Chương 102: ''Anh yêu em.''
Một lần nữa tỉnh lại, Cảnh Từ nhận ra đã là giữa trưa, di chứng sau khi tiêu hao thể lực quá mức cũng ập đến.
Tối hôm qua cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, hôm nay thì toàn thân đều đau, nhất là bắp đùi và chỗ sử dụng quá độ ở phía sau kia. Dù từ trước tới giờ cậu luôn chịu đau rất tốt, nhưng lần này động một cái là cậu không nhịn được hít hà một hơi.
Doanh Kiêu nhắm mắt nằm ở bên cạnh cậu, có vẻ như còn đang ngủ.
Cảnh Từ sợ làm phiền hắn, cẩn thận dịch sang bên cạnh. Đang định đứng dậy, một cánh tay bỗng nhiên vắt ngang, trực tiếp ôm cậu vào trong lòng.
“Tỉnh?”
Doanh Kiêu cúi đầu hôn cổ cậu, răng nanh nhẹ cắn, nghiền qua nghiền lại xương quai xanh xinh đẹp của cậu. Âm thanh rõ ràng, không mang chút giọng mũi nào: “Em có đói bụng không? Muốn ăn gì?”
“Anh, đừng cắn.” Cơ thể Cảnh Từ run lên, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ra: “Có vết đấy, mặc quần áo sẽ thấy.”
Mùa đông tùy tiện tròng lên chiếc áo len cao cổ là ổn, nhưng mùa hè mặc quần áo mỏng, không che được.
“Nhìn thấy thì sao chứ?” Doanh Kiêu chẳng những không ngừng mà còn làm mạnh thêm, tiếp tục mút mấy chỗ mình vừa cắn: “Quan hệ giữa hai chúng ta không thể cho người khác biết?”
“Không phải!” Cảnh Từ vội vàng giải thích: “Chỉ là… chỉ là không tốt lắm.”
Cậu không sợ công khai quan hệ với Doanh Kiêu, mà không muốn làm những người khác biết chuyện riêng tư này.
Cảnh Từ nghĩ thế nào, trong lòng Doanh Kiêu hiểu rõ. Hắn lại cố ý giả vờ không biết, ý xấu bắt nạt cậu: “Anh cảm thấy rất tốt mà, bảo đảm làm đối xứng cho em luôn.”
“Chuyển chỗ khác đi.” Gương mặt Cảnh Từ nóng bỏng, cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Đừng… làm lộ.”
“Chỗ nào thì không lộ?” Doanh Kiêu nhướng mày, tay không đàng hoàng luồn vào trong áo ngủ Cảnh Từ, châm lửa khắp nơi: “Chỗ này? Hay là chỗ này?”
Cảnh Từ bị hắn giam trong lòng, không thể tránh né, đành phải thở gấp đáp: “Đều được.”
Doanh Kiêu ăn đậu hủ đủ rồi, thu tay lại, làm bộ thở dài: “Nhưng anh chỉ thích xương quai xanh.”
Cảnh Từ ngước mắt.
Ánh nắng buổi trưa vừa vặn, dù màn cửa kéo kín nhưng vẫn có ánh sáng mỏng manh xuyên qua. Trong căn phòng mờ sáng, Doanh Kiêu đang cúi đầu nhìn cậu, hình ảnh này không khỏi chồng chéo với lúc hắn tựa vào đầu giường tối hôm qua.
Trái tim Cảnh Từ đột nhiên nhói đau.
Chẳng phải chỉ là một dấu hôn thôi sao? Cùng lắm thì cậu không ra ngoài nữa, Doanh Kiêu vui vẻ là được.
Cậu không nói gì nữa, chỉ đưa tay kéo cổ áo của mình xuống, đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết.
Doanh Kiêu bị động tác nhỏ này của cậu lấy lòng, hắn nhẹ nhàng nghiến lấy vùng da nhỏ kia, thấp giọng nói: “Vậy tùy anh hả? Dấu sâu chút cũng được?”
Cảnh Từ ngượng chín người “Ừ” một tiếng.
Doanh Kiêu không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống.
Hai người náo loạn trên giường một hồi, Cảnh Từ mới có thể vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Doanh Kiêu dậy sớm hơn cậu, đã thu xếp xong xuôi. Lúc này hắn đang dựa vào khung cửa, cầm điện thoại di động hỏi cậu: “Hôm nay ăn thanh đạm thôi, anh gọi cháo nồi đất nhé?”
“Cháo ăn không đủ no.” Cảnh Từ vừa nặn kem đánh răng vừa nói: “Anh, ăn cơm tẻ đi.”
Doanh Kiêu cười khẽ: “Đói bụng?”
Cảnh Từ nhẹ gật đầu.
