Chương 45 - Chương 45
Sau đó cậu thất thần ở cạnh Lâu Khải suốt một ngày, hôm sau bèn tìm cớ chạy về nhà, nhốt mình trong phòng trầm tư.
Cậu ở nhà suốt buổi sáng, mãi đến giữa trưa mới đi ra ăn cơm.
Vốn dĩ cho rằng trong nhà chỉ có mình cậu, kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp được Nguyên Miện trầm tư ở cửa, khiến Nguyên Húc hoảng sợ.
“Anh, sao anh về vậy?” Cậu nhìn xung quanh, “Bố mẹ không về ư?”
“Hôm nay họ ăn trưa ở ngoài.” Nguyên Miện nới lỏng cà vạt, thấy bộ dạng chấn kinh của cậu, hơi nhướng mày, “Em ở nhà làm chuyện gì trái với lương tâm à?”
“Không có, em ngoan vậy mà, chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm.” Nguyên Húc liên tục lắc đầu, “Em chỉ là vừa ra ngoài đã thấy người nên bị doạ.”
Nguyên Miện hồ nghi mà nhìn cậu, “Sao em đột nhiên về nhà, không phải lúc trước ở bên bạn trai như sơn tựa keo không muốn về ư?”
“Đừng nói bừa, em nào có.” Nguyên Húc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, nhanh chân chạy xuống lầu,”Đói quá đi, chúng ta đi ăn cơm nhanh lên.”
Thái độ này của cậu, nói không có bí mật, Nguyên Miện chắc chắn không tin. Nhưng y biết không thể ép quá, nếu ép người sinh ra phản nghịch trong lòng ngược lại không tốt.
Nhưng cậu ngừng nghĩ, Nguyên Húc tự mình phát sầu chuyện của Lâu Khải.
“Anh, em có chuyện này muốn hỏi anh.” Cậu nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thần bí nói, “Anh cảm thấy, Lâu Khải sẽ yêu ai đó ư?”
Chiếc đũa của Nguyên Miện ngừng lại, “Sao hỏi cái này?”
“Chính là tò mò.” Nguyên Húc nói: “Nếu anh ta đột nhiên đối xử với một người rất tốt, thậm chí còn bỏ qua điểm mấu chốt, anh cảm thấy ảnh sẽ thích người kia không?”
“Chắc là có mưu đồ.” Nguyên Miện nghiêm túc nói, “Hơn nữa tính toán rất lớn.”
Mắt Nguyên Húc sáng ngời, vui mừng nói, “Em cũng thấy vậy, cho nên Lâu Khải thật sự căn bản không thích người khác!”
Nguyên Miện cảm thấy biểu cảm này của cậu không đúng lắm, vô số ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong đầu, ngoài mặt không nhanh không chậm nói thêm một câu, “Nhưng vạn vật không có tuyệt đối, lòng người là thịt, nếu có một ngày hắn thích một ai đó, cũng không có gì đáng hiếm lạ.”
“… Anh, anh nói cứ như chưa nói ý!” Nguyên Húc cẩn thận ngẫm lại lời y nói, nản lòng.
“Đột nhiên em hỏi cái này làm gì?” Nguyên Miện nhìn cậu.
“Chính là nghe được lời đồn liên quan nên tương đối tò mò.” Nguyên Húc hàm hồ nói, liếm sạch chén đẩy sang một bên, vội vàng ra cửa, “Em ăn xong rồi, đi học đây!”
Người còn lại cậu có thể dò hỏi bây giờ, chính là Chu Nguyên Lượng, người duy nhất biết cậu và Lâu Khải ở bên nhau.
…
Chu Nguyên Lượng đang hăng hái học tập ở phòng ngủ, đột nhiên Nguyên Húc xông tới, cậu ta ngẩng đầu vẻ mặt khó hiêủ, “Sao mày đến đây?”
“Tao có chuyện hỏi mày, hơn nữa cần phải giáp mặt hỏi, không thể để lại bất cứ dấu vết nào.” Nguyên Húc khóa kỹ cửa, kéo ghế ngồi đối diện cậu ta, bình ổn tâm tình mới nói, “Vốn dĩ chuyện này không nên nói ra, nhưng tao không biết bây giờ làm gì mới tốt.”
Chu Nguyên Lượng khẩn trương nuốt nước miếng, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Thật ra là chuyện giữa tao và Lâu Khải.” Nguyên Húc hạ giọng, “Mày cảm thấy, Lâu Khải thích tao không?”
Chu Nguyên Lượng do dự, không tin được cậu sẽ hỏi vấn đề này. Lo lắng cố ý lừa chó giết mình, cậu ta cẩn thận nhìn thần sắc của Nguyên Húc, “Sao mày hỏi vậy?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân.” Nguyên Húc xua tay, “Mày nói cảm giác của mày trước.”
