Chương 17: Ngày đầu tiên làm việc
- Trang Chủ
- Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn -Tiểu Yêu Nữ
- Chương 17: Ngày đầu tiên làm việc
Cả thôn hơn năm mươi hộ, mỗi hộ ra một người để đi xây dựng. Sau đó bốc thăm, ai may mắn thì xây nhà cho Dương Gia Nghi để lấy tiền, những người còn lại thì xây ký túc xá, tuy không tiền nhưng vẫn có công điểm để lấy.
Đội trưởng có uy vọng là vì vậy, ông xử lý mọi việc vô cùng công bằng, có chuyện tốt không bao giờ chỉ nghĩ đến gia đình và họ hàng mà còn cho người khác có cơ hội cạnh tranh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Không Thể Rời Bỏ Nàng
3. Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
4. Sau Năm Năm
=====================================
Ông là người lúc nào cũng suy nghĩ cho sự phát triển của thôn. Bởi vậy khi ông nghe lời đề nghị của Dương Hữu Đức, ông đã đắn đo cả đêm, cảm thấy hữu dụng thì thực hiện ngay.
Bấy giờ là đã vào mùa thu hoạch rồi, nếu không tập trung thu hoạch mà còn phân ra người đi khoai hoang và xây kí túc xá thì áp lực rất lớn, công việc cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Đội trưởng và người già trong thôn bàn bạc đã lâu, cảm thấy nên tăng thời gian làm việc ngoài ruộng, đẩy nhanh tốc độ.
Bởi hoa màu đã tới lúc thu hoạch rồi, nếu chậm trễ thì chỉ cần một cơn mưa thôi, rất có thể mọi thứ sẽ đổ nát hết.
Vì vậy, hôm nay người trong thôn được thông báo là làm việc đến tận trời sập tối mới có thể trở về. Bù lại thì thay vì mười công điểm như mọi khi, mọi người lại nhận được mười hai công điểm.
Lúc này, uy vọng của đội trưởng được nhận rõ, tuy có một vài người lầm bầm làu bàu nhưng đa số còn lại đều phục tùng.
Dù thêm thời gian làm việc, có điều cũng thêm công điểm, tính đi tính lại thì chẳng ai thua thiệt gì cả.
Vốn dĩ đội trưởng muốn phân công một công việc nhẹ nhàng cho Dương Gia Nghi, một là vì ông muốn cảm ơn Dương Hữu Đức đã báo tin cho mình, hai nữa là vì thân thể quá ốm yếu của cô.
Nhưng bây giờ, ai cũng vội vàng bận rộn hết mà ông làm như vậy thì không ổn chút nào. Trong nhất thời, ông rất khó xử.
Vẫn là Dương Gia Nghi phát hiện, cô cảm ơn ý tốt của đội trưởng, và nói rằng không nên làm như vậy, những thanh niên trí thức khác làm gì thì cô sẽ làm giống vậy. Như vậy đội trưởng không cần khó xử mà cô cũng không bị người khác ghen ghét.
Phải biết vào lúc này, sự ghen ghét đố kị có thể đẩy một con người, hoặc là cả một gia đình vào vực sâu.
Công việc khai hoang không dễ làm, từ chặt cây, nhặt đá cho đến cuốc đất, không việc nào là không cần thể lực cả.
Dương Gia Nghi có bao tay còn đỡ, chưa bắt đầu làm việc được một tiếng mà năm thanh niên trí thức còn lại đã nhăn nhó khó chịu.
Thái Hồng Cảnh, Trần Vệ Dân và Đoàn Trọng là nam thì còn đỡ hơn một chút, ba người này cảm thấy đau đớn cũng chỉ nhăn mày. Thái Hồng Loan vừa mệt mỏi vừa khổ sở nhưng cô nàng nhìn qua Dương Gia Nghi, không biết nghĩ tới điều gì mà cắn răng kiên trì, không kêu cũng chẳng la. Chỉ có La Tiểu Vi là la hét liên tục, khiến cho tất cả mọi người ở đấy chú ý.
Qua nửa buổi, những ngón tay của Dương Gia Nghi như chết lặng. Cô không thả chậm tốc độ mà cứ hoạt động như một cái máy được lập trình sẵn. Thái Hồng Loan liếc qua, thấy vậy cũng cố gắng chiến đấu hăng hái.
Đoàn Trọng làm việc chậm dần. La Tiểu Vi đã ngồi bệt xuống đất ăn vạ.
Những công việc này thật sự khiến con người ta mệt mỏi.
Đội trưởng nhanh chóng phát hiện tình hình, ông quát lớn: “Cô kia, làm việc không nghiêm túc sẽ bị trừ công điểm đấy!”
La Tiểu Vi mới tới nơi này, chưa có khái niệm chính xác về công điểm nên không để ở trong lòng, mếu máo: “Nhưng cháu mệt quá ạ…”
Đội trưởng lắc lắc đầu: “Bây giờ không chăm chỉ làm việc, sau này đổi được ít lương thực thì đừng có mà kêu ca.”
Ông và La Tiểu Vi giằng co hồi lâu, thấy cô ả không nghe khuyên bảo thì cũng lười nói.
Ngã một lần cho khôn, đói một lần cho biết.
Đoàn Trọng thấy La Tiểu Vi như vậy thì tròng mắt xoay tròn, tính toán xem bản thân tiếp tục hay là học theo cô ả. Nhưng hắn rất láu cá, quan sát thấy bốn người còn lại đang cố gắng làm việc thì cố chịu đựng mà làm tiếp, không dám chơi xấu.
Đến khi đội trưởng thông báo được nghỉ trưa, cả đám như bị rút cạn sức lực mà ngồi bệt xuống đất, hứng lấy cơn mưa khinh bỉ từ người trong thôn.
Dương Gia Nghi mặc kệ người khác, cô lê bước chân nặng nề của mình về nhà. Thím Lan đã nấu sẵn cơm trưa rồi.
Trên bàn cơm, thím Lan quan tâm hỏi: “Cháu vẫn ổn chứ?”
Dương Gia Nghi cố cười: “Dạ.”
Thím Lan xoa đầu cô, trìu mến: “Mới bắt đầu là vậy, quen dần sẽ không cảm thấy mệt nữa.”
Mới là lạ. Quen với công việc sẽ khiến người ta bớt mệt mỏi đôi chút, nhưng mệt thì vẫn mệt nha. Dương Gia Nghi biết thím Lan đang cố động viên an ủi mình nên cô cười cười, tỏ vẻ đồng ý.