Từ lúc trở về từ nước Anh đến giờ, cậu chỉ ăn đúng một tô mì, hiện tại cậu thực sự cảm thấy mình có thể nuốt được một con trâu.
“Được, món ăn mặn gọi thịt cừu hầm và tôm luộc chấm xì dầu nhé.” Doanh Kiêu đổi cửa tiệm, nhanh chóng xem lướt qua menu một lần rồi nói: “Món chay thì tùy anh gọi nhé? Không cay.”
“Ừ.” Trong miệng Cảnh Từ ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ đáp: “Tùy anh.”
Doanh Kiêu rời đi, Cảnh Từ xoay người, vô ý nhìn vào gương trên bồn rửa tay, lập tức giật mình.
Xương quai xanh của cậu sạch sẽ, không hề có chút dấu vết nào.
Hóa ra Doanh Kiêu chỉ đang trêu cậu, thật ra không hề muốn để cậu mang dấu hôn rõ ràng như vậy đi ra ngoài.
Cảnh Từ duỗi tay sờ, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
Doanh Kiêu thật đúng là vừa dịu dàng vừa luôn chú ý đến cảm nhận của cậu.
Mà lúc này, trên ghế sô pha trong phòng khách, Doanh Kiêu “dịu dàng” đang cầm điện thoại di động, ấn vào nhóm nhỏ của mấy người Hà Chúc.
【 Kiêu 】: @mọi người Cảnh Từ về rồi.
【 Ông nội Hà của mi 】: Cho nên? Mày có dự định gì?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Đúng đúng, anh Từ điều chỉnh được giờ giấc rồi hả? Cũng sắp được nghỉ hè, mày dẫn cậu ấy tới tìm bọn tao chơi đi.
Chỉ có Bành Trình Trình thấy nhắc nhở tin nhắn mới thì buồn bực im lặng tắt thông báo, sau đó thuận tay nhét điện thoại xuống dưới cùng đống sách vở.
【 Kiêu 】: Nghĩ hay lắm.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】:… Vậy mày nói cái này làm gì?
【 Kiêu 】: Đều là anh em cột chèo, tao chỉ muốn cho đám chó độc thân chúng mày trải nghiệm vị ngọt của yêu đương, không cần cảm ơn.
【 Ông nội Hà của mi 】: Tao cám ơn mày quá.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Đù! Mẹ nó năm nay tao mà không có người yêu thì tao phát trực tiếp chổng ngược ăn shit!
【 Kiêu 】: Shit có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Nhớ đến lúc livestream ngoi lên thông báo một tiếng trong nhóm, tao trực tiếp xem mày ăn.
【 Ông nội Hà của mi 】: Mẹ mày vẫn còn là người à?
【 Kiêu 】: Thật, có bạn bè như tao thì chúng mày nên mừng thầm đi.
【 Ông nội Hà của mi 】:???
【 Kiêu 】: Mấy ngày trước lão Trịnh chẳng phải còn nói đêm Thất tịch không có ai đi xem phim cùng nó?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Ha ha, làm sao? Mày muốn bỏ rơi anh Từ đăng ký với tao?
【 Kiêu 】: Không, Cảnh Từ về rồi, tao có thể cùng cậu ấy đi với mày.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】:…
【 Ông nội Hà của mi 】: Cút!!!
Khoe tình cảm một đợt trong nhóm, tâm tình Doanh Kiêu tốt lên trông thấy. Thu dọn từng món hành lý của Cảnh Từ xong, hắn đi phòng khách ăn cơm.
Cảnh Từ ăn một mạch hơn nửa hộp cơm, cảm giác đói bụng cuối cùng bớt không ít, cũng có sức suy nghĩ chuyện khác. Cậu gắp một miếng củ cải trắng, hỏi Doanh Kiêu: “Anh, anh xin thầy Lưu nghỉ chưa?”
“Xin rồi.” Doanh Kiêu thấy cậu vẫn luôn nhớ đến chuyện học thì bật cười: “Sáng nay gọi điện thoại rồi.”
Cảnh Từ đổi tư thế ngồi, tò mò: “Anh dùng lý do gì?”
Doanh Kiêu thấy thế, khẽ nhíu mày: “Đau?”
Hắn đưa tay mò cái nệm êm đặt xuống ghế sô pha: “Hơi nhấc lên, ngồi xuống cái này.”
“… Còn chịu được.” Cảnh Từ đứng lên: “Chỉ chút chút thôi.”
Doanh Kiêu hối hận hôm qua giày vò cậu hơi ác: “Trong nhà có thuốc, đợi chút nữa anh thoa cho.”
“Không, không đau đến mức đó.” Giữa ban ngày ban mặt thảo luận vấn đề này, Cảnh Từ thật sự không chịu nổi, cậu cụp mắt nói lắp: “X-xong ngay đây.”
