Chương 17
– Đa tạ muội muội đã tha thứ không oán trách ta, con xin tuân lệnh phụ thân, ăn năn sám hối bên từ đường.
“Co được duỗi được, lấy lùi làm tiến, cô ta cao minh hơn tỷ tỷ mình nhiều, thảo nào trong nguyên tác cô ta có thể lấy được trái tim của tên kia”
Cả ba người gồm cả Chu thị đều được dẫn đi, mọi chuyện đến đó tưởng chừng như là kết thúc, mọi người cũng dần tản ra nhưng lời bàn tán xôn xao đương nhiên vẫn không ngớt khiến không khí vui tươi chớp mắt trôi đi hẳn. Cô cũng xin phép về được nghỉ ngơi, phần nhiều là do dị ứng vẫn còn, tuy khuôn mặt cô đã bớt ửng hồng nhưng thân thể vẫn rất ngứa ngáy.
Trở về A Man đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô, cơn ngứa khiến cô khó chịu vô cùng chỉ hận không thể xé toạc từng lớp da, Miêu Miêu lúc này cũng hiện lên buông lời chỉ trích:
– Bó tay cô thật đấy, biết là cái thân thể này chỉ cần động vào chút hạnh nhân là đi tong mà vẫn ăn vào, tôi nên chê cô ngốc hay không biết trân trọng tính mạng thế.
– Đừng nói nữa, ta không sao. Chỉ là nhiễm chút hạnh nhân ở cổ họng thôi, ta vẫn chịu được, ngược lại là ngươi, bớt đâm lời châm chọc ta đi.
– Tiểu thư. – Đinh Hương đứng sau tấm mành tre khẽ gọi.
– Có chuyện gì thế.
Giọng nói của cô yếu ớt vang lên, ngắt quãng theo từng đợt nặng nề, thực sự bây giờ cô đang rất khó chịu, ánh mắt của cô lờ mờ theo bóng khói của làn nước, cô hiện tại không muốn nói chuyện gì hết, chỉ muốn được nghỉ ngơi.
– Âu Dương tướng quân đến hỏi thăm, nếu người không muốn gặp, chúng nô tỳ…
– Huynh ấy đang ở bên ngoài sao?
– Dạ.
– Để huynh ấy đứng ngoài đó đi, cứ nói ta đang tắm, nếu có chuyện thì chỉ có thể thất lễ để huynh ấy đứng bên ngoài để trò chuyện, còn nếu không có chuyện mà chỉ đơn giản đến hỏi thăm thì bảo huynh ấy về đi, ta đang rất mệt, khi khác sẽ mời thỉnh tội.
– Nô tỳ truyền lời ngay.
Đinh Hương bước ra cửa, truyền đạt lại lời nói vừa rồi, Âu Dương Minh đứng bên ngoài cửa, khuôn mặt thoáng hiện nét buồn, bất giác nắm chặt ống tay áo rồi cất lời:
– Là ta đã mạo muội rồi, muội ấy đã mệt rồi thì để cho muội nghỉ ngơi, khi khác ta sẽ tới thăm.
– Nô tỳ có một câu quá phận không biết tướng quân có muốn nghe hay không?
Âu Dương Minh không trả lời, chỉ im lặng giống như ngầm đồng ý, Xuân Hương cũng vì vậy mà tiếp lời:
– Tuy rằng người và tiểu thư nhà ta có hôn ước từ thuở nhỏ nhưng dù sao cũng chưa thành hôn, vẫn nên giữ gìn lễ nghĩa thì hơn. Vả lại, dạo này có một số tin đồn không hay, nô tỳ nghĩ tướng quân vẫn nên giải quyết nó trước khi đến gặp tiểu thư nhà nô tỳ.
Đinh Hương cũng thẳng thắn tiếp lời, ánh mắt dường như chẳng có chút dao động hay kiêng dè người trước mặt.
– Tiểu thư nhà nô tỳ yếu mềm nên không chấp nhặt, lại dễ tha thứ, bao dung nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt, trèo lên đầu lên cổ người, thậm chí là sắp đội cả cái mũ xanh cho người khi người còn chưa qua cửa.
– Đinh Hương cô nương và Xuân Hương cô nương hiểu lầm gì đó sao. Ta không hề có ý đội mũ xanh cho Yến Nhi vả lại gần đây quả thực Kim Dung tiểu thư có đến tìm ta nhưng chỉ là trò chuyện thông thường giữa những người bằng hữu, không có ý gì khác.
