Quyển 1 - Chương 8
Santa dụi đầu vào tay Khúc Dạ, trâm ngâm nói.
Khúc Dạ im lặng không đáp. Thật đáng tiếc những gì cậu biết đều là từ ký ức của nguyên chủ, không có những chuyện khác thế nên Khúc Dạ chỉ có thể lặng lẽ quan sát mà đưa ra suy đoán.
Và đương nhiên, thân phận của Lý Chính cũng như thế.
Khúc Dạ ngồi trên sofa, hướng mắt về phía người đàn ông đang làm cơm cho mình, khóe môi bất giác nở nụ cười.
“Năm 10 tuổi vì cứu nguyên chủ khỏi tay bọn bắt cóc buôn bán trẻ em mà mất tích, ai cũng bảo đã chết nhưng có vẻ như cậu ta đã được cứu, được nhận nuôi và mất đi một số ký ức.”
Trong ký ức cuối của nguyên chủ, khi cậu ta đang điên cuồng đâm chết Hạ Bích thì cha mẹ của cô ta cùng Lý Chính đã xuất hiện. Và chính khẩu súng trong tay hắn đã giết chết Trường Vinh, giết chết một kẻ điên bị cả thế giới lên án. Nhưng trong trái tim thù hận ấy chưa từng chứa đựng người đã giết mình, thậm chí là vì biết người mình yêu còn sống mà mỉm cười thanh thản.
“Đồ ngu.” – Khúc Dạ không khỏi cười khẩy.
[Đừng nói vậy chứ chủ nhân, ngài xem chính ngài cũng muốn mang hắn đi mà.]
Santa meo meo mấy tiếng, muốn mở lời trêu chọc chủ nhân một chút.
Khúc Dạ cúi đầu nhìn nó, từ từ vuốt ve bộ lông tam thể mượt mà kia mà từ tốn hỏi: “Một kẻ điên cuồng như thế… Chẳng phải sẽ rất thú vị nếu để hắn hận ta đúng không?”
Santa thoáng chốc giật nảy mình, ngẩn ngơ gọi.
[Chủ nhân? Ngài định…]
Khóe miệng Khúc Dạ cong nhẹ, liếm môi một cái rồi đáp: “Biết nhiều chết sớm đấy mèo nhỏ.”
“Ngồi lẩm bẩm gì thế?”
Lý Chính vừa bưng thức ăn ra liền thấy cảnh tượng tiểu thiên sứ ngồi ôm mèo rồi nói gì gì đó, còn cười rất đáng yêu nữa.
Tự nhiên hắn thấy con mèo vô tình được nhặt về này thật đáng ghét.
Khúc Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu thật mạnh rồi buông mèo ra, lon ton phụ Lý Chính sắp xếp đồ ăn.
“Về chỗ ngồi.” – Lý Chính không để Khúc Dạ phải làm gì, hắn tránh đi đôi tay non nớt đầy vết thương đang muốn đỡ lấy dĩa thức ăn mà cau mày ra lệnh.
Tay Khúc Dạ đưa ra giữa không trung, cậu có phần lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
“Ngoan, lại đây nào.”
Thấy Khúc Dạ ngoan ngoãn như thế, Lý Chính liền hài lòng, đưa tay kéo lấy thiếu niên ngồi vào lòng mình. Một bên vừa cầm bát cháo cho cậu ăn, một bên lại nhẹ nhàng xoa bụng giúp cậu tiêu hóa.
Dù sao thì mỗi đi học đều bị đám bắt nạt đánh vào bụng thay vì mặt để che giấu giáo viên nên dần dần bụng của nguyên chủ xuất hiện một số triệu chứng không tốt như là đau khi ăn. Đương nhiên, Khúc Dạ tiến vào thân thể này cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, dù cậu chả bao giờ đề cao nỗi đau đó. Kể cả đó là nỗi đau về thân xác hay tinh thần.
Khúc Dạ không hề để tâm đến sự đụng chạm kia, chỉ chuyên chú ăn cháo của mình.
Cách đối xử của Lý Chính đối với cậu, thật giống chủ nhân đang dành tình thương cho một con chó. Cực kì yêu chiều nhưng chỉ là thoáng chốc nhất thời, sau này hết hứng thú muốn vứt cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì.
Khúc Dạ biết nhưng cậu không có cảm xúc gì, người để xứng tầm được cậu chọn cần nên và phải như thế.
“Em giúp anh được chứ?” – Khúc Dạ chạm vào bàn tay đang giữ bát cháo của Lý Chính, ánh mắt vừa đơn thuần lại vừa giảo hoạt thần bí.
Lý Chính nhướng mày, cảm thấy thú vị mà hỏi lại: “Giúp?”
Khúc Dạ gật đầu thật mạnh, nở nụ cười tinh nghịch: “Giúp anh dọn sạch những kẻ anh chướng mắt.”
Như một con chó sẵn sàng cắn nát đầu những kẻ chủ nhân nó ghét dù đó là thần hay quỷ.
“Ngoan.” – Lý Chính xoa đầu cậu nhưng lại vô tình từ chối – “Chưa đến lúc.”
Khúc Dạ đang hứng phấn bỗng chốc trở nên ủ rũ, dùng cặp mắt đáng thương nhìn hắn.
Lý Chính rũ mi nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má nộm hồng: “Em còn chưa giết được con mồi nhỏ đã đòi săn mồi lớn, tôi mà không cản thì em nhất định sẽ bị cắn ngược đấy.”
Đến lúc này, tâm tình Khúc Dạ mới trở nên dễ chịu, khẽ khàng thả lỏng mi tâm ra rồi cười hỏi: “Vậy anh đã săn mồi lớn bao giờ chưa?”
“Rồi.”
Không chỉ một “con” mà đến tận mười mấy “con”.
Khúc Dạ lặng lẽ đưa mắt nhìn tờ báo đã cũ được lồng trong khung kính. Thời điểm báo này phát hành là nhiều năm về trước, tiêu đề vẫn còn ghi rất rõ ràng về chuyến tai nạn đâm xe xuống đèo khi đang cố vượt qua đoạn đường tử thần để đến biên giới của một nhóm kẻ bắt cóc.
Số lượng người thiệt mạng là 13.
“Em hôn anh được chứ?”
Khúc Dạ dè dặt đưa ra câu hỏi.
Lý Chính nghiêng đầu, nhìn cậu chốc lát nhưng cũng không từ chối: “Tự mình đến đi.”
Cậu khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm tiến đến đôi môi anh tuấn kia, hôn nhẹ lên một cái.
Xúc cảm rất tốt, không mềm mại nhưng hợp ý cậu.
“Chưa hôn ai bao giờ à?” – Lý Chính vuốt ve khuôn mặt nộm hồng, không kìm được hé miệng cắn một chút.
Khúc Dạ híp mắt cười, thành thật đáp: “Chưa từng.”
Hắn giữ lấy gáy cậu, vuốt ve một chút: “Ngoan, để tôi dạy em.”
“Dạ…”