Tối hôm qua Doanh Kiêu đã kiểm tra cho cậu, trong lòng chắc chắn nhưng vẫn không yên lòng: “Còn ổn không phải để anh xem qua mới biết được.”
Cảnh Từ hết xấu hổ lại ngượng ngùng, khe khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Anh… Anh nói với thầy thế nào?”
“Anh nói…” Doanh Kiêu cong môi, xê lại gần lỗ tai cậu, nói thật nhỏ: “Em họ của em đến, trong nhà chỉ có một cục cưng lớn này, em phải ở bên cạnh.”
Cảnh Từ không nhịn được, sặc cơm: “Thật?”
“Ừ, sắp đến nghỉ hè, lão Lưu đặc biệt dễ nói chuyện.” Doanh Kiêu vuốt vuốt tóc của cậu: “Mau ăn đi, đừng quan tâm bậy bạ, chẳng phải đói bụng sao.”
“Được.”
Sau bữa ăn, Doanh Kiêu đẩy cậu lên giường, xác nhận chỗ kia thật sự không có việc gì mới nhẹ nhàng thở phào.
Cảnh Từ tuổi còn nhỏ, tố chất thân thể cũng không tệ. Mấy ngày sau, cậu không những hoàn toàn khỏe lại, lệch múi giờ cũng hết.
Cùng lúc đó, thành tích thi cuối kỳ của Doanh Kiêu có kết quả. Lần này, tổng điểm của hắn lên đến 580.
Thầy Lưu báo hắn tới lấy phiếu điểm, Doanh Kiêu vốn không muốn đi ra ngoài. Thời tiết ngoài trời khô nóng, hiện giờ hắn chỉ muốn ở trong phòng điều hòa mát mẻ dính lấy Cảnh Từ.
Nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại, hắn đổi ý, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Hắn không đi trường học mà bắt xe đến Trung tâm thương mại The Mixc. Đi thẳng đến cửa hàng lần trước hắn đặt làm vòng tay, lấy một hộp trang sức nho nhỏ.
Lúc Doanh Kiêu trở về, Cảnh Từ mới chạy bộ trên máy xong, đang vừa uống nước vừa điều chỉnh hô hấp.
Nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu cười với Doanh Kiêu: “Nhanh thế?”
Ánh nắng của buổi chiều chạng vạng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cậu, mạ một lớp màu vàng nhạt, đến cả cọng tóc của cậu cũng có vẻ dịu dàng.
Doanh Kiêu dừng trước mặt cậu, khóe mắt đuôi lông mày ngậm ý cười: “Ừ.”
“Phiếu điểm đâu?” Cảnh Từ đặt bình nước sang một bên: “Cho em xem một chút.”
Doanh Kiêu chỉ chỉ túi quần của mình, ra hiệu cho cậu tự lấy.
Cảnh Từ không nghĩ nhiều, trực tiếp duỗi tay vào.
Thân thể cậu chợt cứng lại, ngơ ngác nhìn Doanh Kiêu: “Anh?”
Doanh Kiêu chỉ cười nhìn cậu, không nói gì.
Cảnh Từ dường như nhận ra điều gì đó, cậu nuốt nước miếng, lấy ra cái hộp nhỏ mình vừa đụng vào kia một cách chậm rãi, trịnh trọng.
Trong hộp chứa hai chiếc nhẫn bạch kim, thiết kế ngắn gọn mà rộng rãi. Chiếc hơi lớn hơn có khắc C≡J, chiếc nhỏ hơn thì khắc J≡C.
Doanh Kiêu nắm chặt tay của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, sau đó bỗng nhiên cởi vòng tay ra.
Cảnh Từ giật mình, vô ý thức rụt tay về: “Anh, anh làm gì đấy?”
“Đổi cái khác.” Doanh Kiêu cầm chiếc nhẫn có kích thước nhỏ hơn, đeo lên ngón áp úp của Cảnh Từ: “Cái kia ngụ ý không tốt.”
“Ngụ ý?”
“Ừ.” Doanh Kiêu cười một tiếng: “Lúc ấy sợ em sẽ đi, cho nên cố ý chọn mỏ neo và bánh lái.”
Doanh Kiêu cúi đầu, hôn lên ngón tay Cảnh Từ: “Muốn nói cho em, chỉ cần em ở yên tại chỗ, anh nhất định sẽ theo gió vượt sóng đi tới. Nhưng bây giờ…”
Hắn nắm chặt tay Cảnh Từ, đan xen mười ngón tay: “Anh không muốn đi tìm em nữa, chỉ muốn vĩnh viễn buộc chặt em ở bên người.”
