Quyển 1 - Chương 7
Mẹ Trường gào lên khi thấy cảnh sát muốn bắt giam và tước quyền nuôi dưỡng vì tội bạo hành trẻ vị thành niên.
Thấy người đàn bà điên loạn không ngừng gào lên chửi bới, Lý Chính liền cười khẩy: “Tiền? Vào tù xài sao?”
Cha Trường bình tĩnh hơn một chút, ông giương mắt nhìn Bân Bân và đội cảnh sát, khẽ run rẩy hỏi: “Cha mẹ giáo dục con cái thì có gì là sai?!”
“Giáo dục bằng cách cho ăn còn thua con chó? Giáo dục bằng cách ép đứa trẻ uống thuốc rồi lên giường với phụ nữ? Giáo dục bằng cách khi con các người bỏ chạy khỏi ả kia liền đánh cho con các người suýt gãy cả hai chân?”
Lý Chính cười lạnh, hắn thật muốn dúi đầu thuốc lá đang cháy lên mặt lão già này nhưng nghĩ đến bộ cảnh phục đang mặc, hắn đành nhịn lại.
Chưa đến lúc…
Lão già đó nghiến răng ken két, lão hiểu luật nhưng chưa từng để ý nó vào mắt. Lão bất chợt đánh mắt về phía con trai đang ngồi cúi đầu cách đó không xa, trong chốc lát liền nặn ra vài giọt nước mắt, lao về phía Khúc Dạ.
“Cha mẹ muốn tốt cho con mà thôi… Nhà ta chỉ có con là con trai, con lệch lạc suy nghĩ chỉ vì nó cứu con là sai cơ mà… Làm cha mẹ sao nỡ nhìn còn đi vào hố đen sai lầm? Chúng ta chỉ muốn giúp con…”
Khúc Dạ vờ như giật mình, cậu nắm chặt lấy tay áo của Lý Chính, thân thể nhỏ nhắn run lên bần bật đầy sợ hãi.
Nữ cảnh sát Tiêu Mị thấy thế liền đau lòng không thôi, nhanh chóng tiến đến muốn an ủi thiếu niên: “Ngoan nào, cậu không cần phải sợ, có chúng tôi ở đây thì không ai có thể làm đau cậu đâu.”
Khúc Dạ tránh né tay của Tiêu Mị, cậu càng nép mình vào người Lý Chính, thiếu điều là muốn nhào vào lòng hắn mà thôi. Đương nhiên, Lý Chính cũng chẳng phụ kì vọng của Khúc Dạ, hắn thản nhiên kéo cậu vào lòng, còn dập đi điếu thuốc đang hút dở.
Cảnh này có thể đối với rất nhiều người rất bình thường, trấn an nạn nhân là điều cảnh sát nên làm nhưng đối với đội của Bân Bân, cảnh này quái dị kinh khủng.
Cái tên khiết phích, vô tâm, tàn nhẫn, mặt lạnh như người chết lại đi quan tâm người khác?
Tiêu Mị giật giật khóe môi, Bân Bân lại như phát hiện ra chân trời mới. Ông còn tưởng tên này hết thuốc chữa rồi, ai ngờ cũng có lòng trắc ẩn như thế.
“Họ đã làm gì với cậu, nói ra hết đi.” – Lý Chính vuốt ve tấm lưng gầy gò của thiếu niên, nhẹ giọng trấn an.
Khúc Dạ mím môi, không dám nhìn cha mẹ, qua một lúc sau mới run rẩy nói: “Họ… Họ bắt em uống thuốc… mỗi lần uống cơ thể em đều đau… Họ còn trói em lên giường với một người phụ nữ rồi khi em vùng vẫy bỏ chạy họ lại đánh suýt gãy chân em…”
Tiêu Mị vừa nghe vừa nhíu mày, nhìn vào bảng thành phần thuốc liền muốn nhào vào đánh đôi vợ chồng ác thú này: “Mẹ nó! Đó là thuốc có thể gây tê liệt thần kinh, là thuốc mà đến cả bác sĩ còn phải cân nhắc khi cho, vậy mà các người dám cho con mình uống, các người có phải là cha mẹ hay không!”
“Khốn nạn! Đồ bạch nhãn lang, đồ ăn cây táo rào cây sung, mày dám…”
Mẹ Trường trợn trắng mắt, miệng không ngừng la hét nhưng nói được một nữa thì đã im bặt, mặt tái mét.
Lý Chính – vị cảnh sát này thế mà lại dám chĩa họng súng vào bà ta.
Khúc Dạ thấy vậy, vùi mặt vào lòng Lý Chính, không chút khách khí bật cười nhè nhẹ. Người xung quanh tưởng cậu đang sợ, chỉ có hắn biết là thiếu niên này đang cười rất thỏa mãn.
Bất giác, Lý Chính cũng thả lỏng cơ mặt, buông súng xuống, âm trầm cảnh cáo: “Đây là đồn cảnh sát, không phải nơi bà có thể văng tục sỉ nhục người khác.”
Nói đoạn, Lý Chính quay đầu lại nhìn Bân Bân, hợp tình hợp lý nói: “Cậu ấy không muốn ở bệnh viện cũng rất sợ người lạ, tạm thời tôi chăm sóc cậu ấy.”
Bân Bân nhướng mày, vốn muốn nói hỏi ngược lại là hắn không phải người lạ hả? Nhưng khi thấy Khúc Dạ ỷ lại vào Lý Chính như thế, Bân Bân cũng đành thở dài, phất tay cho hai người đi về.
“Mệt không?”
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Lý Chính liền xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của Khúc Dạ, ân cần hỏi.
“Không có…” – Khúc Dạ ngoan ngoãn lắc đầu.
Lý Chính khẽ gật đầu, chậm rãi dắt thiếu niên tiến về phía xe của mình. Không quên đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn về người đang đứng cách đó không xa đang cố ý theo dõi bọn họ.
Hạ Bích?
Đứa em gái này của hắn thật phiền, nếu như không phải vì hai người kia còn sống, hắn thật sự muốn tìm cách để chính tay mình khiến nó bốc khói khỏi thế giới này.
“Anh khó chịu sao?”
Thoáng chốc thất thần của Lý Chính hoàn toàn không thể thoát khỏi Khúc Dạ, cậu lặng lẽ nhích người lại, yếu ớt hỏi.
Thấy dáng vẻ điềm đạm lại đáng yêu của Khúc Dạ, đáy mắt Lý Chính thấp thoáng một chút rung động rồi rất nhanh trấn tĩnh lại. Hắn xoa đầu cậu, không kiềm được hôn nhẹ lên trán thiên thần sa ngã một cái: “Đừng lo, về nhà thôi, ngày mai còn phải đến trường đấy.”
Hai má Khúc Dạ dần đỏ lên, gật đầu mấy cái rồi mặc cho người đàn ông cao lớn kéo mình đi. Trước đó còn không quên quay đầu, cười châm chọc hướng về phía “bạn thân” của mình, dùng khẩu hình miệng để đáp lại ánh mắt đã sớm gằn đỏ tơ máu của cô ta.
“Người đàn ông này thuộc về tôi, cô thua rồi.”