữa cơm cậu đều phối hợp giữa trứng, sữa và rau xanh, trái cây để cân bằng dinh dưỡng, giúp phát triển chiều cao cơ thể.
Budno thuộc dạng cho gì cũng ăn, cậu nhóc nhận lấy trứng luộc và sữa tươi, vui sướng tới mức hai mắt híp thành một đường thẳng.
Disio nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cậu nhóc:”Trước đó cậu đã hứa gì với mình?”.
Nụ cười trên mặt Budno chững lại.
Disio quay sang nói với Thư Lê:”Trước khi chúng ta tới, cậu ấy nhất định đã ăn rất nhiều rồi, không tin cậu sờ bụng cậu ấy mà xem”.
Budno nhanh chóng che bụng, đầu lắc như trống bỏi:”Không phải, không phải!”.
Nhưng vừa ôm bụng, dạ dày bị ép xuống, cậu nhóc không tự chủ mà nấc lên một cái rõ to.
– ——Yên tĩnh.
Thư Lê đỡ trán, cạn lời nhìn khuôn mặt nhỏ chột dạ của Budno.
Disio lạnh mặt cầm hai đĩa trái cây đi, chỉ để lại trứng và sữa cho cậu nhóc.
“A….”. Budno đau khổ vươn tay Nhĩ Khang.
Angel còn chu đáo mà an ủi:”Budno, cậu yên tâm, bọn mình sẽ ăn hết giúp cậu”.
Nói rồi cầm trái cây lên ăn uống ngon lành.
Budno khóc không ra nước mắt, chỉ có thể rúc ở góc bàn, nom vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Thư Lê:…
Không, lấy dáng người tròn ung ủng của cậu nhóc, có rúc bé hơn nữa thì cũng không đáng thương được mấy.
Sau khi ăn uống xong xuôi, đoàn người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Thư Lê muốn đi phố chợ tìm người đưa thư, ba bé con còn lại cũng tò mò mà đi theo.
“Sperion, cậu định gửi thư cho ai vậy?”. Angel hỏi.
“Một con chim to béo”. Thư Lê trả lời.
“Béo?”. Budno vỗ người mình:”Có béo bằng mình không?”.
Thư Lê nhìn cái bụng tròn vo của cậu nhóc, giơ hai tay vẽ một vòng cung thật lớn:”Béo hơn cậu nhiều, nó lớn như vậy nè”.
Nhóc mập có béo thế béo nữa thì cũng chỉ cao bằng ngón tay, còn con chim béo kia có thể to bằng con gà mái lận!
“Oa!!!!”. Ba bé con thốt lên kinh ngạc.
Đối với bọn họ mà nói, kích cỡ của một con gà mái là cực kỳ to lớn.
“Nó còn có bốn bé con”. Thư Lê vẽ một vòng tròn nhỏ hơn rất nhiều:”Đứa nào cũng tròn xoe, lông xù, giống quả cầu tuyết”.
“Tuyết? Sperion, tuyết là gì?”. Angel hỏi.
“Ờ….”. Thư Lê chớp chớp mắt.
Lứa bé con bọn họ sinh ra vào mùa xuân, giờ hơn ba tháng là mới vào hè, đương nhiên chưa từng nhìn thấy tuyết.
“Tuyết là nước ở thể rắn, ờm….đợi khi trời lạnh thì các cậu sẽ biết”. Thư Lê giải thích đại khái một chút. Nhờ phúc của trò giỏi Yên Tĩnh, cậu đã học được rất nhiều thứ mà Sit không dạy.
Ba bé con cái hiểu cái không, nghe miêu tả của Thư Lê về chim béo và đám con của nó mà vô cùng ao ước.
Tuy rằng bên ngoài cây thần rất nguy hiểm, nhưng cũng rất thú vị.
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy đã tới phố chợ. Thư Lê vừa đáp xuống đất liền có rất nhiều yêu tinh trưởng thành chào hỏi cậu.
“Ôi, Sperion đáng yêu, chào buổi chiều”.
“Bé con muốn mua đồ sao? Có muốn xem qua cửa hàng nhỏ của anh không?”.
“Nhà anh có mấy món đồ chơi mới về, rất thích hợp cho các bé con chơi đó!”.
“Bên này có trái cây mới nhập, tới đây, tặng cho các bé một quả ăn thử”.
