Chương 16
– Hoàng thượng, xin người khai ân, nhị tỷ và tam tỷ tuy mắc sai lầm nhưng nay là sinh thần của tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của thần, xin người vì thế mà giảm nhẹ hình phạt cho tỷ tỷ.
– Ngươi không trách họ sao?
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu rồi bày tỏ:
– Tổ mẫu đã dậy tỷ muội phải nhường nhịn yêu thương nhau, dù rằng các tỷ ấy xém chút phá hoại thanh bạch của thần nữ nhưng dù sao cũng chưa thành công, vẫn có thể hưởng khoan hồng.
Hoàng lão phu nhân nhìn đứa nhỏ đang quỳ dưới đất cầu tình, bà ấy chưa từng quan tâm tới cô, chưa từng để mắt hay răn dậy bất cứ điều gì, vậy mà giờ đây quỳ bên dưới lại là những lời mà bà chỉ bảo, ánh mắt bà hiện lên phần bi thương, tâm trạng dâng lên cảm xúc khó tả.
– Chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà của ngươi, Hoàng Lương, trẫm không xen vào, ngươi tự phân xử đi.
Chu thị đang quỳ dưới đất nghe thấy lời ấy thì vui như mở cờ trong bụng, quay lại chỗ Hoàng Lương, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc mà cầu xin:
– Lão gia, tứ tiểu thư đã cầu tình, xin người hãy tha cho hai đứa nhỏ đi mà, lão phu nhân, nay là ngày vui của người…
Lão phu nhân lúc này cũng tức giận, gõ mạnh cây gậy trên tay xuống sàn, giọng điệu quả quyết chất vấn:
– Ngươi cũng còn nhớ nay là ngày vui của ta sao, chuyện cái xiêm y ta không nhắc tới không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua, bây giờ ngươi lại dung túng cho chúng mưu hại đích nữ dòng chính, còn dám nhắc tới à.
– Lão phu nhân, người nói gì vậy chứ? Thiếp thân nào có, thiếp thân đâu dám chứ.
Nói đến xiêm y, cả ba người đang quỳ dưới đất đều chột dạ, bất ngờ cùng xen lẫn với hoảng sợ, không nghĩ rằng cô lại đem cái xiêm y tới cho lão phu nhân xem. “Chết tiệt, từ bao giờ cô ta lại xảo quyệt như thế chứ?” Kim Dung chửi thầm trong bụng, khuôn mặt cũng đã méo mó từ lâu.
Lúc này, Thái Thanh đã đứng bên Tần lão phu nhân cùng Tần lão thái gia tự bao giờ, thì thầm vào bên tai điều gì đó khiến khuôn mặt 2 người thất kinh, tức giận vô cùng.
– Tha cho ngươi thì lần sau các ngươi còn định tẩm thuốc độc cho cháu gái ta uống luôn sao?
Tần lão thái gia lửa giận phừng phừng quát mắng khiến không khí trong bữa tiệc đang nãy lửa lại càng dữ dội hơn, những người xem kịch cũng càng thắc mắc trước lời nói ấy.
Một gia nhân nhà bếp được lôi vào khiến Kim Dung thất sắc, ả ta không nghĩ được rằng trong thời gian ngắn như vậy họ lại tìm bắt được người nhanh như thế.
– Sao, các ngươi còn nhận ra hắn không?
Giọng điệu khó chịu kèm theo sự tức giận và bất mãn dâng cao, Tần lão thái gia chỉ hận không thể vác đao ra để chém những kẻ bên dưới. Nhìn sự tức giận ấy cô cũng phải vội vàng đứng dậy chạy đến bên hai người:
– Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, 2 người bình tĩnh đã, chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó…
– Muội đúng thật là..
Tần Quảng bất lực xoa đầu cô, chỉ trách họ đã quá xem nhẹ thủ đoạn của những kẻ ấy khiến cô phải ra nông nỗi này. Tần Quảng nắm chặt lấy cây quạt trong tay, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói âm u lạnh lẽo chĩa về phía Kim Dung cùng Kim Liên:
– Sao lại im lặng rồi, người của ta canh giữ cửa sau, thấy hắn lén la lén lút bèn bắt lại, đương nhiên cũng phải tra hỏi rõ ràng trước khi đến đây rồi, các ngươi còn bao biện gì nữa không.
– Hoàng thượng
Tần lão thái gia quỳ xuống trước mặt thánh giá mà khẩn cầu, giọng điệu cứng rắn, quả quyết:
– Thần chỉ có đứa trẻ này là đáng thương, từ nhỏ đến lớn đau ốm bệnh tật, đến tuổi cập kê còn chưa làm lễ ra mắt đã bị độc hại đến bước đường này, xin người làm chủ cho đứa cháu mệnh khổ của thần.
Tần Lan hoàn toàn sụp đổ, đứng như chôn chân một chỗ, từ nãy đến giờ mọi chuyện diễn ra khiến bà chết lặng hoàn toàn, không biết nói gì, cũng không biết phản ứng thế nào cho cam.
– Tần lão thái gia, xin người minh xét, chuyện độc hại muội muội cho dù có 10 lá gan con cũng không dám, chuyện này nhất định có ẩn tình, hoàng thượng, thần nữ cho dù thế nào cũng không dám làm chuyện này….
Kim Dung quỳ rạp cầu tình, giọng nói đã có phần lạc đi, không ổn định, dao động vì sợ hãi, những giọt nước mắt chỉ trực chờ rơi xuống đôi gò má ửng hồng. Kim Liên cũng dập đầu mà cầu khẩn cùng càng khiến không khí xung quanh ồn ào hơn bao giờ hết.
“Chuyện này lại là sao nữa chứ, mình chỉ là cho người hầu chút xuân dược sai đem vào bánh của cô ta, sao lại thành độc hại được chứ.” Kim Dung nghĩ vắt óc cũng không ra tình huống trớ trêu hiện tại là ra sao, chỉ có thể cúi rạp đầu mà cầu thỉnh tha tội.
Hoàng Lương lúc này không thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra trước mắt mình, rốt cuộc là vì điều gì mà 2 đứa con gái này lại hết lần này đến lần khác âm mưu hãm hại 1 đứa trẻ mà từ nhỏ đến lớn được đưa đến biệt viện xa xôi, cách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Hoàng Lương giơ tay gọi hạ nhân vào, chất giọng trầm buồn, kèm theo sự thất vọng, lạc lõng mà hạ lệnh:
– Bắt toàn bộ những kẻ tham gia vào vụ việc ngày hôm nay, nghiêm hình tra khảo lấy khẩu cung rồi đem tới cho ta. Đưa Kim Liên về trúc am tu tâm dưỡng tính, nhốt Kim Dung vào từ đường sám hối tội lỗi, đưa Chu di nương về biệt viện của mình, sai người canh giữ, khi đã hoàn tất điều tra, giao cho phu nhân định đoạt.
– Rõ.
Xử lý thế này khiến Tần lão đen mặt, tức tối vô cùng, hai tay đã vo chặt thành nắm đấm, người bên phía Tần Phủ đương nhiên thấy xử lý như thế là không thỏa đáng, khó chịu vô cùng chỉ muốn ngay lập tức trở về. Nhưng vì hoàng thượng đang ngồi trước mặt, lại tham gia thọ yến nên không thể vứt hết lễ nghi mà làm càn chỉ đành tạm bỏ qua mà ngồi lại.