“Tao cảm thấy… ít nhất Lâu Khải có hảo cảm với mày.” Chu Nguyên Lượng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, còn nêu ví dụ cho cậu, “Lúc mày đi Mỹ, hắn cố ý sắp xếp tài xế đón mày, còn cho phép mày ở trước mặt người ngoài gọi hắn bằng cục cưng, xưng hô tổn hại uy nghiêm, nghe mày miêu tả, khi bọn mày ở chung cũng tương đối tùy ý, hắn đối xử với mày và người khác không giống nhau.”
“Lúc trước anh ta đồng ý ở bên tao, có thể vì mỏ quặng nhà tao.” Nguyên Húc tiếp tục nói, “Bây giờ cũng thế, nói không chừng muốn lợi dụng tao.”
“Nếu chỉ vì mỏ quặng, hắn không có khả năng cho phép mày làm như vậy với hắn.” Chu Nguyên Lượng nhỏ giọng, “Mày mất trí nhớ, nhớ không rõ, thật ra trước đây cũng có người thích hắn, có lần làm bộ té ngã muốn ôm hắn, kết quả bị hắn đạp một chân ra ngoài dưới ánh mắt của bao người ở tiệc rượu.”
Chu Nguyên Lượng tiếp tục nhỏ giọng: “Nghe nói sau đó còn làm khó dễ sản nghiệp của người kia, từ đó không ai dám tùy tiện đụng vào hắn nữa.”
Nguyên Húc:…
Thoạt nhìn, Lâu Khải vẫn luôn đối xử với cậu rất khoan dung. Lúc trước cậu ôm đối phương nhiều lần như vậy, lần kịch liệt nhất cùng lắm là đẩy cậu ra, căn bản không có nhích chân.
“Cho nên, mày kết luận là…?” Cậu không ôm hy vọng hỏi.
“Lâu Khải tuyệt đối thích mày.” Chu Nguyên Lượng ngắt lời, “Hơn nữa, mày thấy hắn lợi dụng mày, vậy hắn có thể lợi dụng mày cái gì? Tao thừa nhận mày rất ưu tú, nhưng mày và Lâu Khải phát triển không giống nhau.”
“Chủ yếu là, dựa vào năng lựa của Lâu Khải, không có chuyện gì phải dựa vào lấy lòng mày để giải quyết cả.”
Nói rất có đạo lý, Nguyên Húc tê liệt ngã trên ghế, bực bội vò tóc.
Nuôi thịt mỡ trong nhà chưa kịp ăn đến miệng đã đột nhiên dài tim, giống như miếng thịt vịt nấu chín đưa lên miệng chợt sống lại, phành phạch cất cánh bay.
Không nên nha, đã nói phản diện không có trái tim mà!
“Rốt cuộc vì sao mày đột nhiên hỏi cái này?” Chu Nguyên Lượng cẩn thận hỏi.
Nguyên Húc giương mắt sâu kín nhìn cậu ta, “Chuyện này tạm thời không thể nói cho mày biết.”
Mặc kệ rốt cuộc Lâu Khải có thật sự động tâm hay không, cậu cũng không thể tiếp tục nữa.
Nhưng, cậu và Lâu Khải ở bên nhau là do thôi miên thất bại, nếu muốn chưa tay, có phải nên động tay từ thôi miên không? Vờ như thôi miên của cậu hết tác dụng?
Phương pháp này hình như có chút mạo hiểm, hơn nữa còn hao tâm tổn sức. Cậu thật sự không có ký ức của trước kia, nếu vờ như thôi miên hết tác dụng, biểu hiện xa lạ, chắc chắn Lâu Khải sẽ hoài nghi.
Nguyên Húc cẩn thận nhớ lại cốt truyện, cuối cùng nhớ đến mở đầu có nói một đoạn, thôi miên này là chuyển dời tình cảm của Nguyên Húc đối với Bạch Tân Nhạc sang Lâu Khải, mà tình cảm có khả năng thay đổi.
Tuần tự thực hiện từ chút một, từ từ lãnh đạm, sau đó chia tay thử xem.
Nguyên Húc ra ý kiến hay, nhảy xuống ghế như cá chép lộn mình, “Tao nghĩ kỹ rồi, đi đây, mày học tập cho tốt, đừng lười biếng.”
Nói xong, cậu hấp tấp chạy ra ký túc xá.
Vẻ mặt Chu Nguyên Lượng đang chơi điện thoại đần ra, không biết rốt cuộc Nguyên Húc tới làm gì, chỉ để hỏi vấn đề kỳ quái thế à.
Đây là cố vấn tình cảm trong truyền thuyết?
Bên kia, Nguyên Húc vừa ra khỏi ký túc xá không được bao lâu đã nhận được điện thoại của Lâu Khải. Người đàn ông ở đầu dây lạnh giọng hỏi cậu, “Em ở đâu?”
“Em ở trường.” Nguyên Húc không chút chột dạ nào.
“Theo như tôi biết, chương trình học của khoa tranh sơn dầu các em không nhiều lắm, hơn nữa giáo viên cũng đã miễn yêu cầu đi học thường ngày của em.” Lâu Khải nói, “Em không cần đến trường, tới công ty đi.”
