Chương 12: Đề nghị
Dương Gia Nghi mờ mịt lắc đầu: “Dạ không ạ?”
Dương Hữu Đức nhăn mày, rất khó hiểu: “Không đúng, mỗi năm Hữu Minh đều có gửi đồ cho cháu mà, nhà cháu không ai nói với cháu sao?”
Dương Gia Nghi nghe đến đây càng ngơ ngác, cô thành thật lắc đầu: “Dạ không ạ, từ nhỏ đến lớn chưa ai cho cháu biết rằng mình còn có một người chú ạ.”
Dương Hữu Đức nghe mà bực ở trong lòng. Đương nhiên không phải bực Dương Gia Nghi mà là bực mẹ của cô ấy. Hàng năm Dương Hữu Minh đều gửi tiền cùng đồ vật cho cháu gái, bà ta đi nhận không sót lần nào vậy mà khi hỏi Dương Gia Nghi thì đứa nhỏ này lại chẳng hay biết gì. Rõ ràng là có người tham ô hết mọi thứ mà. Lời này không cần hắn nói ra, mọi người có mặt ở đây đều có thể đoán được.
Dương Hữu Đức nghĩ đến đây liền nói: “Ông bà nội cháu chỉ có hai người con trai, cha cháu là anh cả, Dương Hữu Minh là em út. Hai người cùng nhau tòng quân nhập ngũ. Sau khi cha cháu hy sinh, mỗi năm Hữu Minh đều gửi một ít tiền để trợ cấp mẹ cháu nuôi cháu. Hữu Minh nghe nói cháu tự ý đăng kí xuống nông thôn làm thanh niên trí thức nên cấp tốc gửi thư sang. Nếu không phải cậu ấy phải đi làm nhiệm vụ đột xuất thì lúc này đã có mặt ở đây rồi.”
Đoạn, hắn hỏi: “Sao cháu lại quyết định đột ngột thế?”
Lúc trước hắn nghe nói chuyện này cũng chỉ nghĩ thanh thiếu niên tuổi trẻ có nhiệt huyết. Nhưng trò chuyện nãy giờ hắn đã phát giác ra điều không đúng.
Dương Gia Nghi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kể rõ hoàn cảnh, đề phòng về sau người nhà nguyên chủ tìm tới nơi này. Tuy tỉ lệ rất nhỏ nhoi nhưng ai mà nói trước được, lỡ cô xui xẻo thì sao.
Vậy là, cô cúi đầu buồn bã, giọng lí nhí: “Cháu… Mẹ cháu muốn cháu gả chồng, nhưng cháu không muốn ạ.”
Mọi người ngạc nhiên. Phải biết ở nông thôn con gái thường lấy chồng sớm nhưng cũng phải đợi đến mười sáu, mười bảy tuổi. Đứa nhỏ này đâu đó mới chỉ mười bốn mà thôi.
Bỗng chốc, mọi người nhìn về phía cô đầy thương tiếc.
Dương Hữu Đức tức giận: “Lý nào lại vậy!” Hắn vỗ tay lên mặt bàn: “Gả cho ai?”
“Dạ là Dương Tiền ạ…”
Dương Gia Nghi biết ba người không hiểu Dương Tiền là người nào liền giải thích: “Ông ấy năm nay hơn bốn mươi, làm việc trong Cách Uỷ hội, hơn nữa…”
Cô ngừng một chút rồi cắn răng nói thẳng: “Hơn nữa ông ấy có thói quen đánh vợ ạ.”
“Buồn cười! Thật là buồn cười! Vậy mà mẹ cháu cũng đồng ý?”
Dương Gia Nghi cười khổ: “Ông ấy ra lễ hỏi rất cao, hơn nữa hứa hẹn cho cha dượng thăng chức…”
Tổng kết lại là mẹ và cha dượng muốn bán Dương Gia Nghi để đổi lấy lễ hỏi quý giá và cơ hội thăng chức.
Đội trưởng thở dài trong lòng, thảo nào tính tình con bé kì lạ đến như vậy, sống chung với mấy người như vậy thì sao có thể bình thường được.
Trong lòng thím Lan cũng rất thương tiếc, con bé ngoan, hiền, tốt tính vậy mà…
Dương Hữu Đức thì cố gắng bình tĩnh, hắn đưa một phong thư thật dày cho Dương Gia Nghi: “Đây là chú của cháu gửi cho cháu. Thôi, cháu xuống nông thôn là quyết định đúng đắn, chứ ở trong nhà đấy không biết họ sẽ làm ra chuyện gì. Ở đây dù gì thì có chú đi lại trông nom. Mà cháu định như thế nào?”
Dương Gia Nghi nhận lấy phong thư. Cô vừa sờ thì biết bên trong là tiền, một cọc thật dày. Hai mắt cô sáng lên, thật đúng là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.
“Cháu nghe nói mặt sau lục tục còn có thanh niên trí thức đến ạ?”
Dương Hữu Đức liếc nhìn đội trưởng, cảm thấy nói ra một ít tin tức cho ông ấy biết cũng được.
“Đúng vậy, từ đây tới cuối năm sẽ còn có người xuống, số lượng không ít.”
Lúc này đến lượt đội trưởng đau đầu: “Xuống nhiều quá không có chỗ cho họ ở…”
Dương Hữu Đức nói với ý vị sâu xa: “Không có thì xây cất lên, chứ trong thành đang chuẩn bị thi hành cưỡng chế thanh niên trí thức xuống nông thôn đấy.”
Đội trưởng thở ngắn than dài. Đúng là chỉ còn mỗi cách này. Ông cứ tưởng chỉ có sáu người thì mỗi nhà nhét một người cũng được, chứ nhiều quá thì không thể. Xem ra thật sự phải xây lên rồi.
“Xuống nhiều người như vậy thì sao mà đủ lương thực để ăn đây?”
Dương Hữu Đức bật cười: “Chuyện này có gì khó đâu bác, bác cứ dẫn bọn họ đi khai hoang, làm ra thêm chừng hai mươi, ba mươi mẫu ruộng là đủ bọn họ ăn rồi.”
Thôn này lưng dựa núi, trước mặt là con sông lớn, đất hoang nhiều vô kể. Chỉ cần siêng năng khai hoang sau đó trồng trọt thì đói sao được.
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, này cũng là ý kiến hay.
Dương Gia Nghi nhân cơ hội nói: “Cháu có thể xây một căn nhà ra ở riêng không ạ?”