Chương 6
Hắn nhìn qua một xấp đề thi mà Diệp Vi Nhã đang làm, mãi chưa thấy cô giải xong đề đó, phỏng chừng đã gặp vấn đề, hắn viết công thức lên trên giấy đưa qua.
Vi Nhã nhận lấy rồi làm theo, đôi mắt sáng rực lên quay ngoắt sang hắn phản ứng của cô quá bất ngờ làm hắn hơi giật mình.
“Lợi hại quá, tôi giải được rồi”
Nãy giờ cô vì câu này mà mày mò gần ba mươi phút hắn vậy mà chỉ một liếc mắt liền biết nên dùng công thức nào để giải, quá là lợi hại rồi.
“Cảm ơn”
Lục Mặc Vũ cũng không đáp lại, hai người lại trở nên yên lặng, việc ai nấy làm.
Tiết sau chính là tiết của thầy chủ nhiệm, giờ ra chơi kết thúc tất cả mọi người đều đã vào lớp không dám chậm trễ, vào trễ 1 phút thôi sẽ bị thầy ăn thịt mất.
Đến tiết cuối mọi người đều nôn nóng vì trời sắp đổ mưa, chỉ mong tan học kịp về nhà trước khi mưa rơi xuống, đến lúc tan học trời mưa như muốn trút nước, từ trên tầng nhìn xuống chen chúc toàn những chiếc ô, hôm nay cô không mang ô, đứng dưới hiên cùng vài người chờ mưa tạnh, đã hơn 10′ trôi qua mưa không có dấu hiệu dừng lại, những người trú mưa cùng cô đã có người thân đến đón, một số người đã tự mình đội mưa về.
Cô chỉ mặc một chiếc áo đồng phục cọc tay phong phanh, da gà đều nổi lên vì lạnh, trên tay còn cầm chiếc điện thoại có dòng tin nhắn: Mẹ ơi, trời mưa to quá con quên mang ô rồi mẹ ra đón con với. Nha𝓃h 𝓃hất tại 𝘛𝑟Umt𝑟u𝐲ệ𝓃.v𝓃
Nhưng chờ mãi vẫn chưa có phản hồi, cô đành cất điện thoại đội mưa đi về.
Lục Mặc Vũ đứng đằng sau cánh cửa, tay cầm chiếc ô như đang do dự gì đó, thấy Vi Nhã đội mưa về hắn liền đi ra chạy tới chỗ cô, vừa bước được hai bước đã bị tiếng gọi làm cho dừng lại.
“Mặc Vũ, là cậu sao”
Giọng nói nhẹ nhàng từ đằng sau vang lên là Thẩm Vân Linh, cô nhìn xuống chiếc ô đang cầm trên tay của hắn, trong lòng không ngừng kìm nén cảm xúc.
“Cậu chưa về?@
Vân Linh hơi ngơ ra, cậu ấy không phải chờ mình ư? Sao lại hỏi như thế.
“À, đúng vậy, tớ thấy trời mưa nên ở trên lớp vừa làm bài tập vừa chờ mưa tạnh, mà mãi chưa thấy tạnh nên định đội mưa về luôn”
Lục Mặc Vũ hướng ra ngoài cổng đã không thấy Vi Nhã đâu nữa, chiếc siêu xe từ từ đi đến trước mặt hắn, hắn tiện tay đưa ô cho cô rồi bước vào xe.
Thẩm Vân Linh ôm chiếc ô vào lòng, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo chiếc xe, giá như lúc đó thời gian có thể dừng lại lâu hơn một chút.
Diệp Vi Nhã vừa đi hai tay vừa ôm lấy nhau vì lạnh, mỗi tấc gió thổi qua là y như rằng cô đang đứng giữa trời tuyết, người cùng đầu óc đã ướt hơn phân nữa.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen dừng ngang cô, cửa kính xe hạ xuống, Tống Thanh cười nhẹ kêu cô lên xe.
“Lên xe đi, anh đưa em về nhà”
Cô vui vẻ nhận lời, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn, nhưng suy nghĩ đã đó kết thúc ngay sau khi cô lên xe…chuyện chính là trên người đều ướt, từng giọt nước tí tách rơi xuống làm ướt ghế, thật chứ! Cái ghế của người ta đang khô ráo sạch sẽ, làm cô có chút ngại ngùng, sê dịch cố cách xa anh.
Tống Thanh hơi ngả người ra ghế ra đôi mắt cụp xuống nhìn chăm chăm biểu cảm trên khuôn mặt cô, bất giấc khóe miệng anh hơi cong.
Tống Thanh ngồi thẳng cởi chiếc áo khoác đưa tới trước mặt cô.
Diệp Vi Nhã hơi do dự lấy áo khoác lên trước ngực, hơi ấm của anh như bao trùm lấy cô.
Đến nơi cô cúi đầu xuống 180 độ nói lời cảm ơn, sau đó mới vào nhà, đến khi vào nhà cô mới chợt thắc mắc, hình như từ lúc lên xe tới giờ cô chưa chỉ đường cho tài xế thì phải.
À mà…chiếc áo khoác quên trả lại rồi!!
_____________
“Trước khi tan học thầy có chút chuyện muốn dặn dò các em, còn hai tuần nữa là đến kì thi kết thúc học kì 1, mong các em thời gian này sẽ không lơ là việc học, nâng cao thành tích của bản thân, cố gắng tập trung học hành hơn”
Nói đến đây thầy chủ nhiệm dừng một chút lại nghiêm giọng nói tiếp.
“Đặc biệt là không được yêu đương để ảnh hưởng đến việc hành!”
Nói rồi thầy rời khỏi lớp, Diệp Vi Nhã trong lòng âm thầm nỗ lực, nhất định lần này phải lọt được vào top 10.
Đây là trường quốc tế lớn nhất cả nước, nằm trong top những trường cao trung lớn nhất Châu Á. Hội tụ những thiên tài học bá, thậm chí còn có các du học sinh từ các nước khác tới học, mọi kì thi đều rất áp lực, nhưng đối lớp hai lớp cuối là ngoại lệ.
Hai lớp đó là nơi hội tụ những học tra, họ vốn dĩ không coi trọng thành tích, Hướng Ly Tâm chính là ở trong lớp này.
Đến ngày công bố kết quả điểm thi, cô đứng thứ 11 toàn khối, chỉ thiếu 0.1 điểm là có thể lọt top 10, nhưng thiên về môn hóa học cô lại đứng thứ nhất toàn khối.
Cô đứng dưới bảng hơi mỉm cười tuy không được vào top 10 nhưng mà đã có tiến bộ rất lớn, tâm trạng cũng không tồi. Nhìn sang bên lớp năm ba, đứng đầu bảng là Tống Thanh, lúc này cô mới ngỡ ra.
Ơ! Tống Thanh là…Học khóa trên à? Anh vốn chỉ là nhân vật phụ chỉ được kể qua một chút nên cô cũng hiểu rõ lắm.
Vì trong nguyên tác cô đọc thường thấy anh xuất hiện cùng Lục Mặc Vũ, cứ ngỡ anh học cùng khối.