Chương 20: Ăn tân gia
Trời ơi, nghe mà nổi hết da gà.
Dương Gia Nghi khó hiểu nhìn cô ả: “Chuyện gì vậy ạ?”
La Tiểu Vi ngượng ngùng: “Người lúc nãy là ai của em vậy?”
Dương Gia Nghi ngẩn ra, rồi chợt hiểu. Cô cười cười, trả lời La Tiểu Vi cũng là để những người đang vểnh lổ tai nghe được: “Chú ấy là chú họ em.”
Không đợi La Tiểu Vi hỏi nữa, cô nói tiếp: “Chú ấy có gia đình rồi ạ, thím cũng vừa mới mang thai, họ hạnh phúc lắm.”
Nụ cười trên gương mặt của La Tiểu Vi như bị đóng băng tại chỗ. Cô ả háy Dương Gia Nghi một cái rồi lạnh giọng: “Ai muốn hỏi cái này!”
Nói xong thì ngoe nguẩy bỏ đi sang một bên. Dương Gia Nghi trợn trắng, cô ả biểu hiện rõ như vậy mà, ai không hiểu nha.
Đoạn, cô tiếp tục vùi đầu vào việc.
Hết ngày, Dương Gia Nghi cảm thấy cơ thể đau nhức dữ dội. Cô về tới nhà, thím Lan đã nấu cơm xong.
Sau khi rửa bát, Dương Gia Nghi trèo lên giường nằm ngay đơ. Thân mình cô mệt mỏi rã rời, đầu óc không suy nghĩ gì được.
Cô nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại vào phòng làm việc để làm nhiệm vụ. Đến khi chịu hết nổi thì mới lăn ra ngủ.
Mỗi ngày lặp đi lặp lại như thế, Dương Gia Nghi dần quen thuộc với công việc. Cơ tay cơ chân không còn mỏi như ngày đầu nữa.
Cả thôn đẩy nhanh tiến độ nên hiệu quả rất khả quan. Đến ngày thứ năm thì ký túc xá của thanh niên trí thức đã hoàn thành. Đội trưởng chơi lớn, ngoài một phòng bếp và một phòng chứa củi ra, ông xây cho họ hai cái phòng ngủ thật to, mỗi phòng ở được đến tận hai mươi người, chia làm hai bên nam nữ. Vừa xây xong, hong khô ba ngày là thanh niên trí thức đều dọn vào ở. Họ thấy phòng rộng thì ưng ý lắm, ở rất thoải mái chỉ có điều là tốn củi để đốt giường sưởi khi đông đến.
Sau đó ba ngày, nhà của Dương Gia Nghi cũng xây xong. Cô cũng tạm biệt thím Lan mà dọn qua ở.
Nhà cô nằm sát vách với ký túc xá, có điều có tường vây cao ba mét vây quanh, chẳng những vậy Dương Hữu Đức còn chặt lấy cây gai trên núi xuống để lên trên đỉnh, rất an toàn, không trống trơn như chỗ của mấy thanh niên trí thức còn lại.
Bên trong có một nhà bếp, một phòng ngủ, một phòng chứa củi, một phòng tắm và một nhà vệ sinh.
Để cho đám thanh niên trí thức hâm mộ là nhà cô chẳng những có giếng nước mà nhà vệ sinh còn là bồn cầu bằng sứ, chứ không phải như bọn họ chỉ đào cái lổ, gác thanh gỗ lên rồi đi.
Sàn nhà tắm và chỗ giếng nước đều được lót xi măng rất sạch sẽ.
Phòng bếp thì được ngăn làm hai phần, bên trong là nhà kho, bên ngoài để nấu nướng.
Riêng phòng ngủ, phần lớn diện tích là chỗ cho chiếc giường đất to rộng, khoảng chừng tám mét vuông.
Dương Gia Nghi nhìn cái ổ nhỏ của mình mà hài lòng. Cô mặc kệ vẻ ghen ghét xấu xí của La Tiểu Vi.
Có nhà rồi, cô chạy sau hỏi thợ mộc xem đồ của mình đã xong hết chưa. Ông cụ làm việc rất nhanh, chưa được nửa tháng mà đã hoàn thành đơn hàng lớn này rồi. Nhà họ có chiếc xe đẩy, ông và con trai thay nhau đẩy hàng đi giao cho Dương Gia Nghi.
Ngày ăn tân gia, Dương Gia Nghi chỉ mời vợ chồng đội trưởng, thím Lan và vợ chồng chú Hữu Đức.
Những người khác không thân cũng chẳng quen nên cô không mời. Lúc này lương thực rất quý giá, mời một người thì không phải thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
Cô và đám thanh niên trí thức cũng chẳng quan hệ gì, nếu mời người này mà không mời người kia thì rất khó coi, cô lại không thích La Tiểu Vi, nếu đã không mời thì không mời hết.
Đội trưởng đi qua một mình, xách theo một chục trứng gà. Chú Hữu Đức cũng không dẫn theo vợ, theo lời chú thì thím đang mang thai nên không tiện đi xa, chú còn đem qua một bịch kẹo to và một hộp sữa bột. Chân thím Lan đã khỏi, không cần chống gậy, ngày đó thím qua cùng với một chục cân gạo trắng.
Dương Gia Nghi dạo một vòng trong thôn, lén mua một con gà, một ít thịt khô và một ít rau củ rồi làm một bàn ăn rất thịnh soạn. Mọi người nể mặt ăn rất nhiều, tiếng nói cười rôm rả bay xa.
Đối với chuyện này, Thái Hồng Loan, Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân thì thấy bình thường, Đoàn Trọng có đôi chút không vui nhưng La Tiểu Vi lại cảm thấy rất bất bình, đi ra đi vô lẩm nhẩm mãi, có điều không ai để ý cả.
Tháng chín đã trôi qua một nửa, mọi người vừa phải làm việc ngoài đồng lại còn cần lên núi đốn củi để sưởi ấm vào mùa Đông. Cả thôn bận đến nỗi không có thời gian để thở, ai rảnh đâu mà để ý mấy chuyện vặt vãnh vô bổ.
La Tiểu Vi nói thầm một lần hai lần còn được, nói nhiều thêm vài lần, Thái Hồng Loan bực liền mở miệng phản bác thẳng thừng, khiến mặt cô ả lúc trắng lúc đỏ, hậm hực mà ngậm lại.
(Lời của tác giả: hôm nay t phá kỷ lục, đã gõ được hơn 7000 chữ rồi. 🥰)