“…..”
Các yêu tinh trưởng thành quá nhiệt tình, Thư Lê vừa đi vừa mỉm cười từ chối, cười đến mức suýt thì bị căng cơ mặt.
Uhuhu~
Trải qua sự việc ngày hôm qua, hình như cậu càng nổi tiếng hơn rồi!
Hiện tại, tất cả yêu tinh đều biết cậu bị con chim ngốc kia “cướp” đi, nửa đường vất ở giữa rừng rậm, cuối cùng thì được Tinh Linh Vương cứu về.
Xấu hổ muốn độn thổ luôn á!
Thật muốn tìm một khe đất nào đó chui xuống.
Gánh theo áp lực lớn như núi, cuối cùng Thư Lê cũng tìm được trạm chuyển phát.
“Sperion thân ái, chào buổi chiều. Anh có thể giúp gì cho em?”. Yêu tinh trưởng thành của trạm chuyển phát cười tủm tỉm chào đón bé con mặt đỏ như gấc.
Thư Lê thẹn thùng trả lời:”Chào….chào buổi chiều, em muốn gửi thư”.
Yêu tinh trưởng thành nháy mắt trêu ghẹo:”Định gửi thư cho người bạn mới trong rừng rậm phải không?”.
Thư Lê kinh ngạc nói:”Sao…..sao anh biết em quen được bạn mới trong rừng?”.
Yêu tinh trưởng thành mỉm cười:”Ma thú và động vật nhỏ trong khu rừng đều là bạn tốt của chúng ta. Em có thể trở về an toàn, nhất định là do được chúng nó giúp đỡ”.
Thư Lê còn chưa kịp trả lời thì Angel đã nói giúp cậu:”Sperion quen một con chim béo to lớn, trắng muốt mập mạp, lớn như vậy cơ ạ”.
Nhóc khua tay múa chân học theo động tác trước đó của Thư Lê, vẽ một vòng tròn thật lớn, cứ như chính mình đã tận mắt nhìn thấy, miêu tả vô cùng sinh động.
Budno tiếp lời:”Béo hơn cả em nữa”.
Disio nói:”Nó có bốn đứa con, tròn xoe, giống quả cầu tuyết”.
Thư Lê chỉ đứng mỉm cười.
Cũng tốt, cứ để cho bọn họ nói chuyện đi.
Yêu tinh trưởng thành nhướng mày:”Có vẻ như là một chú chim lương thiện. Thế Sperion này, em định gửi cho nó cái gì đây?”.
“Quà cảm ơn ạ”. Thư Lê sờ nhẫn trữ vật, lấy ra năm hạt giống của hoa hồng tinh. “Em muốn gửi cái này”.
Ban đầu, cậu tính chọn một món trong đống đồ mà ngài rắn lớn đưa cho để làm quà, nhưng thấy chim béo có vẻ rất thích hạt giống mà Tinh Linh Vương tặng nên cậu đã thay đổi ý định.
Cậu quyết định mời chim béo cùng trở về cây thần để lấy hạt giống trong nhà cho nó.
Ai dè cậu quên bẵng đi mất, may mà ở cây thần có người đưa thư.
Yêu tinh trưởng thành thấy bé con sử dụng nhẫn trữ vật thì không khỏi để ý.
Đây là…..Chiếc nhẫn Gouaux?
Chỉ có Gouaux là không cần dùng ma thuật mà vẫn có thể sử dụng.
Nếu hắn nhớ không lầm thì chiếc nhẫn này vốn thuộc về Tinh Linh Vương, vậy mà bây giờ lại nằm trên ngón tay của một tiểu yêu tinh.
Đứa bé được Vương chúc phúc quả nhiên rất đặc biệt.
Yêu tinh trưởng thành mỉm cười biết ý, lấy ra một cái túi tiền để bé con bỏ hạt giống vào đó. Sau đó lại gói túi tiền vào một phong bì thư làm bằng vỏ cây.
“Thế là xong rồi ạ?”. Thư Lê hỏi.
Có sơ sài quá không vậy?
Gửi hàng ở quê cậu là phải bọc bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp để tránh cho gói hàng bị hư hỏng.
“Đương nhiên không phải”. Yêu tinh trưởng thành nháy mắt tỏ ra thần bí:”Còn cần thêm một chút ma thuật nữa”.
