Chương 47 - Chương 47
Đến cửa phòng của giáo viên Minh Tú lịch sự gõ cửa sau đó bước vào, các giáo viên ở đó cũng lịch sự gật đầu với anh. Thấy Minh Tú cùng Minh Xuyên tới, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A-1 – Mỹ Duyên niềm nở chạy tới đón tiếp.
– Sao hôm nay hai anh lại đột ngột đến trường vậy, có phải gia đình có chuyện gấp cần đón 2 đứa trẻ Minh Lan cùng Minh Ân không?
Cứ tưởng sẽ như mọi lần Minh Tú sẽ gật đầu rồi sau đó sẽ ngồi lại nói chuyện một lúc để nói về việc học hành của 2 người nhưng không lần này anh lắc đầu vào thẳng vấn đề:
– Tôi đến là muốn gặp Yến Nhi, là học sinh mới chuyển từ lớp thường sang lớp chất lượng cao của cô.
– Yến Nhi? Cậu có nhớ nhầm không cậu Minh Tú? Lớp chúng tôi không hề có học sinh mới từ lớp thường chuyển tới cũng không hề có Yến Nhi.
Lúc này khi nghe thấy cái tên quen thuộc của lớp Chu Tấn mới đẩy gọng kính của mình lên một chút rồi mạnh dạn lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của cả ba người.
– Nếu là Yến Nhi thì có lẽ 2 vị nhớ nhầm rồi, lớp chúng tôi mới là lớp có học sinh lớp thường chuyển tới. Họ và tên đầy đủ là Hoàng Yến Nhi.
Minh Tú cùng Minh Xuyên bất ngờ trước lời nói của Chu Tấn, cả 2 nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải là bọn họ đã bàn nhau là cô sẽ chuyển đến lớp 12A-1 cùng Minh Ân và Minh Lan rồi sao, sao bây giờ lại trở thành lớp 12A-2 được chứ. Họ vắt óc suy nghĩ có phải là đã có sự nhầm lẫn nào đó rồi không?
Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác thoáng chút sững sờ của cả 2 người Chu Tấn thực sự không hiểu được họ làm phụ huynh kiểu gì, anh trai kiểu gì mà không biết đến cả em gái mình học lớp nào.
Lúc này, một giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung tuổi khuôn mặt nghiêm nghị cũng vang lên nơi cuối dãy:
– Tôi còn tưởng các người không quan tâm đến cô bé đó chứ?
Mọi người nhìn lại nơi phát ra câu hỏi ấy, Trần Côn đứng dậy bước tới trước mặt của hai anh em nhà Minh Tú rồi nhìn thẳng vào mắt họ. Cái nhìn của một người thầy khiến hai người bất chợt nuốt nước bọt không biết nên làm sao cho phải.
– Thầy nói vậy là sao? Chúng em đương nhiên là anh trai của em ấy rồi, sao có thể không quan tâm đến em ấy được chứ?
– Mấy người quan tâm đến em ấy – Trần Côn nhếch môi khinh khỉnh trước lời nói ấy – Mấy người thực sự quan tâm đến em ấy sao.
Ngắt quãng vài giây như chuẩn bị toàn bộ lục lại những ký ức đang chôn giấu, Trần Côn “xả đạn liên hoàn” vào hai con người trước mặt mình:
– Hai người quan tâm đến cô bé ấy đến nỗi đi nhập học là bảo mẫu con bé đưa đi, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên con bé bị đau dạ dày cũng là bảo mẫu giúp sức đưa thuốc tới. Trên lớp bị chảy máu cam cũng không oán than một lời vẫn cố gắng nghe giảng hết tiết học mới bước lên phòng y tế trong lời thúc giục của thầy cô và các bạn. Kỳ thi cuối kỳ 1 con bé bị ngã chệch chân khiến không kịp tham gia môn cuối nhưng cũng xin gọi cho bảo mẫu chứ nhất quyết không gọi cho ba mẹ hay các anh với lý do các người bận việc nên không muốn làm phiền. Các kỳ thi không phải bị ngất thì bị ốm, các người có biết không? Đấy là sự quan tâm của các người dành cho con bé đó à. Con bé giờ đây không quan tâm đến các người nữa không chạy theo các người nữa các người phải thấy vui mới đúng chứ. Sao lại chạy đến đây để xin gặp cô bé ấy rồi, chỉ dậy cô bé 1 năm tôi quả thực nhìn rõ quyết tâm cố gắng của cô bé ấy như thế nào. Nhưng người chủ nhiệm này 1 năm đến gặp 1 lần tôi còn không gặp được mấy người chứ huống chi….Đi họp phụ huynh cho 3 đứa trẻ thì các người vào hết lớp chọn còn để bảo mẫu của mình đi họp cho cô bé mới nhập học. Tôi cũng đang muốn hỏi xem đó có phải là cái sự quan tâm của các người không đấy.
Càng nói Trần Côn càng kích động khiến giáo viên trong trường đều lên can ngăn, một phần vì người ta là cổ đông lớn của trường phần khác vì Trần Côn đã có tuổi tim cũng yếu hơn bình thường họ sợ rằng ông sẽ lên cơn đau tim do tức giận quá độ mất.
“Tại sao em ấy lại không nói gì với mình vậy chứ, mình cứ tưởng em ấy….” Minh Tú cùng Minh Xuyên như đứng chôn chân tại chỗ nghe hết những lời mắng nhiếc từ phía Trần Côn mà không dám nói một lời.
Khuôn mặt của cả 2 trầm xuống thất thần như thể cố gắng tiêu hóa hết những thông tin mà Trần Côn vừa mới kể ra. Cốc cốc – tiếng gõ cửa vang lên khiến hai người sực tỉnh, nhìn lên thì thấy cô đã đứng đó từ lâu khuôn mặt nhìn 2 người vô cảm rồi nhanh chóng đi trước mặt Trần Côn.
– Thầy đừng có tức giận mà, tức giận hại thân lắm đó thầy. – Cô mỉm cười rồi xua xua tay trước mặt thầy chủ nhiệm cũ của mình – Em không sao rồi mà, chuyện cũng đã qua cứ để nó qua đi, hiện tại em chỉ muốn chú tâm vào học hành thi vào ngành mình mong ước mà thôi. Họ đối với em đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhìn thấy cô lướt qua mình mà không còn sự tươi cười vui vẻ chào đón khiến cho Minh Tú và Minh Xuyên mang cảm giác hụt hẫng đến kỳ lạ. Hai người đang định ngăn cô lại nói chuyện thì bị tạt ngay một gáo nước lạnh trước những lời nói mà cô vừa mới thốt lên.
Minh Xuyên không tin vào những gì mình nghe được chỉ tay qua cô rồi quay đầu lại miệng lắp bắp hỏi lại Minh Tú:
– Em ấy vừa nói gì cơ, em không nghe lầm đúng chứ?
Trần Côn dường như hiểu được những gì cô biểu hiện thì cũng lắng xuống cơn giận của mình rồi xoa đầu cô an ủi:
– Đúng vậy, nếu họ đã không cần thì con cũng không cần quan tâm đến họ nữa. Cố gắng học cho tốt thầy tin con sẽ làm được, có gì khó khăn nhắn với thầy thầy sẽ giúp hết sức có thể.
Cô gật đầu rồi nhanh chóng chạy qua chỗ thầy chủ nhiệm mới của mình mà dường như đã bỏ qua hai người nào đó vẫn đang đứng chôn chân trong phòng chờ giáo viên nhìn cô.