Quyển 1 - Chương 9
Lý Chính xoa xoa đầu mũi của Khúc Dạ, chiêm ngưỡng thiếu niên mỹ miều đang đỏ bừng mặt vì thiếu dưỡng khí sau khi hôn.
“Ngọt…” – Khúc Dạ nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây rồi ngượng ngùng đáp.
“Còn gì nữa?” – Lý Chính vuốt ve vùng eo nhỏ gầy chi chít những băng dán vết thương.
Khúc Dạ chớp mắt, sau đó lại ngây ngô lắc đầu: “Không còn.”
Lý Chính nhíu mày chốc lát rồi khẽ gật đầu, đặt bát cháo đã hết xuống rồi dịu dàng bế thiếu niên về phòng ngủ. Đến khi đặt Khúc Dạ xuống giường rồi, thiếu niên còn không chịu buông hắn ra, đôi tay vòng qua cổ hắn cứ nắm chặt nhất quyết không buông ra.
“Sao thế?”
“Em sợ…”
Hắn nhướng mày nhìn thiên sứ sa ngã của mình, người trong tay mềm mại đến mức khiến lòng hắn như nhũn. Dù biết đây chỉ là vỏ bọc của thiếu niên, dù biết đây chắc chắn là cái bẫy ngọt ngào nhưng Lý Chính vẫn không tự giác sa vào. Không thể phủ nhận rằng, thiếu niên này rất hợp ý hắn, là người duy nhất hắn cảm thấy “thật” trong thế giới này.
Lý Chính khẽ vỗ về tấm lưng đơn bạc gầy gò của thiếu niên.
“Ngoan, không sao rồi.”
Ngắm nghía thiếu niên đã say giấc hơn nửa đêm thì Lý Chính mới rời khỏi phòng. Hắn chậm rãi lấy thuốc ra ngoài ban công hút.
Ký ức của hắn chỉ bắt đầu ở khúc đám người bắt cóc đang tính dùng axit nhỏ vào mắt hắn mà thôi. Lúc đó, đầu Lý Chính đau lắm nhưng hắn không có tâm tư nghĩ nhiều, thời điểm đấy hắn chỉ muốn giết người.
Và hắn đã làm như thế.
Giật tay lái khiến xe rơi xuống vực, nhúng đầu từng tên còn thoi thóp vào thùng axit rồi bẻ tay bẻ chân chúng.
Đó những “con mồi” đầu tiên của hắn.
Hắn lang thang trong rừng dưới chân vực rốt cuộc được một người kiểm lâm phát hiện và cứu giúp. Và người kiểm lâm ấy đã giấu đội tìm kiếm những người còn sống trong vụ tai nạn với mục đích muốn bán hắn.
Ông ta chính là con mồi tiếp theo.
Sau khi kiểm lâm “tự sát” hắn bị người ta đưa vào trại trẻ mồ côi và được nhận nuôi bởi một gia đình làm cảnh sát, họ muốn có con trai nhưng sinh ra cô con gái liền gặp vấn đề về sức khỏe, không thể sinh thêm nên đành nhận con nuôi.
“Lạnh lắm, đừng đứng ở đây, sẽ bị cảm…”
Đang miên man trong hồi ức mơ hồ, trên vai bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó khoác lên, bên tai còn có thanh âm mềm mại của thiếu niên. Hắn khẽ nhúc nhích người, quay đầu nhìn cậu.
Thiếu niên còn đang mơ ngủ, dụi dụi mắt như muốn nhìn hắn rõ hơn, dụi đến mức nước cũng chực chờ chảy ra mất rồi.
“Ngoan, đừng dụi nữa, sẽ bị đau mắt đấy.” – Hắn vội ngăn tay Khúc Dạ lại, lau đi nước mắt làm ướt khóe mi rồi mới hỏi – “Sao lại thức rồi?”
Bây giờ mới có ba giờ sáng thôi mà?
Khúc Dạ ngẩn người chốc lát rồi mím môi, cúi đầu rồi nhỏ giọng đáp: “Có lần em ngủ quên, không kịp mua đồ ăn sáng cho bọn họ, bọn họ liền nhấn đầu em xuống nước… Thế nên em thường thức sớm…”
Mi tâm Lý Chính nhíu chặt, hắn biết không phải ai cũng là ác quỷ từ tận xương tủy như hắn. Tựa như thiên thần trước mắt, trước khi đọa mình vào bóng đêm, cậu chắc chắn rất rực rỡ, rực rỡ như ánh Mặt Trời.
“Xác của bọn nó vẫn còn.” – Lý Chính bất chợt lên tiếng.
Khúc Dạ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lý Chính. Cậu hiểu nhưng nguyên thân mới 17 tuổi thì chắc chắn không hiểu.
Lý Chính lắc đầu rồi khẽ bật cười bất lực. Tuy là đã nhuốm máu bẩn nhưng thiếu niên này vẫn còn quá đơn thuần, thật chẳng nỡ để tay em ấy nhúng chàm lần nữa.
Hắn bế cậu lên, nhẹ giọng đáp: “Về phòng ngủ ngoan, mai có quà cho em.”
Khúc Dạ nghe thấy mình được quà, hai mắt đang mông lung bất chợt sáng lên, khẽ gật đầu đầy hào hứng: “Dạ.”
Santa nằm trong ổ mèo, chăm chú nhìn hai người một lúc rồi lại cúi đầu, vừa gặm con cá vừa thở dài.
Sao hai người này giống như trời sinh một cặp thế? Nếu như không phải chủ nhân của nó là người vô dục vô cầu, thích nhất là diễn kịch để lung lạc lòng người thì có khi nó lại đinh ninh mình sắp có chủ nhân thứ hai đấy chứ.
•••
Quả nhiên, khi đến trường, Lý Chính đã dành cho Khúc Dạ một món “quà” tuyệt vời.
Hồ bơi của trường nhuốm một mùi xác chết tanh nồng, từng cái đầu đen thui bị cắt lìa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tổng cộng cũng phải có sáu cái. Giáo viên lẫn học sinh đều sợ hãi lùi ra xa, có người còn không nhịn được quỳ đất xuống nôn thốc nôn tháo, có người thần kinh yếu còn ngất xỉu ngay lập tức.
Mặt ai nấy đều trắng bệch, một số lại sợ hãi, lấm lét nhìn xung quanh, khi ánh nhìn va chạm phải thân ảnh quen thuộc liền sợ hãi như bị điện giật mà ngã xuống dưới hồ.
Khúc Dạ lẳng lặng gãi cổ cho Santa, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ, vô cảm đến mức khiến những kẻ chột dạ phải run rẩy.
Cậu từ từ xoay người đi về phía Hạ Bích. Nhìn mặt cô ta tái mét liền bật ra nụ cười khúc khích: “Mượn tay giết người nhiều quá nên quên bản thân cũng là sát nhân sao?”
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của thiếu nữ mang nét đẹp động lòng người.
Quả nhiên rất non nớt, quá nhàm chán, cũng may là còn người đó.
“Run rẩy, sợ hãi như vậy là muốn tự tay dâng anh ấy cho tôi rồi đúng không?”