Hắn đặt một ngón tay lên bì thư làm bằng vỏ cây, niệm một câu thần chú, bức thư bỗng toả ra một luồng sáng chói mắt.
Bốn bé con không nhịn được mà đưa tay lên che mắt.
Đợi đến khi ánh sáng biến mất, bức thư đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vỏ cây trở nên nhẵn mịn, trên bề mặt được bao phủ bởi một lớp màng sáng lấp lánh.
“Woww”. Các bé con kinh ngạc tán thán.
“Đây là ma thuật gì vậy?”. Thư Lê khẽ thốt lên:”Trông nó thật là thần kỳ!”.
“Một ma thuật phòng ngự vặt vãnh mà thôi!”. Yêu tinh trưởng thành lấy ra một cây bút lông chim. “Bạn của em tên là chim béo à?”.
“Không phải ạ!”. Thư Lê lắc đầu:”Nó tên là Doris, một con chim trắng như tuyết, là chim Tagun….gun……”.
Ôi thôi xong!
Chim Tagun gì ấy nhỉ?
Cậu quên mất tiêu rồi!
“Chim Tagunya?”. Yêu tinh trưởng thành giúp cậu nói ra tên loài của Doris.
“Đúng vậy! Chính là chim Tagunya!”. Thư Lê đập nắm tay vào lòng bàn tay mình một cái.
“Được”. Yêu tinh trưởng thành cầm bút lông chim, dùng nét chữ tinh linh thanh thoát để viết lên mặt trước của bức thư mấy chữ Doris và chim Tagunya.
Thư Lê lấy cuốn sổ ma thuật và bút ra, viết theo ngay tại chỗ, để tránh sau này quên mất.
Khi cậu lật tới trang giấy đang viết dở, nhìn thấy hình rắn chibi đáng yêu trên đó thì hét “aiya” một tiếng.
“Sao vậy, Sperion?”. Các bé con khác hoảng sợ hỏi.
“Có gì khó khăn sao?”. Yêu tinh trưởng thành cũng hỏi han quan tâm.
“Em, em…..em…..”. Thư Lê ôm sổ ghi chép, ảo não tự trách:”Em quên không gửi lời hỏi thăm của ngài rắn lớn tới Tinh Linh Vương mất rồi!”.
Cái đầu heo này, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên cho được!
Nhất định là do cơ thể trẻ con ảnh hưởng tới dung lượng não của cậu, doạ cái là quên, kích động cái là quên.
Bản thân không những quên chào tạm biệt chim béo, mà đến lời nhắn nhủ của ngài rắn cũng bị cậu vất lên chín tầng mây.
Nếu không nhìn thấy hình rắn chibi trong sổ ghi chép thì cậu thực sự không nhớ tí tẹo nào luôn.
“Ngài rắn lớn là ai vậy?”. Angel hỏi.
Thư Lê gãi đầu, nhíu mày phiền não:”Là đại ma xà giúp mình tìm được phương hướng của cây thần….. Ngài ấy nhờ mình chào hỏi Tinh Linh Vương, mình….mình lại quên mất”.
Phải làm sao bây giờ?
Cậu đi đâu để tìm Tinh Linh Vương đây?
Yêu tinh trưởng thành cũng hiểu ra, nói:”Em biết tên của ma xà chứ?”.
“Dạ biết”. Thư Lê cúi đầu nhìn chữ Trung trên sổ ghi chép. Tên của ngài rắn quá dài, lúc đó nhất thời không nhớ nổi, nên chỉ đành dùng tiếng Trung ghi chú bên cạnh hình rắn chibi.
“Bazion Bulgares”. Cậu ngóng nhìn yêu tinh trưởng thành. “Ngài ấy tên là Bazion Bulgares, là một ma xà siêu lớn, vảy trơn bóng như gương trông rất đẹp”.
Yêu tinh trưởng thành cười nói:”Hoá ra là Bazion! Anh cũng quen nó”.
Thư Lê ngạc nhiên mừng rỡ:”Thật vậy ạ?”.
Yêu tinh trưởng thành xoa cái cằm trơn nhẵn của mình:”Tên đó là một ma thú cấp 6, cũng khá có tiếng trong khu rừng Yêu Tinh. Anh từng qua lại với nó vài lần, là một ma xà khá….nhiệt tình”.