Ngón tay hai người quấn quanh nhau, rõ ràng đều là tay con trai thon dài và cứng rắn, lại toát lên vẻ hài hòa không tả được.
Cảnh Từ yên lặng nhìn hai chiếc nhẫn kề sát vào nhau, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Doanh Kiêu vốn là như vậy, ngoài miệng không bao giờ nói, sau lưng lại làm hết thảy vì tình cảm của bọn họ, hắn tốt như vậy, lại…
“Em yêu.” Doanh Kiêu chợt mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Anh đã đeo nhẫn cho em rồi, có phải em cũng nên đeo cho anh thứ gì đó không?”
Cảnh Từ đang đắm chìm trong nỗi cảm động không thể tự kiềm chế, hồng mắt hỏi lại: “Đeo cái gì?”
Mặc kệ Doanh Kiêu muốn cái gì, cậu đều sẽ mua cho hắn.
Doanh Kiêu cụp mắt cười khẽ, cắn lỗ tai cậu, thì thầm: “Đeo bao.”
Cảnh Từ:…
Doanh Kiêu vòng lấy eo cậu, ôm vào trong ngực, khẽ cười nói: “Có đeo không?”
Cảnh Từ rúc vào cổ hắn, hồi lâu sau cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, hai chiếc vòng tay kia bị hai người chôn ở hoa viên nhỏ dưới lầu, cất nó cùng với toàn bộ quá khứ của họ, không bao giờ đề cập tới nữa.
Tất cả lại bắt đầu một lần nữa.
Sau sau này, trong giấc mộng song song của Cảnh Từ và Doanh Kiêu.
Về việc Cảnh Từ trở về, cũng như tình cảm giữa hai người bọn họ.
Kết thúc đời thứ nhất, toàn thế giới đều quên Cảnh Từ, chỉ còn mình Doanh Kiêu đang đau khổ kiên trì. Chấp niệm lớn nhất của hắn chính là tìm được Cảnh Từ, bảo vệ cậu thật tốt, sau đó vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.
Mà Cảnh Từ, khi đó đang bị giam trong không gian hệ thống, cậu trơ mắt nhìn Doanh Kiêu đau khổ tuyệt vọng mà chẳng thể làm gì. Chấp niệm lớn nhất của cậu, đó là có thể liên hệ với Doanh Kiêu. Dù chỉ gặp một lần, nói một câu cũng được.
Dựa vào chấp niệm giấu trong đáy lòng suốt mấy đời của Doanh Kiêu, quyển sách kia chính là đời thứ hai cô đọng lại thành, vượt qua thế giới đưa đến trước mặt Cảnh Từ.
Dựa vào chấp niệm của Cảnh Từ, dưới tình huống linh hồn không hoàn chỉnh, cậu gắng gượng quay trở lại.
Doanh Kiêu quá muốn bảo vệ Cảnh Từ, cho nên đời này, ký ức về đời thứ nhất của Kiều An Ngạn và hệ thống, cũng như những chuyện liên quan đến Cảnh Từ đều mơ hồ.
Cảnh Từ quá muốn gặp Doanh Kiêu, sau khi đọc được tiểu thuyết, cậu tích góp tất cả khí vận của mình xuyên qua thời không, cho nên thành tích thi tốt nghiệp trung học của cậu mới có thể tự dưng thấp như vậy.
Chấp niệm của hai người họ dung hợp với nhau, cùng mở ra đời thứ ba.
Cho dù mở đầu khác biệt, thời điểm gặp nhau cũng khác, nhưng dù thiết lập lại thời gian một trăm lần nữa, bọn họ vẫn sẽ yêu người còn lại.
Cảnh Từ đột nhiên bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu ôm cậu thật chặt, cúi đầu liên tục hôn xuống môi cậu: “Anh yêu em.”
Dù toàn bộ thế giới đều không cần em, thì vẫn còn có anh.
Cảnh Từ ngẩng đầu hôn đáp lại hắn, âm cuối gần như biến mất tại đầu môi: “Anh… Em cũng yêu anh.”
Rất yêu rất yêu, dù cách núi cách sông cách thế giới, cả đời này, lẫn đời sau, đời đời kiếp kiếp cũng phải yêu anh.
Tác giả có lời muốn nói: Truyện chính kết thúc tại đây, nhưng anh Kiêu và Từ Từ sẽ vẫn luôn mãi yêu nhau.
Sau đó sẽ cập nhật thêm 2 ngoại truyện, nội dung sẽ tiết lộ ở phần lời nhắc chương, không muốn mua có thể không mua nha ~
Quyển tiếp theo là “Tôi muốn ly hôn (trùng sinh)”, lẳng lơ phóng đãng thụ x kiêu ngạo lạnh nhạt rụt rè như đền thờ trinh tiết công.
Cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt một đường, cúi chào ~