(Ở đoạn này vì sao Âu Dương tướng quân gọi là Đinh Hương cô nương và Xuân Hương cô nương vì 2 người này đồng lứa tuổi với anh và Tần Quảng, cùng nhau lớn lên nên xưng hô có phần khác với người khác)
– Chuyện này nô tỳ không quản được người, chỉ cần người biết là được. Tiểu thư đang mệt, mong người về cho.
Âu Dương tướng quân thở dài một tiếng, bất lực trước hai con người đang đứng ở cửa, xoay người bước ra khỏi đình viện. Trong lúc trở về yến tiệc thì lại bắt gặp Tần Quảng đang đi về phía nội trạch nên cũng cất lời chào hỏi, tay còn không quên khoác vai, cực kì thân thiết:
– Tần huynh, đi đâu thế?
– Huynh nói xem.
– Ta cảm giác huynh đang giận ta sao?
– Ta nào dám giận Âu Dương tướng quân lẫy lừng một phương, chiến công hiển hách.
– Huynh đừng nói thế mà, ta thực sự cùng Kim Dung tiểu thư không có gì cả, đều là bọn họ đồn đại như thế, ngoài chuyện này ra ta không biết đắc tội với huynh chỗ nào.
– Huynh tự xử lý đi, nói với ta làm gì chứ.
– Haizzzzza, Huynh thôi đi có được không, huynh cũng biết ta thích Yến Nhi ngay từ khi nhìn thấy muội ấy, huynh không thể…
Tần Quảng lúc này cũng bất lực trước con người đang luống cuống giải thích trước mặt mình, anh không biết phải nói thế nào, tay cầm quạt dâng lên rồi lại thôi, thở dài một tiếng rồi bước tiếp.
– Huynh đó, chỉ trách huynh quá thẳng thắn, thật thà lại dễ tin người, huynh không biện minh chuyện ở trà lâu lại càng khiến thiên hạ được dịp bàn tán, huynh biện minh có phải sợ người nhà vợ sẽ bị mất mặt, danh tiết của con gái người ta sẽ bị tổn hại, đúng không?
Âu Dương Minh giống như cún con mà gật đầu lia lịa, cái con người này quả thực khiến người ta muốn giận cũng không giận nổi, Tần Quảng cũng chỉ phất quạt mà phán một câu:
– Huynh sợ thiên hạ đồn đại chê cười Kim Dung đó, thế huynh không sợ chuyện đến tai biểu muội thì muội ấy sẽ cảm thấy thế nào sao, thiên hạ sẽ tha cho muội ấy chắc. Ta còn nghe được họ nói muội muội ta là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, là ba ba chen giữa cuộc tình đẹp của đôi lứa hai người, hai người mới là tình đầu ý hợp, muội muội ta chính là cọng rơm ngăn cách.
Âu Dương Minh sực tỉnh, dường như nghĩ ra điều gì đó, từ bàng hoàng rồi tức giận, anh tức giận bản thân mình đã không nghĩ được sâu xa đến thế, tức giận vì chỉ nghe những lời bàn tán xấu xa về vị hôn thê của mình, tức giận vì chưa thấy tận mắt mà vội phán xét người thay đổi.
– Huynh nói xem, ta nên xin lỗi muội ấy thế nào đây?
– Ta nào biết chứ, huynh nên giải quyết cái đống lộn xộn xung quanh huynh trước đi đã, nếu không, hôn sự này của huynh sắp bị tổ phụ, tổ mẫu của ta phản đội đòi hủy bỏ rồi đấy.
– Ta lập tức đến trình hoàng thượng tứ hôn.
Nói rồi Âu Dương Minh chạy một mạch đi khiến cho Tần Quảng không kịp phản ứng mà đuổi theo, Tần Quảng không nghĩ Âu Dương Minh dám làm liều như thế, đang trong thọ lễ mà dám xin cưới.
Chuyện này mà để hai người kia biết chắc chắn sẽ băm vằm anh ra làm trăm mảnh, còn chưa kể phụ mẫu anh cùng Thái Thanh, họ cũng sẽ không tha cho anh vì dám dâng cải trắng của bọn họ cho heo. Anh chỉ có thể dốc hết tốc lực đuổi theo mong sao kịp lúc nhưng có vẻ đã muộn.