Chương 85: Ý lan hoàng hậu
– Mấy người làm gì vậy chứ? Chúng tôi làm gì sai mà hai người lại bắt chúng tôi lại như vậy hả?
Khuôn mặt âm u mang theo khuôn miệng cười lạnh lẽo khiến ai nhìn vào Thanh Nhi lúc này cũng khiếp sợ, đến ngay cả Thu Cúc cũng phải bất giác rùng mình cạn lời “Tiểu thư của tôi ơi cô đâu cần dùng cái khuôn mặt khủng bố đó chứ. Đến ngay cả tôi cũng sợ rồi đây này”. Thanh Nhi lạnh nhạt cất lời, ánh mắt giống như nhìn những động vật ghê tởm:
– Du phi dạo này vẫn tốt chứ?
Nghe đến hai từ Du phi khiến hai nô tỳ nhìn nhau toát mồ hôi lạnh, khuôn miệng như cố gắng cười tự nhiên nhất có thể:
– Du…Du Phi gì chứ, chúng tôi là người của cung Linh Trúc mà.
Kẻ còn lại cũng cứng miệng nhìn về phía những cung nô khác:
– Ta cùng các cô cùng nhanh vào Linh Trúc khác, các cô làm ơn…
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén, chúng biết chúng đã đi vào hố lửa, mà hố lửa này sẽ thiêu rụi bọn chúng, từng chút từng chút một ăn mòn đến tận da thịt. Đêm khuya thanh vắng, tiếng gió se lạnh thổi bay những chiếc lá trúc đã rụng lả tả dưới gốc cây. Hơi lạnh len lỏi qua da thịt khiến ta bất giác rùng mình khi mùa xuân vẫn còn vương chút buốt giá của đêm đông. Thu Cúc ngồi xuống, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho hai kẻ đang quỳ dưới đất rùng mình.
– Cho dù các ngươi có phủ nhận ra sao cũng không quan trọng – Thu Cúc dơ tay hướng về phía đầu bọn chúng.
Họ mê man bất tỉnh, mi mắt dần trĩu nặng rồi chìm dần vào giấc ngủ say. Trong cơn mơ họ thấy một con sâu khổng lồ nhìn chằm chằm vào họ rồi nuốt lấy họ. Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại khiến họ điên loạn, ý chí gục ngã hoàn toàn.
Khi mở mắt ra một lần nữa họ giống như trở lại bình thường, ánh mắt vẫn rất sống động nhưng quả thực họ đã trở thành những con búp bê hình người mặc sức cho cô thao túng. Thu Cúc nhìn Thanh Nhi, cô ấy gật đầu thì Thu Cúc mới thở phào nhẹ nhõm sai người cởi trói cho họ.
– Linh Đông/Xuân Tuyết, tham kiến chủ nhân.
Thanh Nhi lạnh lùng nhìn họ, trầm mặc cất tiếng:
– Ta không phải chủ nhân của các ngươi – Nói đoạn dơ bức tranh của cô ra cất tiếng – Đây mới là chủ nhân cần các ngươi trung thành, nhớ kỹ, phải trung thành tuyệt đối.
– Dạ.
Sau khi xong xuôi, Thanh Nhi cho lui toàn bộ đi nghỉ ngơi, cô ấy và Thu Cúc đều rời đi khiến trong lòng họ dâng lên sự lo lắng, bất an đến kỳ lạ. Họ biết rằng cô có thể ứng phó mọi chuyện nhưng vẫn không ngớt sự bồn chồn trong lòng.
Trở về phòng thấy cô đang say giấc họ mới thở phào nhẹ nhõm, bước khỏi cửa canh cửa cho cô nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Thu Cúc và Thanh Nhi đã thúc giục cô dậy từ sớm.
– Chủ tử, mau dậy thôi, còn không mau là sẽ muộn giờ tham kiến Giai Hoàng Quý Phi mất.
Cô từ từ mở mắt, nhịp thở vẫn đều đặn nhưng giọng nói có vẻ lười nhác:
– Không phải là tham kiến thái hậu trước sao, sao lại là Giai Hoàng quý phi chứ.
Thanh Nhi giũ chăn của cô mà ca cẩm:
– Ái dà, muội đó, ta nghe từ chỗ Linh Tần có dặn dò, thái hậu là người thích an tĩnh, khi còn trẻ do sinh non công chúa Ninh An nên sức khỏe suy giảm nghiêm trọng. Từ đó về sau luôn ở trong cung dưỡng sức không tiếp quản hậu cung.
Thu Cúc lấy nước cho cô rửa mặt, thấy cái dáng vẻ lười nhác nửa tỉnh nửa mê của cô khiến họ có chút không nỡ. Nhưng đây là trong cung, khác với trong phủ, không thể tùy ý được.
Trang điểm xong xuôi, đúng ý của cô không lộng lẫy nổi bật, một vẻ đẹp nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại không kém đi sự mạnh mẽ trong đó.