Mới là lạ!
Trong khu rừng Yêu Tinh, Bazion có tiếng là máu lạnh và bủn xỉn. Không ngờ nó lại nhiệt tình giúp đỡ bé con yêu tinh đi lạc, quả thật không thể tin được.
Thư Lê tán đồng mà gật gù:”Đúng vậy, đúng vậy! Bazion trông có vẻ đáng sợ nhưng lại có tấm lòng lương thiện. Không chỉ giúp em tìm kiếm phương hướng của cây thần mà còn tặng cho em một đống đồ quý giá”.
Để mô tả số lượng của vật báu, cậu bay một vòng quanh căn phòng.
“Nhiều như vậy ạ, giống như một ngọn núi nhỏ ấy”.
Sau khi đáp xuống đất, cậu giơ tay phải lên, khoe chiếc nhẫn màu bạc trên ngón trỏ.
“May là em có nhẫn trữ vật, nếu không thì không biết nên cầm về kiểu gì”.
Bé con bày ra vẻ mặt cảm thán.
Yêu tinh trưởng thành thì trợn mắt há mồm.
Đây có đúng là Bazion vắt cổ chày ra nước mà hắn biết không?
Phàm là vật sống đi qua địa bàn của nó thì đều phải bị trấn lột mất một ít, nếu không thì đừng hòng an toàn mà rời đi.
Bé con trước mặt thật khó lường nha!
Không những được Bazion giúp đỡ, mà còn được tặng một đống đồ quý báu.
“Nếu em cần thì anh có thể tiện đường chuyển lời tới Bazion giúp em”.
“Được không a?”. Thư Lê mừng rỡ hỏi:”Vậy thì tốt quá ạ!”.
Cậu ngồi xổm xuống, đặt nhẫn trữ vật lên mặt đất, móc ra một tảng đá còn cao hơn cả người cậu.
Viên đá này hình quả trứng, vỏ ngoài trơn nhẵn, phủ đầy hoa văn sặc sỡ, trông cực kỳ xinh đẹp.
“Oa, Sperion, sao cậu lại lôi cục đá này ra?”. Angel và Disio lượn quanh tảng đá.
Lần trước, vì để vác cục đá này theo, ba người bọn họ đã phải mất rất nhiều công sức đó!
Thư Lê đứng dậy nói:”Em muốn nhờ người đưa thư giúp em tặng tảng đá này cho Bazion để tỏ lòng áy náy”.
Cậu quên không gửi lời chào của rắn lớn tới Tinh Linh Vương, theo lý thì nên gửi quà xin lỗi.
Yêu tinh trưởng thành nhìn chằm chằm vào cục đá. Một lúc lâu sau, hắn quay sang hỏi bé con:”Em có chắc là……muốn đưa nó cho Bazion không?”.
Bazion không tài không đức, vậy mà lại có được một viên đá Nguyệt Hân quý hiếm nhường này.
Đá Nguyệt Hân chỉ xuất hiện trong hồ sâu ở nhà ấp. Thỉnh thoảng lũ cá cũng sẽ đẩy chúng lên bờ.
Hầu như các bé yêu tinh đều không mấy hứng thú với một cục đá, hơn nữa còn lớn như vậy, căn bản là không thể vác theo được.
Chỉ có tiểu yêu tinh được Vương chúc phúc này là có con mắt độc đáo, vậy mà lại mang được đá Nguyệt Hân ra khỏi nhà ấp.
Báu vật quý hiếm bực này sao có thể để ma xà bủn xỉn kia chiếm hời cho được.
Thư Lê chưa kịp trả lời thì yêu tinh trưởng thành đã nói tiếp:”Đá Nguyệt Hân là nguyên liệu cao cấp dùng trong luyện kim, có thể làm gia tăng cấp bậc của vũ khí. Đưa cho ma xà lại không có tác dụng quá lớn”.
“Thế ạ?”. Thư Lê do dự. Cậu cảm thấy rắn lớn có hình thể khổng lồ, món quà bé quá thì trông không ổn lắm.
Yêu tinh trưởng thành nghiêm túc gật đầu.
Bé con, có thứ gì tốt thì phải giữ cho bản thân nha!