Đôi mắt Nguyên Húc đảo quanh, “Cứ ở mãi trong công ty chán lắm, em là một hoạ sĩ, phải đi dạo nhiều chút mới kích phát linh cảm.”
Dù sao chính là không về đó.
Tựa như Lâu Khải không xoay chuyển được cậu, cuối cùng thuận theo, “Vậy 5 giờ chiều qua đây, đến lúc đó tôi bảo tài xế đến đón em.”
Nguyên Húc a một tiếng, miễn cường đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, Nguyên Húc ở tại chỗ suy tư một lát, quyết định quay lại nghề cũ, đến chỗ dòng người dày đặc kia phát hoạ vào vở vẽ. Vẽ ký hoạ đường phố là phương pháp nâng cao năng lực thu hút, hơn nữa có thể quan sát con người muôn hình muôn vẽ, gặp được ai đẹp, còn có thể cầm ký hoạ để bắt chuyện.
Đương nhiên, Nguyên Húc bắt chuyện cũng không phải muốn phát triển quan hệ không chính đáng, nhiều lắm là phát triển tình bạn chút. Lúc trước hơn nữa vòng bạn bè của cậu đều là nam thanh nữ tú đều quen theo cách như vậy.
Mở mang kiến thức rậm rạp một chút, sau này lý do chia tay Lâu Khải càng nhiều!
Khi tài xế chở Lâu Khải tới nơi của Nguyên Húc, đối phương đang nói chuyện với cậu trai cao gầy mặc áo lông vũ màu trắng, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào.
Hai người còn trao đổi số WeChat.
Lâu Khải ở trong xe càng nhìn sắc mặt càng đen, ngay lúc thiếu chút nữa hắn xuống xe bắt người về thì Nguyên Húc rốt cuộc cũng chú ý đến xe của hắn, vẫy tay với cậu trai kia, chạy chậm chui vào xe.
Trên người cậu còn mang theo gió lạnh bên ngoài, nhưng gió lạnh này lại yếu hơn không khí lạnh phát ra từ người Lâu Khải.
Nguyên Húc như không phát hiện, cười tủm tỉm chào hỏi hắn, “Cục cưng, sao anh tự đến đón em vậy?”
“Đi ra ngoài ăn cơm.” Giọng nói của Lâu Khải áp lực, “Người ban nãy là ai?”
“Tình cờ gặp được.” Nguyên Húc bấm điện thoại, cho hắn nhìn một giây, “Em vẽ ký hoạ trên phố, phát hiện cậu ấy học chung một trường với em, cảm giác có duyên thì thêm WeChat.”
“Xóa.” Lâu Khải lạnh giọng.
Nguyên Húc nghiêng đầu, “Vì sao muốn xoá?”
“Tôi nói rồi, lúc em ở bên tôi không thể xuất quỹ.” Lâu Khải vươn tay nắm cổ tay cậu, cố gắng kìm chế không dùng lực, “Về mặt tinh thần cũng không thể.”
“Cục cưng, anh buồn lo vô cớ quá đó.” Nguyên Húc nhịn không được cười, “Em chỉ thêm WeChat mấy người thích tranh của em thôi, sao lại thành xuất quỹ rồi.”
Cậu gỡ tay Lâu Khải ra, thuận tay cất điện thoại vào túi, thấy sắc mặt Lâu Khải đen kịt, trong lòng chậc một tiếng.
Đây đương nhiên là cậu đang thử, nếu Lâu Khải không thích cậu, tuyệt đối sẽ không phản ứng lớn như vậy, nhiều lắm chỉ lãnh đạm cảnh cáo cậu vài câu. Mà bây giờ cứ như là… ghen tị.
Nguyên Húc rầu rĩ trong lòng, nhưng thái độ vẫn vậy, một mông ngồi bên cạnh Lâu Khải, hôn một cái lên mặt đối phương, “Cục cưng? Đừng giận mà, không bằng chúng ta nói tối nay ăn gì đi.”
Lâu Khải nhìn sườn mặt của cậu, chợt cúi người lại gần, cắn một ngụm lên môi Nguyên Húc. Hắn dùng chút sức, có thể nhấm nháp ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nguyên Húc ăn đau ưm một tiếng, ngay sau đó, chỗ bị thương được người ta nhẹ nhàng liếm láp.
Nụ hôn này hung ác nhưng nghịch lý lại tràn ngập nhu tình, Nguyên Húc phút chốc cảm thấy mình bị mút đến tê rần, phút chốc lại được an ủi dịu dàng. Nhất thời cậu không biết nên ứng phó thế nào, chỉ có thể chết lặng bị hôn đến hết oxi.
Chờ đến cuối cùng, Lâu Khải hôn nhẹ lên cánh môi hơi sưng của cậu, thấp giọng nói, “Tối nay về nhà ăn.”