Linh Tần đã đợi sẵn bên ngoài, họ cũng nhau đến Dực Khôn Cung của Hoàng Quý Phi, các vị phi tần khác cũng đã đến từ lâu. Năm nay các quý nhân trở vào cũng khá đông đảo, quả không hổ là hậu cung 3000 giai lệ. Vẻ đẹp nào cũng có khiến cô không khỏi rời mắt khỏi họ.
Đương nhiên là cô khi vừa mới vào cung đã được phong quý nhân cũng không ít kẻ thấy không vừa mắt. Điều này được thể hiện rõ nhất qua bè cánh của Du Phi. Ngược lại sự ôn hòa lại thể hiện trên gương mặt của Thuần Phi, Hoa phi lại không có biểu hiện rõ nét. Ở đây chỉ có Liễu Phi dường như vắng mặt, cô biết rất rõ qua tranh vẽ mà Linh Tần đã đưa cho cô.
Giai Hoàng Quý Phi nhanh chóng bước ra từ tấm chướng, các phi tần trông thấy cũng lần lượt trở về chỗ ngồi hành lễ với vị đang giữ Phụng ấn.
– Thần Thiếp tham kiến Giai Hoàng Quý Phi, Giai Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an.
Giai Hoàng Quý Phi ngồi xuống, nâng tay về phía các phi tần. Tất cả lần lượt ngồi vào vị trí của mình, vừa ngồi chưa nóng ghế thì Du Phi đã chĩa mũi dao ngay về phía cô:
– Ây dô, ở đây có người có bộ mặt lớn quá, vừa vào cung đã được phong quý nhân, không những vậy vào cung còn không đi thỉnh an, lại trốn biền biệt đến lúc các tú nữ khác nhập cung mới đi tham kiến. Quả là không để ai vào mắt mà.
Cô đứng dậy, hành lễ với Giai Hoàng Quý Phi rồi mới nhẹ nhàng giải thích:
– Du Phi quá lời, làm sao thần thiếp dám vượt quá bổn phận, chỉ là từ nhỏ thiếp thân yếu bệnh, Hoàng Quý Phi thấy thần thiếp nhập cung vẫn còn bị phong hàn nên ân chuẩn cho thiếp thân được nghỉ ngơi đến khi các quý nữ khác nhập cung. Nay sức khỏe của thần thiếp đã khá hơn, đương nhiên phải tới cảm tạ sự hậu ái của Hoàng Quý Phi đối với thần thiếp rồi.
“Ứng xử rất khéo léo, cho bổn cung một bộ mặt, bổn cung cũng không thể bạc đã ngươi” Giai Ninh thấy cô ứng xử khôn khéo thì cũng tiếp lời bênh vực:
– Khi vào cung Yến Quý nhân đã đến thăm ta, ta thấy sức khỏe của muội ấy vẫn bị nhiễm phong hàn nên đã truyền lời lại cho muội ấy được nghỉ ngơi đến khi khỏi hẳn. Du Phi cảm thấy ta xử lý sự vụ không thỏa đáng hay sao?
Du Phi nắm chặt tay áo, dù rất tức giận nhưng vẫn giữ được nét cười mà trả lời:
– Muội muội đâu dám chứ, chỉ là một người mang bệnh từ nhỏ đến lớn sao lại được ân sủng nhập cung chứ. Phải chăng chỉ là…
– Hỗn xược.
Giai Ninh nghiêm nghị nhìn về phía Du Phi mà đanh giọng, người này vốn được hoàng thượng đích thân viết thánh chỉ ân chuẩn vào cung, sao có thể bàn luận sau lưng:
– Du Phi đang nghi ngờ mắt nhìn người của hoàng thượng hay sao?
“Du Phi này từ khi nhập cung cậy nhà mẹ đẻ của mình là trọng thần của triều đình mà làm mưa làm gió. Điều đó khiến hoàng thượng kiêng kị cũng rất đau đầu, may mà cô ta sinh một công chúa. Nếu không chắc cô ta lộng hành đến mây xanh mất” Giai Ninh cực kỳ tức giận. Vốn dĩ cô ấy với hoàng thượng tương kính như tân, tuy không có tình cảm nam nữ nhưng lớn lên cùng nhau. Hỗ trợ nhau về mọi bề cho đến tận khi hoàng thượng lên ngôi vì biết bản thân xuất thân con quan nhỏ nên chỉ dám ngồi địa vị Hoàng Quý Phi chứ không dám đòi hỏi ngôi vị hoàng hậu mặc dù ngôi vị ấy xứng đáng với cô ấy.
Du Phi biết mình lỡ lời có nhu có cương mà quỳ xuống thỉnh tội:
– Thần thiếp lỡ lời, xin tỷ tỷ thứ tội. Chỉ là thần thiếp lo lắng cho thân thể của Yến muội sẽ không bảo đảm chăm sóc cho hoàng thượng mà thôi.
Cô cười không nói gì dường như đang suy tính điều gì đó nhưng lúc này một âm thanh vang lên từ phía xa đã khiến cho tất cả phải chú ý:
– Nàng ấy cũng đâu phải mắc bệnh nan y, chỉ là thân thể không khỏe đôi chút. Không lẽ các thái y trong cung phế đến nỗi không bồi dưỡng được thân thể cho nàng.