Chương 30
Miêu Miêu phùng mang trợn má khoanh tay nhìn về phía Phó Dương Hi nổi giận đùng đùng như thể ngàn con dao găm chuẩn bị phóng ra khiến Dương Hi không hiểu sao bất giác rùng mình nhìn về phía bên cạnh.
“sao lại thấy lạnh gáy thế nhỉ?” Dương Hi nhìn sang bên cạnh thấy cô vẫn chăm chú nhìn vào sách bài tập dường như chẳng quan tâm chú ý đến mình thì bất giác cảm thấy hụt hẫng.
“Không lẽ không phải cậu ta, cậu ta không làm thân với mình như những kẻ nịnh bợ khác sao. Kệ đi, không quan tâm nhiều như vậy, không làm phiền mình thì tốt rồi.” Phó Dương Hi lại gục mặt xuống bàn rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Chốc lát đã đến giờ ăn trưa nhưng Phùng Nguyên lại thấy đại ca của mình vẫn gục mặt xuống bàn mà chưa đi xuống căng – tin khiến anh căng thẳng mà khẽ lay người Dương Hi.
– Hi ca, đến giờ ăn trưa rồi, anh định ngủ đến chiều luôn sao.
Dương Hi giật mình tỉnh giấc, chưa bao giờ anh có một giấc ngủ ngon kể từ chuyện đó khiến anh chợt nghi ngờ bản thân có phải có điều gì đó đang xảy ra hay không. Dương Hi chỉ nhớ bản thân mình gục xuống bàn, một làn gió nhẹ thổi qua khiến một mùi hương nhè nhẹ dịu ngọt giống như vị của một viên kẹo đường thu hút anh.
Dương Hi say mê trước mùi vị ấy rồi đắm say vào đó thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì đã đến giờ trưa rồi, mùi vị kẹo ngọt thoang thoảng thanh mát ấy cũng đã biến mất làm anh suy nghĩ miên man.
Bước xuống nhà ăn ồn ào tấp nập, từng bước chân của những cô cậu học trò vẫn vội vã, mùi hương ở đây khiến Dương Hi không thoải mái chút nào mà nhăn đôi mày lại. Lời nói của anh cũng chẳng dễ chịu mà lầm bẩm:
– Thật là khó chịu, mùi thật nồng, chẳng thanh mát như mùi hương ấy.
Phùng Nguyên đi bên cạnh anh thấy anh nói gì đó liền quay sang bên rồi hỏi lại:
– Đại ca nói gì cơ, mùi gì cơ.
Dương Hi cau mày tỏ vẻ khó chịu, anh đâu thể nói cho hắn biết anh say mê mùi hương thanh mát hồi sáng, anh cũng đâu có biết mùi hương ấy đến từ đâu đâu mà nói.
Dương Hi đi vào bên trong được một quãng thì bắt gặp hình ảnh học sinh mới chuyển lớp của lớp cùng một cô gái đang cãi nhau với một chàng trai. Anh trông thấy dường như cô bạn cùng bàn của anh đang rất khó chịu, khuôn mặt cau có của cô khiến anh có chút không thoải mái.
Dương Hi bất giác bước chân về phía cô, khuôn mặt khó chịu vô cùng giống như có thứ gì đó chọc phải anh vậy. Khi đã đến nơi, chất giọng trầm ấm của anh cất lên mang theo một luồng khí lạnh toát đến người con trai đang đứng đối diện.
– Có việc gì đối với cô bạn cùng bàn của tôi sao?
Nghe thấy giọng anh, cô bất giác quay đầu lại kinh ngạc, cô nghe nói anh là người không bao giờ quan tâm để ý đến mấy chuyện này cơ mà sao tự dưng bất giác lại đứng ra giùm cô rồi.
Cô cũng mỉm cười gượng gạo giải thích, đôi mắt còn liếc về phía bên chàng trai kia một cái rồi mới nhìn thằng về phía Dương Hi:
– Không có gì đâu, đây là anh trai song sinh của tôi tên Minh Ân, chúng tôi cũng nói chuyện xong rồi, tôi có làm cơm hộp nếu cậu không phiền thì chúng ta cùng ăn cơm chung.
Sau khi nói lời này thì cô bất giác cảm thấy mình đang nói một cái gì đó rất vô lý, tại sao cô lại phải mời cái tên mới ngồi cùng chưa đến nửa ngày ăn cơm chung nhỉ. Cô chợt cảm thấy bất an nếu như bị từ chối thì mất mặt lắm nhưng giờ cô cũng không rút lại lời nói được nên bèn nở nụ cười thật tươi về phía đối phương mà thôi.
“Đột nhiên mời mình ăn cơm, lại còn là cơm tự làm chắc là không muốn bị tên kia làm phiền nhỉ, thôi vậy giúp chút cũng chẳng sao” Dương Hi nghĩ ngợi một quãng, đôi mắt bâng quơ nhìn qua phía đối diện rồi gật đầu, không một lời nói thêm kéo cô về chiếc bàn quen thuộc.
Minh Ân cũng nhìn theo, định đuổi kịp cô để nói chuyện nhưng khi thấy ánh mắt đầy sát khí của người con trai đang kéo tay cô thì lại thôi. Phùng Nguyên nãy giờ đi theo chẳng hiểu gì, cậu đang cố gắng tiêu hóa những gì đang xảy ra nãy đến giờ. Cho đến khi ngồi xuống ghế mới định thần lại được những gì đang xảy ra.
La Linh trông thấy cô bị kéo đi cũng nhanh chóng xách phần cơm trưa của mình chạy theo ngồi xuống cạnh cô, không khí bên trong căng-tin đột nhiên căng thẳng im ắng đến kỳ lạ. Hai chiếc bàn đối diện nhau giống như hai bên cực nóng và lạnh đối chọi ngầm gay gắt.
Minh Ân trở lại bàn của mình, Minh Lan cũng cất giọng bâng quơ, giọng điệu thảo mai đến cùng cực, giả vờ quan tâm đến cô:
– Sao em ấy có thể thay đổi nhiều đến thế, có phải là giận chúng ta chuyện đó không, nhưng chị cũng đã không trách em ấy rồi mà. Hay chị đến xin lỗi em ấy nhé.
– Chị thôi đi, hiện tại em ấy không nghe ai đâu, chị đến đó chỉ tổ cãi nhau thôi.
Minh Ân lúc này đã đen mặt, lúc nãy cứ tưởng cô xách cơm hộp về bên phía mình coi như xin lỗi chuyện hôm trước, hai người sẽ làm lành với nhau như đã từng nhưng không. Cô lại bước qua anh như thể hai người xa lạ khiến anh khó chịu vô cùng.
Bạch Lan ngồi cạnh nghe thấy anh nói vậy thì vô cùng tức giận, buông lời trách móc anh sao có thể nói những lời như vậy với chị của mình, không lẽ không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy sao. Những điều Bạch Lan nói càng làm cho Minh Ân khó chịu đập thẳng tay xuống bàn rồi bê khay cơm của mình bỏ đi.
Ở bên này, cô cũng không nói gì cả chỉ im lặng mở phần cơm của mình ra chia sẻ cho người đối diện, giọng nói vẫn ổn định không chút cảm xúc, nhẹ nhàng nhưng không khiến người ra cảm thấy ấm áp chút nào.
– Cảm ơn cậu về chuyện lúc nãy, tôi cũng không biết phần cơm của mình có hợp khẩu vị của cậu hay không. Cậu ăn thử đi mình ăn chung với La Linh là được, bình thường cậu ấy cũng ăn rất ít.