“Thôi được rồi!”. Thư Lê cất đá Nguyệt Hân đi, đổi thành hạt giống của hoa hồng tinh, dù sao ngài rắn lớn cũng có vẻ rất thích thứ này.
Lần này, yêu tinh trưởng thành không nói thêm gì nữa, chỉ cầm túi nhỏ nhét vào bì thư bằng vỏ cây, dùng ma thuật phòng ngự phong ấn lại, sau đó viết tên của ma xà lên.
Làm xong hết thảy, hắn nói với bé con:”Thật ra em không cần phải áy náy, sắp tới là lễ hội mùa hè, tất cả yêu tinh đều sẽ tới thành phố Thuỷ Tinh ở vương quốc Tinh Linh. Tinh Linh Vương cũng sẽ có mặt ở đó, em có thể gửi lời chào hỏi sau cũng được”.
Hai mắt Thư Lê sáng lên.
Sao cậu lại quên mất chứ, đến lễ hội mùa hè là có thể gặp được Tinh Linh Vương rồi!
“Cảm ơn lời nhắc của anh”. Hai mắt cong thành hình trăng khuyết, cậu vui vẻ hỏi:”Em phải trả phí vận chuyển như thế nào vậy ạ?”.
“Chuyện nhỏ thôi, không mất phí”. Yêu tinh trưởng thành xua tay. “Anh gửi miễn phí cho em!”.
Báu vật mà bé con lấy ra từ trong nhà ấp đều rất quý giá, hắn phải gửi một trăm bức thư mới bằng một hạt giống của hoa hồng tinh.
“Sao lại vậy được?”. Thư Lê nhíu mày, nói:”Em phải trả phí!”.
Cậu vuốt nhẫn trữ vật, lục lọi một hồi. Cuối cùng lựa ra một viên ngọc bích từ trong đống vật phẩm của ngài rắn.
Ngọc bích vừa to vừa nặng, cậu phải dùng cả hai tay mới có thể đỡ được.
“Oa, viên đá này thật đẹp”. Ba bé con khác ngạc nhiên mà duỗi tay chọc chọc.
“Là đá quý đó!”. Làm một cậu ấm nhà giàu ở thế giới khác, Thư Lê có thể nhận ra những châu báu có giá trị.
Viên ngọc bích lớn thế này, nước ngọc sáng và trong, màu sắc có độ sâu, làm thành trang sức có thể đáng giá cả triệu tệ.
Đáng tiếc mẹ cậu không ở đây, nếu không cậu đã giữ lại đưa cho mẹ rồi.
Yêu tinh rất thích nhưng vật sáng lấp lánh, gặp được viên ngọc bích đẹp cỡ này, yêu tinh trưởng thành rất khó từ chối.
Bé con ôm đá quý thật vất vả, khuôn mặt nhỏ tinh xảo ngẩng lên, nhìn hắn đầy thiết tha, hắn bị đáng yêu đến nhũn cả tim.
Thế này thì ai nỡ lòng từ chối cơ chứ?
“Vậy được!”. Hắn khẽ ho một tiếng, vui vẻ nhận viên ngọc bích. “Viên đá quý này coi như phí trả trước, sau này cần gửi thư thì cứ trực tiếp tới tìm anh”.
Nói rồi hắn chợt ngừng lại, nhìn sang ba bé con khác.
“Tính cả mấy đứa nữa”.
Ai tới cũng có phần, không thể bên nặng bên nhẹ.
“Cảm ơn anh ạ!”.
Các bé con vui vẻ, phấn chấn rời khỏi trạm chuyển phát, cùng nhau bay về nhà.
Đợi khi bọn họ về tới quảng trường thì tất cả bé con đều đã chờ ở đó từ lâu.
Sau đó, bọn họ còn nhìn thấy Elsa, Sit và các giáo viên yêu tinh khác.
Éc? Mọi người đang làm gì vậy?
Thư Lê thấy hơi xấu hổ.
“Về rồi sao?”.
Sau lưng vang lên tiếng của trò giỏi Yên Tĩnh, Thư Lê theo bản năng quay đầu, nhìn thấy hắn đang bưng một chén trà vẫn còn bốc hơi nóng.
“Nếu đã về, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”.
Thư Lê mờ mịt.
Bắt đầu?
Bắt đầu cái gì???
Mở toạ đàm hả????