Chương 72: Ý lan hoàng hậu
– Trong phủ có ai không biết Tuyết Mạc tiểu thư nuôi rắn cơ chứ.
– Đúng đó, khéo khi cô ấy nuôi rắn cắn phải ngũ tiểu thư nên mới làm cô ấy trúng độc đó.
– Nhưng sao A Thúy lại nói ngũ tiểu thư tự tử vì tình chứ.
– Ai mà không biết A Thúy lúc trước là người trong viện nhị tiểu thư chứ, về sau hình như được điều đến viện của ngũ tiểu thư mà thôi.
Lời xì xào bàn tán khiến thừa tướng tức giận vô cùng chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của ông còn để đâu, làm sao ông dám ngước lên nhìn thánh thượng của mình khi ông được tôn vinh là nho giả lỗi lạc.
Tuyết Mạc trong lòng đã tức giận vô cùng nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh quỳ xuống khẩn khoản, ấm ức mà nói:
– Cha, cho dù tỷ muội con không thân với nhau cũng có đôi lúc con và muội ấy có tranh chấp nhưng không đến nỗi con phải giết muội ấy, con không có lý do gì phải giết muội ấy cả. Con…con thậm chí còn từng nói với muội ấy nếu muội ấy yêu thương Huy Vũ con có thể cùng muội ấy gả vào phủ Tướng quân. Là muội ấy từ chối…
Những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt diễm lệ của Tuyết Mạc khiến cô ả trở nên đáng thương đến kỳ lạ. Mọi người đều thôi bàn tán, A Thúy lúc này quỳ dưới đất đã ướt đẫm mồ hôi may mà chưa hề nhắc đến cô ả.
Thừa tướng cũng tin rằng đứa con gái ông tự tay nuôi lớn lại có tâm địa độc ác như vậy nên gạt tay tạm thời cho qua chỉ đợi cô tỉnh lại mà thôi. Cô nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, những giọt mồ hôi cứ tuôn dài trên trán chảy xuống ướt đẫm chiếc gối nằm.
Lan di nương lo lắng ở bên con không rời chẳng màng tới lời nói của phu quân của mình, nước mắt bà vẫn cứ chảy đẫm khuôn mặt diễm lệ. Tuy đã trung tuổi nhưng nhan sắc của bà dường như được bảo dưỡng kỹ càng nhìn chẳng khác lúc bà còn thanh xuân.
Chuyện con gái thừa tướng bị rắn cắn trúng độc không biết từ đâu lan ra khắp La Thành kinh động đến thánh thượng khiến Thừa tướng được triệu hồi vào cung gấp.
Trước mặt thánh thượng uy nguy, thừa tướng vẫn quỳ xuống hàng lễ diện thánh:
– Thần Hoàng Phủ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
– Đứng dậy đi. Khanh biết trẫm triệu khanh ra chánh điện làn có chuyện gì chứ?
– Thần…có tội.
– Khanh có tội gì nói trẫm nghe coi.
Sau khi gặp riêng thừa tướng Ân Tùng đã nói ra toàn bộ những suy đoán của mình đối với ngài ấy. Ân Tùng biết ông là một người công tư phân minh ghét nhất là tôi tớ phản bội ám hại chủ tử của mình. Ngay lập tức ông sai người âm thầm điều tra mọi chuyện, chỉ trong 1 lần thẩm vấn mà kết quả khiến ông kinh ngạc đến chết lặng.
Dường như mọi sự thật đều đánh mạnh vào trái tim của một người làm cha, vào sự dạy dỗ mà bao năm nay ông đã dành cho cô con gái bé bỏng. Ông thẫn thờ một lúc mà không biết nên thốt ra làm sao, đôi chân đã quỳ đến nỗi tê dại đi.
Chánh điện lặng ngắt như tờ, Tô công công nhìn khuôn viên bất lực khó nói của Thừa tướng cũng đã hiểu được phần nào trong câu chuyện này bèn giải vây:
– Thừa tướng, có gì cứ nói ra, thánh ân cao cả sẽ ân xá cho hành vi của ngài.
– Thần quản giáo con cái không nghiêm khiến cho đích nữ ám hại thứ nữ đoạt hôn, xin hoàng thượng xá tội, con dại cái mang thần xin lĩnh phạt.
– Chuyện của gia đình khanh trẫm sẽ không xen vào, nếu như Tuyết Mạc tiểu thư muốn gả cho con trai của tướng quân Chu Trịnh đến mức độc hại vị hôn thê của muội muội mình. Vậy Trẫm ban hôn cho Tuyết Mạc và Chu Huy Vũ chọn ngày lành tháng tốt làm lễ vào cửa.
– Hoàng thượng ý người là…
Hoàng Phủ bất ngờ, vào cửa ý là chỉ có thể làm bình thê hoặc thiếp thất, Tuyết Mạc dù sao cũng là đích nữ như thế có khác nào hủy đi tương lai của con bé cơ chứ. Tô công công cũng nhanh chóng đáp lời cắt ngang những gì chưa được thốt ra:
– Ây da Hoàng thừa tướng, con gái ngài độc hại muội muội, không tuân thủ nữ đức như thế đâu thể làm chính thê được. Sau này nếu như có thiếp thất khác sẽ bị chèn ép mất, hoàng thượng là suy nghĩ cho ngài cả đó. Trừ phi con trai tướng quân Chu Trịnh tự mình nói sẽ không lập thiếp chỉ có mình con gái ngài nhưng như thế đâu có được. Ngài nói có đúng không?
Hoàng Phủ cúi đầu tạ ơn, ông biết những lời Tô công công nói có ý gì, sủng ái mình thê tử đâu thể nối dõi tổ tông. Lại chưa nói đến đức hạnh đã bị phá hủy hoàn toàn vì chuyện độc hại muội muội của mình, ông chỉ lắc đầu oán than người con gái vì tình mà dại của mình.
Ông trở về, thở dài thườn thượt vừa bước vào cửa đã nghe được tin ngũ tiểu thư đã tỉnh, sau 5 ngày hôn mê cô đã hoàn toàn tỉnh lại. Trông người con gái mình chưa gặp qua mấy lần phờ phạc, ánh mắt mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt nhìn về phía xa xăm khiến ông chợt dâng lên niềm xót xa đến kỳ lạ.
Đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa sổ cô đang lau đi những giọt nước mắt của Lan di nương, khóe miệng còn không ngừng gượng cười khiến tim ông hẵng đi một nhịp. Cô là người chẳng có gì nổi bật, lại chẳng có tài năng gì thu hút người khác, tính cách cô cũng âm trầm dường như khiến người ta cảm thấy không cần quan tâm cô vẫn sống tốt.
– Con gái, ta xin lỗi là ta không quan tâm đến con là ta đã hại con. – Giọng của Lan Chi (Lan phu nhân) lúc này đã lạc hẳn đi sau mấy ngày khóc ròng.
Bà ấy chỉ có 2 đứa con cô là đứa trẻ được sinh sau anh trai mình, vì khó sinh nên cơ thể bà suy nhược đã mất khả năng sinh sản. Nhưng vì sinh được cho thừa tướng 2 người con lại vô cùng ân cần chu đáo chưa từng vượt quy củ nên luôn được thừa tướng sủng ái.
Cô lắc đầu, giọng nói khàn đặc dường như vẫn bị ảnh hưởng bởi độc tính:
– Mẹ, con không sao, chỉ là trúng độc do rắn cắn thôi mà, đâu phải…
– Hả???
Lan Chi khó hiểu trước câu nói lấp lửng của cô dường như có ý che dấu bà chuyện gì đó, cô vỗ vỗ nhẹ nhàng bàn tay của bà:
– Ý con là đâu phải bị người ta ám hại đâu mà mẹ lo lắng thế chứ. Mùa ẩm ướt có rắn là bình thường thôi mà, A Mộc em đưa mẹ ta về trước cho bà nghỉ ngơi, bà mệt rồi.
Thừa tướng nhanh chóng tránh đi để Lan Chi không nhìn thấy mình đứng ngoài cửa sổ nghe lén, nếu không ông không biết mình nên dấu mặt vào đâu. Đang định đi vào thì lại nghe được một cuộc trò chuyện khác:
– Khụ…khụ… vú nuôi, bắt A Thúy lại đi.
– A Thúy đã được điều chuyển đi rồi tiểu thư của tôi
Cô biết chứ nhưng cô giả bộ như thế để không bị nghi ngờ mà thôi,cô dựa người vào giường, khó khăn mà cất tiếng:
– Có biết bị điều đi đâu không hả vú.
– Lão nô không biết điều này, chỉ biết bị lão gia điều đi mà thôi. – Manh bà ngồi xuống đút nước cho cô.
– Vậy là được rồi, có lẽ cha ta biết rồi, cô ta mưu hại chủ tử đâu thể trở về được nữa chứ.
– Người nói gì chứ, cô ta hạ độc người sao, con tiện tỳ bà già này đã thấy nghi nghi rồi, không ngờ lại là con tiện tỳ đó.
Manh bà tức giận vô cùng trước lời nói của cô, bà được lời nhờ cậy từ phu nhân của mình chăm sóc cô từ thuở lọt lòng đến nay đã lớn. Bà coi cô như con gái mình mà chăm sóc vậy mà có kẻ lọt mí mắt bà hạ độc cho cô khiến bà tức giận xen lẫn cảm giác bất lực
Cô chỉ vỗ vỗ bàn tay đã già nua nhăn nheo của bà, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy:
– Bỏ đi vú nuôi, cô ta có lẽ đã bị cha xử lý rồi, mọi chuyện dừng lại ở đây thôi.
– Vậy trên phố xì xầm to nhỏ chuyện nhị tiểu thư là người hạ độc là thật đúng chứ, người nói thật cho ta biết đi.
– Chuyện này sao lại bị đồn ra ngoài như thế chứ. – Khuôn mặt cô bất ngờ trước câu hỏi của Manh bà (giả đó, là bả nhờ Miêu Miêu tung tin chứ ai) nhưng rồi cũng nhắm mắt mà gật đầu – hôm đó ta gặp nhị tỷ trong đình sen, có tranh luận vài câu nhưng sau đó nhanh chóng trở về. Trên đường trở về thì bị con rắn độc đó tấn công, sau đó thì lại gặp A Thúy ở ngoài đình viện, cô ta đánh ngất ta sau đó ta không biết gì hết. Khi tỉnh lại thì ta thấy mê hồn hương đã được đốt lên rồi, có lẽ ta cũng đoán được có chuyện gì xảy ra rồi. Chỉ là…
Cô khe khẽ lắc đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy giọng nói trầm buồn:
– Cho dù cô ta có là người của nhị tỷ, ta cứ ngỡ rằng đối xử tốt với cô ta một chút cô ta sẽ thương tình ta nhưng không, có lẽ…
Manh bà ôm lấy cô mà nước mắt lưng tròng:
– Tiểu thư mệnh khổ của tôi.